Chương : 17
Edit by Shmily
#Do not reup#
– —————————
Mấy ngày kế tiếp, Chung Hàm đều ngủ cùng với cô.
Mỗi buổi sáng tỉnh lại, Vân Phiếm Phiếm đều phát hiện hoa văn màu đen trêи vòng tay chậm rãi giảm bớt đi vài phần.
Ngủ với Chung Hàm cũng có thể tiêu trừ giá trị hắc ám, Vân Phiếm Phiếm cảm thấy Chung Hàm có thể là thích ngủ với mình cho nên mỗi buổi tối cô đều rất phối hợp, chưa bao giờ hỏi nhiều thêm một câu.
Biểu tình của Chung Hàm cũng không còn dọa người giống như ngày đầu nữa.
Có đôi khi, cô còn nhìn thấy Chung Hàm đang cười.
Vân Phiếm Phiếm xem như là có thể yên tâm được rồi.
Vân Phiếm Phiếm: “Ta cảm thấy nhiệm vụ sắp hoàn thành, chờ Chung Hàm phát hiện ra thế giới này vẫn còn tốt đẹp, truyện cổ tích cũng rất hay, hắn sẽ không còn muốn chết nữa, giá trị hắc hóa cũng chậm rãi mà biến mất.”
Tiểu Bạch Thái: “KÝ chủ thật là tuyệt vời!”.
Tôn chỉ của Vân Phiếm Phiếm chính là: Phải phục tùng nam thần, nam thần mới không tiếp tục hắc hóa.
Tôn chỉ của Tiểu Bạch Thái là: Phải khen ngợi ký chủ thật nhiều, ký chủ mới không muốn bỏ cuộc giữa chừng.
………
Lâm Tư Nhan biến mất nửa tháng, người đầu tiên phát hiện ra là chủ nhà.
Phòng ở của cô là đi thuê, ngày thường Lâm Tư Nhan tuy rằng không thích nói chuyện, thế nhưng tính cách khá được người khác ưa thích, còn thường xuyên giúp mấy bác hàng xóm tưới nước cho hoa.
Chủ nhà cứ cho rằng Lâm Tư Nhan đi du lịch hoặc là qua nhà bạn bè chơi, mãi cho tới khi đến hạn nộp tiền thuê nhà, bà vẫn không thấy cô có động tĩnh gì.
Bình thường, cô đều sẽ là người đầu tiên nộp tiền thuê nhà.
Bà chủ nhà tức khắc ý thức được có gì đó không thích hợp, liền dùng chìa khóa dự phòng mở cửa nhà cô ra, lúc nhìn thấy quần áo cùng đồ dùng hàng ngày của cô đều còn ở bên trong, bà đã có thể xác nhận là đối phương mất tích.
Chủ nhà lập tức báo cảnh sát.
Mất tích nửa tháng hoàn toàn đã có thể lập án, cho nên cảnh sát cũng bắt đầu bắt tay vào tra xét.
Nhưng mà không thu hoạch được gì cả.
Ở địa phương này gần đây có vài thiếu nữ bị mất tích, Lâm Tư Nhan cũng không phải trường hợp đầu tiên, thế nhưng những người mất tích qua vài ngày đã được tìm về, không giống như Lâm Tư Nhan mất tích nửa tháng mới được phát hiện, cho nên lần này đã lên hẳn báo chí.
#Thiếu nữ ở thành phố A mất tích#
Bên trêи dán ảnh chụp cùng tên của Lâm Tư Nhan vô cùng rõ.
Truyền thông kêu gọi nhân dân đại chúng tích cực tìm kiếm tung tích nạn nhân.
Lương Nham ngồi ở trong văn phòng Chung Hàm, Chung Hàm đang xử lý công vụ, cũng không rảnh liếc hắn một cái, cho nên Lương Nham chỉ có thể ngồi đó chơi di động.
Vừa lúc liền thấy được tin tức này hiện lên.
