Chương : 26
CHƯƠNG 26: HÌNH TƯỢNG CỦA ANH ĐÂY
Phó chỉ huy sứ vệ quân Bắc thành Đổng Cát Hiên dẫn theo một đội Thành Vệ Quân đang tuần tra trên phố chợ, nghe tin có người đánh thẳng vào nha phủ thành bắc, đánh đập quan sai thì lập tức dẫn người tới bao vây xung quanh nha phủ.
Hắn ta dẫn người vọt vào, bên trong công đường, tất cả mọi người bao gồm đại nhân nha phủ đều quỳ sụp xuống đất, vẻ mặt kinh hoàng, mười mấy người mặc đồ đen bảo vệ một công tử trẻ tuổi đứng hiên ngang ở giữa.
Đổng Cát Hiên ngẩn ra trong chốc lát, đợi sau khi nhìn rõ dung mạo của Diệp Khôn, hắn ta không khỏi cả kinh vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Thần Đổng Cát Hiên khấu kiến Hoàng Thượng.”
Đội Thành Vệ Quân vừa xông tới cũng vội vàng quỳ xuống: “Khấu kiến Hoàng Thượng.”
Khi Diệp Khôn lộ ra thân phận thì đại nhân nha phủ sợ đến nỗi muốn tắt thở tại chỗ, rầm một tiếng té xỉu. Vương tam công tử cũng bị dọa sợ đến hồn vía lên mây, hai mắt trợn ngược toàn thân run lẩy bẩy, mềm oặt ngã trên đất.
Lao vào thánh giá, còn sai khiến người làm đánh đập Hoàng Thượng, đã vậy trên công đường còn kêu gào xúi giục đại nhân nha phủ phải đánh Hoàng Thượng bằng gậy to. Tội danh này nặng đủ để tịch biên tài sản sung công quỹ, tru di cửu tộc rồi.
“Ngươi, nhốt hết đám người này vào thiên lao cho ta!” Diệp Khôn chỉ vào Đổng Cát Hiên, sau đó lại xoay người chỉ vào lão bộ đầu quỳ rạp trên đất: “Ngươi, sau này nha phủ sẽ do ngươi quản lý. Nếu không được hẳn hoi, Trẫm sẽ tịch biên cả nhà ngươi, tru di cửu tộc!”
Lão bộ đầu kích động hồi đáp: “Tạ… Hoàng Thượng… Tiểu nhân nhất định không phụ thánh ân…”
Ông ta chỉ là một lão bộ đầu trung thành, làm đúng chức trách, nhưng lại hơi bất mãn với hiện thực, không ngờ hôm nay lại gặp chuyện kỳ lạ như vậy, Hoàng Thượng cải trang vi hành, còn gây ra sự việc rầm rộ như thế.
Trong hoàng thành lớn, đại quan phẩm vị cao nhiều như cá diếc sang sông, nha phủ tương đương như các huyện lệnh địa phương, chủ quản an ninh trật tự của bốn thành Đông Tây Nam Bắc là chức quan cấp thấp nhất, chẳng khác hạt vừng hạt đỗ nhưng đối với lão bộ đầu mà nói, đó là thăng lên N cấp, hơn nữa là do chính Hoàng Thượng khâm điểm, vinh hạnh đặc biệt này khiến người ta phải nhìn bằng ánh mắt khác.
Vương tam công tử và đại nhân nha phủ cũ thì thảm rồi, thiên lao là nơi giam giữ trọng phạm hoặc tử tù, Hoàng Thượng hạ lệnh nhốt bọn họ trong thiên lao, không phải kết cục đã quá rõ ràng rồi sao?
Chỉ huy sứ Long Kỵ tướng quân Vương Đồng của Vũ Lâm Vệ đang ngồi trong phủ, ôm tiểu thiếp mới nạp trong lòng vui vẻ uống rượu, đột nhiên nghe được chuyện này lập tức sợ biến sắc, mặt trắng bệch, ông ta vừa lăn vừa bò vào cung thỉnh tội.
