Chương 10: Viện cớ
Sau một màn vừa rồi, Chu gia không tránh khỏi bị nhiều người chú ý, Chu Nghiên Vũ muốn chuồn đi cũng thật khó khăn, đành phải yên lặng bắt đầu dùng bữa.
Đồ ăn được bắt từ cuộc đi săn vừa rồi, lại có bàn tay khéo léo của các đầu bếp Ngự thiện phòng nên rất đẹp mắt và ngon miệng, nàng không nhịn nổi nuốt nuốt nước bọt.
Toàn là thịt a, toàn là đạm a. Lúc ở thế giới hiện đại, nàng nghèo muốn chết, làm gì có bữa thịt nào chất lượng như này đâu, cùng lắm lâu lâu thèm quá thì ra ngoài ăn vài cái xiên nướng bẩn thôi.
Phút chốc nàng cũng quên mất tình huống hiện tại của mình, hồn nhiên đánh chén.
“Khẩu vị của Chu tiểu thư thực tốt a.” Hiền phi ngồi phía trên cao thoáng sửng sốt, mỉm cười.
“Tất nhiên rồi, đồ ăn thực sự rất ngon nha! Không ăn phí của trời đó.” Chu Nghiên Vũ vô tư đáp, dường như là gặp đồ ăn ngon nên nàng cũng buông lỏng cảnh giác.
Lúc này, một vị công công tiến lên phía trước, giương cao mảnh giấy trong tay đọc: “Hội săn năm đầu tiên tại vị của Bệ hạ đã diễn ra tốt đẹp, với số lượng và chủng loại thú săn bắt được rất nhiều và đa dạng. Nay, Bệ hạ luận công ban thưởng cho những dũng sĩ xuất sắc nhất. Ban thưởng cho …”
Chu Nghiên Vũ nghe danh sách dài 800 dặm ấy thì nhàm chán không thèm chú ý, cho đến lúc nàng nghe được một cái tên quen thuộc thì mới ngẩng đầu dậy khỏi bàn đồ ăn của mình: “… Và người có thành tích tốt nhất chuyến đi săn lần này là Lý Tướng quân, ban thưởng ngàn lượng Hoàng kim cùng hai tấm da Bạch hồ, một tấm da báo do phương Bắc tiến cống.”
Nàng nghe vậy thì không nhịn được chép chép miệng, Lý Trạch Dương kia đúng là Tướng quân hàng thật giá thật nha. Coi như là có bản lĩnh.
Ai ngờ lúc nhìn sang phía chàng ta thì thấy ánh mắt chàng đang chăm chú nhìn bên mình. Lý Trạch Dương giật mình chột dạ, ho nhẹ một tiếng nhìn sang hướng khác.
Nàng trợn trừng mắt, nhìn cái gì mà nhìn. Có quỷ a!
Những người được đọc tên lần lượt bước ra chính giữa, quỳ xuống lĩnh chỉ tạ ơn: “Tạ ơn Bệ hạ.”
Sau đó, chỉ thấy công công bên cạnh cúi đầu bẩm báo gì đó với Trình Hạo Hiên, chàng phất phất tay. Được lệnh, vị công công ấy lại lần nữa hô lên: “Cho mời.”
Đối với chất giọng “oanh vàng” của công công kia, nàng thật sự không dám tuỳ tiện khen bừa nha. Vừa cao vút lại chua chua, the thé, cũng không hiểu sao Cẩu hoàng đế kia có thể chịu đựng được hàng chục âm thanh như vậy mỗi ngày nữa.
Trong lúc nàng còn đang thơ thẩn thì hàng chục vũ cơ mặc phục sức màu đỏ tua rua vàng tiến vào. Ồ, ăn uống no say còn có phục vụ văn nghệ nữa kìa.
Nàng cảm thấy khá thú vị, cũng thoải mái hơn khi đám vũ cơ kia tiến vào bởi vì phần lớn ánh mắt nam nhân ở đây cũng chịu rời khỏi người nàng mà chuyển lên các vũ cơ này.
Phải, nhan sắc “Chu Nghiên Vũ” thực sự là hoa nhường nguyệt thẹn, phong hoa tuyệt đại, trong dịu dàng còn có nét quyến rũ tự thân.
Nơi này nhiều nam ít nữ, nữ nhân của Hoàng đế bọn họ lại càng không dám nhìn loạn, thế nên ánh mắt họ vô thức tới lui trên người nàng cũng là bình thường.
Lại nói, gương mặt của nàng và “Chu Nghiên Vũ” giống hệt nhau, ở hiện đại cũng là một hoa khôi giảng đường có tiếng, đúng vậy, có tiếng “nghèo”.
