Chương 45: Xử Lý Quân Tử (8)
Thời điểm Ngộ Từ đến, lúc đó Tang Tinh Hà đang ngồi ở mép giường.
Tối nay là lần thứ hai hắn bị hạ dược, nhưng loại chuyện như thế này nếu như đã có lần đầu tiên, lần thứ hai hiển nhiên có vẻ dễ dàng hơn rất nhiều.
Tang Tinh Hà nhìn người bị trói chặt trên giường, thở dài một hơi, duỗi tay giúp đối phương cởi lụa mềm ra, chỉ là trước khi cởi trói, hắn nói với Thân Giác một câu.
“Ta cởi trói cho ngươi, nhưng ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng nháo, có được không?”
Thấy người gật đầu, hắn mới động thủ cởi bỏ dải lụa mềm ra.
Cởi xong, đầu Tang Tinh Hà lập tức nghiêng qua một bên, duỗi tay bắt lấy bàn tay Thân Giác đang tấn công.
Hắn biết là Thân Giác chắc chắn sẽ đánh mình.
Ánh mắt Tang Tinh Hà vẫn như cũ, chỉ là trộn lẫn thêm một phần bất đắc dĩ, “Ngươi có muốn đánh ta cũng không thành vấn đề, chỉ là ngươi không sợ bị phạt sao?”
Lời này vừa thốt ra, tay Thân Giác không khỏi giảm một nửa sức lực.
Lần trước Ngộ Từ thiếu chút nữa đã phế đi tay của cậu, là bởi vì cậu đập đầu Tang Tinh Hà.
Tang Tinh Hà xoa xoa giữa hai chân mày, “Ta biết ngươi không muốn, nhưng hiện tại cũng không còn cách nào khác, ta……”
Những từ còn lại thật sự là khó có thể mở miệng, tự xưng là quang minh lỗi lạc, Tang Tinh Hà chưa bao giờ nghĩ tới chính mình một ngày sẽ nói ra những lời này, “Tối nay ta sẽ tận lực ôn nhu một chút.”
Hắn giống như một tay ăn chơi mở miệng dụ dỗ thiếu nữ nhà lành.
Thân Giác nhìn Tang Tinh Hà nửa ngày, chậm rãi rút tay về.
Cậu ngồi ôm đầu gối, đầu nghiêng về một bên, là một tư thế phòng bị.
Tang Tinh Hà nhìn cậu, không khỏi cảm thấy xấu hổ. Hắn di chuyển đến gần Thân Giác một chút, nâng tay lên muốn ôm lấy đối phương, nhưng lại cảm thấy không đúng.
Tay hắn ngừng ở giữa không trung, có chút không biết phải làm như thế nào.
Tang Tinh Hà hít sâu vài lần, dược tính dần dần phát tác, hắn đành nắm chặt bả vai đối phương. Vừa mới bị kìm kẹp, Thân Giác đã lập tức tránh né sang một bên, tựa như cực kỳ bài xích đụng chạm của Tang Tinh Hà.
Tang Tinh Hà muốn tiếp cận, Thân Giác lại không đồng ý. Chờ đến khi Tang Tinh Hà cuối cùng cũng đem người đè ở dưới thân, màn lụa trên giường cũng đã bị kéo rách một góc. Hắn nhìn màn lụa phủ trên người bọn họ, vì một màn hoang đường này mà lắc lắc đầu.
Mà người dưới thân lại giống như một con thú nhỏ hung dữ, nỗ lực muốn chui ra khỏi dưới thân y.
Nếu không phải bây giờ Tang Tinh Hà đã có một chút nội lực, sợ là sẽ thật sự không giữ nổi cậu.
Tả hộ pháp sợ Thân Giác không chịu đựng được, lần này không cho cậu uống nhuyễn cân tán nữa.
Rốt cuộc một màn lần trước thật sự rất dọa người.
Tang Tinh Hà cúi đầu, một bàn tay túm lấy hai tay của Thân Giác áp lên trên đỉnh đầu, ánh mắt hắn trong trẻo, ngữ khí hiền lành, nếu không phải Thân Giác chính tai nghe được nội dung đối phương nói, chỉ sợ là sẽ thật sự cho rằng Tang Tinh Hà vẫn còn là vị lễ lan quân tử kia.
“Đừng nhúc nhích, hiện tại ta miễn cưỡng còn có thể áp chế lại dược tính, đợi lát nữa khống chế không được, ngươi lại còn giãy giụa, ta sợ sẽ khiến ngươi bị thương.”
Tang Tinh Hà dừng một chút, từ trong miệng thốt ra một câu vô cùng bất nhã, “Người ngươi thật sự rất thơm.”
Đó là do thể chất của thiên la thể.
Thiên la thể nếu gặp phải người đã phá thân mình, trên người đều cầm lòng không đậu tản mát ra một trận u hương. U hương này theo thời gian mà càng ngày càng ngọt nị, quả thực có thể chui vào trong cốt tủy, đây cũng là lí do mà rất nhiều người không thể bỏ xuống được thiên la thể của mình.
Tang Tinh Hà nhìn đến chỗ nốt ruồi son nhỏ trên vành tai Thân Giác, môi không tự chủ được khẽ mím lại
Lần trước y nhìn đối phương, Thân Giác chỉ có một bên vành tai là có nốt ruồi son, hiện tại cả hai vành tai đều có, điều này đại diện cho việc Thân Giác đã bị người phá thân.
Đây là thiên la thể thuộc về hắn.
Dù có là Tang Tinh Hà, cũng nhịn không được ở trong lòng nghĩ như vậy.
