Chương 61: Xử Lý Quân Tử (24)
Tang Tinh Hà xòe chiết phiến trong tay ra, ngăn trở roi dài đang quất qua của Ngộ Từ. Nhưng chỉ trong chớp mắt, thiết phiến của hắn đã bị roi dài của Ngộ Từ quấn lấy chế trụ, không có cách nào cử động. Cổ tay Ngộ Từ dùng sức kéo một cái, thiết phiến trong tay Tang Tinh Hà đã bị y kéo qua. Y thấy thế thì cười khinh miệt một chút, một chưởng dứt khoát đập lên ngực của Tang Tinh Hà.
Thân Giác nhìn thấy một màn này, đồng tử không khỏi phóng đại. Không được, cậu không thể để Tang Tinh Hà chết được. Cậu muốn chạy qua đó, nhưng Hạ Tước Anh lại gắt gao nắm chặt lấy cánh tay cậu. Hạ Tước Anh giống như cố ý ngồi xem long tranh hổ đấu.
"Dừng tay!" Thân Giác trong lòng nôn nóng, cuối cùng hét lên
Giọng nói đã rất lâu rồi không được cất lên vô cùng nghẹn ngào, tuyệt đối không thể gọi là dễ nghe.
Ngộ Từ nghe thấy thanh âm này, đột nhiên khựng lại, sau đó thế nhưng khẽ quay đầu lại nhìn Thân Giác.
Mà một khắc này, y đột nhiên phun ra một búng máu.
Thanh niên đâm trúng Ngộ Từ ngây ngẩn cả người, gã cũng không nghĩ tới mình lại có thể đả thương được Ngộ Từ, mà trong mắt gã rất nhanh đã bốc cháy lên hưng phấn, vội vàng rút thanh kiếm ra. Lần này gã chuẩn bị trực tiếp đâm vào ngực Ngộ Từ. Chỉ là còn chưa kịp đâm, gã đã bị một chưởng đánh bay.
Hữu hộ pháp từ trên trời giáng xuống, một chưởng đánh bay kẻ đánh lén Ngộ Từ, đại đao trong tay nhanh chóng chém giết những người xung quanh Ngộ Từ. Những người đó thấy hữu hộ pháp thế tới rào rạt, không khỏi nhất thời sợ hãi, lui về phía sau một bước. Mà hữu hộ pháp thấy thế thì vội vàng nắm lấy cánh tay của Ngộ Từ, lôi kéo người đột phá vòng vây chạy thoát ra bên ngoài.
Hạ Tước Anh không nghĩ tới hữu hộ pháp sẽ xuất hiện, trên mặt hiện lên một tia hung ác nham hiểm. Hắn buông Thân Giác ra, lập tức dẫn người đuổi theo. Những võ lâm chính phái trong yến hội thấy Ngộ Từ đào tẩu, trong lòng cũng biết rõ hôm nay là ngày tốt nhất để giết chết Ngộ Từ. Nếu như bỏ lỡ hôm nay, một ngày nào đó Ngộ Từ nhất định sẽ quay lại trả thù bọn họ. Bọn họ bất chấp điều dưỡng hơi thở, những người không bị thương nặng gần như đều đuổi theo.
Tang Tinh Hà lại dừng lại, hắn nhìn Thân Giác một hồi, duỗi tay hút lấy thiết phiến trên mặt đất vào trong tay, mới chậm rãi đi về phía đối phương.
Hắn đi tới trước mặt Thân Giác, trước tiên kiểm tra vết thương ở trên cánh tay Thân Giác, sau đó mới duỗi tay sờ soạng mặt cậu, "Ta nhớ rõ ngươi không phải là gương mặt này, dịch dung sao?"
Thân Giác hơi cúi đầu xuống, né tránh tay của Tang Tinh Hà. Cậu không trả lời Tang Tinh Hà, mà chỉ nghiêng đầu nhìn xuống vết thương trên cánh tay của mình, tiểu đao kia vẫn còn cắm ở bên trên đó. Cậu suy nghĩ một chút, duỗi tay muốn rút tiểu đao ra.
"Đừng." Tang Tinh Hà vội vàng nắm chặt bàn tay của Thân Giác đang chực chờ duỗi về phía tiểu đao, "Chỗ này có đại phu, kêu đại phu tới xử lý đi."
......
Đại phu trong Thiên La Am cẩn thận kiểm tra vết thương trên cánh tay Thân Giác, biểu tình ngưng trọng lúc ban đầu khoan khoái ra rất nhiều, "May mắn một đao này tránh đi gân cốt, chỉ là thoạt nhìn tương đối dọa người mà thôi. Nhưng mà cũng phải dưỡng thương cho thật tốt." Nói xong, ông chuẩn bị động thủ rút tiểu đao ra.