Vậy nên, việc được chú ý đối với nàng cũng không có gì bất ngờ, thậm chí vì phong thái tự tin ở thời hiện đại mà trông nàng lại còn khá dửng dưng trước sự quan sát, đánh giá của người khác, không giống các tiểu cô nương e thẹn ở độ tuổi này.
Tiếng nhạc vang lên, những vũ cơ xinh đẹp kia cũng chuyển động cái eo thon thả của mình, gót sen như ngọc khéo léo di chuyển, thu hút ánh mắt của mọi người.
Quả là mỹ nhân thời nào cũng làm cảnh đẹp ý vui nha! Nàng tấm tắc khen ngợi, bỗng sực nhận ra một vấn đề.
Sự chú ý của mọi người lúc này cơ hồ đều dán lên những vũ nương kia cùng tiệc rượu, chắc không ai để ý đến nàng đâu. Vậy nàng chỉ cần viện một cái cớ với Chu phu nhân là được rồi.
Chu Nghiên Vũ ghé sát lại tai Chu phu nhân Giang thị, nhỏ giọng nói với bà: “Nương, con đi vệ sinh một lát.”
Chu phu nhân gật gật đầu, không quên dặn một thị nữ đi chung dẫn đường cho nàng.
“Tiểu thư, ở đây là bãi săn, điều kiện không tốt được như trong phủ, chỉ có một buồng nho nhỏ thôi."
"Được được, không sao, ngươi ra ngoài đi. Ta tự vào được." Nói rồi, nàng đẩy thị nữ kia ra ngoài rồi tự mình vào trong.
Vào được một lúc, nàng gọi với ra ngoài: "Xán nhi, ừm, y phục của ta bị bẩn mất rồi, ngươi ra xe ngựa lấy dùm ta một bộ khác đi."
Xán nhi ở ngoài nghe vậy thì lập tức vâng lời đi ngay.
"Yes! Ta đúng là thông minh!" Chu Nghiên Vũ nghe tiếng bước chân rời đi ngày một xa, đến khi hoàn toàn không nghe thấy nữa thì hoan hô một tiếng.
Từ khi xuyên đến, nàng nhận ra y phục nữ tử cổ đại thực sự rất rườm rà, trong nhiều trường hợp rất dễ bị bẩn, nên họ thường chuẩn bị dư y phục. Nhất là hệ thống nhà xí ở đây, ừm, không được thuận tiện cho lắm, nên viện một cái cớ như vậy thực sự là quá hợp lý đi.
Đồ ăn được bắt từ cuộc đi săn vừa rồi, lại có bàn tay khéo léo của các đầu bếp Ngự thiện phòng nên rất đẹp mắt và ngon miệng, nàng không nhịn nổi nuốt nuốt nước bọt.
Toàn là thịt a, toàn là đạm a. Lúc ở thế giới hiện đại, nàng nghèo muốn chết, làm gì có bữa thịt nào chất lượng như này đâu, cùng lắm lâu lâu thèm quá thì ra ngoài ăn vài cái xiên nướng bẩn thôi.
Phút chốc nàng cũng quên mất tình huống hiện tại của mình, hồn nhiên đánh chén.
“Khẩu vị của Chu tiểu thư thực tốt a.” Hiền phi ngồi phía trên cao thoáng sửng sốt, mỉm cười.
“Tất nhiên rồi, đồ ăn thực sự rất ngon nha! Không ăn phí của trời đó.” Chu Nghiên Vũ vô tư đáp, dường như là gặp đồ ăn ngon nên nàng cũng buông lỏng cảnh giác.
Lúc này, một vị công công tiến lên phía trước, giương cao mảnh giấy trong tay đọc: “Hội săn năm đầu tiên tại vị của Bệ hạ đã diễn ra tốt đẹp, với số lượng và chủng loại thú săn bắt được rất nhiều và đa dạng. Nay, Bệ hạ luận công ban thưởng cho những dũng sĩ xuất sắc nhất. Ban thưởng cho …”
Chu Nghiên Vũ nghe danh sách dài 800 dặm ấy thì nhàm chán không thèm chú ý, cho đến lúc nàng nghe được một cái tên quen thuộc thì mới ngẩng đầu dậy khỏi bàn đồ ăn của mình: “… Và người có thành tích tốt nhất chuyến đi săn lần này là Lý Tướng quân, ban thưởng ngàn lượng Hoàng kim cùng hai tấm da Bạch hồ, một tấm da báo do phương Bắc tiến cống.”
Nàng nghe vậy thì không nhịn được chép chép miệng, Lý Trạch Dương kia đúng là Tướng quân hàng thật giá thật nha. Coi như là có bản lĩnh.
