Chương 61
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Từ trường luyện thi, Phó Vân Thụy qua chỗ Phó Vân Thâm đã là chín giờ.
Trên đường đi không có ai, vai cậu ta đeo chiếc cặp dày cộm và nặng trịch, cả hai tay đều xách bao lớn. Dưới ánh đèn chập chờn, bóng dáng của thiếu niên kéo dài vô cùng.
Hai bao đồ lớn rất nặng, siết đến mức ngón tay tê dại. Phó Vân Thụy dừng bước, trước tiên đặt bao đồ xuống đất rồi lắc lắc ngón tay đã mỏi nhừ của mình.
“Phó Vân Thụy.”
Phía trên đầu, có người đang gọi cậu.
Phó Vân Thụy nghiêng đầu, thấy có một chàng trai đang nhoài người trên cửa sổ lầu hai. Sau khi giật mình, cậu mới cười nhẹ: “Chào buổi tối nha, Thời Lê.”
Thời Lê cúi nhìn xuống: “Sao cậu lại ở đây?”
Cậu lại khom lưng xốc đồ lên: “Tôi đi thăm anh tôi, anh ấy và cậu chỉ cách nhau một cái nhà.”
Thời Lê ghé mắt, sau khi chớp hai lần, anh (*) chủ động đề nghị giúp đỡ: “Có cần tôi giúp cậu không.”
(*) Vì là anh của Thời Mộ nên sau này mình sẽ dùng ngôi anh cho Thời Lê nhé, chứ tất cả đều bằng tuổi hết nha mọi người. Xưng cậu quá riết không biết ai với ai =]]]]
“Thôi khỏi, chưa tới hai bước mà. Anh tôi không thích gặp người lạ cho lắm.”
Cuối cùng cười với Thời Lê, Phó Vân Thụy cầm đồ đi về phía trước, trong lòng có đôi phần kinh ngạc. Dù cậu học cùng Thời Lê ở lớp chuyên Nhất Trung, hai người từng là bạn học hai năm, nhưng tính tình Thời Lê lạnh lùng và kiêu ngạo, ngày thường anh luôn thờ ơ với tất cả mọi người, chỉ có thể xem là có quen biết sơ với cậu, lần này sao lại nhiệt tình muốn giúp đỡ vậy.
Lấy chìa khóa ra mở cửa, thấy trong biệt thự tối đen, không biết người đã đi đâu còn chưa về, cậu mở cửa, bật đèn phòng khách rồi thay giày vào nhà.
Phòng khách hơi bừa bộn, cặp vở tán loạn trên ghế sofa, có vài quyển sách bài tập còn đang bày trên bàn trà, trên đó toàn là hạt dưa và vỏ trái cây. Phó Vân Thụy bước tới cầm một quyển sách bài tập lên, phủi khoai tây chiên còn dư trên bề mặt xuống rồi lật xem.
Chu Thực.
Lớp 11A24.
Còn viết sai ngay cả công thức cơ bản nhất, vừa nhìn đã biết học không giỏi rồi.
Phó Vân Thụy lại vào bếp, trong bồn là đống chén đũa chưa kịp rửa, rau dưa tươi mới trong tủ lạnh không còn, chỉ dư lại sủi cảo chưa ăn hết và một ít đồ ăn thừa, xung quanh loạn cào cào cả lên.
Cậu đeo tạp dề, rửa chén đang ngâm, lau bàn ghế, cất đống sách ở phòng khách cho ngay ngắn, xử lý hết mọi thứ thật ngăn nắp. Đang dọn dẹp bàn trà, cậu thấy quyển sách đang đè một cái USB bên dưới, bị rơi ra khỏi sách bài tập của Phó Vân Thâm.
Phó Vân Thụy đặt USB lên tủ TV, tiếp tục dọn dẹp.
Bây giờ sắp mười giờ, Phó Vân Thụy bận rộn cả đêm, sớm đã đói bụng rồi. Cậu vào bếp, hâm nóng thức ăn thừa và cơm trong tủ lạnh lại.
Sủi cảo nhân ba món rất ngon, dưa leo trộn không phải ngon bình thường đâu, không biết ai làm mà tay nghề đã vượt hẳn bảo mẫu trong nhà cậu rồi.