Tang Tinh Hà thấy sắc môi Thân Giác trắng bệch, không khỏi nói: "Có thuốc gì giảm đau không?"
Đại phu suy nghĩ một chút, "Có một loại thiên tiên tử dược, có thể giảm đau. Trong am cũng có, nhưng dược này khan hiếm, vô cùng......"
Tang Tinh Hà nghe vậy thì trực tiếp đánh gãy lời đại phu, "Không sao, trực tiếp dùng đi, thân thể của hắn yếu ớt, đợi lát nữa nhận lại tiểu đao này sợ là cũng cầm không được."
Đại phu đành phải gật đầu, ngồi dậy đi lấy thuốc, trước khi đi còn cố ý dặn dò Thân Giác không được lộn xộn.
Vết thương nơi cánh tay Thân Giác vẫn còn đổ máu, máu tươi nhiễm đỏ hơn phân nửa ống tay áo, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ. Tang Tinh Hà thu tất cả vào trong mắt, đột nhiên lấy một viên kẹo mừng ở trên bàn xuống.
Căn phòng này là Tang Tinh Hà dẫn Thân Giác vào, Thân Giác phát hiện khắp phòng đều là màu đỏ, thậm chí trên bàn còn đặt rượu hợp cẩn và nến long phượng. Cậu phỏng đoán phòng này có thể là phòng tân hôn của Tang Tinh Hà.
"Ăn chút kẹo đi." Tang Tinh Hà ngồi xuống bên cạnh Thân Giác, hắn lột giấy gói kẹo ra, "Lúc ta bị thương vẫn thường hay ăn kẹo, cảm giác ăn kẹo vào sẽ bớt đau hơn."
Thân Giác nhìn viên kẹo tròn vo nằm giữa giấy gói kẹo màu sắc rực rỡ, do dự một lúc, mới vươn bàn tay không bị thương ra cầm lấy viên kẹo nhét vào trong miệng.
Vị ngọt nơi đầu lưỡi nháy mắt lan tràn trong miệng, cho dù có là Thân Giác, cũng nhịn không được cong khóe môi.
Khi cậu còn bé, sư phụ Xích Viêm lão tổ luôn làm kẹo hồ lô để dỗ cậu. Nhưng sau khi cậu thay răng, sư phụ lại không cho cậu ăn kẹo nữa, còn cưỡng chế ra lệnh cho sư huynh không được lén cho cậu ăn kẹo. Khi đó Thân Giác rất tức giận, nhưng sau này cậu mới biết được lúc đó sư phụ làm vậy là bởi vì lúc trước khi cậu thay răng thì hàm răng của cậu bị sâu gần hết. Cậu chỉ nhớ kỹ vị kẹo ngọt, lại quên đi cơn đau ban đêm, đau đến không ngủ được mà òa khóc lớn tiếng.
Sư phụ mạnh mẽ cấm Thân Giác ăn kẹo, chờ đến khi Thân Giác lớn lên, lúc có thể tự mình mua được kẹo thì cậu cũng đã quên mất cảm giác ăn kẹo khi còn bé rồi, cho nên cũng không chủ động đi mua kẹo nữa.
Tang Tinh Hà dường như chưa từng thấy Thân Giác cười, thậm chí cậu còn hơi nhếch khóe môi. Ánh mắt hắn không khỏi trở nên ôn hòa, "Thích sao? Chỗ này vẫn còn rất nhiều." Nói xong, hắn còn muốn tiếp tục bóc vỏ kẹo khác.
Nhưng Thân Giác lại nhẹ nhàng lắc đầu.
Tang Tinh Hà thấy thế đành phải ngừng lại, hắn ném kẹo mừng qua một bên, suy nghĩ một chút, vẫn là định trò chuyện với Thân Giác để phân tán lực chú ý của đối phương, "Giọng nói của ngươi đã khôi phục rồi?"
Thân Giác gật đầu.
Tang Tinh Hà ôn nhu cười, "Vậy ngươi có thể nói cho ta biết tên của ngươi không?"
Lời này hỏi ra lại không nhận được cậu trả lời. Tang Tinh Hà cũng không tức giận, ôn hòa nói: "Không muốn nói cũng không sao, nếu thế thì viết cho ta xem có được không?"
Thân Giác lần thứ hai trầm mặc.
Tang Tinh Hà a một tiếng, "Nếu ngươi không nói cho ta biết tên của ngươi, thì ta biết xưng hô với ngươi như thế nào?" Hắn nói đến chỗ này, khóe môi bày ra một mạt tươi cười xinh đẹp, "Hay là ta giúp ngươi lấy một cái tên?"
Thân Giác rũ mắt, trong miệng vẫn còn sót lại vị kẹo ngọt, bên tai là thanh âm lải nhải của Tang Tinh Hà. Cậu nghĩ nghĩ, đột nhiên mở miệng, "Tân nương tử của ngươi ở đâu rồi?"
