Chương 135: Đầu năm âm binh ghé thăm nhà
Không khí đầu xuân vẫn tuyệt vời như vậy, hoa mai hoa đào nở rộ khắp cả khu phố. Nhân một buổi sáng ấm áp và đẹp trời, Mộc Hạ đem theo dụng cụ ra ngoài sân vẽ tranh.
Cảm giác yên bình này khiến cậu vô cùng thư giãn, chợt tiếng chuông cửa vang lên. Mẹ Đường đang nấu dở bữa trưa liền lau vội tay vào tạp dề, bật nhỏ lửa nồi canh sau đó mới vội vàng ra mở cửa.
"Đợi tôi chút, tôi ra liền"
Lúc mẹ Đường mở cửa ra thì đã lập tức đứng hình tại chỗ, khuôn mặt tươi cười ban nãy cũng tắt lịm. Ba Hải đi xuống lầu thấy mẹ Đường đứng chơ ra đó cũng đi tới. Khi biết danh tính của những kẻ không mời mà tới kia ông mới lập tức cau mày.
"Không mời chúng tôi vào nhà à, đứng chơ ra đó làm gì. Sống chật vật như lũ nghèo rách lấu quá nên quên hết phép tắt cơ bản rồi à"
"Mời cả nhà anh chị vào, năm mới quý hoá dữ quá mới được gia đình anh chị ghé thăm đấy"
Mẹ Đường cố rặng ra một nụ cười không hề giả trân mà mời bọn họ vào nhà, cả nhà ba người nhanh chóng ngồi trễm trệ trên ghế vô cùng tự nhiên. Mộc Hạ ngồi ngoài sân thấy nhà có khách nhưng chẳng muốn vào chào hỏi cho lắm. Cậu bị hội chứng ngại giao tiếp với người lạ.
"Mấy năm nay, cả nhà em cũng vựt dậy được rồi ha. Nhìn ngôi nhà khang trang thật đấy, còn mua cả đồ cổ nữa à. À...nhìn qua hình như là đồ giả rồi"
"Chị Hoà à, không biết cơn gió độc nào đưa chị ghé chơi vậy"
"Cô ăn nói cho cẩn thận, dù gì tôi cũng là chị ruột của cô"
Người ngồi trước mặt mẹ Đường là Triệu Hoà, người ngồi bên cạnh là chồng của bà ta Tấn Giang và đứa con gái Tấn Hoa Lệ. Lúc này, Trí Khanh và Thảo Anh đã thức nên đi xuống lầu. Thấy ba khuôn mặt đang bới móc nhà mình ngồi trên ghế mà Thảo Anh ngừng việc mình sắp ngáp dài một cái.
Mẹ Đường từ khi kết hôn vơi ba Hải cả bị cả nhà bên đó cắt đứt quan hệ, dù mang họ Triệu nhưng nhà của bà với nhà chồng của Trang Kiều không có quan hệ thân thích hay là họ hàng xa gì cả. Chỉ là trùng hợp lại chung họ mà thôi, nhà Mẹ Đường chỉ là một thương buông khá giả sống theo lối dạy dỗ và quy cũ từ thời tổ tiên xưa. Nên rất nghiêm khắc và đặc biệt rất trọng người có tiền.
Từ nhỏ Mẹ Đường cứ như con ghẻ không được ai yêu thương, một mình kiếm tiền ăn học và lo sinh hoạt cho bản thân. May mà Hải Đường học rất giỏi nên luôn dành được học bổng toàn phần nhờ vậy mà lúc đi học bà đỡ lo bớt một gánh nặng về học phí.
Đến khi lên đại học thì quen và yêu Bắc Hải, nhiều năm sau đó về xin gia đình cho cưới. Nhưng vì Bắc Hải năm đó chẳng có gì trong tay ngoài một cái chức nhân viên quèn nên bị cả nhà họ Triệu bên đó phỉ báng và hạ nhục. Nhưng vì yêu bà nên cố nhịn nhục mà ở lại xin cưới dù cho hai người bị người bên kia làm khó dễ đủ đường.
Đến lúc không chịu nổi nữa thì Mẹ Đường đã đứng lên nắm lấy tay Ba Hải rời đi, từ đó cả nhà bên kia chấm dứt mọi quan hệ với mẹ Đường. Cả chục năm qua đi chưa từng thấy bên đó ngó ngàng tới bà hay quan tâm gì. Giờ lại xuất hiện giả vờ thăm hỏi khiến bà không khỏi nghi ngờ và thầm khinh bỉ độ mặt dày của đám này.
Nói đi thì phải nói lại dù mẹ Đường là con của chính thất nhưng lại không được yêu thương bằng con của một kẻ khác sinh ra. Đúng là vậy đấy hai người họ có chung một người ba nhưng lại khác mẹ. Hiện tại mẹ kế đã mất chỉ còn lại dòng máu của bà ta và người đàn ông được bà gọi là cha kia.
Ông ta vụng trộm rồi có con lớn hơn đứa con của vợ mình tận hai tuổi. Quá chua chát khi bị lừa dối từng ấy năm nên Mẹ ruột của Hải Đường lâm bệnh mà qua đời.
Và Triệu Hoà chính là kết tinh đang xấu hổ từ những cuộc vụn trộn bất chính sau lưng, ông ta đã ngoại tình dù cho đã cưới mẹ bà. Nhà đó năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường, nên nói bọn họ quá cổ hũ hay là không theo kịp thời đại đây.
"Ôi dào ai đây, con mày sinh đó à. Cũng có con trai nối dõi tông đường đó ha"
"Vâng, em thì phải khác chơ. Ít ra em không phải chỉ đẻ được một đứa con gái chỉ suốt ngày biết mè nheo, ngửa tay ra xin tiền ba mẹ như chị"
"Mày..."
