Chương : 27
Edit by Shmily
#Do not reup#
– ——————————-
Vân Phiếm Phiếm muốn trấn an Chung Hàm: “Chung Hàm, kỳ thật anh không cần làm như vậy, em cũng sẽ không rời khỏi anh, anh có thể tin tưởng em được không?”
Ánh mắt Chung Hàm sâu thẳm nhìn cô, chỗ sâu nhất trong ánh mắt phảng phất như có thứ gì đó đang muốn thoát ra, thật lâu sau, hắn bỗng nhiên cười một tiếng, ý cười nhợt nhạt tràn ra khỏi cánh môi mỏng, hắn ôn nhu lên tiếng: “Anh đương nhiên tin tưởng em.”
Hắn ôm cô chặt thêm một chút, ngữ khí cũng mềm đi rất nhiều: “Em muốn ra ngoài chơi? Ngày kia anh đi với em có được không?”
Vân Phiếm Phiếm không nghĩ tới Chung Hàm lại đáp ứng cô dễ dàng như vậy, cô lập tức ngẩng đầu hỏi: “Thật sao?”
Chung Hàm cong môi: “Tất nhiên.”
Bất quá cũng chỉ có một mình hắn và cô.
Cô muốn ra ngoài chơi, hắn sẽ đưa cô đi, nhưng mà trừ hắn ra cô sẽ không thể nhìn thấy bất cứ người nào, chỉ có hắn và cô.
Nụ cười của cô thực sự quá chói mắt, hắn biết cô muốn ra ngoài, nhưng hắn lại không muốn cô ra ngoài. Thế nhưng cô lại rất nghe lời, nghe lời tới mức khiến hắn cũng không biết làm thế nào cho phải.
Có đôi khi buổi tối nhìn cô ngủ, hắn đều nghĩ tới chuyện có nên giết chết cô hay không, giết cô rồi hắn sẽ không cần phải lo lắng đề phòng, không cần sợ hãi cô bị người khác phát hiện, bị người khác đoạt đi. Cũng sẽ không cần lo lắng ánh mắt của cô sẽ dành cho người khác, cô chỉ có thể nhìn hắn.
Nhưng là hắn biết, cô như vậy sẽ không còn là cô nữa.
Đó chỉ là một khối thi thể lạnh băng.
Thứ hắn muốn là thân thể mê người này, với tiền đề, chủ nhân thân thể này là cô.
Đầu ngón tay Chung Hàm xẹt qua cần cổ thon dài của cô, giống như ngày đó xẹt qua mu bàn tay của cô vậy. Thân thể của đối phương hơi run lên một chút, vẫn mẫn cảm y như cũ, đầu ngón tay ấm áp của hắn đặt ở trêи xương quai xanh của cô.
Hắn cúi đầu, môi áp lên da thịt trắng nõn trêи cổ cô, hơi dùng sức ʍút̼ vào một cái, thẳng tới khi tạo ra một dấu ấn đỏ chói.
Đó là ấn ký thuộc về hắn.
Hắn lần tới bàn tay của cô, mười ngón tay đan xen.
Trêи mặt Chung Hàm nhiễm một chút ɖu͙ƈ vọng, đồng tử sâu thẳm giống như có một ngọn lửa cháy hừng hực đang nhìn thẳng Vân Phiếm Phiếm.
Thanh âm tựa như men say của rượu: “Anh đồng ý với em rồi, em cũng đồng ý với anh có được không?”
Hắn hôn lên vành tai của cô.
Vân Phiếm Phiếm mơ mơ hồ hồ, nơi nào còn nhớ chuyện khác nữa.
Chỉ biết là cô bị người ta đốt đến khô nóng, nóng tới không chịu được, bên tai vẫn luôn là thanh âm của Chung Hàm, trầm thấp mà mê say: “Nhan Nhan, Nhan Nhan…”
Không biết qua bao lâu, bàn tay nắm lấy tay mình của hắn bỗng nhiên dùng sức.
Vài giây sau, Chung Hàm liền bất động.
Hắn ôm lấy cô, dùng thanh âm khàn khàn nhẹ giọng nói bên tai cô: “Hôm nay tha cho em, về sau anh sẽ đòi lại từng chút một.”
Chung Hàm đứng dậy đi vào nhà tắm, vài phút sau hắn đi ra, thấy cô còn đang nằm ở trêи giường liền ôm cô lên, cẩn thận giúp cô sửa lại quần áo, nút áo sơ mi bị hắn mở ra vài nút cũng được hắn cài lại hẳn hoi, chỉ còn cúc áo chỗ vệt đỏ ở xương quai xanh là không hề đóng lại.
Nơi đó, là dấu hôn hắn lưu lại.
Hoa văn màu đen trêи vòng tay lại giảm bớt.
Vân Phiếm Phiếm rút mạnh tay ra khỏi tay Chung Hàm, Chung Hàm cúi đầu nhìn cô, liền nghe thấy Vân Phiếm Phiếm nói: “Lại lần nữa có được không?”
Trong mắt Chung Hàm hiện lên một tia nguy hiểm.
Cô vội vàng đứng lên, nắm lấy cổ áo hắn, trực tiếp nhón chân lên hôn hắn.
Lần này Chung Hàm không tính tạo cho cô một giấc mộng hoàn mỹ, đây chính là tự cô tìm tới cửa.
Đây là một màn hôn môi bá đạo, Vân Phiếm Phiếm suýt nữa bị cái hôn này làm cho hít thở không thông, cũng may vào thời điểm mấu chốt, Chung Hàm cũng buông tha cho cô.