Tang Tinh Hà hơi khựng lại, một lát sau, hắn mới nói: "Ý ngươi nói là vị sư đệ hôm nay thành thân giả với ta?"
"Tiểu sư muội." Thân Giác ngẩng đầu lên nhìn Tang Tinh Hà.
Tang Tinh Hà nghe thấy Thân Giác nói ba chữ này, biểu tình có một tia vi diệu, "Tiểu sư muội sao? Chắc là nàng đang ở trong phòng của mình rồi." Hắn nói xong câu này thì không nói gì nữa khiến cho Thân Giác hơi nhíu mày, đúng lúc này thì đại phu quay trở về.
Thân Giác rất muốn biết đã có chuyện gì xảy ra giữa Tang Tinh Hà và vị tiểu sư muội kia của hắn. Nhưng Tang Tinh Hà dường như không định nói rõ ràng chuyện này cho cậu nghe, làm cho Thân Giác có chút phiền. Ngay cả khi miệng vết thương đã được xử lý xong nhưng Thân Giác vẫn còn nhíu mày. Bất cứ ai nhìn vào đều có thể nhận ra vẻ mặt cậu rầu rĩ không vui.
Tang Tinh Hà lại giả vờ như không thấy, chỉ nói với đại phu: "Đại phu, trên mặt hắn còn có dịch dung, không biết ngài có thể tẩy đi hay không?"
Đại phu gật đầu, lại tốn chút thời gian tẩy sạch lớp dịch dung trên mặt Thân Giác. Sau khi đã tẩy sạch xong, đại phu đột nhiên hít một hơi, ai một tiếng, "Đứa nhỏ này lớn lên cũng quá xinh đẹp rồi. Chà, Tinh Hà à, lần này có lấy ngươi ra so cũng không bằng."
Tang Tinh Hà cũng là lần đầu tiên nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Thân Giác. Nhưng so đại phu kinh diễm, hắn hiển nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều, "Một nam nhân thô lỗ như ta dĩ nhiên không thể so với Tiểu Giác rồi. "
Tiểu Giác?
Thân Giác nhịn không được nhìn về phía Tang Tinh Hà, hắn biết tên của cậu?
Đại phu ách một tiếng, "Lần đầu tiên ta nhìn thấy có người còn đẹp hơn cả ngươi đấy. Ngươi nhớ kỹ sau này phải nhìn chằm chằm đứa nhỏ này biết chưa, nếu không sợ là giữa thanh thiên bạch nhật đi trên đường cũng sẽ bị người trói lại bắt đi." Cuối cùng, ông nhịn không được muốn duỗi tay véo khuôn mặt của Thân Giác một chút. Nhưng tay còn chưa kịp đụng tới, đã bị Tang Tinh Hà ngăn cản.
"Xin lỗi, hắn sợ người lạ." Tang Tinh Hà ra vẻ xin lỗi.
Đại phu nghe vậy đành xấu hổ thu tay về. Trước khi đi còn chăm chú nhìn kỹ khuôn mặt Thân Giác.
Người ngoài không hiểu Tang Tinh Hà, nhưng ông xem như là nhìn Tang Tinh Hà lớn lên. Tiểu tử này bề ngoài thoạt nhìn ôn hòa hiểu lễ, nhưng bên trong thật sự rất hư, còn đặc biệt tham ăn. Khi hắn còn nhỏ, trong một đống nhóc con ăn cơm, sẽ không ai ăn nhiều bằng hắn. Lớn lên xinh xinh đẹp đẹp, nhưng lúc ăn cơm thật sự rất dọa người.
Cơm của Thiên La Am là cơm tập thể, nếu như người đến trước lấy thật nhiều thịt, thì người đến sau sẽ không còn thịt ăn nữa. Nhưng trong đám bạn cùng lứa tuổi, tuy dáng người Tang Tinh Hà không phải là cao lớn nhất, nhưng cố tình mỗi lần ăn đều sẽ ăn thịt, còn ăn rất nhiều. Từng có một đệ tử lớn tuổi trêu chọc Tang Tinh Hà, muốn gắp thịt từ trong bát của Tang Tinh Hà ra. Kết quả lúc ấy bị nhóc con Tang Tinh Hà đập đầu cho một cái, máu mũi lập tức phun ra. Còn chưa kịp nổi giận, Tang Tinh Hà đã ôm chén chạy xa.
Sau này Tang Tinh Hà lớn hơn mười tuổi, được am chủ bổ nhiệm làm chưởng môn sư huynh. Lúc ấy gia hỏa này phảng phất như thay đổi thành một người khác, khiêm nhường đồng môn, mỗi lần đều là người đi ăn cuối cùng. Nhưng đại phu minh bạch, thói quen trong xương cốt của một người sao có thể nói sửa là sửa như vậy được. Bất quá cũng chỉ là ngụy trang mà thôi, đáng tiếc những người khác đều nhìn không thấu tầng ngụy trang này của Tang Tinh Hà.