Ai ngờ lúc nhìn sang phía chàng ta thì thấy ánh mắt chàng đang chăm chú nhìn bên mình. Lý Trạch Dương giật mình chột dạ, ho nhẹ một tiếng nhìn sang hướng khác.
Nàng trợn trừng mắt, nhìn cái gì mà nhìn. Có quỷ a!
Những người được đọc tên lần lượt bước ra chính giữa, quỳ xuống lĩnh chỉ tạ ơn: “Tạ ơn Bệ hạ.”
Sau đó, chỉ thấy công công bên cạnh cúi đầu bẩm báo gì đó với Trình Hạo Hiên, chàng phất phất tay. Được lệnh, vị công công ấy lại lần nữa hô lên: “Cho mời.”
Đối với chất giọng “oanh vàng” của công công kia, nàng thật sự không dám tuỳ tiện khen bừa nha. Vừa cao vút lại chua chua, the thé, cũng không hiểu sao Cẩu hoàng đế kia có thể chịu đựng được hàng chục âm thanh như vậy mỗi ngày nữa.
Trong lúc nàng còn đang thơ thẩn thì hàng chục vũ cơ mặc phục sức màu đỏ tua rua vàng tiến vào. Ồ, ăn uống no say còn có phục vụ văn nghệ nữa kìa.
Nàng cảm thấy khá thú vị, cũng thoải mái hơn khi đám vũ cơ kia tiến vào bởi vì phần lớn ánh mắt nam nhân ở đây cũng chịu rời khỏi người nàng mà chuyển lên các vũ cơ này.
Phải, nhan sắc “Chu Nghiên Vũ” thực sự là hoa nhường nguyệt thẹn, phong hoa tuyệt đại, trong dịu dàng còn có nét quyến rũ tự thân.
Nơi này nhiều nam ít nữ, nữ nhân của Hoàng đế bọn họ lại càng không dám nhìn loạn, thế nên ánh mắt họ vô thức tới lui trên người nàng cũng là bình thường.
Lại nói, gương mặt của nàng và “Chu Nghiên Vũ” giống hệt nhau, ở hiện đại cũng là một hoa khôi giảng đường có tiếng, đúng vậy, có tiếng “nghèo”.
Vậy nên, việc được chú ý đối với nàng cũng không có gì bất ngờ, thậm chí vì phong thái tự tin ở thời hiện đại mà trông nàng lại còn khá dửng dưng trước sự quan sát, đánh giá của người khác, không giống các tiểu cô nương e thẹn ở độ tuổi này.
Tiếng nhạc vang lên, những vũ cơ xinh đẹp kia cũng chuyển động cái eo thon thả của mình, gót sen như ngọc khéo léo di chuyển, thu hút ánh mắt của mọi người.
Quả là mỹ nhân thời nào cũng làm cảnh đẹp ý vui nha! Nàng tấm tắc khen ngợi, bỗng sực nhận ra một vấn đề.
Sự chú ý của mọi người lúc này cơ hồ đều dán lên những vũ nương kia cùng tiệc rượu, chắc không ai để ý đến nàng đâu. Vậy nàng chỉ cần viện một cái cớ với Chu phu nhân là được rồi.
Chu Nghiên Vũ ghé sát lại tai Chu phu nhân Giang thị, nhỏ giọng nói với bà: “Nương, con đi vệ sinh một lát.”
Chu phu nhân gật gật đầu, không quên dặn một thị nữ đi chung dẫn đường cho nàng.
“Tiểu thư, ở đây là bãi săn, điều kiện không tốt được như trong phủ, chỉ có một buồng nho nhỏ thôi."
"Được được, không sao, ngươi ra ngoài đi. Ta tự vào được." Nói rồi, nàng đẩy thị nữ kia ra ngoài rồi tự mình vào trong.
Vào được một lúc, nàng gọi với ra ngoài: "Xán nhi, ừm, y phục của ta bị bẩn mất rồi, ngươi ra xe ngựa lấy dùm ta một bộ khác đi."
Xán nhi ở ngoài nghe vậy thì lập tức vâng lời đi ngay.
"Yes! Ta đúng là thông minh!" Chu Nghiên Vũ nghe tiếng bước chân rời đi ngày một xa, đến khi hoàn toàn không nghe thấy nữa thì hoan hô một tiếng.
Từ khi xuyên đến, nàng nhận ra y phục nữ tử cổ đại thực sự rất rườm rà, trong nhiều trường hợp rất dễ bị bẩn, nên họ thường chuẩn bị dư y phục. Nhất là hệ thống nhà xí ở đây, ừm, không được thuận tiện cho lắm, nên viện một cái cớ như vậy thực sự là quá hợp lý đi.