Phó Vân Thụy vừa ăn vừa gọi điện thoại cho anh trai, thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng khách, chắc anh ấy không cầm theo rồi.
Thở dài. Ăn no rồi dọn dẹp xong, Phó Vân Thụy yên vị trên ghế sofa chờ anh mình về.
Trong lúc nhàn rỗi, không bằng ngồi học một lát, cậu nhìn thoáng qua và thấy cái USB đó. Anh trai học rất giỏi, vậy có lẽ USB của anh toàn là tài liệu học tập nhỉ. Phó Vân Thụy bật TV thông minh lên, cắm USB vào rồi chuẩn bị sẵn sách bắt đầu học.
Trên màn ảnh, hiện ra từng mục trong USB.
[Tài liệu ôn tập tiếng Anh đôi nam nữ.]
[Ngôn ngữ nhóm nam và nữ.]
[Mọi thứ bạn muốn biết đều ở trong đây.]
Quả nhiên anh trai rất cố gắng, phân loại nhiều đến vậy.
Phó Vân Thụy càng ngày càng cảm thấy mình thua kém anh. Cậu chọn một mục ngẫu nhiên để học, rồi cầm cuốn tập nhỏ lên và nghiêm túc quan sát.
Trên màn hình, có một ngôi nhà kiểu Nhật xuất hiện, một nam một nữ mặc trang phục truyền thống của Nhật đang ngồi đối diện nhau, trước mặt họ là một bàn cờ vây đen trắng.
Phó Vân Thụy hơi ngạc nhiên, anh cậu đang học cờ vây à? Thật sự quá nỗ lực!
Người trong đó bắt đầu nói chuyện, nhờ phiên dịch bên dưới nên Phó Vân Thụy đọc hiểu được nội dung.
[Chỉ khi nào bên nhà trai chiến thắng nhà gái, mới có thể ân ái với cô ta.]
Đây là...
Đây là...
Đây là thể loại phim đó cơ mà!!
Phó Vân Thụy đỏ mặt, luống cuống tay chân tìm kiếm hộp điều khiển tivi muốn nhấn nút dừng lại.
Cậu bị mẹ quản lý rất chặt, thậm chí còn không được xem cảnh hôn trên mấy bộ phim truyền hình nữa mà. Con trai vào thời kỳ trưởng thành thường hay tò mò về tình dục, nhưng cậu bận học hành đủ thứ, hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ về nó.
Phó Vân Thụy nhìn trái nhìn phải một hồi, cẩn thận kéo rèm cửa sổ rồi lại ngồi xuống ghế sofa.
Cậu hít sâu một hơi, vừa xấu hổ vừa tò mò nhìn chăm chăm lên màn hình TV.
Mười phút trôi qua, nhà trai bị áp đảo;
Mười lăm phút trôi qua, nhà gái sắp thắng. Phó Vân Thụy bắt đầu kích động.
Hai mươi phút trôi qua, nhà trai đuổi theo.
Nửa tiếng sau, nhà gái chiếm thế thượng phong. Bình luận viên rất phấn chấn. Vẻ mặt Phó Vân Thụy không mảy may thay đổi.
Gần một tiếng sau, ván cờ còn chưa kết thúc nữa.
Phó Vân Thụy đánh ngáp, nằm vật xuống ghế sofa khép hờ mắt.
Một giây trước khi chìm vào giấc ngủ, dường như cậu nghe được nhà gái chiến thắng, hiện trường im lặng như tờ một chốc.
Xong một tập phim, nó tự động chuyển sang tập tiếp theo. Phó Vân Thụy gối lên gối ôm, ngủ mất đất rồi.
...
Trong lúc Phó Vân Thụy đến nhà Phó Vân Thâm, nhóm Thời Mộ vừa đến quán ăn đêm.
Quán ăn đêm này kết hợp cả quán bar và karaoke, vừa mới trang hoàng chưa bao lâu nên không có nhiều khách lắm. Nhân viên phục vụ dẫn ba người vào phòng bao dành cho sáu người đã được đặt trước. Họ vừa vào, Hạ Hàng Nhất và Bối Linh đã xuất hiện ở cửa phòng bao.
“Úi, các cậu đến rồi, mau vào đi!” Chu Thực bước lên chào hỏi hai người.
