Chương : 18
CHƯƠNG 18: THỂ DIỆN CỦA HOÀNG ĐẾ
“Lão thần nguyện vì Hoàng Thượng mà san sẻ khó khăn.” Võ Công Hầu Thường Thanh Sơn tiến lên một bước, khom người thi lễ, ông ta đã gần sáu mươi, râu tóc bạc phơ, vì tuổi tác đã cao nên mới bị Hoàng Thượng rút lại binh quyền.
Là một võ tướng thì số mệnh cuối cùng chính là chết nơi sa trường, da ngựa bọc thây, cho nên những ngày rảnh rỗi nằm nhà khiến ông ta ngứa ngáy trong người, chỉ mong có một ngày lại được thống lĩnh quân đội chinh chiến, giờ đây, cơ hội đang ở ngay trước mắt, dễ gì ông ta bỏ qua.
Tất cả các võ tướng đều tiến cử Võ Công Hầu, nên Diệp Khôn cũng gật đầu, trịnh trọng nói: “Vậy thì ải Trấn Dương xin nhờ lão tướng quân vậy.”
Thường Thanh Sơn ôm quyền hành lễ, cao giọng nói: “Xin Hoàng Thượng cứ yên tâm, lão thần có liều cái mạng già này cũng phải chặn được lũ dân du mục đó ở quan ngoại.”
Diệp Khôn gật đầu, sắc mặt nghiêm nghị, nói: “Ba năm, Trẫm cần ba năm, trong thời gian này, lão tướng quân có gì khó khăn hoặc có yêu cầu gì cứ nói, Trẫm sẽ cố gắng đáp ứng đầy đủ!”
Chỉ cần cho anh ba năm, anh không chỉ có tự tin giải quyết ổn thỏa vấn đề nội bộ mà hơn thế nữa, còn có thể khiến cho bách tính giàu có, quốc khố đầy đủ, và còn huấn luyện được một quân đoàn tinh nhuệ, đến lúc đó, anh đây sẽ tự mình ngự giá thân chinh, san bằng nước Kim.
Võ Công Hầu Thường Thanh Sơn cảm thấy ấm áp trong lòng, kích động nói: “Có những lời này của Hoàng Thượng, lão thần máu chảy đầu rơi cũng không tiếc.”
Diệp Khôn lắc đầu cười rồi nghiêm mặt, cao giọng nói: “Trẫm không chỉ muốn ông trấn thủ ải Trấn Dương ba năm, mà Trẫm còn muốn ông phải sống khỏe mạnh để xem Trẫm làm thế nào thống nhất được Trung nguyên!”
Tinh thần của tên hoàng đế này lại đột nhiên dâng cao khiến cho cả đám võ tướng kinh nghiệm sa trường đầy mình trong ngự thư phòng nín thở, rồi tất cả bất ngờ quỳ xuống: “Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Trong lòng bọn họ vừa rồi vẫn còn nghi ngờ nhưng giờ đây là vui mừng khôn xiết, nhưng hơn thế nữa chính là ngập tràn hy vọng, sau cơn bạo bệnh, Hoàng Thượng dường như đã thay đổi một cách toàn diện, chuyện tốt đẹp này có lẽ sẽ là một chuyện khiến người ta vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nhưng chỉ mong sẽ không còn là một tên hôn quân như lúc trước nữa.
Chinh chiến sa trường, thống nhất trung nguyên chính là kỳ vọng tối cao của mỗi một tướng soái, mong rằng Hoàng Thượng có thể để họ hoàn thành được giấc mơ mà suốt một trăm năm nay chưa có ai làm được.
“Hoàng Thượng, nên phái ai làm giám quân?” Đại tổng quản thái giám Tô Xuân Vinh đang đứng hầu bên cạnh thấp giọng hỏi.
Giám quân? Diệp Khôn nhướng mày, anh ít nhiều gì cũng hiểu được tác dụng của một giám quân, chính là để tiết chế thái thú các châu phủ hoặc các tướng lĩnh đang nắm giữ binh quyền, phòng ngừa bọn họ có binh quyền liền kiêu ngạo, tự coi mình là Hoàng đế một phương.
