Chương : 53
Edit by Shmily
#Do not reup#
– —————————————
Những ngày sau, Vân Phiếm Phiếm thường xuyên lấy danh nghĩa gửi hoa tới để tìm Cố Lê nói chuyện phiếm, ở thời điểm cô gửi tin nhắn cho Cố Lê thì đồng thời Cố Lê cũng đang chờ tin nhắn từ cô.
Loại phương thức nói chuyện phiếm này nhanh chóng kéo khoảng cách giữa hai người lại gần nhau hơn.
Trêи đường tới trường, Cố Lê để điện thoại trong túi áo khoác, chỗ đó là nơi hắn có thể tùy thời tùy lúc lấy ra xem, sẽ không bỏ qua bất cứ tin nhắn nào của cô.
“Cố Lê.”
Có người gọi hắn lại.
Cố Lê quay đầu, phát hiện người kia hình như là một giáo sư đức cao vọng trọng ở trong trường.
Giáo sư Dương là giáo sư môn sinh vật học, năm đó đề thi ông ra còn được đưa tới bên trong viện khoa học quốc gia.
Hắn dừng chân, lễ phép nói: “Chào giáo sư.”
Giáo sư Dương đánh giá thiếu niên trước mặt, thời điểm đối phương nhìn thấy mình cũng không có giống những học sinh khác có biểu hiện khϊế͙p͙ đảm hoảng loạn, ngược lại còn rất trầm ổn, cũng khó trách đứa nhỏ kia vẫn luôn khen hắn.
Lần trước ông thông qua Vân Phiếm Phiếm hiểu rõ một số chuyện của Cố Lê, sau đó ở trường học, các giáo sư cũng thường xuyên nhắc tới thiếu niên này cho nên ông cảm thấy hắn xác thực là một nhân tài hiếm có, chỉ tiếc là hắn không học chuyên ngành sinh vật.
Nhớ rõ lời đề nghị của Vân Phiếm Phiếm, giáo sư Dương liền nói với Cố Lê: “Sắp tới là thi giữa kì rồi, tuy rằng lên đại học học không nặng bằng cấp ba, nhưng kỳ thi này cũng rất quan trọng, tới lúc đó tất cả điểm số sẽ được tính hết vào kết quả xét tuyển học sinh giỏi được nhận học bổng của đại học S.”
Đáy mắt Cố Lê âm trầm.
Điện thoại trong túi hình như hơi rung.
Hắn nhìn giáo sư trước mặt, mỉm cười nói: “Em biết rồi, cảm ơn thầy.”
Giáo sư Dương cười cười rời đi.
Cố Lê vẫn đứng đó không động.
Hắn không quen biết giáo sư Dương, nếu nói là bởi vì thành tích của hắn tốt nên khiến giáo sư Dương chú ý tới thì không khỏi quá mức mức gượng ép, hơn nữa nghe ngữ khí của ông ấy thì hình như là biết tình huống gia đình hắn.
Hắn bỗng nhiên nghĩ tới một người.
Cố Lê lấy điện thoại ra, bên trêи là tin nhắn cô gửi tới: Trưa nay cậu ăn cái gì?
Trong khoảng thời gian này, hai người họ thường xuyên nói chuyện phiếm, quan hệ tựa như tiến triển thêm một bước.
Hắn nhìn tin nhắn bên trêи, hỏi cô: Còn chưa nghĩ ra, bằng không chúng ta cùng nhau ăn?
Đối phương hình như có chút luống cuống, một lúc lâu sau vẫn không trả lời lại. Chờ tới khi đối phương trả lời lại thì lại là một câu: Xin lỗi cậu, hôm nay tớ không ở trường, tớ có việc ở bên ngoài mất rồi.
Kỳ thật chỉ cần hắn tiến thêm một bước truy vấn nữa thôi thì đối phương nhất định sẽ tự giác đầu hàng xuất hiện, đến lúc đó lời nói dối gì đó sẽ trực tiếp bị chọc thủng, cái gì mà bạn học, cái gì mà bà con họ hàng xa thân thích đều là giả cả.
Nhưng mà, hắn muốn như vậy thật sao?
Liệu sau khi hắn làm vậy, cô sẽ tiếp tục đứng ở phía mình hay là sẽ hoảng loạn chạy trốn, rời xa mình?
Cố Lê không hy vọng kết quả như thế.
Con đường nhỏ bên cạnh bị một cơn gió nhẹ thổi qua làm lá khô bay lất phất, lá cây chậm rãi đáp xuống dưới, bay tới gần bên chân Cố Lê. Hắn dẫm lên lá cây khiến lá cây khô dưới chân hắn phát ra tiếng vang răng rắc.
Cố Lê nhấp môi, trả lời: Vậy để khi khác.
Vân Phiếm Phiếm nhìn thấy câu trả lời này thì liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tuy rằng lần sau đó cô cũng phải tìm một lý do khác để từ chối, nhưng cũng còn hơn là hiện tại bị hắn nhìn thấu.
Tiếp cận Cố Lê như thế này rất tốt, nhưng cũng rất dễ bị hoài nghi, cô còn phải cẩn thận hơn một chút nữa mới được.
Tôi và Tiểu Bạch Thái: Ừ ừ.
Cố Lê cất điện thoại, hai tay đút vào trong túi áo.
Ánh mắt hắn mang theo tia sáng chờ mong, tựa như người sói đang ẩn núp vào ban đêm chuẩn bị tập kϊƈɦ con mồi.
Đây chính là cô tự mình nói.