Bối Linh kéo tay áo Hạ Hàng Nhất, mở to mắt nhìn quanh, cuối cùng dừng lại ở Thời Mộ.
Cảm nhận được ánh nhìn của cô bé, Thời Mộ bèn trông sang.
Cô ấy mặc cái đầm màu hồng nhạt làm nổi bật làn da trắng như tuyết. Thời Mộ vẫy tay với cô ấy: “Hôm nay Bối Linh dễ thương quá nha.”
Vốn là lần đầu tiên tới chỗ như thế nên Bối Linh hơi căng thẳng. Nghe vậy, cô ấy lập tức yên tâm, cười yêu kiều: “Đàn anh Thời Mộ cũng rất đẹp trai.”
Thời Mộ vỗ vào vị trí bên cạnh: “Bối Linh ngồi ở đây nè.”
“Vâng ạ!” Cô bé buông tay ra, vui vẻ chạy tới.
Hạ Hàng Nhất đẩy kiếng, trong lòng hụt hẫng. Lúc mới vào, cô ấy hơi sợ sệt, cứ níu chặt cậu, vậy mà đảo mắt một cái đã chạy đi tìm người khác rồi.
“Chúng ta gọi đồ ăn gì đi nào.”
Thời Mộ đẩy thực đơn tới trước Bối Linh: “Ưu tiên con gái.”
Gương mặt cô ấy ửng hồng. Vừa đón lấy thực đơn, cô ấy chợt cảm nhận được một cái nhìn âm u và lạnh lẽo. Bối Linh sợ run cả người. Quay đầu lại, cô bé thoáng thấy Phó Vân Thâm đang lười biếng ngồi gần đó, không biết đang nhìn đẩu đâu.
Đoán chừng là ảo giác thôi...
Bối Linh cắn môi, đẩy thực đơn tới trước, dè dặt hỏi: “Anh Phó ăn gì không ạ?”
Phó Vân Thâm liếc qua, cười như không: “Ưu tiên con gái.”
[Đinh! Điểm huynh đệ của Phó Vân Thâm với cô giảm -10.]
?
Cái tên này uống lộn thuốc hả trời?
Thời Mộ lườm cậu ta rồi đứng dậy: “Bối Linh, ngồi bên kia đi em.”
Vừa hay Bối Linh cũng không muốn đụng chạm Phó Vân Thâm nên cô bé vội vàng dời sang bên cạnh, để Thời Mộ ngồi giữa hai người họ.
Phó Vân Thâm cười tươi: “Tôi không uống rượu.”
Thời Mộ xem thực đơn: “Tôi cũng không tính gọi rượu cho cậu.”
Bây giờ có nhiều người vậy, công chúa Vân Vân bé bỏng mà xuất hiện nhất định sẽ gây chuyện, đến lúc đó muốn nói cũng chẳng nói được.
Sau khi gọi vài món ăn vặt và mấy chai bia, Chu Thực bắt đầu nhấn chọn bài.
“Lão Hạ, cậu thích hát bài gì?”
Hạ Hàng Nhất sờ cằm suy nghĩ rồi đáp:
Chu Thực tỏ ra khiếp sợ: “Anh em à, cậu đang sống ở thập niên nào đấy hử?”
Hạ Hàng Nhất hơi ngượng ngùng: “Tôi, tôi chỉ biết hát mỗi bài này.”
Hằng ngày mẹ cậu đều nghe bài này, ngày qua ngày Hạ Hàng Nhất cũng thuộc luôn.
Chu Thực liếc xéo, đoạn nhìn về phía Thời Mộ và Phó Vân Thâm: “Anh Mộ và anh Thâm thì sao?”
Phó Vân Thâm lười biếng dựa vào ghế sofa: “Tôi không biết hát.”
Chu Thực: “Không sao, tôi cũng không biết. Cậu chọn đại một bài đi.”
Cậu suy nghĩ một hồi: “Vậy thì đi, tôi chỉ biết bài này.”
“...”
Toàn là thể loại gì thế này, sao chẳng có nổi một ai bình thường vậy hả.
“Bối Linh thì sao?”
Bối Linh nghiêng đầu và nhìn Thời Mộ, lí nhí hỏi: “Thời Mộ, em có thể song ca với anh không ạ?”