Thiết lập giám quân là một ý kiến không tồi, nếu là một kẻ tháo vát, giỏi giang, thanh chính liêm khiết, trung thành với cương vị của một giám quân thì đương nhiên là không có vấn đề, nhưng nếu lợi dụng chức quyền trong tay tham ô quân thưởng, can thiệp quân sự, thì sẽ là một phiền phức lớn, quan viên thời xưa tham ô đã thành phong trào, nên những giám quân được phái đi các nơi có được mấy người tốt đẹp? Đa số đều là làm nên chuyện thì không thấy nhưng làm hư chuyện thì có thừa, Đại Minh triều của nước T xưa chính là một ví dụ sống động.
Diệp Khôn nhìn Võ Công Hầu, nghiêm nghị nói: “Trấn giữ cửa ải hiểm yếu Trấn Dương đều do lão tướng quân tự mình quyết định!”
Đôi mắt già nua của Võ Công Hầu Thường Thanh Sơn đỏ ngầu, nhiệt huyết toàn thân sôi trào, ông ta trang trọng quỳ xuống: “Hoàng Thượng, lão thần nhất định không phụ thánh ân!”
Ông ta một mình thống lĩnh đại quân của cả ba ải vậy mà Hoàng Thượng lại không phái giám quân, chuyện này tỏ rõ sự tín nhiệm mà Hoàng Thượng dành cho ông ta lớn nhường nào? Đổi lại là ai thì cũng sẽ cảm động đến rơi nước mắt, nhiệt huyết sôi trào, hận không thể moi tim mình ra cho Hoàng Thượng xem, nếu như không thể bảo vệ ải Trấn Dương ba năm, thì ông ta cũng không còn mặt mũi nào mà sống trên cõi đời này nữa.
Xế chiều hôm đó, Võ Công Hầu Thường Thanh Sơn với bầu nhiệt huyết đang sôi trào sau khi lĩnh ấn soái hổ phù liền lập tức ra roi thúc ngựa chạy tới ải Trấn Dương, chiến sự nơi biên quan đang căng thẳng, không thể chậm trễ dù chỉ một giây.
Đại Chu tuy rằng thối nát từ trên xuống dưới, nhưng một khi cỗ máy chiến tranh vừa khởi động, các ban bộ đều hành xử theo quyền hành của mình một cách trật tự, các châu phủ nhận được lệnh của bộ binh đều điều quân đội đến thẳng Trấn Dương, lương thảo, vũ khí trang bị cũng được chuẩn bị sẵn sàng, được vận chuyển liên tục về tiền tuyến.
Tiền trong quốc khố còn khoảng chừng năm mươi vạn được Diệp Khôn chia một nửa cho Thường Thanh Sơn, còn phân nửa điều đến phương Bắc cứu trợ thiên tai, mặc dù chỉ như muối bỏ biển, nhưng anh thực sự không còn cách nào khác, nửa đồng anh cũng không còn.
Về phần tiền lương của các tướng sĩ đang đóng quân tại biên ải, đành phải tiếp tục khất nợ, người ta nói một văn tiền làm khó anh hùng hảo hán và cũng làm khó vua của một nước là vậy.
Hai chuyện khẩn cấp tạm thời đã được xử lý xong,còn kết quả thế nào thì Diệp Khôn vẫn chưa an tâm, hơn nữa vấn đề quan trọn nhất hiện nay chính là làm sao kiếm được một số lượng lớn bạc cứu tế trong thời gian ngắn cho nên tâm trạng của anh vẫn chưa được thoải mái.
Đối với Phó chỉ huy sứ của Hổ Báo Kỵ mà anh coi trọng là Hồ Chiêu Lĩnh, hắn cũng tạm thời mặc kệ, mặc dù anh có lòng đề bạt Hồ Chiêu Lĩnh, có lòng gây dựng lại đội quân có sức chiến đấu siêu cường là Hổ Báo Kỵ nhưng không có bạc thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Bạc, chuyện gì cũng cần đến bạc.
Diệp Khôn rầu rĩ không vui trở lại cung Càn Thanh, Lan Phi dẫn theo Hạnh Nhi dâng trà thơm lên, đứng sau lưng đích thân xoa bóp vai cho Hoàng thượng: “Hoàng Thượng muôn vàn chính sự, phải chú ý long thể.”
