Chương : 13
Edit by Shmily
#Do not reup#
– —————————
Thời điểm Chung Hàm quay đầu qua, ánh đèn vừa lúc chiếu vào sườn mặt hắn. Đầu lông mi của hắn hơi rũ xuống tạo thành một cái bóng ở dưới mí mắt, thời điểm dừng ở trêи người Vân Phiếm Phiếm, hắn rõ ràng nhìn thấy thiếu nữ đang ngồi ở đó ngơ ngác nhìn mình.
Cánh môi màu hồng nhạt của Chung Hàm khẽ nhếch, hắn nhấc chân đi tới bên cạnh Vân Phiếm Phiếm.
Một tay chống ở sau lưng ghế của cô, một tay khác chống xuống bàn cơm, hắn khom lưng cúi người nhìn thẳng vào mắt cô.
Vân Phiếm Phiếm đang thất thần thì bị động tác này của hắn kéo hồn lại, cô mờ mịt ngẩng đầu, cùng Chung Hàm đang cúi đầu chỉ cách có một khoảng 10 cm.
Mà động tác hiện tại của hắn quá mức ái muội, giống như là đem cô vây ở trong ngực mình vậy.
“Sao vậy, không muốn ăn cơm? Muốn… ăn anh?”
Chung Hàm đột nhiên kề sát mặt vào, khoảng cách 10 cm đột nhiên thu hẹp lại còn có mấy centimet.
Gương mặt đẹp trai khiến người khác không thể làm lơ của hắn cứ như vậy mà chiếm cứ hết toàn bộ tầm mắt của Vân Phiếm Phiếm, mà cái hơi thở nguy hiểm trêи người Chung Hàm cũng cứ như vậy mà bao lấy cô, làm cô sinh ra một chút cảm giác khẩn trương.
Vân Phiếm Phiếm đột nhiên cảm thấy áp lực.
Là áp lực lựa chọn.
Câu mà Chung Hàm hỏi chỉ có hai đáp án, không thể lựa chọn không trả lời được.
Nếu không trả lời, nhỡ đâu giá trị hắc hóa của Chung Hàm tăng lên, vậy thì thật là tội lỗi.
Nói cách khác, hiện tại chỉ có hai cái đáp án muốn hoặc không muốn mà thôi.
Nếu nói không muốn, Chung Hàm thẹn quá hóa giận móc dao ra, một nhát trí mạng, máu bắn ba thước.
Nếu nói muốn…
Khả năng chết hẳn là sẽ giảm bớt đi một chút.
Bất quá Chung Hàm sẽ ăn ngon hơn so với đồ ăn sao? Vì cái gì mà hắn cảm thấy mình muốn ăn hắn?
Vào lúc Chung Hàm chờ tới mất hết kiên nhẫn, Vân Phiếm Phiếm mới thành khẩn gật đầu, nói vô cùng chắc chắn: “Muốn ăn anh.”
Trong nháy mắt, cô cảm giác được hơi thở trêи người Chung Hàm đều thay đổi, hắn rất vui sướиɠ, điểm này cô có thể khẳng định, bởi vì cô còn sống, mà hoa văn màu đen trêи vòng tay cũng đã giảm đi rất nhiều.
Cho nên, cô trả lời đúng rồi.
Cô trả lời là muốn ăn hắn, hắn vui vẻ như vậy…
Vân Phiếm Phiếm: “Nếu Chung Hàm muốn ta giết hắn thì phải làm sao? Chung Hàm chết thì nhiệm vụ có tính là không hoàn thành không?”
Tiểu Bạch Thái: “Tuy rằng Chung Hàm có chút… Nhưng ký chủ à, cái ý tưởng này của cô không thể nghĩ nữa có được không.”
Bàn tay đặt ở sau lưng ghế của Chung Hàm bỗng nhiên rời đi, trước khi đi còn nhẹ nhàng cọ qua sống lưng của Vân Phiếm Phiếm một chút. Thân thể Vân Phiếm Phiếm hơi mẫn cảm mà run lên một chút, Chung Hàm đi tới đối diện cô ngồi xuống, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
Một lúc lâu sau, hắn mới nói: “Không gấp.”
Vân Phiếm Phiếm cảm thấy bữa cơm này khả năng sẽ trôi qua không mấy dễ dàng.
Kết quả lúc ăn được miếng mì thứ nhất, toàn bộ thất thần đều vứt hết ra sau đầu.
Chung Hàm thong thả ung dung gắp mì ăn, lại nhìn đối phương một cái, đối phương đã vui vẻ ăn được mấy miếng rồi.
Cô là thích mình cho nên mới ở lại?
Cô đã nói là sẽ không rời khỏi mình, còn nói muốn ăn mình.
Cho nên, cô hẳn là thích mình nhốt cô lại mới đúng. Hắn tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào tới quấy rầy đến bọn họ.
Cô nên vĩnh viễn ở lại bên cạnh hắn.
Chung Hàm cúi đầu nhìn mì trong bát, trong mắt hiện lên tia sáng nhất định phải được.
Lúc ăn gần hết bát mì, Vân Phiếm Phiếm bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, lần trước cô ăn cơm xong liền trực tiếp bị Chung Hàm đưa lên trêи lầu khóa lại. Lần này ăn xong hẳn là cũng có kết quả giống như thế đi.
Nhưng mà cô không muốn bị nhốt lại, làm sao đây?
Vân Phiếm Phiếm tức khắc thả chậm tốc độ, không ngừng dùng dư quang nhìn Chung Hàm.
Chung Hàm sao có thể không biết là cô đang nhìn mình, bất quá tâm tình của hắn hôm nay rất tốt, cho nên có thể chịu được hành vi giấu lời nói ở trong lòng không muốn nói ra này của cô.