Đại phu tiếc nuối chà xát ngón tay, thật sâu mà thở dài.
......
Sau khi đại phu rời đi, Tang Tinh Hà nhìn xuống Thân Giác, khẽ nói: "Quần áo của ngươi cũng đều dơ cả rồi, không bằng trước tiên tắm gội đi, đợi lát nữa lại dùng bữa sau."
Thân Giác cũng muốn tắm gội, nên khẽ gật đầu, Tang Tinh Hà lại nói: "Tay của ngươi bị thương, không thể đụng vào nước được. Không bằng để ta giúp ngươi nhé?"
Câu này của hắn có bao nhiêu hạo nhiên chính khí, thậm chí ánh mắt cũng vô cùng đứng đắn.
Mà Thân Giác có chút mệt mỏi, cũng đồng ý để Tang Tinh Hà hỗ trợ. Bởi vì không thể dính nước, cho nên Thân Giác đành đứng ở bên ngoài thau tắm, để Tang Tinh Hà dùng gáo múc nước đổ nước lên người của cậu, lại dùng khăn lông ướt giúp cậu chà lưng. Lúc tắm Thân Giác hơi rũ đầu, dây cột tóc cột lại mái tóc dài, nhưng vẫn có vài sợi tóc dài vụn vặt rơi ra ngoài. Cậu cảm thấy có chút ngứa, đành duỗi tay muốn túm lại hết những sợi tóc tán loạn kia.
Tang Tinh Hà thoáng nhìn thấy động tác này của cậu, vội vàng mở miệng, "Để ta giúp ngươi."
Thân Giác nghe vậy lại buông tay.
Tang Tinh Hà buông gáo múc nước, duỗi tay giúp Thân Giác túm gọn lại những sợi tóc rơi ra. Nhưng có điều những sợi tóc đó bị nước làm ướt nhẹp, dính sát ở trên cổ Thân Giác. Đầu ngón tay Tang Tinh Hà chạm vào da thịt Thân Giác, chạm vào nhiều, hầu kết của hắn không khỏi trượt lên trượt xuống. Mà Thân Giác thấy hắn lâu như vậy cũng chưa túm lại hết, có chút ghét bỏ Tang Tinh Hà, cậu cúi đầu dứt khoát tự mình làm.
Tang Tinh Hà thấy thế hơi mím môi, bất đắc dĩ cười, chỉ có thể một lần nữa cầm lấy gáo múc nước.
Tắm rửa xong, bóng đêm cũng dần dần đen kịt lại. Tang Tinh Hà dẫn Thân Giác quay lại căn phòng lúc nãy, lúc này trên bàn đã đặt một ít thức ăn nóng hổi đang bốc khói nghi ngút.
"Ngươi dùng bữa trước đi, ta đi ra ngoài một chút." Tang Tinh Hà nói xong thì lập tức xoay người đi. Mới vừa rồi bọn họ đi ra từ tắm phòng bên kia, có một đệ tử Thiên La Am đeo mặt nạ đứng cách đó không xa làm một thủ thế với Tang Tinh Hà. Thân Giác nghĩ hẳn là có quan hệ với Ngộ Từ.
Ngộ Từ chạy thoát, không biết có bị bắt lại hay không.
Nếu bị bắt thì chỉ có một đường chết, còn nếu không bị bắt, một thân vết thương kia của y sợ cũng phải điều dưỡng rất lâu mới có thể hồi phục. Hơn nữa bây giờ Ngộ Từ không thể trở về Thập Tuyệt đảo được nữa, hiện tại Thập Tuyệt đảo sợ là đã bị Hạ Tước Anh khống chế hoàn toàn.
Thân Giác chỉ nghĩ một chút liền quyết định không nghĩ nữa, Ngộ Từ sống hay chết cũng không liên quan gì đến cậu. Chỉ cần Tang Tinh Hà không chết ở trong tay Ngộ Từ là được. Cậu nhìn mỹ thực ở trên bàn, lại yên lặng nhìn thoáng qua tay phải đang bị thương của chính mình.
Thân Giác lao lực dùng tay trái ăn cơm, còn chưa ăn được bao nhiêu, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ.
"Đại sư huynh, huynh ở đâu?" Bên ngoài vang lên một giọng nữ.
Thân Giác nghe vậy lập tức xoay đầu qua, mà lúc này cửa cũng bị đẩy ra một khe hở nhỏ, sau khe cửa có một cái đầu chui vào.
