Chương 7: Phải nhảy xuống lần nữa!
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, tiết trời mùa thu se lạnh cùng cảnh sắc đẹp đẽ khiến lòng người nao nao, Chu gia cũng sửa soạn hồi phủ.
Vốn dĩ Hoàng đế tổ chức đi săn tại bãi săn Hoàng gia, Chu gia nam tử phải tham gia. Trùng hợp, Chu phu nhân cùng nữ nhi muốn đến thăm ngôi chùa trên ngọn núi cận kề khu vực bãi săn đó một hôm nên cả nhà cùng đi chung.
Mẫu nữ nàng dự định chỉ ở lại một đêm, sáng ngày thứ hai liền trở về nhưng vì sự việc của Chu Nghiên Vũ mà họ đã lưu lại đến sáng ngày thứ 3, cũng là ngày cuối cùng của hội săn.
Vì thế, cả nhà quyết định cùng nhau trở về.
Chu phu nhân và nàng định chờ đến sau khi yến tiệc kết thúc hội săn vào buổi trưa đã xong mới xuống núi hội ngộ cùng phụ tử Chu gia. Nhưng ai ngờ Hoàng đế lại nhiệt tình mời họ cùng tham gia yến tiệc, lệnh vua khó cãi, họ đành xuống núi sớm.
Vừa xuống tới nơi liền gặp một người quen, là Lý Trạch Dương.
Hắn quy quy củ củ chắp tay chào hỏi: “Gặp qua Chu phu nhân.”
Dựa theo phẩm cấp, chàng chỉ là một Tổng chỉ huy sứ tam phẩm, còn bà là phu nhân của Thái phó, nhất phẩm phu nhân đương triều nên lễ nghĩa nhất định phải chu toàn.
Giang thị cũng đã hiểu rõ sự tình ngày hôm ấy. Nguyên lai là vị Tướng quân anh tuấn này vô tình phát hiện nữ nhi bà chìm ở dưới nước nên mới cứu nàng lên. Sau đó, lại vì hoài nghi thân phận của nàng, sợ nàng là thích khách nên mới đụng binh đao.
Suy cho cùng người ta là ân nhân của nhà mình, nên khách khí một chút.
Bà mỉm cười: “Lý tướng quân không cần câu nệ, ta còn chưa kịp cảm tạ Lý tướng quân vì ơn cứu mạng đâu. Nghiên nhi, còn không nói một câu cảm ơn với người ta.”
Chu Nghiên Vũ bị điểm tên, lúc này mới giật mình phản ứng lại, nãy giờ nàng vẫn đang thất thần sợ hãi.
Là một con người hiện đại của thế kỷ 21, tuy nàng nghèo nhưng nàng vẫn có nhân quyền đấy nhé, xã hội của nàng cũng rất an toàn. Vừa xuyên một cái, còn chưa kịp hiểu mô tê gì đó bị một đao kề cổ, sát khí tràn ngập không gian, cảm giác tử vong gần ngay trước mắt khiến nàng nhớ mãi không quên. Hù chết cha!
Vậy nên nhìn thấy nam nhân này là nàng lại nhớ lại lúc đó, không khỏi rùng mình sợ hãi cùng bài xích.
“Cảm … cảm ơn Tướng quân.” Nàng vội vàng nói.
“Chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới. Không biết sức khoẻ của tiểu thư sao rồi?”
Lý Trạch Dương nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng của nàng cùng gương mặt xinh đẹp kia thì không khỏi cảm thấy mềm mại trong tim, nhịn không được nhìn nàng chăm chú. Giọng thật dễ nghe nha, không giống lúc mắng chàng là biến thái a!
Ha, hiển nhiên là chuyện nhỏ! Kém chút là hắn giết ta rồi, vậy mà còn ung dung bảo chuyện nhỏ cho được.
Nàng không khỏi nghiến răng nén giận, giọng điệu âm dương quái khí: “Vâng, nhờ phúc của Tướng quân, ta còn chưa có chết. Tướng quân cứu ta lên xong lại một đao ngập tràn sát khí vươn tới chỗ ta, quả thực là trải nghiệm ngàn năm khó có a.”
“Kìa Nghiên nhi, sao lại nói vậy được?” Chu phu nhân không nhịn được kéo kéo tay áo của nàng.
Thú thực, sau khi hiểu rõ đầu đuôi, lại nhìn thấy Lý Trạch Dương anh tuấn tiêu sái như vậy, bà cảm thấy rất hài lòng. Lại nhìn xem chàng trai trẻ trước mắt này, ánh mắt khoá chặt trên người nữ nhi bà a, trong lòng bà dần có nhân tuyển cho vị trí con rể mình.
