Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Xuyên Đến Trước Khi Đại Lão Hắc Hóa

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Xuyên Đến Trước Khi Đại Lão Hắc Hóa
  3. Chương 72

Chương 72

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Bầu không khí bỗng chốc đọng lại.

Thời Mộ liếm đôi môi khô khốc, cụp mắt xuống lẩm bẩm: “Tôi bất cẩn bị té...”

“Ồ.” Phó Vân Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ, không hỏi nữa.

Thời Mộ hơi bất ngờ, đáng lẽ cậu sẽ truy cứu, vậy mà cậu đã tin rồi?

Rất nhanh đến số 23 Đông Thành, chàng trai cõng cô vào phòng, bây giờ không còn sớm, chờ nấu cơm xong có lẽ đã tối rồi. Vì vậy Phó Vân Thâm ra ngoài mua cháo nhẹ cho cô. Sau khi tuỳ tiện ăn vài miếng thì cô buông đũa xuống.

Cô ngồi trên ghế sofa ngước nhìn: “Cậu phải về hả?”

Phó Vân Thâm “ừ” đáp: “Về nhà mang đồ dùng rửa mặt và quần áo thay tới, với lại giúp cậu xin nghỉ học một ngày. Cậu ăn xong thì đi nằm đi, tôi về dọn cho.”

Dặn dò xong, Phó Vân Thâm vội vã rời đi.

Nhìn bóng lưng của cậu chàng, trong lòng Thời Mộ thấp thỏm, không kìm lòng được hỏi hệ thống: “Cậu nói xem cậu ta có đến trường điều tra không thế?”

Hệ thống đang tự dọn rác nên âm điện vô cùng bất ổn: [Điều tra chứ, nhưng dù có camera thì cậu ta cũng không thể điều tra được gì đâu.]

Thời Mộ thầm bất an: “Lỡ như điều tra ra thì sao, dù gì cậu ta cũng là tổng giám đốc bá đạo mà.”

Hệ thống im lặng một hồi rồi tiếp lời: [Kí chủ, quyền lợi của đại lão có lớn đến đâu chăng nữa, cũng sẽ không tuỳ tiện điều động camera được, tưởng đồn cảnh sát là do nhà cậu ta mở hay gì? Đây đâu phải là tiểu thuyết, nghĩ gì thế.]

Thời Mộ bĩu môi: “Tôi không thích nghe mấy câu này, ngộ nhỡ chúng ta là người trong tiểu thuyết thì sao hả? Cậu đắc ý cho cố vào, coi chừng tác giả viết cho cậu chết đấy.”

Thời Mộ nhanh mồm nhanh miệng nên hệ thống hoàn toàn không cãi nổi, bởi vậy nó quyết định ngậm miệng lại.

Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên diendanlequydon.com. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)

Thời tiết mùa hè ở Lĩnh Thành hay thay đổi, buổi sáng trời trong mây trắng nhưng đến chiều mây đen đã giăng đầy. Nhác thấy một trận mưa lớn sắp kéo tới thì Phó Vân Thâm đã một mình xuất hiện tại cổng Nhất Trung. Bây giờ là thời gian lên lớp, bởi vậy sau khi tiễn nhóm học sinh tới dự thi ban sáng, cổng lớn lại đóng chặt.

Cậu dựa vào vách tường, lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc cho Hạ Hàng Nhất. Điện thoại nhanh chóng được kết nối. Phó Vân Thâm mở lời trước: “Chuyển cho Bối Linh.”

Hạ Hàng Nhất giật mình, cầm điện thoại xuống lầu: “Vân Thâm tìm cậu nè.”

Đôi mắt Bối Linh đầy thận trọng, cô ấy nói chuyện như mèo con bị hoảng sợ: “Anh Phó?”

Phó Vân Thâm không dài dòng mà nói thẳng: “Thời Mộ bị thương ở đâu?”

Bối Linh đáp: “Em không rõ lắm ạ. Anh ấy cứ vậy từ chỗ cầu thang ra ngoài.”

