Chương : 59
Edit by Shmily
#Do not reup#
– ——————————–
Là ảnh đồ ăn, nhìn qua vô cùng ngon mắt.
Cố Lê nhìn trong chốc lát cũng không hiểu được ý tứ của cô khi gửi cho mình bức hình này.
Đợi một, hai phút sau cũng không thấy cô nhắn thêm cái gì, Cố Lê liền gửi một dấu chấm hỏi qua. Nhưng tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy bể, trước kia người nọ vô cùng tích cực trả lời hắn, giờ đây lại không thấy tăm hơi.
Cố Lê nhắn thêm một câu: Sao thế?
Vẫn không có hồi âm.
Hắn ném điện thoại sang một bên, nằm ở trêи giường nhìn trần nhà.
Đôi con ngươi thâm thúy phát ra ánh sáng, hắn nằm được khoảng năm, sáu phút thì lại dứt khoát cầm điện thoại bên cạnh lên, trực tiếp gọi điện thoại qua.
Vân Phiếm Phiếm vô cùng buồn ngủ, sau khi uống rượu xong, cả người cô lúc này đều như ở trong trạng thái mơ hồ, lúc nghe được tiếng điện thoại kêu, cô miễn cưỡng mở to mắt ra nhìn, trong đầu còn không kịp suy nghĩ đã trực tiếp ấn nghe.
“Alo.”
Thanh âm trầm thấp của đối phương như mang theo một dòng điện lưu truyền tới bên tai cô.
Vân Phiếm Phiếm nhắm mắt lại “ưm” một tiếng, cũng không có hé răng.
Cố Lê nghe được thanh âm của cô, cảm thấy hình như có chút không bình thường.
Trước kia lúc nói chuyện phiếm, tuy rằng đã từng gặp cô mấy lần, nhưng lại không biết mặt cô ra sao. Khi nghe được thanh âm lại cảm thấy vô cùng gần gũi.
Hiện tại cùng cô nói chuyện, trong lòng Cố Lê lại có cảm giác thấp thỏm không yên.
Hắn lại hỏi cô một lần nữa: “Bức hình kia, là có ý gì?”
Điện thoại Vân Phiếm Phiếm áp sát bên tai, âm lượng rất lớn, thanh âm của Cố Lê được phóng đại truyền vào tai khiến cô bị ồn đến không thoải mái, cảm thấy nếu mình không trả lời thì đối phương vẫn sẽ hỏi tiếp.
Trong đầu liền nhớ lại hình ảnh gì đó.
Đại khái chính là: Hình ảnh = Cố Lê = học nấu ăn = làm cho hắn ăn.
Vân Phiếm Phiếm không chút suy nghĩ, trả lời ngay lập tức: “Học làm cho cậu ấy ăn…”
Thanh âm phiêu phiêu truyền qua điện thoại.
Lúc này Cố Lê đã biết cô bị làm sao, cái thanh âm này, cái ngữ khí này, hẳn là uống say đi.
Thanh âm cô vốn đã mềm mại, khi say rồi lại mang theo một loại ngữ điệu nãi thanh nãi khí, giống như đang làm nũng, nhưng kỳ thật cũng không phải. Cố Lê nghe thanh âm của cô xong liền cảm thấy toàn thân như bị dòng điện lưu chạy qua.
Nhưng lời cô nói lại khiến hắn cứng đờ trong nháy mắt.
Cô chưa từng có ý nghĩ muốn gặp hắn, hắn biết rõ, bằng không cô cũng sẽ không trốn tránh mình như vậy.
Vậy món ăn đó cô học để làm cho ai ăn?
Tâm can Cố Lê tựa như bị ngâm trong hũ giấm, chua lòm.
Không đúng, nếu như là làm cho người khác ăn, vậy tại sao cô lại gửi ảnh cho mình?
Hắn hơi hoảng hốt, cảm thấy bản thân như hiểu ra điều gì đó, thanh âm mang theo chút kϊƈɦ động hỏi cô: “Cậu muốn làm cho ai ăn?”
“Cố Lê.”
Tâm phảng phất như được một dòng nước ấm gắt gao bao bọc lấy, hắn gấp không chờ nổi mà muốn nhìn thấy cô, muốn đi tới trước mặt cô.
Sau khi khôi phục lại tâm tình, Cố Lê liền lên tiếng gọi cô, cô không đáp lại, hẳn là đã ngủ rồi.
Cố Lê cũng không có cúp máy, hắn thả nhẹ thanh âm, giống như là bài hát ru ngủ giữa đêm khuya, giống như một đứa trẻ mong muốn có được một đáp án, không ngừng nói với điện thoại: “Vì sao lại đối tốt với tôi như vậy?”
Hắn cố tình giảm thấp thanh âm để Vân Phiếm Phiếm không nghe được những lời này. Cô chỉ cảm thấy như có một trận gió thổi bên tai, sàn sạt, khi không có thanh âm quấy rầy nữa liền an tâm nhắm mắt lại ngủ.
Thiếu niên bên kia một mình một người nói chuyện với điện thoại hồi lâu.
