Chương 152: Bù lại những mất mát trong ngày sinh nhật của cậu
Lê Khiết lạnh nhạt cùng mọi người rời khỏi biệt thự, ra ngoài cô đã không kìm nổi nước mắt nước mà ngồi thụp xuống. Cô nhớ lại những ngày đi theo ông ta viếng mộ một người được bảo là dì, hoá ra bây giờ cô mới vỡ lẽ ra. Hoá ra người cô thường viếng thăm để trò chuyện mỗi năm vào ngày đặc biệt đó chính là mẹ ruột của mình.
Lê Khiết càng khóc to hơn, mọi người đứng thành vòng tròn để che đi Lê Khiết. Bọn họ biết cô không muốn bất kỳ ai thấy được dáng vẻ yếu đuối đến thảm thương này. Bối Nguyệt bước vào trong ôm lấy Lê Khiết, trút hết nỗi lòng và tổn thương bao năm qua cô cũng cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng.
Thật ra từ rất lâu rồi cô muốn rời khỏi nơi này, vì cô cảm thấy gia đình này không chứa chấp cô. Nay đã rời khỏi liền có chút an lòng, Lê Khiết tựa vào Bối Nguyệt ngồi trong xe. Mộc Hạ không nói gì chỉ nhìn cô, mọi người cố gắng làm cho Lê Khiết vui vẻ hơn. Thật may vì nó đã hiệu quả, Mộc Hạ không biết từ đâu lôi ra một chiếc hộp nhỏ.
"Cái này là quà của tôi, ban nãy quên đem theo vào. Hiện giờ có thể tặng cho cậu được rồi, là bánh kem tôi tự làm. Mong cậu sẽ thích nó, là vị nho mà cậu thích đấy"
Lê Khiết bất ngờ mà nhìn Mộc Hạ, cậu ngại ngùng đưa cho Lê Khiết. Cô cũng vui vẻ mà mỉm cười.
"Cảm ơn Hạ Hạ"
"Khiết Khiết đừng buồn, còn có bọn tao bên cạnh mà. Nhìn đi mọi người đều vì cậu cả, cậu không cô đơn. Sau vụ này cứ sống với tao đi, tao bao nuôi mày. Sau này chỉ cần mày phụ tao thiết kế trang phục là được, dù gì mày giỏi về mảng đó quá chừng"
"Ừm được, cảm ơn mày nha Nguyệt. Cả bọn mày nữa"
Cả đám vui vẻ ôm chầm lấy nhau, Lê Khiết vui vẻ đặt bánh lên bàn nhỏ có sẵn trong xe. Vừa mở hộp giấy ra mùi thơm mê hoặc cứ lan toả khắp xe. Thơm đến mức đói bụng cồn cào, may mà chiếc bánh đủ để cắt ra làm mười miếng, nhân bánh và trang trí trên bánh đều được trang trí bằng nho rất tươi.
"Đây là nho gì vậy Hạ Hạ"-Danh Quỳnh
"Nhìn lạ nhỉ, tao chưa thấy bao giờ"-Trương Nguyên
"Nhìn quen lắm mà tao không nhớ đã nhìn thấy giống nho này ở đâu"-Hàn Vũ
"Loại này là nho Ruby Roman"-Hàn Phong
"Cậu nói đúng rồi đấy Phong"-Mộc Hạ
"Hả....cái gì cơ"-Thư Khoa
"Nho Ruby Roman loại nho đắt nhất thế với, một chùm nhỏ lên tới 250 triệu"-Chúc Thành
"Gì vậy, cậu...rốt cuộc giàu cỡ nào vậy Hạ Hạ"-Bối Nguyệt
"Cái lớp này quả là không có ai bình thường"-Khiết Băng
Cả đám ngỡ ngàng đến bật ngửa mà nhìn Mộc Hạ, trên mặt Mộc Hạ vẫn rất thản nhiên. Lê Khiết chợt lên tiếng hỏi Mộc Hạ.
"Sao cậu mua được loại này vậy, cùng lắm thì phải đặt đơn trước. Có khi cả năm trời đơn cũng chưa chắc được thông qua nữa đấy"-Lê Khiết
"Tôi không biết, nho này là do anh hai đặt dùm tôi á. Anh ấy đặt cả thùng lớn lận, tôi dùng được tầm 5-6 chùm để làm cái bánh này và trang trí á"
"Đây là cách người giàu nói chuyện đấy à"-Bối Nguyệt
"Lạy mấy người, chắc mấy người nghèo"-Danh Quỳnh
"Tao tưởng Hạ Hạ thi vẽ quốc tế với biệt danh trăm tỷ USD đạt giải nhất, còn là học trò của Đại lão Diệt Hưu đã khủng lắm rồi, ai ngờ gia thế còn bí ẩn với khủng hơn nữa"-Hàn Vũ
"Bây cứ chờ đi đây đâu phải tất cả bí ẩn về Hạ Hạ đâu cơ chứ"-Trương Nguyên
"Bây cứ đoán già đoán non mãi"-Thư Khoa
"Thôi cứ chờ đi, sau này lại bất ngờ tiếp"-Chúc Thành
"Mọi người, thắp nến hát mừng sinh nhật Khiết Khiết đi. Đừng ngẩng ra đó nữa, Hạ Hạ sắp không chịu nổi vì bị nhìn chằm chằm rồi kìa. Nhìn lại mặt Hàn Phong rồi giác ngộ dùm đi mấy thím"-Khiết Băng
Cả đám nhanh chóng thăm dò sắc mặt Hàn Phong khi thấy quá là 'ổn' thì mới đổi chủ đề. Lê Khiết nhanh chóng thay đổi không khí, Bối Nguyệt lấy từ đâu ra một cái bật lửa. Khi thắp nến thì tài xế cũng biết ý mà mở mui trần trên xe ra, Bối Nguyệt thắp nến xong thì đèn cũng tắt.