Diệp Khôn vuốt ve bàn tay nhỏ bé của nàng, nặng nề thở dài: “Haizzz…. ”
Lan Phi thấy bộ dạng mang nặng tâm sự của hắn, liền dịu dàng nói: “Hoàng Thượng, thần thiếp có thể vì Hoàng Thượng mà chia sẻ khó khăn không?”
Diệp Khôn lập tức mang chuyện biên quan nguy cấp, phương Bắc mấy năm liên tục gặp phải thiên tai còn quốc khố thì trống rỗng nói ra rồi thở dài, than trách: “Đường đường là vương triều Đại Chu mà quốc khố lại trống rỗng, còn tướng sĩ ở biên quan thì đang chiến đấu đẫm máu mà Trẫm lại khất nợ quân lương của bọn họ, haizzz…”
Lan Phi và Hạnh Nhi đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt lộ rõ sự kinh hãi, Hoàng Thượng, thực sự thay đổi rồi, đã trở thành một người hiểu chuyện, lấy quốc sự làm trọng, không còn đắm chìm trong tửu sắc nữa.
Lan Phi nháy mắt với Hạnh Nhi, nàng ta hiểu ý liền lấy một cái hộp gấm không lớn không nhỏ trong chiếc rương ra.
Lan Phi mở hộp gấm ra, bên trong đều là đồ trang sức, châu báu xa xỉ có giá trị, nàng dịu dàng nói: “Hoàng Thượng, đây là của hồi môn mà thần thiếp mang theo từ nhà mẹ đẻ, thiếp nguyện vì Hoàng Thượng mà chia sẻ buồn phiền, vì tướng sĩ biên quan mà dốc một phần sức lực nhỏ bé.”
Nhìn số trang sức, châu báu xa xỉ được làm rất tinh xảo này, Diệp Khôn hoa hết cả mắt, những thứ này mà mang được tới tương lai thì nhất định sẽ có giá trị trên trời.
“Không được, đây là đồ cưới của ái phi, Trẫm không thể lấy được, đừng nhắc lại việc này nữa!” Diệp Khôn nói một lời chắc như đinh đóng cột, tuy anh đang cần gấp một số lượng lớn bạc nhưng đây là vấn đề thể diện, anh đây đường đường là vua của một nước, há có thể lấy đồ cưới của vợ đi bán lấy tiền được?
Anh cũng biết gia thế của Đổng Cát là một trong ba dòng họ lớn nhất kinh thành, tiền tài quyền thế hùng hậu, mượn một vài triệu lượng bạc có lẽ cũng không thành vấn đề nhưng mở miệng đề cập đến vấn đề này cũng ngại.
Hoàng Thượng nói quyết liệt như vậy khiến Lan Phi khẽ thở dài một hơi: “Hoàng Thượng, hay là để thiếp về nhà một chuyến?”
Hiểu lý lẽ muôn năm, vợ muôn năm, Diệp Khôn vui mừng ôm Lan Phi, hun cái chụt lên gò má bầu bĩnh đáng yêu của nàng, cười ha ha nói: “Ái phi đúng là hiền thê của Trẫm.”
Lan Phi mắc cỡ, hai má đỏ bừng, còn Hạnh Nhi thì che miệng cười e thẹn, hai người đều má ngọc ửng đỏ, kiều diễm rung động lòng người, khiến Diệp Khôn không thể không động tay động chân.
Anh ôm Lan Phi, bàn tay láu cá tự tiện sờ mó, nói: “Ái phi, Trẫm muốn ủy khuất nàng một chút, cả Hạnh Nhi nữa.”
Lan Phi thở gấp vặn vẹo cơ thể mềm mại động lòng người, kềm chế ham muốn: “Có thể chia sẻ khó khăn với Hoàng Thượng thì có chịu bao nhiêu ủy khuất đi nữa, thiếp vẫn nguyện ý.”
Diệp Khôn nhéo gò má trắng trẻo ửng hồng của Hạnh Nhi rồi kéo Lan Phi vào, cười híp mắt nói: “Chúng ta cùng lên giường thương lượng nhé, ha ha.”