Thời Mộ sờ lên ngọn tóc của cô ấy, trả lời như yêu chiều và dỗ dành bé cưng: “Được nha bé.”
Mắt cô ấy sáng rực lên: “Vậy, vậy chúng ta hát bài nha anh. Em, em cũng chỉ biết hát mỗi bài này thôi ạ.”
“Được hết.”
Thấy cô gật đầu, Bối Linh cười tít mắt.
Phó Vân Thâm ngồi trong bóng tối nhìn thấy cảnh này, trong lòng đột nhiên hơi khó chịu, chẳng hiểu sao cậu lại thấy càu cạu. Giỏi cho tên gay không lo đi tìm bạn trai, cứ thích học đòi người khác ghẹo gái không à.
Cậu khẽ cắn răng, vỗ bốp lên Chu Thực: “Tôi cũng muốn song ca.”
Chu Thực sửng sốt: “Cậu cũng muốn song ca với Bối Linh?”
“Không.” Phó Vân Thâm chỉ vào Hạ Hàng Nhất đang mải mê ăn dưa hấu: “Hai đứa tôi hát .”
Sặc.
Hạ Hàng Nhất bị mắc nghẹn dưa hấu ở cổ họng.
Sau khi chọn xong bài hát, Chu Thực điều chỉnh ánh đèn trong phòng bao tối xuống. Cậu ta là người đầu tiên lên hát. Chu Thực tuy ngu ngốc nhưng vòm họng rất tốt. Ca khúc tiếng Anh cao vút được cậu ta hát đến mức cảm xúc dâng trào. Kế đó là Hạ Hàng Nhất, bài “Hoa hồng trao tình nhân” làm Thời Mộ có ảo giác mình đang ngồi ở quảng trường vậy.
Xuống khỏi sân khấu, Hạ Hàng Nhất hồi hộp đến nỗi chảy mồ hôi ròng ròng, đưa micro cho Thời Mộ.
Thời đại học, Thời Mộ thường xuyên ra ngoài hát karaoke với các bạn học. Tuy cô không dám xưng là thứ dữ gì nhưng không tồi tí nào. Hơn nữa, cơ thể này đang trong giai đoạn chuyển giọng, chất giọng sạch sẽ, nam nữ chưa đổi hẳn nên nếu cô hát tình ca ưu thương kèm theo buff u buồn, sẽ rất dễ dàng kéo người ta vào dòng cảm xúc.
Trên sân khấu, ánh mắt của Bối Linh – đang hát đối với Thời Mộ – sáng ngời lấp lánh, cùng nét mặt tràn đầy vui sướng và sùng bái khó tả.
Hai người, một thư sinh thanh lịch, một đáng yêu ưa nhìn, trông rất xứng đôi.
Chu Thực vừa cắn hạt dưa vừa huých tay Phó Vân Thâm: “Tôi cảm thấy trong vũ hội Đông Nhật năm nay, Vua và Hậu nhất định sẽ do anh Mộ và Bối Linh đảm nhiệm. Cậu thấy chưa kìa, xứng đôi quá trời quá đất.”
Giáng sinh hằng năm, Anh Nam luôn tổ chức một buổi dạ hội Đông Nhật, nam sinh và nữ sinh có lượt bình chọn cao nhất sẽ là Vua và Nữ hoàng của buổi vũ hội. Năm sau sẽ chọn các đàn anh đàn chị nên lần này chắc chắn sẽ rơi vào tay Thời Mộ và Bối Linh rồi. Chu Thực dám cam đoan thế đấy.
Phó Vân Thâm lắc lắc thức uống, cụp mắt, vẻ mặt điềm tĩnh.
Cậu ngẩng đầu nhấp một hớp, hầu kết chuyển động. Cậu cau mày.
Thức uống này... Tại sao có mùi cồn vậy nhỉ?
Ánh đèn mờ tối, chỉ trong nháy mắt, thần sắc của cậu đột ngột thay đổi.
“Tôi không hát tình yêu người kéo thuyền nữa đâu.”
“Gì cơ?”
Cậu cười, sâu trong mắt như có ánh sao: “Chúng ta chơi trò gì đó kích thích đi.”