#Do not reup#
– ——————————-
Vân Phiếm Phiếm muốn trấn an Chung Hàm: “Chung Hàm, kỳ thật anh không cần làm như vậy, em cũng sẽ không rời khỏi anh, anh có thể tin tưởng em được không?”
Ánh mắt Chung Hàm sâu thẳm nhìn cô, chỗ sâu nhất trong ánh mắt phảng phất như có thứ gì đó đang muốn thoát ra, thật lâu sau, hắn bỗng nhiên cười một tiếng, ý cười nhợt nhạt tràn ra khỏi cánh môi mỏng, hắn ôn nhu lên tiếng: “Anh đương nhiên tin tưởng em.”
Hắn ôm cô chặt thêm một chút, ngữ khí cũng mềm đi rất nhiều: “Em muốn ra ngoài chơi? Ngày kia anh đi với em có được không?”
Vân Phiếm Phiếm không nghĩ tới Chung Hàm lại đáp ứng cô dễ dàng như vậy, cô lập tức ngẩng đầu hỏi: “Thật sao?”
Chung Hàm cong môi: “Tất nhiên.”
Bất quá cũng chỉ có một mình hắn và cô.
Cô muốn ra ngoài chơi, hắn sẽ đưa cô đi, nhưng mà trừ hắn ra cô sẽ không thể nhìn thấy bất cứ người nào, chỉ có hắn và cô.
Nụ cười của cô thực sự quá chói mắt, hắn biết cô muốn ra ngoài, nhưng hắn lại không muốn cô ra ngoài. Thế nhưng cô lại rất nghe lời, nghe lời tới mức khiến hắn cũng không biết làm thế nào cho phải.
Có đôi khi buổi tối nhìn cô ngủ, hắn đều nghĩ tới chuyện có nên giết chết cô hay không, giết cô rồi hắn sẽ không cần phải lo lắng đề phòng, không cần sợ hãi cô bị người khác phát hiện, bị người khác đoạt đi. Cũng sẽ không cần lo lắng ánh mắt của cô sẽ dành cho người khác, cô chỉ có thể nhìn hắn.
Nhưng là hắn biết, cô như vậy sẽ không còn là cô nữa.
Đó chỉ là một khối thi thể lạnh băng.
Thứ hắn muốn là thân thể mê người này, với tiền đề, chủ nhân thân thể này là cô.
Đầu ngón tay Chung Hàm xẹt qua cần cổ thon dài của cô, giống như ngày đó xẹt qua mu bàn tay của cô vậy. Thân thể của đối phương hơi run lên một chút, vẫn mẫn cảm y như cũ, đầu ngón tay ấm áp của hắn đặt ở trêи xương quai xanh của cô.
Hắn cúi đầu, môi áp lên da thịt trắng nõn trêи cổ cô, hơi dùng sức ʍút̼ vào một cái, thẳng tới khi tạo ra một dấu ấn đỏ chói.
Đó là ấn ký thuộc về hắn.
Hắn lần tới bàn tay của cô, mười ngón tay đan xen.
Trêи mặt Chung Hàm nhiễm một chút ɖu͙ƈ vọng, đồng tử sâu thẳm giống như có một ngọn lửa cháy hừng hực đang nhìn thẳng Vân Phiếm Phiếm.
Thanh âm tựa như men say của rượu: “Anh đồng ý với em rồi, em cũng đồng ý với anh có được không?”
Hắn hôn lên vành tai của cô.
Vân Phiếm Phiếm mơ mơ hồ hồ, nơi nào còn nhớ chuyện khác nữa.
Chỉ biết là cô bị người ta đốt đến khô nóng, nóng tới không chịu được, bên tai vẫn luôn là thanh âm của Chung Hàm, trầm thấp mà mê say: “Nhan Nhan, Nhan Nhan…”
Không biết qua bao lâu, bàn tay nắm lấy tay mình của hắn bỗng nhiên dùng sức.
Vài giây sau, Chung Hàm liền bất động.
Hắn ôm lấy cô, dùng thanh âm khàn khàn nhẹ giọng nói bên tai cô: “Hôm nay tha cho em, về sau anh sẽ đòi lại từng chút một.”
Chung Hàm đứng dậy đi vào nhà tắm, vài phút sau hắn đi ra, thấy cô còn đang nằm ở trêи giường liền ôm cô lên, cẩn thận giúp cô sửa lại quần áo, nút áo sơ mi bị hắn mở ra vài nút cũng được hắn cài lại hẳn hoi, chỉ còn cúc áo chỗ vệt đỏ ở xương quai xanh là không hề đóng lại.
Nơi đó, là dấu hôn hắn lưu lại.
Hoa văn màu đen trêи vòng tay lại giảm bớt.
Vân Phiếm Phiếm rút mạnh tay ra khỏi tay Chung Hàm, Chung Hàm cúi đầu nhìn cô, liền nghe thấy Vân Phiếm Phiếm nói: “Lại lần nữa có được không?”
Trong mắt Chung Hàm hiện lên một tia nguy hiểm.
Cô vội vàng đứng lên, nắm lấy cổ áo hắn, trực tiếp nhón chân lên hôn hắn.
Lần này Chung Hàm không tính tạo cho cô một giấc mộng hoàn mỹ, đây chính là tự cô tìm tới cửa.
Đây là một màn hôn môi bá đạo, Vân Phiếm Phiếm suýt nữa bị cái hôn này làm cho hít thở không thông, cũng may vào thời điểm mấu chốt, Chung Hàm cũng buông tha cho cô.