Phó Vân Thâm nheo đôi mắt dài mảnh: “Ở cầu thang?”

Bối Linh “vâng” trả lời: “Lúc ấy bọn em đang ở phòng nghỉ tầng bốn, sau đó Thời Mộ bị gọi đi, có lẽ khoảng hơn mười phút sau mới về, rồi cứ vậy đó.”

Phó Vân Thâm hỏi tiếp: “Bị ai gọi đi?”

Bối Linh tạm ngừng: “Em không biết.”

Phó Vân Thâm: “Cậu ấy ra khỏi từ toà nhà nào, em còn nhớ rõ không?”

Bối Linh: “Toà nhà dạy học bên cánh bắc ạ.”

Cánh bắc à...

Phó Vân Thâm nhìn quanh vào bên trong, rồi cúp điện thoại.

Cậu đội mũ, khoác áo, đeo cặp và lục lọi thẻ học sinh từ trong túi ra, đoạn đi thẳng tới trước chốt gác cổng và nói với bảo vệ: “Chào anh ạ, em là học sinh của trường liên kết Anh Nam, hôm nay bạn học Thời Mộ của em tới dự thi. Vì bị thương nên cậu ấy đã được đưa đến bệnh viện, chưa kịp cầm đồ đạc về ạ. Thầy đang chăm sóc bạn ấy, bảo em tới đây lấy đồ ạ.”

Bảo vệ hoảng sợ vài giây, hình như có nghe chuyện học sinh nào đó ngoài trường bị té xuống đất, cuối cùng được người ta bế đi bệnh viện.

“Lớp mười hai còn đang học, phòng nghỉ cũng không cho phép người ngoài trường vào. Vầy đi, cậu để lại cách liên lạc, tôi sẽ báo lại với giáo viên, bảo cô ấy mang đồ ra.”

Phó Vân Thâm sớm đã chuẩn bị sẵn, bèn đưa thẻ học sinh của mình ra: “Có lẽ giáo viên sẽ không biết tìm đồ ở đâu đâu ạ. Nếu anh không yên tâm, vậy giữ thẻ của em đi, bên trên có số hiệu trường và cách liên lạc của em, hay anh dẫn em vào đi, em lấy hết đồ là đi ngay.” Phó Vân Thâm mỉm cười: “Dù gì bạn em cũng bị thương ở trường này, bây giờ chỉ tới đây lấy đồ, em tin các anh sẽ thấu tình đạt lí chứ ạ?”

Cậu đã nói đến vậy, không cho người vào đúng là không nói được, huống hồ ngoài học sinh lớp mười hai sắp thi tốt nghiệp trung học ra, các cấp lớp khác đều đã về nhà cuối tuần nên châm chước một lần cũng không có gì to tát. Tuy vậy, vì lí do an toàn, bảo vệ vẫn tiến hành rà soát người đơn giản cho Phó Vân Thâm, sau đó giữ lại thẻ học sinh của cậu rồi dẫn cậu vào cổng.

Bảo vệ nhìn Phó Vân Thâm: “Bạn học gì đó của cậu để đồ ở đâu?”

Phó Vân Thâm thoáng đánh giá xung quanh, không quên trả lời câu hỏi của bảo vệ: “Phòng nghỉ tầng bốn ạ.”

“Vậy cậu và tôi đến đó, đi sát theo tôi, lấy đồ xong là đi ngay đó.”

“Vâng.”

Đi theo bảo vệ lên lầu bốn, họ đến phòng nghỉ thì dừng bước: “Xin lỗi, em muốn vào phòng vệ sinh đã, anh chờ em một lát.”

Không cho người ta cơ hội phản ứng, Phó Vân Thâm bước nhanh đến cửa cầu thang. Bấy giờ cuối cùng bảo vệ mới nhận ra có gì đó không ổn, bèn vội vã đuổi theo. Lúc này, Phó Vân Thâm đã khóa kĩ cửa từ bên trong. Cậu khẽ thở hổn hển, mắt nhìn quanh, không thèm quan tâm đến nhân viên bảo vệ đang thở hồng hộc bên ngoài.