Từ trường luyện thi, Phó Vân Thụy qua chỗ Phó Vân Thâm đã là chín giờ.
Trên đường đi không có ai, vai cậu ta đeo chiếc cặp dày cộm và nặng trịch, cả hai tay đều xách bao lớn. Dưới ánh đèn chập chờn, bóng dáng của thiếu niên kéo dài vô cùng.
Hai bao đồ lớn rất nặng, siết đến mức ngón tay tê dại. Phó Vân Thụy dừng bước, trước tiên đặt bao đồ xuống đất rồi lắc lắc ngón tay đã mỏi nhừ của mình.
“Phó Vân Thụy.”
Phía trên đầu, có người đang gọi cậu.
Phó Vân Thụy nghiêng đầu, thấy có một chàng trai đang nhoài người trên cửa sổ lầu hai. Sau khi giật mình, cậu mới cười nhẹ: “Chào buổi tối nha, Thời Lê.”
Thời Lê cúi nhìn xuống: “Sao cậu lại ở đây?”
Cậu lại khom lưng xốc đồ lên: “Tôi đi thăm anh tôi, anh ấy và cậu chỉ cách nhau một cái nhà.”
Thời Lê ghé mắt, sau khi chớp hai lần, anh (*) chủ động đề nghị giúp đỡ: “Có cần tôi giúp cậu không.”
(*) Vì là anh của Thời Mộ nên sau này mình sẽ dùng ngôi anh cho Thời Lê nhé, chứ tất cả đều bằng tuổi hết nha mọi người. Xưng cậu quá riết không biết ai với ai =]]]]
“Thôi khỏi, chưa tới hai bước mà. Anh tôi không thích gặp người lạ cho lắm.”
Cuối cùng cười với Thời Lê, Phó Vân Thụy cầm đồ đi về phía trước, trong lòng có đôi phần kinh ngạc. Dù cậu học cùng Thời Lê ở lớp chuyên Nhất Trung, hai người từng là bạn học hai năm, nhưng tính tình Thời Lê lạnh lùng và kiêu ngạo, ngày thường anh luôn thờ ơ với tất cả mọi người, chỉ có thể xem là có quen biết sơ với cậu, lần này sao lại nhiệt tình muốn giúp đỡ vậy.
Lấy chìa khóa ra mở cửa, thấy trong biệt thự tối đen, không biết người đã đi đâu còn chưa về, cậu mở cửa, bật đèn phòng khách rồi thay giày vào nhà.
Phòng khách hơi bừa bộn, cặp vở tán loạn trên ghế sofa, có vài quyển sách bài tập còn đang bày trên bàn trà, trên đó toàn là hạt dưa và vỏ trái cây. Phó Vân Thụy bước tới cầm một quyển sách bài tập lên, phủi khoai tây chiên còn dư trên bề mặt xuống rồi lật xem.
Chu Thực.
Lớp 11A24.
Còn viết sai ngay cả công thức cơ bản nhất, vừa nhìn đã biết học không giỏi rồi.
Phó Vân Thụy lại vào bếp, trong bồn là đống chén đũa chưa kịp rửa, rau dưa tươi mới trong tủ lạnh không còn, chỉ dư lại sủi cảo chưa ăn hết và một ít đồ ăn thừa, xung quanh loạn cào cào cả lên.
Cậu đeo tạp dề, rửa chén đang ngâm, lau bàn ghế, cất đống sách ở phòng khách cho ngay ngắn, xử lý hết mọi thứ thật ngăn nắp. Đang dọn dẹp bàn trà, cậu thấy quyển sách đang đè một cái USB bên dưới, bị rơi ra khỏi sách bài tập của Phó Vân Thâm.
Phó Vân Thụy đặt USB lên tủ TV, tiếp tục dọn dẹp.
Bây giờ sắp mười giờ, Phó Vân Thụy bận rộn cả đêm, sớm đã đói bụng rồi. Cậu vào bếp, hâm nóng thức ăn thừa và cơm trong tủ lạnh lại.
Sủi cảo nhân ba món rất ngon, dưa leo trộn không phải ngon bình thường đâu, không biết ai làm mà tay nghề đã vượt hẳn bảo mẫu trong nhà cậu rồi.