Cái đầu vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Thân Giác ngồi ở trước bàn, hai người bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là người ở ngoài cửa mở miệng trước. "Hình như ta đã gặp ngươi ở chỗ nào rồi thì phải." Tròng mắt của nàng đổi tới đổi lui, hiển nhiên là đang hồi tưởng lại một số chuyện. Một lát sau, nàng a một tiếng, "Đúng rồi, ngươi chính là người trong bức tranh đó, ai, không đúng, ngươi ở trong bức tranh đó mặc quần áo của nữ nhân cơ."
Thân Giác nhìn thấy một màn này, đồng tử không khỏi phóng đại. Không được, cậu không thể để Tang Tinh Hà chết được. Cậu muốn chạy qua đó, nhưng Hạ Tước Anh lại gắt gao nắm chặt lấy cánh tay cậu. Hạ Tước Anh giống như cố ý ngồi xem long tranh hổ đấu.
"Dừng tay!" Thân Giác trong lòng nôn nóng, cuối cùng hét lên
Giọng nói đã rất lâu rồi không được cất lên vô cùng nghẹn ngào, tuyệt đối không thể gọi là dễ nghe.
Ngộ Từ nghe thấy thanh âm này, đột nhiên khựng lại, sau đó thế nhưng khẽ quay đầu lại nhìn Thân Giác.
Mà một khắc này, y đột nhiên phun ra một búng máu.
Thanh niên đâm trúng Ngộ Từ ngây ngẩn cả người, gã cũng không nghĩ tới mình lại có thể đả thương được Ngộ Từ, mà trong mắt gã rất nhanh đã bốc cháy lên hưng phấn, vội vàng rút thanh kiếm ra. Lần này gã chuẩn bị trực tiếp đâm vào ngực Ngộ Từ. Chỉ là còn chưa kịp đâm, gã đã bị một chưởng đánh bay.
Hữu hộ pháp từ trên trời giáng xuống, một chưởng đánh bay kẻ đánh lén Ngộ Từ, đại đao trong tay nhanh chóng chém giết những người xung quanh Ngộ Từ. Những người đó thấy hữu hộ pháp thế tới rào rạt, không khỏi nhất thời sợ hãi, lui về phía sau một bước. Mà hữu hộ pháp thấy thế thì vội vàng nắm lấy cánh tay của Ngộ Từ, lôi kéo người đột phá vòng vây chạy thoát ra bên ngoài.
Hạ Tước Anh không nghĩ tới hữu hộ pháp sẽ xuất hiện, trên mặt hiện lên một tia hung ác nham hiểm. Hắn buông Thân Giác ra, lập tức dẫn người đuổi theo. Những võ lâm chính phái trong yến hội thấy Ngộ Từ đào tẩu, trong lòng cũng biết rõ hôm nay là ngày tốt nhất để giết chết Ngộ Từ. Nếu như bỏ lỡ hôm nay, một ngày nào đó Ngộ Từ nhất định sẽ quay lại trả thù bọn họ. Bọn họ bất chấp điều dưỡng hơi thở, những người không bị thương nặng gần như đều đuổi theo.
Tang Tinh Hà lại dừng lại, hắn nhìn Thân Giác một hồi, duỗi tay hút lấy thiết phiến trên mặt đất vào trong tay, mới chậm rãi đi về phía đối phương.
Hắn đi tới trước mặt Thân Giác, trước tiên kiểm tra vết thương ở trên cánh tay Thân Giác, sau đó mới duỗi tay sờ soạng mặt cậu, "Ta nhớ rõ ngươi không phải là gương mặt này, dịch dung sao?"
Thân Giác hơi cúi đầu xuống, né tránh tay của Tang Tinh Hà. Cậu không trả lời Tang Tinh Hà, mà chỉ nghiêng đầu nhìn xuống vết thương trên cánh tay của mình, tiểu đao kia vẫn còn cắm ở bên trên đó. Cậu suy nghĩ một chút, duỗi tay muốn rút tiểu đao ra.
"Đừng." Tang Tinh Hà vội vàng nắm chặt bàn tay của Thân Giác đang chực chờ duỗi về phía tiểu đao, "Chỗ này có đại phu, kêu đại phu tới xử lý đi."
......
Đại phu trong Thiên La Am cẩn thận kiểm tra vết thương trên cánh tay Thân Giác, biểu tình ngưng trọng lúc ban đầu khoan khoái ra rất nhiều, "May mắn một đao này tránh đi gân cốt, chỉ là thoạt nhìn tương đối dọa người mà thôi. Nhưng mà cũng phải dưỡng thương cho thật tốt." Nói xong, ông chuẩn bị động thủ rút tiểu đao ra.
Tang Tinh Hà thấy sắc môi Thân Giác trắng bệch, không khỏi nói: "Có thuốc gì giảm đau không?"
Đại phu suy nghĩ một chút, "Có một loại thiên tiên tử dược, có thể giảm đau. Trong am cũng có, nhưng dược này khan hiếm, vô cùng......"