Dưới ánh đèn trên đường và trước sự chứng dám của bầu trời đầy sao Lê Khiết nhanh chóng nhắm mắt mà ước. Khi ước xong Lê Khiết liền thổi nến, mọi người thấy thế vừa vỗ tay vừa hát chúc mừng sinh nhật. Danh Quỳnh lôi điện thoại ra từ trước quay lại toàn bộ khung cảnh hiện giờ chia sẻ vào nhóm của bọn họ.
Lê Khiết cầm dao cắt bánh chia cho mọi người, vị béo béo của kem sữa. Bánh mềm mềm không bị khô. Mọi người ăn rất hạnh phúc, ăn đến nho thì vô cùng ngọt. Đúng là nho đắt tiền nhất thế giới. Ăn một quả thật mà bay gần mấy triệu.
Tiệc sinh nhật của Lê Khiết tuy buồn nhưng cũng được mọi người bù lại nên cũng rất vui, mọi người cũng đưa quà của mình cho Lê Khiết cất trong túi để có dịp hẵn khui ra, tiễn mọi người về nhà thì Bối Nguyệt dẫn Lê Khiết qua nhà mình để cô bạn ở lại luôn. Ba mẹ Bối Nguyệt rất quý Lê Khiết nên sau khi nghe mọi chuyện thì mẹ của Bối Nguyệt đã ôm cô mà an ủi rất lâu.
Hai người trấn an mẹ của Bối Nguyệt xong thì lên phòng tắm rửa, vệ sinh cá nhân. Bối Nguyệt và Lê Khiết ngủ chung một phòng, tối đó hai người tâm sự rất nhiều chuyện. Đến khi cả hai ngủ quên, mẹ Nguyệt lên kiểm tra thấy hai người đã ngủ bèn mỉm cười dịu dàng. Nhẹ nhàng đóng cửa rồi về phòng với chồng yêu.
Lê Khiết càng khóc to hơn, mọi người đứng thành vòng tròn để che đi Lê Khiết. Bọn họ biết cô không muốn bất kỳ ai thấy được dáng vẻ yếu đuối đến thảm thương này. Bối Nguyệt bước vào trong ôm lấy Lê Khiết, trút hết nỗi lòng và tổn thương bao năm qua cô cũng cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng.
Thật ra từ rất lâu rồi cô muốn rời khỏi nơi này, vì cô cảm thấy gia đình này không chứa chấp cô. Nay đã rời khỏi liền có chút an lòng, Lê Khiết tựa vào Bối Nguyệt ngồi trong xe. Mộc Hạ không nói gì chỉ nhìn cô, mọi người cố gắng làm cho Lê Khiết vui vẻ hơn. Thật may vì nó đã hiệu quả, Mộc Hạ không biết từ đâu lôi ra một chiếc hộp nhỏ.
"Cái này là quà của tôi, ban nãy quên đem theo vào. Hiện giờ có thể tặng cho cậu được rồi, là bánh kem tôi tự làm. Mong cậu sẽ thích nó, là vị nho mà cậu thích đấy"
Lê Khiết bất ngờ mà nhìn Mộc Hạ, cậu ngại ngùng đưa cho Lê Khiết. Cô cũng vui vẻ mà mỉm cười.
"Cảm ơn Hạ Hạ"
"Khiết Khiết đừng buồn, còn có bọn tao bên cạnh mà. Nhìn đi mọi người đều vì cậu cả, cậu không cô đơn. Sau vụ này cứ sống với tao đi, tao bao nuôi mày. Sau này chỉ cần mày phụ tao thiết kế trang phục là được, dù gì mày giỏi về mảng đó quá chừng"
"Ừm được, cảm ơn mày nha Nguyệt. Cả bọn mày nữa"
Cả đám vui vẻ ôm chầm lấy nhau, Lê Khiết vui vẻ đặt bánh lên bàn nhỏ có sẵn trong xe. Vừa mở hộp giấy ra mùi thơm mê hoặc cứ lan toả khắp xe. Thơm đến mức đói bụng cồn cào, may mà chiếc bánh đủ để cắt ra làm mười miếng, nhân bánh và trang trí trên bánh đều được trang trí bằng nho rất tươi.