Phó Vân Thụy vừa ăn vừa gọi điện thoại cho anh trai, thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng khách, chắc anh ấy không cầm theo rồi.
Thở dài. Ăn no rồi dọn dẹp xong, Phó Vân Thụy yên vị trên ghế sofa chờ anh mình về.
Trong lúc nhàn rỗi, không bằng ngồi học một lát, cậu nhìn thoáng qua và thấy cái USB đó. Anh trai học rất giỏi, vậy có lẽ USB của anh toàn là tài liệu học tập nhỉ. Phó Vân Thụy bật TV thông minh lên, cắm USB vào rồi chuẩn bị sẵn sách bắt đầu học.
Trên màn ảnh, hiện ra từng mục trong USB.
[Tài liệu ôn tập tiếng Anh đôi nam nữ.]
[Ngôn ngữ nhóm nam và nữ.]
[Mọi thứ bạn muốn biết đều ở trong đây.]
Quả nhiên anh trai rất cố gắng, phân loại nhiều đến vậy.
Phó Vân Thụy càng ngày càng cảm thấy mình thua kém anh. Cậu chọn một mục ngẫu nhiên để học, rồi cầm cuốn tập nhỏ lên và nghiêm túc quan sát.
Trên màn hình, có một ngôi nhà kiểu Nhật xuất hiện, một nam một nữ mặc trang phục truyền thống của Nhật đang ngồi đối diện nhau, trước mặt họ là một bàn cờ vây đen trắng.
Phó Vân Thụy hơi ngạc nhiên, anh cậu đang học cờ vây à? Thật sự quá nỗ lực!
Người trong đó bắt đầu nói chuyện, nhờ phiên dịch bên dưới nên Phó Vân Thụy đọc hiểu được nội dung.
[Chỉ khi nào bên nhà trai chiến thắng nhà gái, mới có thể ân ái với cô ta.]
Đây là...
Đây là...
Đây là thể loại phim đó cơ mà!!
Phó Vân Thụy đỏ mặt, luống cuống tay chân tìm kiếm hộp điều khiển tivi muốn nhấn nút dừng lại.
Cậu bị mẹ quản lý rất chặt, thậm chí còn không được xem cảnh hôn trên mấy bộ phim truyền hình nữa mà. Con trai vào thời kỳ trưởng thành thường hay tò mò về tình dục, nhưng cậu bận học hành đủ thứ, hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ về nó.
Phó Vân Thụy nhìn trái nhìn phải một hồi, cẩn thận kéo rèm cửa sổ rồi lại ngồi xuống ghế sofa.
Cậu hít sâu một hơi, vừa xấu hổ vừa tò mò nhìn chăm chăm lên màn hình TV.
Mười phút trôi qua, nhà trai bị áp đảo;
Mười lăm phút trôi qua, nhà gái sắp thắng. Phó Vân Thụy bắt đầu kích động.
Hai mươi phút trôi qua, nhà trai đuổi theo.
Nửa tiếng sau, nhà gái chiếm thế thượng phong. Bình luận viên rất phấn chấn. Vẻ mặt Phó Vân Thụy không mảy may thay đổi.
Gần một tiếng sau, ván cờ còn chưa kết thúc nữa.
Phó Vân Thụy đánh ngáp, nằm vật xuống ghế sofa khép hờ mắt.
Một giây trước khi chìm vào giấc ngủ, dường như cậu nghe được nhà gái chiến thắng, hiện trường im lặng như tờ một chốc.
Xong một tập phim, nó tự động chuyển sang tập tiếp theo. Phó Vân Thụy gối lên gối ôm, ngủ mất đất rồi.
...
Trong lúc Phó Vân Thụy đến nhà Phó Vân Thâm, nhóm Thời Mộ vừa đến quán ăn đêm.
Quán ăn đêm này kết hợp cả quán bar và karaoke, vừa mới trang hoàng chưa bao lâu nên không có nhiều khách lắm. Nhân viên phục vụ dẫn ba người vào phòng bao dành cho sáu người đã được đặt trước. Họ vừa vào, Hạ Hàng Nhất và Bối Linh đã xuất hiện ở cửa phòng bao.
“Úi, các cậu đến rồi, mau vào đi!” Chu Thực bước lên chào hỏi hai người.