Tang Tinh Hà nghe vậy thì trực tiếp đánh gãy lời đại phu, "Không sao, trực tiếp dùng đi, thân thể của hắn yếu ớt, đợi lát nữa nhận lại tiểu đao này sợ là cũng cầm không được."
Đại phu đành phải gật đầu, ngồi dậy đi lấy thuốc, trước khi đi còn cố ý dặn dò Thân Giác không được lộn xộn.
Vết thương nơi cánh tay Thân Giác vẫn còn đổ máu, máu tươi nhiễm đỏ hơn phân nửa ống tay áo, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ. Tang Tinh Hà thu tất cả vào trong mắt, đột nhiên lấy một viên kẹo mừng ở trên bàn xuống.
Căn phòng này là Tang Tinh Hà dẫn Thân Giác vào, Thân Giác phát hiện khắp phòng đều là màu đỏ, thậm chí trên bàn còn đặt rượu hợp cẩn và nến long phượng. Cậu phỏng đoán phòng này có thể là phòng tân hôn của Tang Tinh Hà.
"Ăn chút kẹo đi." Tang Tinh Hà ngồi xuống bên cạnh Thân Giác, hắn lột giấy gói kẹo ra, "Lúc ta bị thương vẫn thường hay ăn kẹo, cảm giác ăn kẹo vào sẽ bớt đau hơn."
Thân Giác nhìn viên kẹo tròn vo nằm giữa giấy gói kẹo màu sắc rực rỡ, do dự một lúc, mới vươn bàn tay không bị thương ra cầm lấy viên kẹo nhét vào trong miệng.
Vị ngọt nơi đầu lưỡi nháy mắt lan tràn trong miệng, cho dù có là Thân Giác, cũng nhịn không được cong khóe môi.
Khi cậu còn bé, sư phụ Xích Viêm lão tổ luôn làm kẹo hồ lô để dỗ cậu. Nhưng sau khi cậu thay răng, sư phụ lại không cho cậu ăn kẹo nữa, còn cưỡng chế ra lệnh cho sư huynh không được lén cho cậu ăn kẹo. Khi đó Thân Giác rất tức giận, nhưng sau này cậu mới biết được lúc đó sư phụ làm vậy là bởi vì lúc trước khi cậu thay răng thì hàm răng của cậu bị sâu gần hết. Cậu chỉ nhớ kỹ vị kẹo ngọt, lại quên đi cơn đau ban đêm, đau đến không ngủ được mà òa khóc lớn tiếng.
Sư phụ mạnh mẽ cấm Thân Giác ăn kẹo, chờ đến khi Thân Giác lớn lên, lúc có thể tự mình mua được kẹo thì cậu cũng đã quên mất cảm giác ăn kẹo khi còn bé rồi, cho nên cũng không chủ động đi mua kẹo nữa.
Tang Tinh Hà dường như chưa từng thấy Thân Giác cười, thậm chí cậu còn hơi nhếch khóe môi. Ánh mắt hắn không khỏi trở nên ôn hòa, "Thích sao? Chỗ này vẫn còn rất nhiều." Nói xong, hắn còn muốn tiếp tục bóc vỏ kẹo khác.
Nhưng Thân Giác lại nhẹ nhàng lắc đầu.
Tang Tinh Hà thấy thế đành phải ngừng lại, hắn ném kẹo mừng qua một bên, suy nghĩ một chút, vẫn là định trò chuyện với Thân Giác để phân tán lực chú ý của đối phương, "Giọng nói của ngươi đã khôi phục rồi?"
Thân Giác gật đầu.
Tang Tinh Hà ôn nhu cười, "Vậy ngươi có thể nói cho ta biết tên của ngươi không?"
Lời này hỏi ra lại không nhận được cậu trả lời. Tang Tinh Hà cũng không tức giận, ôn hòa nói: "Không muốn nói cũng không sao, nếu thế thì viết cho ta xem có được không?"
Thân Giác lần thứ hai trầm mặc.
Tang Tinh Hà a một tiếng, "Nếu ngươi không nói cho ta biết tên của ngươi, thì ta biết xưng hô với ngươi như thế nào?" Hắn nói đến chỗ này, khóe môi bày ra một mạt tươi cười xinh đẹp, "Hay là ta giúp ngươi lấy một cái tên?"
Thân Giác rũ mắt, trong miệng vẫn còn sót lại vị kẹo ngọt, bên tai là thanh âm lải nhải của Tang Tinh Hà. Cậu nghĩ nghĩ, đột nhiên mở miệng, "Tân nương tử của ngươi ở đâu rồi?"
Tang Tinh Hà hơi khựng lại, một lát sau, hắn mới nói: "Ý ngươi nói là vị sư đệ hôm nay thành thân giả với ta?"
"Tiểu sư muội." Thân Giác ngẩng đầu lên nhìn Tang Tinh Hà.
