Chương : 1
Tô Thiên Kỳ ngồi trên bệ cửa sổ trong tay cầm chiếc điện thoại nhỏ theo dõi Tam Sinh Tam Thế Thập Lý Đào Hoa.
"Thiên Kỳ! Cậu làm gì vậy?" Hàn Mạc đi từ trong lớp học ra hỏi cô bạn thân của mình. Hàn Mạc lại gần ghé đầu vào điện thoại của bạn thân "Thiên Kỳ mình nói cậu. Cậu rốt cuộc đã xem đoạn Bạch Phượng Cửu cắt đuôi của mình mấy lần rồi vậy? Cậu đó xem phim cũng quá nhập tâm đi, từ khi cậu xem phim này mình thấy cậu thay đổi rất nhiều đó, phải chăng bạn quá nhập tâm đi?"
"Hàn Mạc, cậu thật chẳng hiểu mình gì cả, chỉ là mình cảm thấy Phượng Cửu này quá đáng thương đi. Nhưng mà nói đi thì phải nhắc lại Đông Hoa này cũng thật là nông cạn mà khi xưa tự dưng lại xóa tên mình trên đá tam sinh làm cả hai phải khổ sở như vậy!" Thiên Kỳ nâng khuôn mặt đăm chiêu đến sắp khóc của mình cho Hàn Mạc xem.
"Chỉ vậy thôi hả mình thấy cậu là bị nhiễm bệnh rồi gần đây tính cách của cậu có phần giống với Bạch Phượng Cửu đó. Mà bỏ qua đi cô nương, đi thôi nào, sắp tới giờ học thêm rồi đó." Hàn Mạc kéo tay Thiên Kỳ xuống tầng triệt. Thiên Kỳ đột nhiên nhớ ra phải mua thêm tập, tập của cô đã hết liền chạy ra ngoài cổng trường mua thêm vài cuốn tập. Khi mua xong Thiên Kỳ băng qua đường về trường, do mãi nghĩ về Bạch Phượng Cửu nên Thiên Kỳ không để ý tới chiếc xe tải đang lao tới chổ cô.
"Kétttt... Uỵch!" Tiếng thắng xe vang lên, tiếng người va vào xe rồi rơi xuống đất. Đầu óc cô choáng váng, cô lại nghỉ đến một con hồ ly chín đuôi màu đỏ. Cô nghĩ mình thật quá mất mặt khi bị tai nạn không sợ mình sẽ chết mà lại nghĩ tới một nhân vật trong phim. Thật mất mặt mà!
Đầu óc choáng váng cô từ từ mở mắt ra thấy xung quanh một loạt những thứ vô cùng là lẫm. Một hang động rộng lớn, trên đỉnh đầu cô nhìn thấy một viên dạ minh châu cỡ lớn. Cái gì đây? Sao tự dưng lại trang trí phòng của cô như vậy chứ?
"Tiểu Cửu! Cuối cùng con cũng tỉnh rồi!" Một nữ nhân áo trắng đi từ cửa động vào nhìn cô cười đôn hậu. Tiểu Cửu? Là gọi cô sao? Cô là Thiên Kỳ mà? Khoan! Tiểu Cửu, động đá, dạ minh châu? Không lẽ... Chắc không phải đâu chắc là mơ thôi chắc mơ thôi sao lại có chuyện hoang đường như vậy chứ?
"Tiểu Cửu à, con hôn mê hai ngày rồi đó. Không phải ta nói con nhưng con thậy không yên phận chút nào mà. Cô cô không phải đã nói con tu vi chưa cao không nên ra khỏi Thanh Khâu hay sao? Con thật cũng may mắn đó nếu lúc đó không có Chiết Nhan cùng Tứ thúc của con đi qua thì con đã chết trong động mãng xà rồi!" Người tự xưng là cô cô của cô đến bên giừơng đưa cho cô một chén thuốc. Nói như vậy thì nàng thật sự xuyên không? Hơn nữa còn là xuyên không thành một Đế cơ của Thanh Khâu. Bạch Phượng Cửu. Bỗng một cơn đau đầu kéo đến hàng loạt kí ức không ohải của nàng kéo về. Quả thực nàng là Bạch Phượng Cửu. Nàng từng mong muốn sẽ trở thành Phượng Cửu để thay đổi kết cục của mối tình với Đông Hoa Đế Quân thật không ngờ lại trở thành nàng ấy thật. Trong cái rủi có cái may!