Bối Linh kéo tay áo Hạ Hàng Nhất, mở to mắt nhìn quanh, cuối cùng dừng lại ở Thời Mộ.
Cảm nhận được ánh nhìn của cô bé, Thời Mộ bèn trông sang.
Cô ấy mặc cái đầm màu hồng nhạt làm nổi bật làn da trắng như tuyết. Thời Mộ vẫy tay với cô ấy: “Hôm nay Bối Linh dễ thương quá nha.”
Vốn là lần đầu tiên tới chỗ như thế nên Bối Linh hơi căng thẳng. Nghe vậy, cô ấy lập tức yên tâm, cười yêu kiều: “Đàn anh Thời Mộ cũng rất đẹp trai.”
Thời Mộ vỗ vào vị trí bên cạnh: “Bối Linh ngồi ở đây nè.”
“Vâng ạ!” Cô bé buông tay ra, vui vẻ chạy tới.
Hạ Hàng Nhất đẩy kiếng, trong lòng hụt hẫng. Lúc mới vào, cô ấy hơi sợ sệt, cứ níu chặt cậu, vậy mà đảo mắt một cái đã chạy đi tìm người khác rồi.
“Chúng ta gọi đồ ăn gì đi nào.”
Thời Mộ đẩy thực đơn tới trước Bối Linh: “Ưu tiên con gái.”
Gương mặt cô ấy ửng hồng. Vừa đón lấy thực đơn, cô ấy chợt cảm nhận được một cái nhìn âm u và lạnh lẽo. Bối Linh sợ run cả người. Quay đầu lại, cô bé thoáng thấy Phó Vân Thâm đang lười biếng ngồi gần đó, không biết đang nhìn đẩu đâu.
Đoán chừng là ảo giác thôi...
Bối Linh cắn môi, đẩy thực đơn tới trước, dè dặt hỏi: “Anh Phó ăn gì không ạ?”
Phó Vân Thâm liếc qua, cười như không: “Ưu tiên con gái.”
[Đinh! Điểm huynh đệ của Phó Vân Thâm với cô giảm -10.]
?
Cái tên này uống lộn thuốc hả trời?
Thời Mộ lườm cậu ta rồi đứng dậy: “Bối Linh, ngồi bên kia đi em.”
Vừa hay Bối Linh cũng không muốn đụng chạm Phó Vân Thâm nên cô bé vội vàng dời sang bên cạnh, để Thời Mộ ngồi giữa hai người họ.
Phó Vân Thâm cười tươi: “Tôi không uống rượu.”
Thời Mộ xem thực đơn: “Tôi cũng không tính gọi rượu cho cậu.”
Bây giờ có nhiều người vậy, công chúa Vân Vân bé bỏng mà xuất hiện nhất định sẽ gây chuyện, đến lúc đó muốn nói cũng chẳng nói được.
Sau khi gọi vài món ăn vặt và mấy chai bia, Chu Thực bắt đầu nhấn chọn bài.
“Lão Hạ, cậu thích hát bài gì?”
Hạ Hàng Nhất sờ cằm suy nghĩ rồi đáp:
Chu Thực tỏ ra khiếp sợ: “Anh em à, cậu đang sống ở thập niên nào đấy hử?”
Hạ Hàng Nhất hơi ngượng ngùng: “Tôi, tôi chỉ biết hát mỗi bài này.”
Hằng ngày mẹ cậu đều nghe bài này, ngày qua ngày Hạ Hàng Nhất cũng thuộc luôn.
Chu Thực liếc xéo, đoạn nhìn về phía Thời Mộ và Phó Vân Thâm: “Anh Mộ và anh Thâm thì sao?”
Phó Vân Thâm lười biếng dựa vào ghế sofa: “Tôi không biết hát.”
Chu Thực: “Không sao, tôi cũng không biết. Cậu chọn đại một bài đi.”
Cậu suy nghĩ một hồi: “Vậy thì đi, tôi chỉ biết bài này.”
“...”
Toàn là thể loại gì thế này, sao chẳng có nổi một ai bình thường vậy hả.
“Bối Linh thì sao?”
Bối Linh nghiêng đầu và nhìn Thời Mộ, lí nhí hỏi: “Thời Mộ, em có thể song ca với anh không ạ?”