Tang Tinh Hà nghe thấy Thân Giác nói ba chữ này, biểu tình có một tia vi diệu, "Tiểu sư muội sao? Chắc là nàng đang ở trong phòng của mình rồi." Hắn nói xong câu này thì không nói gì nữa khiến cho Thân Giác hơi nhíu mày, đúng lúc này thì đại phu quay trở về.
Thân Giác rất muốn biết đã có chuyện gì xảy ra giữa Tang Tinh Hà và vị tiểu sư muội kia của hắn. Nhưng Tang Tinh Hà dường như không định nói rõ ràng chuyện này cho cậu nghe, làm cho Thân Giác có chút phiền. Ngay cả khi miệng vết thương đã được xử lý xong nhưng Thân Giác vẫn còn nhíu mày. Bất cứ ai nhìn vào đều có thể nhận ra vẻ mặt cậu rầu rĩ không vui.
Tang Tinh Hà lại giả vờ như không thấy, chỉ nói với đại phu: "Đại phu, trên mặt hắn còn có dịch dung, không biết ngài có thể tẩy đi hay không?"
Đại phu gật đầu, lại tốn chút thời gian tẩy sạch lớp dịch dung trên mặt Thân Giác. Sau khi đã tẩy sạch xong, đại phu đột nhiên hít một hơi, ai một tiếng, "Đứa nhỏ này lớn lên cũng quá xinh đẹp rồi. Chà, Tinh Hà à, lần này có lấy ngươi ra so cũng không bằng."
Tang Tinh Hà cũng là lần đầu tiên nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Thân Giác. Nhưng so đại phu kinh diễm, hắn hiển nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều, "Một nam nhân thô lỗ như ta dĩ nhiên không thể so với Tiểu Giác rồi. "
Tiểu Giác?
Thân Giác nhịn không được nhìn về phía Tang Tinh Hà, hắn biết tên của cậu?
Đại phu ách một tiếng, "Lần đầu tiên ta nhìn thấy có người còn đẹp hơn cả ngươi đấy. Ngươi nhớ kỹ sau này phải nhìn chằm chằm đứa nhỏ này biết chưa, nếu không sợ là giữa thanh thiên bạch nhật đi trên đường cũng sẽ bị người trói lại bắt đi." Cuối cùng, ông nhịn không được muốn duỗi tay véo khuôn mặt của Thân Giác một chút. Nhưng tay còn chưa kịp đụng tới, đã bị Tang Tinh Hà ngăn cản.
"Xin lỗi, hắn sợ người lạ." Tang Tinh Hà ra vẻ xin lỗi.
Đại phu nghe vậy đành xấu hổ thu tay về. Trước khi đi còn chăm chú nhìn kỹ khuôn mặt Thân Giác.
Người ngoài không hiểu Tang Tinh Hà, nhưng ông xem như là nhìn Tang Tinh Hà lớn lên. Tiểu tử này bề ngoài thoạt nhìn ôn hòa hiểu lễ, nhưng bên trong thật sự rất hư, còn đặc biệt tham ăn. Khi hắn còn nhỏ, trong một đống nhóc con ăn cơm, sẽ không ai ăn nhiều bằng hắn. Lớn lên xinh xinh đẹp đẹp, nhưng lúc ăn cơm thật sự rất dọa người.
Cơm của Thiên La Am là cơm tập thể, nếu như người đến trước lấy thật nhiều thịt, thì người đến sau sẽ không còn thịt ăn nữa. Nhưng trong đám bạn cùng lứa tuổi, tuy dáng người Tang Tinh Hà không phải là cao lớn nhất, nhưng cố tình mỗi lần ăn đều sẽ ăn thịt, còn ăn rất nhiều. Từng có một đệ tử lớn tuổi trêu chọc Tang Tinh Hà, muốn gắp thịt từ trong bát của Tang Tinh Hà ra. Kết quả lúc ấy bị nhóc con Tang Tinh Hà đập đầu cho một cái, máu mũi lập tức phun ra. Còn chưa kịp nổi giận, Tang Tinh Hà đã ôm chén chạy xa.
Sau này Tang Tinh Hà lớn hơn mười tuổi, được am chủ bổ nhiệm làm chưởng môn sư huynh. Lúc ấy gia hỏa này phảng phất như thay đổi thành một người khác, khiêm nhường đồng môn, mỗi lần đều là người đi ăn cuối cùng. Nhưng đại phu minh bạch, thói quen trong xương cốt của một người sao có thể nói sửa là sửa như vậy được. Bất quá cũng chỉ là ngụy trang mà thôi, đáng tiếc những người khác đều nhìn không thấu tầng ngụy trang này của Tang Tinh Hà.
Đại phu tiếc nuối chà xát ngón tay, thật sâu mà thở dài.
......