"Thiên Kỳ! Cậu làm gì vậy?" Hàn Mạc đi từ trong lớp học ra hỏi cô bạn thân của mình. Hàn Mạc lại gần ghé đầu vào điện thoại của bạn thân "Thiên Kỳ mình nói cậu. Cậu rốt cuộc đã xem đoạn Bạch Phượng Cửu cắt đuôi của mình mấy lần rồi vậy? Cậu đó xem phim cũng quá nhập tâm đi, từ khi cậu xem phim này mình thấy cậu thay đổi rất nhiều đó, phải chăng bạn quá nhập tâm đi?"
"Hàn Mạc, cậu thật chẳng hiểu mình gì cả, chỉ là mình cảm thấy Phượng Cửu này quá đáng thương đi. Nhưng mà nói đi thì phải nhắc lại Đông Hoa này cũng thật là nông cạn mà khi xưa tự dưng lại xóa tên mình trên đá tam sinh làm cả hai phải khổ sở như vậy!" Thiên Kỳ nâng khuôn mặt đăm chiêu đến sắp khóc của mình cho Hàn Mạc xem.
"Chỉ vậy thôi hả mình thấy cậu là bị nhiễm bệnh rồi gần đây tính cách của cậu có phần giống với Bạch Phượng Cửu đó. Mà bỏ qua đi cô nương, đi thôi nào, sắp tới giờ học thêm rồi đó." Hàn Mạc kéo tay Thiên Kỳ xuống tầng triệt. Thiên Kỳ đột nhiên nhớ ra phải mua thêm tập, tập của cô đã hết liền chạy ra ngoài cổng trường mua thêm vài cuốn tập. Khi mua xong Thiên Kỳ băng qua đường về trường, do mãi nghĩ về Bạch Phượng Cửu nên Thiên Kỳ không để ý tới chiếc xe tải đang lao tới chổ cô.
"Kétttt... Uỵch!" Tiếng thắng xe vang lên, tiếng người va vào xe rồi rơi xuống đất. Đầu óc cô choáng váng, cô lại nghỉ đến một con hồ ly chín đuôi màu đỏ. Cô nghĩ mình thật quá mất mặt khi bị tai nạn không sợ mình sẽ chết mà lại nghĩ tới một nhân vật trong phim. Thật mất mặt mà!
Đầu óc choáng váng cô từ từ mở mắt ra thấy xung quanh một loạt những thứ vô cùng là lẫm. Một hang động rộng lớn, trên đỉnh đầu cô nhìn thấy một viên dạ minh châu cỡ lớn. Cái gì đây? Sao tự dưng lại trang trí phòng của cô như vậy chứ?
"Tiểu Cửu! Cuối cùng con cũng tỉnh rồi!" Một nữ nhân áo trắng đi từ cửa động vào nhìn cô cười đôn hậu. Tiểu Cửu? Là gọi cô sao? Cô là Thiên Kỳ mà? Khoan! Tiểu Cửu, động đá, dạ minh châu? Không lẽ... Chắc không phải đâu chắc là mơ thôi chắc mơ thôi sao lại có chuyện hoang đường như vậy chứ?
"Tiểu Cửu à, con hôn mê hai ngày rồi đó. Không phải ta nói con nhưng con thậy không yên phận chút nào mà. Cô cô không phải đã nói con tu vi chưa cao không nên ra khỏi Thanh Khâu hay sao? Con thật cũng may mắn đó nếu lúc đó không có Chiết Nhan cùng Tứ thúc của con đi qua thì con đã chết trong động mãng xà rồi!" Người tự xưng là cô cô của cô đến bên giừơng đưa cho cô một chén thuốc. Nói như vậy thì nàng thật sự xuyên không? Hơn nữa còn là xuyên không thành một Đế cơ của Thanh Khâu. Bạch Phượng Cửu. Bỗng một cơn đau đầu kéo đến hàng loạt kí ức không ohải của nàng kéo về. Quả thực nàng là Bạch Phượng Cửu. Nàng từng mong muốn sẽ trở thành Phượng Cửu để thay đổi kết cục của mối tình với Đông Hoa Đế Quân thật không ngờ lại trở thành nàng ấy thật. Trong cái rủi có cái may!