Cậu chuyển mắt và thấy một cuộn khí đen đang trôi nổi lơ lửng trên tường. Cô ta cố sức ẩn nấp, nhưng sau khi cảm nhận được ánh nhìn, cuộn khí đen đó run bắn lên.

Phó Vân Thâm lạnh lùng và rất tức giận: “Quay lại đây.”

Bóng đen run lẩy bẩy, từ từ hiện ra gương mặt méo mó.

Nó thậm chí chưa phải là ma, quá lắm chỉ là một linh hồn biến thành ma trơi thôi nên rất yếu.

Phó Vân Thâm không nói nhảm với nó: “Ta hỏi mi, hôm nay có ai té xuống đây không. Người đó trông rất ưa nhìn, trắng trẻo, mắt hai mí, tóc rất dày, tên là Thời Mộ.”

Hồn ma sợ hãi đến mức linh thể không yên: “Đúng... đúng là có một người, nhưng cậu ấy bị đẩy xuống.”

Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên diendanlequydon.com. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)

Khí thế Phó Vân Thâm chợt biến đổi, mắt ánh lên sự sắc bén.

Hồn phách hốt hoảng hét lên: “Cậu đừng... đừng giết tôi, tôi tôi tôi tôi, không phải tôi làm đâu.”

Hồn ma không có nhiều tu vi chỉ sợ một người dương khí mạnh như Phó Vân Thâm. Cậu càng đến gần hơn thì hồn phách nhỏ bé yếu ớt nọ sẽ bị uy hiếp hồn bay phách tán.

“Người kia hình như tên... tên là Thời Dung? Đúng, Thời Dung, có vẻ như họ là anh em. Đúng, cậu đi tìm cô ta đi, tìm cô ta đó, không liên quan gì đến tôi hết. Cậu đừng... đừng hại tôi.”

Hu hu hu hu, dạo này hồn ma nhỏ nhoi không có khí phách như nó thật khó sống mà. Vốn dĩ hôm nay Thời Mộ đó cũng rất đáng sợ rồi, người tên Thời Mộ kia vừa đến thì đám chị em xung quanh đều chạy sạch. Thể chất nó yếu không chạy được, chỉ đành cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại lại, may mà chưa chết chưa bị phát hiện, không thì toang chắc rồi.

Phó Vân Thâm ép hỏi: “Bọn họ còn nói gì nữa hả?”

“Tôi... Tôi không biết...” Nó sợ muốn chết, không biết trốn vào đâu, bởi vậy đâu dám cẩn thận nghe ngóng cuộc hội thoại giữa họ, ai can đảm đến thế cơ chứ.

Cằm Phó Vân Thâm căng cứng, vẻ mặt cậu càng âm u.

Bước chân dưới lầu vội vã, chẳng mấy chốc, ba bốn bảo vệ xông lên giữ chặt vai Phó Vân Thâm. Cậu không giãy giụa, mặc cho mình bị dẫn ra khỏi trường và bị xô đẩy ra ngoài cổng. Đoạn bảo vệ hung tợn vứt thẻ học sinh ra đó.

Tiếng sấm vang lên, mưa to trút xuống.

Phó Vân Thâm cúi đầu đi trên con đường nhỏ không một bóng người. Người đi đường xung quanh đều vào trú mưa to, chỉ có thân hình chầm chậm của cậu như một con chim di trú lạc đàn, trong đầu liên tục vọng lại lời của oan hồn kia ——

“Họ là anh em.”

Anh em?

Nếu cậu nhớ không lầm, Thời Mộ là trẻ mồ côi mà nhỉ

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6335 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5714 View
5
Tiên Hiệp
Chí tôn đặc công
3

Chí tôn đặc công

2566 chương
5646 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Tổng Tài Ngược Thê
4

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5400 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
5016 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
5002 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter