Chương : 10
Edit by Shmily
#Do not reup#
– ————————-
Vân Phiếm Phiếm ngồi xuống ghế rồi liền nhìn về phía Chung Hàm.
Chung Hàm còn đang đứng ở trêи cầu thang, thấy cô nhìn mới tiếp tục đi xuống dưới.
Hắn đã lâu rồi chưa cùng người khác ăn cơm chung, cũng không nhớ rõ là đã bao lâu. Những người hắn gọi là người nhà đều sợ hắn, đều chán ghét hắn, vừa lúc hắn cũng vô cùng coi thường đám người đó.
Hắn không đối, chỉ là ngồi ở trêи ghế nhìn Vân Phiếm Phiếm.
Vân Phiếm Phiếm ăn rất vui vẻ, động tác tuy nhanh nhưng vẫn được coi là ưu nhã.
Cô ăn trong chốc lát liền phát hiện Chung Hàm vẫn luôn không động đũa, chỉ chăm chăm nhìn vào mình, cảm thấy có khả năng là trong lòng đang bí mật mưu đồ cái gì đó, cô lập tức gắp một miếng thịt vào trong bát của Chung Hàm.
Ánh mắt Chung Hàm khẽ nhúc nhích, Vân Phiếm Phiếm giải thích: “Lúc ăn cơm thì phải ăn cơm.”
Lúc ăn cơm thì phải ăn cơm?
Chung Hàm đều không đếm được rốt cuộc có bao nhiêu ngày hắn chỉ ăn có một bữa hoặc là không ăn bữa nào.
Có lẽ là cô nói quá mức thật lòng nên đã chạm tới tận đáy lòng của Chung Hàm, Chung Hàm cầm lấy đũa, bắt đầu ăn miếng thịt cô gắp cho mình, sau đó cũng không hề động đũa nữa.
Sau khi cơm nước xong, Vân Phiếm Phiếm nghỉ ngơi trong chốc lát liền nghe được Chung Hàm nói: “Lên lầu.”
Cô không hiểu gì mà đứng dậy, đi theo Chung Hàm lên lầu.
Chung Hàm bảo cô ngồi xuống mép giường, cô cũng làm theo.
Sau đó, cô lại nhìn thấy Chung Hàm cầm xích sắt, tựa hồ còn muốn tiếp tục xích cô lại.
Vân Phiếm Phiếm đã hưởng thụ qua một chút tự do, liền không muốn lại bị trói lại lần nữa. Vào lúc tay Chung Hàm tới gần, cô liền vội vàng co hai chân lên giường ôm lấy.
Tay Chung Hàm rơi xuống không trung, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn cô.
Vân Phiếm Phiếm nghĩ thầm, đối phương chỉ là thích bắt cóc người mà thôi, cái gì cô cũng nghe theo hắn hẳn sẽ không phát sinh chuyện gì đi?
Vì thế cô thử nói: “Em không chạy, cho nên anh đừng trói em lại có được không?”
Chung Hàm cười cười: “Nếu không chạy thì trói hay không trói có gì khác nhau? Ngoan, đưa chân đây.”
Đôi mắt hắn bình tĩnh giống như mặt hồ, bên trong đều không có chút gợn sóng nào, đáy mắt lại giống như hố sâu không đáy, lộ ra một chút lạnh lẽo.
Vân Phiếm Phiếm muốn nói, nếu trói hay không đều không có gì khác nhau thì tại sao cứ phải trói?
Nhưng cô rất sáng suốt mà không nói ra, vươn chân, tùy ý để hắn trói lại.
Chỉ cần hắn vui vẻ, muốn trói bao lâu cũng được. Chờ giá trị hắc hóa của hắn tiêu tan hết, bản thân cô liền có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Chung Hàm một lần nữa xích cô lại, sau khi làm xong liền bỗng nhiên cầm lấy chân cô, mềm mại giống như thịt bên trong vỏ trai vậy, bị hắn nhẹ nhàng mà nhéo nhéo. Chung Hàm cong cong khóe môi, hỏi cô:
“Em tên gì?”
Lúc Chung Hàm cười rộ lên rất đẹp, không có dọa người giống như lúc trước nữa.
Nếu đã bắt đầu hỏi tên cô, đó có phải chứng minh hắn đã coi mình như bạn bè rồi hay không?
Người bình thường, sẽ không giết bạn mình đi?
Vân Phiếm Phiếm vô cùng cao hứng, đang định nói ra tên của mình, vừa nói tới chữ “Vân” liền bỗng nhiên nhớ tới hiện tại mình tên là Lâm Tư Nhan mà không phải Vân Phiếm Phiếm, vì vậy liền lập tức sửa miệng: “Em tên Lâm Tư Nhan.”
Thính lực của Chung Hàm rất tốt, cho dù Vân Phiếm Phiếm chỉ nói nhiều thêm một chữ thì hắn cũng đã nghe được rõ ràng.
Vừa rồi hẳn là cô nên theo phản ứng tự nhiên mà nói ra tên thật, vì cái gì mà sau đó lại sửa miệng?
Chung Hàm buông chân cô ra, đứng dậy, gọi tên cô một lần nữa: “Lâm Tư Nhan?”
Đầu tiên cô có hơi mờ mịt, sau đó mới gật gật đầu.
Chung Hàm nhìn khuôn mặt trắng tinh của cô, nói: “Anh tên Chung Hàm.”
Sau khi đối phương nghe thấy tên hắn liền nhẹ giọng kêu vài tiếng, thanh âm mềm nhẹ đến không tưởng, sàn sạt giống như tiếng gió.
#Do not reup#
– ————————-
Vân Phiếm Phiếm ngồi xuống ghế rồi liền nhìn về phía Chung Hàm.
Chung Hàm còn đang đứng ở trêи cầu thang, thấy cô nhìn mới tiếp tục đi xuống dưới.
Hắn đã lâu rồi chưa cùng người khác ăn cơm chung, cũng không nhớ rõ là đã bao lâu. Những người hắn gọi là người nhà đều sợ hắn, đều chán ghét hắn, vừa lúc hắn cũng vô cùng coi thường đám người đó.
Hắn không đối, chỉ là ngồi ở trêи ghế nhìn Vân Phiếm Phiếm.
Vân Phiếm Phiếm ăn rất vui vẻ, động tác tuy nhanh nhưng vẫn được coi là ưu nhã.
Cô ăn trong chốc lát liền phát hiện Chung Hàm vẫn luôn không động đũa, chỉ chăm chăm nhìn vào mình, cảm thấy có khả năng là trong lòng đang bí mật mưu đồ cái gì đó, cô lập tức gắp một miếng thịt vào trong bát của Chung Hàm.
Ánh mắt Chung Hàm khẽ nhúc nhích, Vân Phiếm Phiếm giải thích: “Lúc ăn cơm thì phải ăn cơm.”
Lúc ăn cơm thì phải ăn cơm?
Chung Hàm đều không đếm được rốt cuộc có bao nhiêu ngày hắn chỉ ăn có một bữa hoặc là không ăn bữa nào.
Có lẽ là cô nói quá mức thật lòng nên đã chạm tới tận đáy lòng của Chung Hàm, Chung Hàm cầm lấy đũa, bắt đầu ăn miếng thịt cô gắp cho mình, sau đó cũng không hề động đũa nữa.
Sau khi cơm nước xong, Vân Phiếm Phiếm nghỉ ngơi trong chốc lát liền nghe được Chung Hàm nói: “Lên lầu.”
Cô không hiểu gì mà đứng dậy, đi theo Chung Hàm lên lầu.
Chung Hàm bảo cô ngồi xuống mép giường, cô cũng làm theo.
Sau đó, cô lại nhìn thấy Chung Hàm cầm xích sắt, tựa hồ còn muốn tiếp tục xích cô lại.
Vân Phiếm Phiếm đã hưởng thụ qua một chút tự do, liền không muốn lại bị trói lại lần nữa. Vào lúc tay Chung Hàm tới gần, cô liền vội vàng co hai chân lên giường ôm lấy.
Tay Chung Hàm rơi xuống không trung, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn cô.
Vân Phiếm Phiếm nghĩ thầm, đối phương chỉ là thích bắt cóc người mà thôi, cái gì cô cũng nghe theo hắn hẳn sẽ không phát sinh chuyện gì đi?
Vì thế cô thử nói: “Em không chạy, cho nên anh đừng trói em lại có được không?”
Chung Hàm cười cười: “Nếu không chạy thì trói hay không trói có gì khác nhau? Ngoan, đưa chân đây.”
Đôi mắt hắn bình tĩnh giống như mặt hồ, bên trong đều không có chút gợn sóng nào, đáy mắt lại giống như hố sâu không đáy, lộ ra một chút lạnh lẽo.
Vân Phiếm Phiếm muốn nói, nếu trói hay không đều không có gì khác nhau thì tại sao cứ phải trói?
Nhưng cô rất sáng suốt mà không nói ra, vươn chân, tùy ý để hắn trói lại.
Chỉ cần hắn vui vẻ, muốn trói bao lâu cũng được. Chờ giá trị hắc hóa của hắn tiêu tan hết, bản thân cô liền có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Chung Hàm một lần nữa xích cô lại, sau khi làm xong liền bỗng nhiên cầm lấy chân cô, mềm mại giống như thịt bên trong vỏ trai vậy, bị hắn nhẹ nhàng mà nhéo nhéo. Chung Hàm cong cong khóe môi, hỏi cô:
“Em tên gì?”
Lúc Chung Hàm cười rộ lên rất đẹp, không có dọa người giống như lúc trước nữa.
Nếu đã bắt đầu hỏi tên cô, đó có phải chứng minh hắn đã coi mình như bạn bè rồi hay không?
Người bình thường, sẽ không giết bạn mình đi?
Vân Phiếm Phiếm vô cùng cao hứng, đang định nói ra tên của mình, vừa nói tới chữ “Vân” liền bỗng nhiên nhớ tới hiện tại mình tên là Lâm Tư Nhan mà không phải Vân Phiếm Phiếm, vì vậy liền lập tức sửa miệng: “Em tên Lâm Tư Nhan.”
Thính lực của Chung Hàm rất tốt, cho dù Vân Phiếm Phiếm chỉ nói nhiều thêm một chữ thì hắn cũng đã nghe được rõ ràng.
Vừa rồi hẳn là cô nên theo phản ứng tự nhiên mà nói ra tên thật, vì cái gì mà sau đó lại sửa miệng?
Chung Hàm buông chân cô ra, đứng dậy, gọi tên cô một lần nữa: “Lâm Tư Nhan?”
Đầu tiên cô có hơi mờ mịt, sau đó mới gật gật đầu.
Chung Hàm nhìn khuôn mặt trắng tinh của cô, nói: “Anh tên Chung Hàm.”
Sau khi đối phương nghe thấy tên hắn liền nhẹ giọng kêu vài tiếng, thanh âm mềm nhẹ đến không tưởng, sàn sạt giống như tiếng gió.