#Do not reup#
– ——————————–
Là ảnh đồ ăn, nhìn qua vô cùng ngon mắt.
Cố Lê nhìn trong chốc lát cũng không hiểu được ý tứ của cô khi gửi cho mình bức hình này.
Đợi một, hai phút sau cũng không thấy cô nhắn thêm cái gì, Cố Lê liền gửi một dấu chấm hỏi qua. Nhưng tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy bể, trước kia người nọ vô cùng tích cực trả lời hắn, giờ đây lại không thấy tăm hơi.
Cố Lê nhắn thêm một câu: Sao thế?
Vẫn không có hồi âm.
Hắn ném điện thoại sang một bên, nằm ở trêи giường nhìn trần nhà.
Đôi con ngươi thâm thúy phát ra ánh sáng, hắn nằm được khoảng năm, sáu phút thì lại dứt khoát cầm điện thoại bên cạnh lên, trực tiếp gọi điện thoại qua.
Vân Phiếm Phiếm vô cùng buồn ngủ, sau khi uống rượu xong, cả người cô lúc này đều như ở trong trạng thái mơ hồ, lúc nghe được tiếng điện thoại kêu, cô miễn cưỡng mở to mắt ra nhìn, trong đầu còn không kịp suy nghĩ đã trực tiếp ấn nghe.
“Alo.”
Thanh âm trầm thấp của đối phương như mang theo một dòng điện lưu truyền tới bên tai cô.
Vân Phiếm Phiếm nhắm mắt lại “ưm” một tiếng, cũng không có hé răng.
Cố Lê nghe được thanh âm của cô, cảm thấy hình như có chút không bình thường.
Trước kia lúc nói chuyện phiếm, tuy rằng đã từng gặp cô mấy lần, nhưng lại không biết mặt cô ra sao. Khi nghe được thanh âm lại cảm thấy vô cùng gần gũi.
Hiện tại cùng cô nói chuyện, trong lòng Cố Lê lại có cảm giác thấp thỏm không yên.
Hắn lại hỏi cô một lần nữa: “Bức hình kia, là có ý gì?”
Điện thoại Vân Phiếm Phiếm áp sát bên tai, âm lượng rất lớn, thanh âm của Cố Lê được phóng đại truyền vào tai khiến cô bị ồn đến không thoải mái, cảm thấy nếu mình không trả lời thì đối phương vẫn sẽ hỏi tiếp.
Trong đầu liền nhớ lại hình ảnh gì đó.
Đại khái chính là: Hình ảnh = Cố Lê = học nấu ăn = làm cho hắn ăn.
Vân Phiếm Phiếm không chút suy nghĩ, trả lời ngay lập tức: “Học làm cho cậu ấy ăn…”
Thanh âm phiêu phiêu truyền qua điện thoại.
Lúc này Cố Lê đã biết cô bị làm sao, cái thanh âm này, cái ngữ khí này, hẳn là uống say đi.
Thanh âm cô vốn đã mềm mại, khi say rồi lại mang theo một loại ngữ điệu nãi thanh nãi khí, giống như đang làm nũng, nhưng kỳ thật cũng không phải. Cố Lê nghe thanh âm của cô xong liền cảm thấy toàn thân như bị dòng điện lưu chạy qua.
Nhưng lời cô nói lại khiến hắn cứng đờ trong nháy mắt.
Cô chưa từng có ý nghĩ muốn gặp hắn, hắn biết rõ, bằng không cô cũng sẽ không trốn tránh mình như vậy.
Vậy món ăn đó cô học để làm cho ai ăn?
Tâm can Cố Lê tựa như bị ngâm trong hũ giấm, chua lòm.
Không đúng, nếu như là làm cho người khác ăn, vậy tại sao cô lại gửi ảnh cho mình?
Hắn hơi hoảng hốt, cảm thấy bản thân như hiểu ra điều gì đó, thanh âm mang theo chút kϊƈɦ động hỏi cô: “Cậu muốn làm cho ai ăn?”
“Cố Lê.”
Tâm phảng phất như được một dòng nước ấm gắt gao bao bọc lấy, hắn gấp không chờ nổi mà muốn nhìn thấy cô, muốn đi tới trước mặt cô.
Sau khi khôi phục lại tâm tình, Cố Lê liền lên tiếng gọi cô, cô không đáp lại, hẳn là đã ngủ rồi.
Cố Lê cũng không có cúp máy, hắn thả nhẹ thanh âm, giống như là bài hát ru ngủ giữa đêm khuya, giống như một đứa trẻ mong muốn có được một đáp án, không ngừng nói với điện thoại: “Vì sao lại đối tốt với tôi như vậy?”
Hắn cố tình giảm thấp thanh âm để Vân Phiếm Phiếm không nghe được những lời này. Cô chỉ cảm thấy như có một trận gió thổi bên tai, sàn sạt, khi không có thanh âm quấy rầy nữa liền an tâm nhắm mắt lại ngủ.
Thiếu niên bên kia một mình một người nói chuyện với điện thoại hồi lâu.