Ông ta đã quỳ bên ngoài cung điện mấy canh giờ rồi nhưng Hoàng Thượng vẫn không cho triệu kiến ông ta, nếu Hoàng Thượng mắng ông ta té tát, đạp ông ta mấy cước, quất ông ta mấy roi, ngược lại ông ta còn cảm thấy vui vẻ, Hoàng Thượng càng không muốn triệu kiến ông ta ông ta càng hoảng sợ.
Vương Đồng nhìn thấy tổng quản nội thị giám Tô Xuân Vinh, tâm phúc bên cạnh Hoàng Thượng đi ngang qua, ông ta liền nửa lăn nửa bò chạy qua, kéo lấy Tô Xuân Vinh, kêu gào như chết cha chết mẹ khóc rống lên: “Tô tổng quản, xin cứu ta.”
“Ai…” Tô Xuân Vinh giả vờ thở dài một hơi: “Vương tướng quân, không phải bản tổng quản không muốn giúp ông, việc này rất khó làm, Hoàng Thượng tức giận, đến nỗi đã ném hỏng vài cái…”
“Tô tổng quản, xin ngài đấy, mấy chục mạng người của nhà họ Vương ta tất cả đều nhờ cậy vào ông, xong việc Vương mỗ nhất định sẽ hậu tạ.” Vương Đồng liều mạng cầu xin, nắm chặt tay Tô Xuân Vinh không buông, lúc này ông ta giống như đang trôi dạt trên biển, bám chặt lấy cọng cỏ cứu mạng.
Thủ phủ Nội các Trương các lão không có mặt ở nơi này, Tô Xuân Vinh là người tâm phúc hiện giờ của Hoàng Thượng, nếu ngay cả ông ta cũng hết cách thì sẽ chẳng có ai cứu được cả nhà của ông ta đâu.
Tô Xuân Vinh cúi đầu suy nghĩ, thấp giọng nói: “Thật ra cũng có cách, nhưng không biết…”
“Tô tổng quản, có cách hay gì ngài cứ việc nói, chỉ cần có thể tránh thoát được kiếp nạn này, Vương Đồng ta nhất định sẽ hậu tạ.” Vương Đồng quỳ trên mặt đất, nắm chặt lấy quan bào của Tô Xuân Vinh không buông, nước mắt nước mũi chảy tèm lem.
Tô Xuân Vinh hờ hững nói: “Vương tướng quân muốn bảo vệ cả nhà, chỉ có chủ động xin từ chức, cáo lão về quê, sẽ chu toàn được hết. Còn lệnh lang dù sao cũng là trẻ người non dạ, đợi sau khi Hoàng Thượng bớt giận rồi thì nói sau, ừm, Hoàng Thượng đang đau đầu vì chuyện thiên tai và biên quan, nói không chừng Hoàng Thượng vui vẻ rồi thì không có chuyện gì đâu.”
“Thật…thật sao?” Vương Đồng kích động đến nói năng lộn xộn, mạng mà mất thì còn làm chỉ huy sứ Vũ Lâm Vệ cái khỉ khô gì nữa? Có thể bảo vệ chu toàn cho mười mấy người trong nhà đã là không tệ rồi, đều là do thằng con trai vô dụng kia hại mà…
Những lúc thế này ông ta làm gì có thời gian mà trách cứ con trai: “Tô tổng quản, ngài muốn tôi quyên góp bao nhiêu?”
“Đương nhiên là càng nhiều càng tốt.” Trên khuôn mặt già nua của Tô Xuân Vinh lộ ra nụ cười kỳ lạ, lần này Vương Đồng đã thực sự bị dọa đến váng đầu, Hoàng Thượng à, nô tài vì người dọn sạch hòn đá chắn đường này, lòng trung thành của nô tài đối với Người có trời đất chứng giám.