#Do not reup#
– —————————
Thời điểm Chung Hàm quay đầu qua, ánh đèn vừa lúc chiếu vào sườn mặt hắn. Đầu lông mi của hắn hơi rũ xuống tạo thành một cái bóng ở dưới mí mắt, thời điểm dừng ở trêи người Vân Phiếm Phiếm, hắn rõ ràng nhìn thấy thiếu nữ đang ngồi ở đó ngơ ngác nhìn mình.
Cánh môi màu hồng nhạt của Chung Hàm khẽ nhếch, hắn nhấc chân đi tới bên cạnh Vân Phiếm Phiếm.
Một tay chống ở sau lưng ghế của cô, một tay khác chống xuống bàn cơm, hắn khom lưng cúi người nhìn thẳng vào mắt cô.
Vân Phiếm Phiếm đang thất thần thì bị động tác này của hắn kéo hồn lại, cô mờ mịt ngẩng đầu, cùng Chung Hàm đang cúi đầu chỉ cách có một khoảng 10 cm.
Mà động tác hiện tại của hắn quá mức ái muội, giống như là đem cô vây ở trong ngực mình vậy.
“Sao vậy, không muốn ăn cơm? Muốn… ăn anh?”
Chung Hàm đột nhiên kề sát mặt vào, khoảng cách 10 cm đột nhiên thu hẹp lại còn có mấy centimet.
Gương mặt đẹp trai khiến người khác không thể làm lơ của hắn cứ như vậy mà chiếm cứ hết toàn bộ tầm mắt của Vân Phiếm Phiếm, mà cái hơi thở nguy hiểm trêи người Chung Hàm cũng cứ như vậy mà bao lấy cô, làm cô sinh ra một chút cảm giác khẩn trương.
Vân Phiếm Phiếm đột nhiên cảm thấy áp lực.
Là áp lực lựa chọn.
Câu mà Chung Hàm hỏi chỉ có hai đáp án, không thể lựa chọn không trả lời được.
Nếu không trả lời, nhỡ đâu giá trị hắc hóa của Chung Hàm tăng lên, vậy thì thật là tội lỗi.
Nói cách khác, hiện tại chỉ có hai cái đáp án muốn hoặc không muốn mà thôi.
Nếu nói không muốn, Chung Hàm thẹn quá hóa giận móc dao ra, một nhát trí mạng, máu bắn ba thước.
Nếu nói muốn…
Khả năng chết hẳn là sẽ giảm bớt đi một chút.
Bất quá Chung Hàm sẽ ăn ngon hơn so với đồ ăn sao? Vì cái gì mà hắn cảm thấy mình muốn ăn hắn?
Vào lúc Chung Hàm chờ tới mất hết kiên nhẫn, Vân Phiếm Phiếm mới thành khẩn gật đầu, nói vô cùng chắc chắn: “Muốn ăn anh.”
Trong nháy mắt, cô cảm giác được hơi thở trêи người Chung Hàm đều thay đổi, hắn rất vui sướиɠ, điểm này cô có thể khẳng định, bởi vì cô còn sống, mà hoa văn màu đen trêи vòng tay cũng đã giảm đi rất nhiều.
Cho nên, cô trả lời đúng rồi.
Cô trả lời là muốn ăn hắn, hắn vui vẻ như vậy…
Vân Phiếm Phiếm: “Nếu Chung Hàm muốn ta giết hắn thì phải làm sao? Chung Hàm chết thì nhiệm vụ có tính là không hoàn thành không?”
Tiểu Bạch Thái: “Tuy rằng Chung Hàm có chút… Nhưng ký chủ à, cái ý tưởng này của cô không thể nghĩ nữa có được không.”
Bàn tay đặt ở sau lưng ghế của Chung Hàm bỗng nhiên rời đi, trước khi đi còn nhẹ nhàng cọ qua sống lưng của Vân Phiếm Phiếm một chút. Thân thể Vân Phiếm Phiếm hơi mẫn cảm mà run lên một chút, Chung Hàm đi tới đối diện cô ngồi xuống, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
Một lúc lâu sau, hắn mới nói: “Không gấp.”
Vân Phiếm Phiếm cảm thấy bữa cơm này khả năng sẽ trôi qua không mấy dễ dàng.
Kết quả lúc ăn được miếng mì thứ nhất, toàn bộ thất thần đều vứt hết ra sau đầu.
Chung Hàm thong thả ung dung gắp mì ăn, lại nhìn đối phương một cái, đối phương đã vui vẻ ăn được mấy miếng rồi.
Cô là thích mình cho nên mới ở lại?
Cô đã nói là sẽ không rời khỏi mình, còn nói muốn ăn mình.
Cho nên, cô hẳn là thích mình nhốt cô lại mới đúng. Hắn tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào tới quấy rầy đến bọn họ.
Cô nên vĩnh viễn ở lại bên cạnh hắn.
Chung Hàm cúi đầu nhìn mì trong bát, trong mắt hiện lên tia sáng nhất định phải được.
Lúc ăn gần hết bát mì, Vân Phiếm Phiếm bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, lần trước cô ăn cơm xong liền trực tiếp bị Chung Hàm đưa lên trêи lầu khóa lại. Lần này ăn xong hẳn là cũng có kết quả giống như thế đi.
Nhưng mà cô không muốn bị nhốt lại, làm sao đây?
Vân Phiếm Phiếm tức khắc thả chậm tốc độ, không ngừng dùng dư quang nhìn Chung Hàm.
Chung Hàm sao có thể không biết là cô đang nhìn mình, bất quá tâm tình của hắn hôm nay rất tốt, cho nên có thể chịu được hành vi giấu lời nói ở trong lòng không muốn nói ra này của cô.