Lý Trạch Dương lúng túng: “Ta … ta …”
Đúng vào lúc này Chu phụ cùng Chu huynh tới. “Ô, Lý Tướng quân cũng ở đây à. Thật trùng hợp, ta còn chưa kịp nói tiếng cảm ơn với Tướng quân, nữ nhi nhà ta may là có Tướng quân cứu. Nếu sau này, Tướng quân gặp khó khăn gì mà nhà ta có thể giúp, mong Tướng quân cứ nói, Chu Cao Lãng ta tuyệt đối hỗ trợ hết mình.”
“Thái phó quá lời.” Chàng cẩn trọng đáp.
“Không đâu, Lý đại nhân. Chu gia ta xưa nay làm người ngay thẳng, lời nói không có cong quẹo gì, đều là thật lòng. Chúng ta cũng không phải kiểu người vong ơn bội nghĩa, ơn cứu mạng muội muội bọn ta nhất định ghi nhớ.” Chu Gia Ý, đại ca của nàng hào sảng vỗ vỗ vai của Lý Trạch Dương.
Hắn hiện đang là Ngũ phẩm thị giảng trong Hàn Lâm viện, trước kia cũng chỉ đang giữ một chức quan Thất phẩm mà thôi. Với phẩm cấp của quan văn mà nói, 20 tuổi được Ngũ phẩm như hắn lại có mấy ai, nhưng bản thân hắn có năng lực, lại có phụ thân là Đế sư nên được ưu ái hơn trên quan lộ cũng là chuyện bình thường.
Nhìn họ cứ ngươi một câu ta một câu nói lời khách sáo qua lại, Chu Nghiên Vũ không khỏi nhàm chán liếc mắt nhìn trời đếm chim. Nàng cảm thấy làm việc này còn thú vị hơn gấp nhiều lần.
Đêm qua đột nhiên tỉnh giấc, sau đó nàng cũng không thể ngủ được nữa mà suy nghĩ miên man. Nhờ vậy mà nàng đã đi đến một sáng kiến để đời.
Nàng đã hiểu ra rồi, để quay trở lại được thế giới của mình, nàng phải … nhảy xuống hồ nước kia một lần nữa!
Chính xác, tự nhiên nàng từ trong đó bò ra được thế giới này, vậy chỉ cần lại bò trở lại thì có thể quay trở lại thế kỷ 21 rồi! Quả là thông minh!
Vốn dĩ Hoàng đế tổ chức đi săn tại bãi săn Hoàng gia, Chu gia nam tử phải tham gia. Trùng hợp, Chu phu nhân cùng nữ nhi muốn đến thăm ngôi chùa trên ngọn núi cận kề khu vực bãi săn đó một hôm nên cả nhà cùng đi chung.
Mẫu nữ nàng dự định chỉ ở lại một đêm, sáng ngày thứ hai liền trở về nhưng vì sự việc của Chu Nghiên Vũ mà họ đã lưu lại đến sáng ngày thứ 3, cũng là ngày cuối cùng của hội săn.
Vì thế, cả nhà quyết định cùng nhau trở về.
Chu phu nhân và nàng định chờ đến sau khi yến tiệc kết thúc hội săn vào buổi trưa đã xong mới xuống núi hội ngộ cùng phụ tử Chu gia. Nhưng ai ngờ Hoàng đế lại nhiệt tình mời họ cùng tham gia yến tiệc, lệnh vua khó cãi, họ đành xuống núi sớm.
Vừa xuống tới nơi liền gặp một người quen, là Lý Trạch Dương.
Hắn quy quy củ củ chắp tay chào hỏi: “Gặp qua Chu phu nhân.”
Dựa theo phẩm cấp, chàng chỉ là một Tổng chỉ huy sứ tam phẩm, còn bà là phu nhân của Thái phó, nhất phẩm phu nhân đương triều nên lễ nghĩa nhất định phải chu toàn.
Giang thị cũng đã hiểu rõ sự tình ngày hôm ấy. Nguyên lai là vị Tướng quân anh tuấn này vô tình phát hiện nữ nhi bà chìm ở dưới nước nên mới cứu nàng lên. Sau đó, lại vì hoài nghi thân phận của nàng, sợ nàng là thích khách nên mới đụng binh đao.
Suy cho cùng người ta là ân nhân của nhà mình, nên khách khí một chút.
Bà mỉm cười: “Lý tướng quân không cần câu nệ, ta còn chưa kịp cảm tạ Lý tướng quân vì ơn cứu mạng đâu. Nghiên nhi, còn không nói một câu cảm ơn với người ta.”