Thời Mộ sờ lên ngọn tóc của cô ấy, trả lời như yêu chiều và dỗ dành bé cưng: “Được nha bé.”
Mắt cô ấy sáng rực lên: “Vậy, vậy chúng ta hát bài nha anh. Em, em cũng chỉ biết hát mỗi bài này thôi ạ.”
“Được hết.”
Thấy cô gật đầu, Bối Linh cười tít mắt.
Phó Vân Thâm ngồi trong bóng tối nhìn thấy cảnh này, trong lòng đột nhiên hơi khó chịu, chẳng hiểu sao cậu lại thấy càu cạu. Giỏi cho tên gay không lo đi tìm bạn trai, cứ thích học đòi người khác ghẹo gái không à.
Cậu khẽ cắn răng, vỗ bốp lên Chu Thực: “Tôi cũng muốn song ca.”
Chu Thực sửng sốt: “Cậu cũng muốn song ca với Bối Linh?”
“Không.” Phó Vân Thâm chỉ vào Hạ Hàng Nhất đang mải mê ăn dưa hấu: “Hai đứa tôi hát .”
Sặc.
Hạ Hàng Nhất bị mắc nghẹn dưa hấu ở cổ họng.
Sau khi chọn xong bài hát, Chu Thực điều chỉnh ánh đèn trong phòng bao tối xuống. Cậu ta là người đầu tiên lên hát. Chu Thực tuy ngu ngốc nhưng vòm họng rất tốt. Ca khúc tiếng Anh cao vút được cậu ta hát đến mức cảm xúc dâng trào. Kế đó là Hạ Hàng Nhất, bài “Hoa hồng trao tình nhân” làm Thời Mộ có ảo giác mình đang ngồi ở quảng trường vậy.
Xuống khỏi sân khấu, Hạ Hàng Nhất hồi hộp đến nỗi chảy mồ hôi ròng ròng, đưa micro cho Thời Mộ.
Thời đại học, Thời Mộ thường xuyên ra ngoài hát karaoke với các bạn học. Tuy cô không dám xưng là thứ dữ gì nhưng không tồi tí nào. Hơn nữa, cơ thể này đang trong giai đoạn chuyển giọng, chất giọng sạch sẽ, nam nữ chưa đổi hẳn nên nếu cô hát tình ca ưu thương kèm theo buff u buồn, sẽ rất dễ dàng kéo người ta vào dòng cảm xúc.
Trên sân khấu, ánh mắt của Bối Linh – đang hát đối với Thời Mộ – sáng ngời lấp lánh, cùng nét mặt tràn đầy vui sướng và sùng bái khó tả.
Hai người, một thư sinh thanh lịch, một đáng yêu ưa nhìn, trông rất xứng đôi.
Chu Thực vừa cắn hạt dưa vừa huých tay Phó Vân Thâm: “Tôi cảm thấy trong vũ hội Đông Nhật năm nay, Vua và Hậu nhất định sẽ do anh Mộ và Bối Linh đảm nhiệm. Cậu thấy chưa kìa, xứng đôi quá trời quá đất.”
Giáng sinh hằng năm, Anh Nam luôn tổ chức một buổi dạ hội Đông Nhật, nam sinh và nữ sinh có lượt bình chọn cao nhất sẽ là Vua và Nữ hoàng của buổi vũ hội. Năm sau sẽ chọn các đàn anh đàn chị nên lần này chắc chắn sẽ rơi vào tay Thời Mộ và Bối Linh rồi. Chu Thực dám cam đoan thế đấy.
Phó Vân Thâm lắc lắc thức uống, cụp mắt, vẻ mặt điềm tĩnh.
Cậu ngẩng đầu nhấp một hớp, hầu kết chuyển động. Cậu cau mày.
Thức uống này... Tại sao có mùi cồn vậy nhỉ?
Ánh đèn mờ tối, chỉ trong nháy mắt, thần sắc của cậu đột ngột thay đổi.
“Tôi không hát tình yêu người kéo thuyền nữa đâu.”
“Gì cơ?”
Cậu cười, sâu trong mắt như có ánh sao: “Chúng ta chơi trò gì đó kích thích đi.”