Sau khi đại phu rời đi, Tang Tinh Hà nhìn xuống Thân Giác, khẽ nói: "Quần áo của ngươi cũng đều dơ cả rồi, không bằng trước tiên tắm gội đi, đợi lát nữa lại dùng bữa sau."
Thân Giác cũng muốn tắm gội, nên khẽ gật đầu, Tang Tinh Hà lại nói: "Tay của ngươi bị thương, không thể đụng vào nước được. Không bằng để ta giúp ngươi nhé?"
Câu này của hắn có bao nhiêu hạo nhiên chính khí, thậm chí ánh mắt cũng vô cùng đứng đắn.
Mà Thân Giác có chút mệt mỏi, cũng đồng ý để Tang Tinh Hà hỗ trợ. Bởi vì không thể dính nước, cho nên Thân Giác đành đứng ở bên ngoài thau tắm, để Tang Tinh Hà dùng gáo múc nước đổ nước lên người của cậu, lại dùng khăn lông ướt giúp cậu chà lưng. Lúc tắm Thân Giác hơi rũ đầu, dây cột tóc cột lại mái tóc dài, nhưng vẫn có vài sợi tóc dài vụn vặt rơi ra ngoài. Cậu cảm thấy có chút ngứa, đành duỗi tay muốn túm lại hết những sợi tóc tán loạn kia.
Tang Tinh Hà thoáng nhìn thấy động tác này của cậu, vội vàng mở miệng, "Để ta giúp ngươi."
Thân Giác nghe vậy lại buông tay.
Tang Tinh Hà buông gáo múc nước, duỗi tay giúp Thân Giác túm gọn lại những sợi tóc rơi ra. Nhưng có điều những sợi tóc đó bị nước làm ướt nhẹp, dính sát ở trên cổ Thân Giác. Đầu ngón tay Tang Tinh Hà chạm vào da thịt Thân Giác, chạm vào nhiều, hầu kết của hắn không khỏi trượt lên trượt xuống. Mà Thân Giác thấy hắn lâu như vậy cũng chưa túm lại hết, có chút ghét bỏ Tang Tinh Hà, cậu cúi đầu dứt khoát tự mình làm.
Tang Tinh Hà thấy thế hơi mím môi, bất đắc dĩ cười, chỉ có thể một lần nữa cầm lấy gáo múc nước.
Tắm rửa xong, bóng đêm cũng dần dần đen kịt lại. Tang Tinh Hà dẫn Thân Giác quay lại căn phòng lúc nãy, lúc này trên bàn đã đặt một ít thức ăn nóng hổi đang bốc khói nghi ngút.
"Ngươi dùng bữa trước đi, ta đi ra ngoài một chút." Tang Tinh Hà nói xong thì lập tức xoay người đi. Mới vừa rồi bọn họ đi ra từ tắm phòng bên kia, có một đệ tử Thiên La Am đeo mặt nạ đứng cách đó không xa làm một thủ thế với Tang Tinh Hà. Thân Giác nghĩ hẳn là có quan hệ với Ngộ Từ.
Ngộ Từ chạy thoát, không biết có bị bắt lại hay không.
Nếu bị bắt thì chỉ có một đường chết, còn nếu không bị bắt, một thân vết thương kia của y sợ cũng phải điều dưỡng rất lâu mới có thể hồi phục. Hơn nữa bây giờ Ngộ Từ không thể trở về Thập Tuyệt đảo được nữa, hiện tại Thập Tuyệt đảo sợ là đã bị Hạ Tước Anh khống chế hoàn toàn.
Thân Giác chỉ nghĩ một chút liền quyết định không nghĩ nữa, Ngộ Từ sống hay chết cũng không liên quan gì đến cậu. Chỉ cần Tang Tinh Hà không chết ở trong tay Ngộ Từ là được. Cậu nhìn mỹ thực ở trên bàn, lại yên lặng nhìn thoáng qua tay phải đang bị thương của chính mình.
Thân Giác lao lực dùng tay trái ăn cơm, còn chưa ăn được bao nhiêu, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ.
"Đại sư huynh, huynh ở đâu?" Bên ngoài vang lên một giọng nữ.
Thân Giác nghe vậy lập tức xoay đầu qua, mà lúc này cửa cũng bị đẩy ra một khe hở nhỏ, sau khe cửa có một cái đầu chui vào.
Cái đầu vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Thân Giác ngồi ở trước bàn, hai người bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là người ở ngoài cửa mở miệng trước. "Hình như ta đã gặp ngươi ở chỗ nào rồi thì phải." Tròng mắt của nàng đổi tới đổi lui, hiển nhiên là đang hồi tưởng lại một số chuyện. Một lát sau, nàng a một tiếng, "Đúng rồi, ngươi chính là người trong bức tranh đó, ai, không đúng, ngươi ở trong bức tranh đó mặc quần áo của nữ nhân cơ."