Vương Đồng cảm kích Tô Xuân Vinh, luôn miệng nói cảm ơn sau đó vội vàng rời khỏi hoàng cung, trở về gom góp ngân lượng, viết đơn từ chức.
Ông ta quỳ hơn nửa ngày trong cung, nhưng lại không biết Hoàng Thượng vẫn chưa hồi cung, uổng công ông ta quỳ hơn nửa ngày trời, cũng tốn nước bọt oan uổng, càng uổng công diễn một tuồng bi kịch.
Diệp Khôn quả thực chưa trở về hoàng cung, khi dẫn người rời khỏi nha phủ anh bảo Mục Hiếu Trung phái người đến phố chợ hỏi thăm một chút về con người của phó chỉ huy sứ Thành Vệ quân Đổng Cát Hiên, và hỏi thăm cả cách làm người của Nội các đại học sĩ Đàm Giang Dân, người đã dùng miệng lưỡi đánh trận với văn võ cả triều, tranh cãi không ngớt, cho đến nay vẫn bị nhốt trong thiên lao.
Tuy nói Đàm Giang Dân bị oan nhưng anh vẫn cho người ở dân gian điều tra một chút về ông ta, thử xem đánh giá về ông thế nào?
Đến lúc người được phái đi điều tra trở về thì trời đã xuống núi, ánh hoàng hôn đẹp rực rỡ mê người.
Diệp Khôn cũng không có tâm trạng để thưởng thức ráng chiều, anh đang yên lặng nghe Hắc Y Vệ báo cáo.
“Hoàng Thượng, Đàm đại nhân có danh tiếng rất tốt ở dân gian, bọn họ nói Hoàng Thượng…” Tên Hắc Y Vệ kia đang nói lưu loát đột nhiên giống như nhớ ra điều gì, không khỏi sợ hãi run cầm cập, lời nói tiếp theo đã đến miệng nuốt ngược trở lại.
Diệp Khôn không cần y nói ra cũng biết những dân chúng kia đang mắng anh là hôn quân, bạo quân. Ai da, hình tượng của anh đây trong lòng lão bá tánh lại tệ hại như vậy sao? Đúng là bi kịch mà.
Đánh giá về Đổng Cát Hiên cũng không tệ, hắn ta là con trai của Binh bộ thượng thư Đổng Cát Tân, không có tính xấu ương ngạnh, phách lối như những công tử thế gia khác, có phong cách nghĩa hiệp, mười tám tuổi đã nhập ngũ, trải qua không ít cuộc chiến khốc liệt, dựa vào quân công hiển hách được thăng chức lên cấp phó chỉ huy sứ của Thành Vệ Quân.
Đương nhiên, trẻ tuổi như hắn ta nếu chỉ dựa vào quân công mà muốn leo lên tới vị trí Phó chỉ huy sứ Thành Vệ Quân thì vẫn phải dựa thêm vào sức mạnh của gia tộc.
Ấn tượng của Diệp Khôn đối với hắn ta cũng không tệ, chỉ là anh đang lo lắng thằng nhãi này có trung thành với mình hay không? Mặc kệ anh có dùng Đổng Cát Hiên không, nhưng chắc chắn anh phải kéo người nắm giữ Vũ Lâm Vệ chỉ huy sứ Long Kỵ tướng quân Vương Đồng kia xuống, cơ hội tốt như vậy dâng tận cửa, sao anh có thể bỏ qua cho được?
Còn về việc đại thần khâm sai tuần tra khu thiên tai phương Bắc kia trong lòng anh cũng đã có ứng cử viên lý tưởng rồi, chính là Nội Các đại học sĩ Đàm Giang Dân đang còn bị nhốt trong thiên lao kia. Danh tiếng của ông ta trong dân gian rất tốt, vậy thì cứ sử dụng thôi.
Thế là sau đó Diệp Khôn di giá đến thiên lao, anh muốn nhìn xem đại thanh quan Đàm Giang Dân rốt cuộc là người như thế nào?