"Đây là nho gì vậy Hạ Hạ"-Danh Quỳnh
"Nhìn lạ nhỉ, tao chưa thấy bao giờ"-Trương Nguyên
"Nhìn quen lắm mà tao không nhớ đã nhìn thấy giống nho này ở đâu"-Hàn Vũ
"Loại này là nho Ruby Roman"-Hàn Phong
"Cậu nói đúng rồi đấy Phong"-Mộc Hạ
"Hả....cái gì cơ"-Thư Khoa
"Nho Ruby Roman loại nho đắt nhất thế với, một chùm nhỏ lên tới 250 triệu"-Chúc Thành
"Gì vậy, cậu...rốt cuộc giàu cỡ nào vậy Hạ Hạ"-Bối Nguyệt
"Cái lớp này quả là không có ai bình thường"-Khiết Băng
Cả đám ngỡ ngàng đến bật ngửa mà nhìn Mộc Hạ, trên mặt Mộc Hạ vẫn rất thản nhiên. Lê Khiết chợt lên tiếng hỏi Mộc Hạ.
"Sao cậu mua được loại này vậy, cùng lắm thì phải đặt đơn trước. Có khi cả năm trời đơn cũng chưa chắc được thông qua nữa đấy"-Lê Khiết
"Tôi không biết, nho này là do anh hai đặt dùm tôi á. Anh ấy đặt cả thùng lớn lận, tôi dùng được tầm 5-6 chùm để làm cái bánh này và trang trí á"
"Đây là cách người giàu nói chuyện đấy à"-Bối Nguyệt
"Lạy mấy người, chắc mấy người nghèo"-Danh Quỳnh
"Tao tưởng Hạ Hạ thi vẽ quốc tế với biệt danh trăm tỷ USD đạt giải nhất, còn là học trò của Đại lão Diệt Hưu đã khủng lắm rồi, ai ngờ gia thế còn bí ẩn với khủng hơn nữa"-Hàn Vũ
"Bây cứ chờ đi đây đâu phải tất cả bí ẩn về Hạ Hạ đâu cơ chứ"-Trương Nguyên
"Bây cứ đoán già đoán non mãi"-Thư Khoa
"Thôi cứ chờ đi, sau này lại bất ngờ tiếp"-Chúc Thành
"Mọi người, thắp nến hát mừng sinh nhật Khiết Khiết đi. Đừng ngẩng ra đó nữa, Hạ Hạ sắp không chịu nổi vì bị nhìn chằm chằm rồi kìa. Nhìn lại mặt Hàn Phong rồi giác ngộ dùm đi mấy thím"-Khiết Băng
Cả đám nhanh chóng thăm dò sắc mặt Hàn Phong khi thấy quá là 'ổn' thì mới đổi chủ đề. Lê Khiết nhanh chóng thay đổi không khí, Bối Nguyệt lấy từ đâu ra một cái bật lửa. Khi thắp nến thì tài xế cũng biết ý mà mở mui trần trên xe ra, Bối Nguyệt thắp nến xong thì đèn cũng tắt.
Dưới ánh đèn trên đường và trước sự chứng dám của bầu trời đầy sao Lê Khiết nhanh chóng nhắm mắt mà ước. Khi ước xong Lê Khiết liền thổi nến, mọi người thấy thế vừa vỗ tay vừa hát chúc mừng sinh nhật. Danh Quỳnh lôi điện thoại ra từ trước quay lại toàn bộ khung cảnh hiện giờ chia sẻ vào nhóm của bọn họ.
Lê Khiết cầm dao cắt bánh chia cho mọi người, vị béo béo của kem sữa. Bánh mềm mềm không bị khô. Mọi người ăn rất hạnh phúc, ăn đến nho thì vô cùng ngọt. Đúng là nho đắt tiền nhất thế giới. Ăn một quả thật mà bay gần mấy triệu.
Tiệc sinh nhật của Lê Khiết tuy buồn nhưng cũng được mọi người bù lại nên cũng rất vui, mọi người cũng đưa quà của mình cho Lê Khiết cất trong túi để có dịp hẵn khui ra, tiễn mọi người về nhà thì Bối Nguyệt dẫn Lê Khiết qua nhà mình để cô bạn ở lại luôn. Ba mẹ Bối Nguyệt rất quý Lê Khiết nên sau khi nghe mọi chuyện thì mẹ của Bối Nguyệt đã ôm cô mà an ủi rất lâu.
Hai người trấn an mẹ của Bối Nguyệt xong thì lên phòng tắm rửa, vệ sinh cá nhân. Bối Nguyệt và Lê Khiết ngủ chung một phòng, tối đó hai người tâm sự rất nhiều chuyện. Đến khi cả hai ngủ quên, mẹ Nguyệt lên kiểm tra thấy hai người đã ngủ bèn mỉm cười dịu dàng. Nhẹ nhàng đóng cửa rồi về phòng với chồng yêu.