Chu Nghiên Vũ bị điểm tên, lúc này mới giật mình phản ứng lại, nãy giờ nàng vẫn đang thất thần sợ hãi.
Là một con người hiện đại của thế kỷ 21, tuy nàng nghèo nhưng nàng vẫn có nhân quyền đấy nhé, xã hội của nàng cũng rất an toàn. Vừa xuyên một cái, còn chưa kịp hiểu mô tê gì đó bị một đao kề cổ, sát khí tràn ngập không gian, cảm giác tử vong gần ngay trước mắt khiến nàng nhớ mãi không quên. Hù chết cha!
Vậy nên nhìn thấy nam nhân này là nàng lại nhớ lại lúc đó, không khỏi rùng mình sợ hãi cùng bài xích.
“Cảm … cảm ơn Tướng quân.” Nàng vội vàng nói.
“Chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới. Không biết sức khoẻ của tiểu thư sao rồi?”
Lý Trạch Dương nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng của nàng cùng gương mặt xinh đẹp kia thì không khỏi cảm thấy mềm mại trong tim, nhịn không được nhìn nàng chăm chú. Giọng thật dễ nghe nha, không giống lúc mắng chàng là biến thái a!
Ha, hiển nhiên là chuyện nhỏ! Kém chút là hắn giết ta rồi, vậy mà còn ung dung bảo chuyện nhỏ cho được.
Nàng không khỏi nghiến răng nén giận, giọng điệu âm dương quái khí: “Vâng, nhờ phúc của Tướng quân, ta còn chưa có chết. Tướng quân cứu ta lên xong lại một đao ngập tràn sát khí vươn tới chỗ ta, quả thực là trải nghiệm ngàn năm khó có a.”
“Kìa Nghiên nhi, sao lại nói vậy được?” Chu phu nhân không nhịn được kéo kéo tay áo của nàng.
Thú thực, sau khi hiểu rõ đầu đuôi, lại nhìn thấy Lý Trạch Dương anh tuấn tiêu sái như vậy, bà cảm thấy rất hài lòng. Lại nhìn xem chàng trai trẻ trước mắt này, ánh mắt khoá chặt trên người nữ nhi bà a, trong lòng bà dần có nhân tuyển cho vị trí con rể mình.
Lý Trạch Dương lúng túng: “Ta … ta …”
Đúng vào lúc này Chu phụ cùng Chu huynh tới. “Ô, Lý Tướng quân cũng ở đây à. Thật trùng hợp, ta còn chưa kịp nói tiếng cảm ơn với Tướng quân, nữ nhi nhà ta may là có Tướng quân cứu. Nếu sau này, Tướng quân gặp khó khăn gì mà nhà ta có thể giúp, mong Tướng quân cứ nói, Chu Cao Lãng ta tuyệt đối hỗ trợ hết mình.”
“Thái phó quá lời.” Chàng cẩn trọng đáp.
“Không đâu, Lý đại nhân. Chu gia ta xưa nay làm người ngay thẳng, lời nói không có cong quẹo gì, đều là thật lòng. Chúng ta cũng không phải kiểu người vong ơn bội nghĩa, ơn cứu mạng muội muội bọn ta nhất định ghi nhớ.” Chu Gia Ý, đại ca của nàng hào sảng vỗ vỗ vai của Lý Trạch Dương.
Hắn hiện đang là Ngũ phẩm thị giảng trong Hàn Lâm viện, trước kia cũng chỉ đang giữ một chức quan Thất phẩm mà thôi. Với phẩm cấp của quan văn mà nói, 20 tuổi được Ngũ phẩm như hắn lại có mấy ai, nhưng bản thân hắn có năng lực, lại có phụ thân là Đế sư nên được ưu ái hơn trên quan lộ cũng là chuyện bình thường.
Nhìn họ cứ ngươi một câu ta một câu nói lời khách sáo qua lại, Chu Nghiên Vũ không khỏi nhàm chán liếc mắt nhìn trời đếm chim. Nàng cảm thấy làm việc này còn thú vị hơn gấp nhiều lần.
Đêm qua đột nhiên tỉnh giấc, sau đó nàng cũng không thể ngủ được nữa mà suy nghĩ miên man. Nhờ vậy mà nàng đã đi đến một sáng kiến để đời.
Nàng đã hiểu ra rồi, để quay trở lại được thế giới của mình, nàng phải … nhảy xuống hồ nước kia một lần nữa!
Chính xác, tự nhiên nàng từ trong đó bò ra được thế giới này, vậy chỉ cần lại bò trở lại thì có thể quay trở lại thế kỷ 21 rồi! Quả là thông minh!