Ngay từ đầu hắn cũng không quá hứng thú với mấy chuyện này, thế nhưng khi đọc tới ba chữ Lâm Tư Nhan, ý nghĩ muốn lướt qua tin tức này lập tức biến mất.
Lương Nham tức khắc từ trêи sofa nhảy dựng lên, Chung Hàm nghe được động tĩnh liền nhàn nhạt nhìn về phía hắn, trong ánh mắt mang theo ý tứ không vui: “Trật tự đi.”
Lương Nham là bạn học đại học với Chung Hàm, ở trường học, tuy rằng Chung Hàm được nữ sinh hoan nghênh, thế nhưng hắn chưa bao giờ tiếp xúc qua bất cứ người nào.
Đến nỗi nam sinh cũng ghen ghét không muốn chơi với hắn, người muốn nịnh bợ hắn thì chỉ khiến hắn càng thêm chướng mắt. Sau khi tốt nghiệp, Chung Hàm cũng chỉ có một mình Lương Nham là bạn bè, tuy rằng hắn cũng không biết trong lòng Chung Hàm mình có được tính là bạn bè hay không nữa.
Bất quá hai người cũng coi như là giúp đỡ lẫn nhau khi gặp khó khăn.
Lương Nham đặt điện thoại ở trước mặt Chung Hàm.
“Chung Hàm, cậu xem cái này này, Lâm Tư Nhan bị mất tích này không phải là người lần trước cậu bảo tôi tra tư liệu sao?”
Tầm mắt Chung Hàm lướt qua điện thoại, trả lời: “Không phải.”
Lương Nham trừng lớn mắt: “Còn nói không phải, tới ảnh chụp cũng y như đúc kìa!”
Chung Hàm bỗng nhiên đóng laptop lại, laptop bị hắn đối xử thô bạo phát ra một âm thanh “bộp” rất to.
Chung Hàm nheo mắt, hỏi Lương Nham: “Cậu muốn nói cái gì?”
#Do not reup#
– —————————
Mấy ngày kế tiếp, Chung Hàm đều ngủ cùng với cô.
Mỗi buổi sáng tỉnh lại, Vân Phiếm Phiếm đều phát hiện hoa văn màu đen trêи vòng tay chậm rãi giảm bớt đi vài phần.
Ngủ với Chung Hàm cũng có thể tiêu trừ giá trị hắc ám, Vân Phiếm Phiếm cảm thấy Chung Hàm có thể là thích ngủ với mình cho nên mỗi buổi tối cô đều rất phối hợp, chưa bao giờ hỏi nhiều thêm một câu.
Biểu tình của Chung Hàm cũng không còn dọa người giống như ngày đầu nữa.
Có đôi khi, cô còn nhìn thấy Chung Hàm đang cười.
Vân Phiếm Phiếm xem như là có thể yên tâm được rồi.
Vân Phiếm Phiếm: “Ta cảm thấy nhiệm vụ sắp hoàn thành, chờ Chung Hàm phát hiện ra thế giới này vẫn còn tốt đẹp, truyện cổ tích cũng rất hay, hắn sẽ không còn muốn chết nữa, giá trị hắc hóa cũng chậm rãi mà biến mất.”
Tiểu Bạch Thái: “KÝ chủ thật là tuyệt vời!”.
Tôn chỉ của Vân Phiếm Phiếm chính là: Phải phục tùng nam thần, nam thần mới không tiếp tục hắc hóa.
Tôn chỉ của Tiểu Bạch Thái là: Phải khen ngợi ký chủ thật nhiều, ký chủ mới không muốn bỏ cuộc giữa chừng.
………
Lâm Tư Nhan biến mất nửa tháng, người đầu tiên phát hiện ra là chủ nhà.
Phòng ở của cô là đi thuê, ngày thường Lâm Tư Nhan tuy rằng không thích nói chuyện, thế nhưng tính cách khá được người khác ưa thích, còn thường xuyên giúp mấy bác hàng xóm tưới nước cho hoa.