Cũng không thể… đổi ý nha.
#Do not reup#
– —————————————
Những ngày sau, Vân Phiếm Phiếm thường xuyên lấy danh nghĩa gửi hoa tới để tìm Cố Lê nói chuyện phiếm, ở thời điểm cô gửi tin nhắn cho Cố Lê thì đồng thời Cố Lê cũng đang chờ tin nhắn từ cô.
Loại phương thức nói chuyện phiếm này nhanh chóng kéo khoảng cách giữa hai người lại gần nhau hơn.
Trêи đường tới trường, Cố Lê để điện thoại trong túi áo khoác, chỗ đó là nơi hắn có thể tùy thời tùy lúc lấy ra xem, sẽ không bỏ qua bất cứ tin nhắn nào của cô.
“Cố Lê.”
Có người gọi hắn lại.
Cố Lê quay đầu, phát hiện người kia hình như là một giáo sư đức cao vọng trọng ở trong trường.
Giáo sư Dương là giáo sư môn sinh vật học, năm đó đề thi ông ra còn được đưa tới bên trong viện khoa học quốc gia.
Hắn dừng chân, lễ phép nói: “Chào giáo sư.”
Giáo sư Dương đánh giá thiếu niên trước mặt, thời điểm đối phương nhìn thấy mình cũng không có giống những học sinh khác có biểu hiện khϊế͙p͙ đảm hoảng loạn, ngược lại còn rất trầm ổn, cũng khó trách đứa nhỏ kia vẫn luôn khen hắn.
Lần trước ông thông qua Vân Phiếm Phiếm hiểu rõ một số chuyện của Cố Lê, sau đó ở trường học, các giáo sư cũng thường xuyên nhắc tới thiếu niên này cho nên ông cảm thấy hắn xác thực là một nhân tài hiếm có, chỉ tiếc là hắn không học chuyên ngành sinh vật.
Nhớ rõ lời đề nghị của Vân Phiếm Phiếm, giáo sư Dương liền nói với Cố Lê: “Sắp tới là thi giữa kì rồi, tuy rằng lên đại học học không nặng bằng cấp ba, nhưng kỳ thi này cũng rất quan trọng, tới lúc đó tất cả điểm số sẽ được tính hết vào kết quả xét tuyển học sinh giỏi được nhận học bổng của đại học S.”
Đáy mắt Cố Lê âm trầm.
Điện thoại trong túi hình như hơi rung.
Hắn nhìn giáo sư trước mặt, mỉm cười nói: “Em biết rồi, cảm ơn thầy.”
Giáo sư Dương cười cười rời đi.
Cố Lê vẫn đứng đó không động.
Hắn không quen biết giáo sư Dương, nếu nói là bởi vì thành tích của hắn tốt nên khiến giáo sư Dương chú ý tới thì không khỏi quá mức mức gượng ép, hơn nữa nghe ngữ khí của ông ấy thì hình như là biết tình huống gia đình hắn.
Hắn bỗng nhiên nghĩ tới một người.
Cố Lê lấy điện thoại ra, bên trêи là tin nhắn cô gửi tới: Trưa nay cậu ăn cái gì?
Trong khoảng thời gian này, hai người họ thường xuyên nói chuyện phiếm, quan hệ tựa như tiến triển thêm một bước.
Hắn nhìn tin nhắn bên trêи, hỏi cô: Còn chưa nghĩ ra, bằng không chúng ta cùng nhau ăn?
Đối phương hình như có chút luống cuống, một lúc lâu sau vẫn không trả lời lại. Chờ tới khi đối phương trả lời lại thì lại là một câu: Xin lỗi cậu, hôm nay tớ không ở trường, tớ có việc ở bên ngoài mất rồi.
Kỳ thật chỉ cần hắn tiến thêm một bước truy vấn nữa thôi thì đối phương nhất định sẽ tự giác đầu hàng xuất hiện, đến lúc đó lời nói dối gì đó sẽ trực tiếp bị chọc thủng, cái gì mà bạn học, cái gì mà bà con họ hàng xa thân thích đều là giả cả.
Nhưng mà, hắn muốn như vậy thật sao?
Liệu sau khi hắn làm vậy, cô sẽ tiếp tục đứng ở phía mình hay là sẽ hoảng loạn chạy trốn, rời xa mình?
Cố Lê không hy vọng kết quả như thế.
Con đường nhỏ bên cạnh bị một cơn gió nhẹ thổi qua làm lá khô bay lất phất, lá cây chậm rãi đáp xuống dưới, bay tới gần bên chân Cố Lê. Hắn dẫm lên lá cây khiến lá cây khô dưới chân hắn phát ra tiếng vang răng rắc.
Cố Lê nhấp môi, trả lời: Vậy để khi khác.
Vân Phiếm Phiếm nhìn thấy câu trả lời này thì liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tuy rằng lần sau đó cô cũng phải tìm một lý do khác để từ chối, nhưng cũng còn hơn là hiện tại bị hắn nhìn thấu.
Tiếp cận Cố Lê như thế này rất tốt, nhưng cũng rất dễ bị hoài nghi, cô còn phải cẩn thận hơn một chút nữa mới được.
Tôi và Tiểu Bạch Thái: Ừ ừ.
Cố Lê cất điện thoại, hai tay đút vào trong túi áo.
Ánh mắt hắn mang theo tia sáng chờ mong, tựa như người sói đang ẩn núp vào ban đêm chuẩn bị tập kϊƈɦ con mồi.
Đây chính là cô tự mình nói.
Cũng không thể… đổi ý nha.