"Tôi làm sao, chị nên nhớ chị đang ở trong nhà tôi đấy. Đừng có mà làm càng ở đây"
Cảm giác yên bình này khiến cậu vô cùng thư giãn, chợt tiếng chuông cửa vang lên. Mẹ Đường đang nấu dở bữa trưa liền lau vội tay vào tạp dề, bật nhỏ lửa nồi canh sau đó mới vội vàng ra mở cửa.
"Đợi tôi chút, tôi ra liền"
Lúc mẹ Đường mở cửa ra thì đã lập tức đứng hình tại chỗ, khuôn mặt tươi cười ban nãy cũng tắt lịm. Ba Hải đi xuống lầu thấy mẹ Đường đứng chơ ra đó cũng đi tới. Khi biết danh tính của những kẻ không mời mà tới kia ông mới lập tức cau mày.
"Không mời chúng tôi vào nhà à, đứng chơ ra đó làm gì. Sống chật vật như lũ nghèo rách lấu quá nên quên hết phép tắt cơ bản rồi à"
"Mời cả nhà anh chị vào, năm mới quý hoá dữ quá mới được gia đình anh chị ghé thăm đấy"
Mẹ Đường cố rặng ra một nụ cười không hề giả trân mà mời bọn họ vào nhà, cả nhà ba người nhanh chóng ngồi trễm trệ trên ghế vô cùng tự nhiên. Mộc Hạ ngồi ngoài sân thấy nhà có khách nhưng chẳng muốn vào chào hỏi cho lắm. Cậu bị hội chứng ngại giao tiếp với người lạ.
"Mấy năm nay, cả nhà em cũng vựt dậy được rồi ha. Nhìn ngôi nhà khang trang thật đấy, còn mua cả đồ cổ nữa à. À...nhìn qua hình như là đồ giả rồi"
"Chị Hoà à, không biết cơn gió độc nào đưa chị ghé chơi vậy"
"Cô ăn nói cho cẩn thận, dù gì tôi cũng là chị ruột của cô"
Người ngồi trước mặt mẹ Đường là Triệu Hoà, người ngồi bên cạnh là chồng của bà ta Tấn Giang và đứa con gái Tấn Hoa Lệ. Lúc này, Trí Khanh và Thảo Anh đã thức nên đi xuống lầu. Thấy ba khuôn mặt đang bới móc nhà mình ngồi trên ghế mà Thảo Anh ngừng việc mình sắp ngáp dài một cái.
Mẹ Đường từ khi kết hôn vơi ba Hải cả bị cả nhà bên đó cắt đứt quan hệ, dù mang họ Triệu nhưng nhà của bà với nhà chồng của Trang Kiều không có quan hệ thân thích hay là họ hàng xa gì cả. Chỉ là trùng hợp lại chung họ mà thôi, nhà Mẹ Đường chỉ là một thương buông khá giả sống theo lối dạy dỗ và quy cũ từ thời tổ tiên xưa. Nên rất nghiêm khắc và đặc biệt rất trọng người có tiền.
Từ nhỏ Mẹ Đường cứ như con ghẻ không được ai yêu thương, một mình kiếm tiền ăn học và lo sinh hoạt cho bản thân. May mà Hải Đường học rất giỏi nên luôn dành được học bổng toàn phần nhờ vậy mà lúc đi học bà đỡ lo bớt một gánh nặng về học phí.
Đến khi lên đại học thì quen và yêu Bắc Hải, nhiều năm sau đó về xin gia đình cho cưới. Nhưng vì Bắc Hải năm đó chẳng có gì trong tay ngoài một cái chức nhân viên quèn nên bị cả nhà họ Triệu bên đó phỉ báng và hạ nhục. Nhưng vì yêu bà nên cố nhịn nhục mà ở lại xin cưới dù cho hai người bị người bên kia làm khó dễ đủ đường.
Đến lúc không chịu nổi nữa thì Mẹ Đường đã đứng lên nắm lấy tay Ba Hải rời đi, từ đó cả nhà bên kia chấm dứt mọi quan hệ với mẹ Đường. Cả chục năm qua đi chưa từng thấy bên đó ngó ngàng tới bà hay quan tâm gì. Giờ lại xuất hiện giả vờ thăm hỏi khiến bà không khỏi nghi ngờ và thầm khinh bỉ độ mặt dày của đám này.
Nói đi thì phải nói lại dù mẹ Đường là con của chính thất nhưng lại không được yêu thương bằng con của một kẻ khác sinh ra. Đúng là vậy đấy hai người họ có chung một người ba nhưng lại khác mẹ. Hiện tại mẹ kế đã mất chỉ còn lại dòng máu của bà ta và người đàn ông được bà gọi là cha kia.
Ông ta vụng trộm rồi có con lớn hơn đứa con của vợ mình tận hai tuổi. Quá chua chát khi bị lừa dối từng ấy năm nên Mẹ ruột của Hải Đường lâm bệnh mà qua đời.
Và Triệu Hoà chính là kết tinh đang xấu hổ từ những cuộc vụn trộn bất chính sau lưng, ông ta đã ngoại tình dù cho đã cưới mẹ bà. Nhà đó năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường, nên nói bọn họ quá cổ hũ hay là không theo kịp thời đại đây.
"Ôi dào ai đây, con mày sinh đó à. Cũng có con trai nối dõi tông đường đó ha"
"Vâng, em thì phải khác chơ. Ít ra em không phải chỉ đẻ được một đứa con gái chỉ suốt ngày biết mè nheo, ngửa tay ra xin tiền ba mẹ như chị"
"Mày..."
"Tôi làm sao, chị nên nhớ chị đang ở trong nhà tôi đấy. Đừng có mà làm càng ở đây"