Chủ nhà cứ cho rằng Lâm Tư Nhan đi du lịch hoặc là qua nhà bạn bè chơi, mãi cho tới khi đến hạn nộp tiền thuê nhà, bà vẫn không thấy cô có động tĩnh gì.
Bình thường, cô đều sẽ là người đầu tiên nộp tiền thuê nhà.
Bà chủ nhà tức khắc ý thức được có gì đó không thích hợp, liền dùng chìa khóa dự phòng mở cửa nhà cô ra, lúc nhìn thấy quần áo cùng đồ dùng hàng ngày của cô đều còn ở bên trong, bà đã có thể xác nhận là đối phương mất tích.
Chủ nhà lập tức báo cảnh sát.
Mất tích nửa tháng hoàn toàn đã có thể lập án, cho nên cảnh sát cũng bắt đầu bắt tay vào tra xét.
Nhưng mà không thu hoạch được gì cả.
Ở địa phương này gần đây có vài thiếu nữ bị mất tích, Lâm Tư Nhan cũng không phải trường hợp đầu tiên, thế nhưng những người mất tích qua vài ngày đã được tìm về, không giống như Lâm Tư Nhan mất tích nửa tháng mới được phát hiện, cho nên lần này đã lên hẳn báo chí.
#Thiếu nữ ở thành phố A mất tích#
Bên trêи dán ảnh chụp cùng tên của Lâm Tư Nhan vô cùng rõ.
Truyền thông kêu gọi nhân dân đại chúng tích cực tìm kiếm tung tích nạn nhân.
Lương Nham ngồi ở trong văn phòng Chung Hàm, Chung Hàm đang xử lý công vụ, cũng không rảnh liếc hắn một cái, cho nên Lương Nham chỉ có thể ngồi đó chơi di động.
Vừa lúc liền thấy được tin tức này hiện lên.
Ngay từ đầu hắn cũng không quá hứng thú với mấy chuyện này, thế nhưng khi đọc tới ba chữ Lâm Tư Nhan, ý nghĩ muốn lướt qua tin tức này lập tức biến mất.
Lương Nham tức khắc từ trêи sofa nhảy dựng lên, Chung Hàm nghe được động tĩnh liền nhàn nhạt nhìn về phía hắn, trong ánh mắt mang theo ý tứ không vui: “Trật tự đi.”
Lương Nham là bạn học đại học với Chung Hàm, ở trường học, tuy rằng Chung Hàm được nữ sinh hoan nghênh, thế nhưng hắn chưa bao giờ tiếp xúc qua bất cứ người nào.
Đến nỗi nam sinh cũng ghen ghét không muốn chơi với hắn, người muốn nịnh bợ hắn thì chỉ khiến hắn càng thêm chướng mắt. Sau khi tốt nghiệp, Chung Hàm cũng chỉ có một mình Lương Nham là bạn bè, tuy rằng hắn cũng không biết trong lòng Chung Hàm mình có được tính là bạn bè hay không nữa.
Bất quá hai người cũng coi như là giúp đỡ lẫn nhau khi gặp khó khăn.
Lương Nham đặt điện thoại ở trước mặt Chung Hàm.
“Chung Hàm, cậu xem cái này này, Lâm Tư Nhan bị mất tích này không phải là người lần trước cậu bảo tôi tra tư liệu sao?”
Tầm mắt Chung Hàm lướt qua điện thoại, trả lời: “Không phải.”
Lương Nham trừng lớn mắt: “Còn nói không phải, tới ảnh chụp cũng y như đúc kìa!”
Chung Hàm bỗng nhiên đóng laptop lại, laptop bị hắn đối xử thô bạo phát ra một âm thanh “bộp” rất to.
Chung Hàm nheo mắt, hỏi Lương Nham: “Cậu muốn nói cái gì?”