Một nửa bởi vì dược tính, một nửa bởi vì tâm tư ở chỗ sâu trong đáy lòng không thể cho ai biết. Tang Tinh Hà cúi đầu, trên vành tai Thân Giác rơi xuống một cái hôn khẽ. Thân Giác đột nhiên bị hôn, vành tai nhạy cảm khẽ run lên, trong nháy mắt, lỗ tai trắng nõn liền đỏ chót.
Kỳ thật hiện giờ Thân Giác rất tức giận, cậu giận vì cái gì mà Tang Tinh Hà lại giống Mộ Dung Tu đến như vậy, đều thích hôn lên vành tai cậu. Cậu vô cùng chán ghét chuyện này, bởi vì chỗ mẫn cảm nhất trên người cậu chính là vành tai.
Cậu thấy Tang Tinh Hà còn muốn hôn lên vành tai còn lại, không khỏi giãy giụa lên.
Cũng do Tang Tinh Hà nhất thời ý loạn tình mê, để cho Thân Giác có cơ hội trực tiếp đánh ngục mình trên giường, mà một màn hắn bị đánh hạ này, vừa vặn bị Ngộ Từ đi vào nhìn thấy.
Đồng tử Ngộ Từ hơi co lại, lập tức xuất một chưởng đánh về phía Thân Giác.
Võ công của Ngộ Từ Thân Giác không thể kháng lại, cậu chỉ kịp lăn sang một bên, còn tốt là Tang Tinh Hà phản ứng nhanh nhạy, lập tức chắn ở phía trước Thân Giác.
“Ngộ Từ, ngươi làm cái gì vậy?” Tang Tinh Hà lạnh mặt nhìn Ngộ Từ.
Ngộ Từ nhìn thấy Tang Tinh Hà, không thể không thu thế tấn công, sắc mặt y so với Tang Tinh Hà còn khó coi hơn rất nhiều lần, “Hắn không nghe lời, ta giáo huấn hắn thì làm sao?”
Y ha một tiếng, “Đừng nói là Tang đại hiệp luôn tự xưng mình là chính nhân quân tử của chúng ta đã yêu thiên la thể rồi đi? Ta nhưng lại nhớ rõ ban đầu Tang đại hiệp chán ghét nhất chính là thiên la thể.”
Lần này là Ngộ Từ cố ý dẫm vào chỗ đau của Tang Tinh Hà.
Tang Tinh Hà nhíu mi, như cũ che chắn cho Thân Giác, “Ngộ đảo chủ, mới vừa rồi chỉ là ta vô ý ngã xuống giường, không liên quan gì đến hắn. Canh giờ không còn sớm nữa, còn thỉnh Ngộ đảo chủ đi ra ngoài.”
Đi ra ngoài?
Muốn y đi ra ngoài, sau đó bọn họ tiếp tục làm chuyện đó sao?
Ngộ Từ tức giận đến hận không thể trực tiếp một chưởng đánh lên người Tang Tinh Hà. Nhưng Ngộ Từ là người vô cùng sĩ diện, lúc trước là y đưa thiên la thể cho Tang Tinh Hà, y tuyệt không thể lộ ra ghen ghét, tới vả mặt chính mình. Cho nên y phải nhịn xuống.
Nhưng ma đầu Ngộ Từ này cũng không phải người bình thường. Y không có cách nào tưởng tượng đợi lát nữa sau khi mình đi ra ngoài, Tang Tinh Hà và Thân Giác sẽ có bao nhiêu thân mật, cho nên y quyết định lưu lại.
Y muốn nhìn một chút, hai người bọn họ có thể có bao nhiêu ngọt ngào, công phu trên giường của Tang Tinh Hà có thể có bao nhiêu cao siêu, thiên la thể kia ở trên giường có thể có bao nhiêu mị hoặc?
Tang Tinh Hà nghe thấy Ngộ Từ muốn lưu lại xem, sắc mặt không khỏi cứng đờ, lời mắng chửi người từ miệng vô thức vỡ ra, “Ngươi có bệnh sao?”
Ngộ Từ dùng nội lực hút một chiếc ghế bành lại đây, thảnh thơi mà ngồi xuống, “Đúng vậy, ta chính là có bệnh đó, thì sao? Ngươi có thể không làm mà, chỉ cần ngươi nhẫn được.” Y châm chọc mà nhìn lướt qua hạ thân của Tang Tinh Hà.
Tang Tinh Hà tức giận đến không thốt nên lời, Ngộ Từ người này căn bản chính là người điên, lúc trước hắn cớ gì lại chọc phải kẻ điên này?
Ngộ Từ thấy Tang Tinh Hà bất động, châm chọc cười. Dù sao y cũng không vội, để y nhìn xem Tang Tinh Hà có thể nhẫn nhịn đến bao giờ.
Hai người cứ như vậy giằng co, mà Thân Giác ở trên giường vẫn còn đang trốn ở góc tường, chán ghét xoa xoa lỗ tai bị hôn của mình. Kẻ điên Ngộ Từ, Tang Tinh Hà ngụy quân tử, hai người vốn nên là trời sinh một đôi, nhưng cố tình lại muốn kẹp cậu ở chính giữa. Thân Giác cúi đầu nắm góc chăn, mới vừa rồi còn rất tức giận nhưng hiện tại đã bình tĩnh hơn nhiều.
Cậu cảm thấy là do tu hành của mình vẫn chưa đủ, nguyên tưởng rằng vô luận là trải qua chuyện gì cũng sẽ không tức giận, nhưng cậu làm không được.
Cho dù đã trải qua vô số lần, nhưng thời điểm gặp lại, cậu vẫn sẽ tức giận, sẽ phẫn nộ, sẽ muốn giết người.
Mấy đời trước, Ngộ Từ cũng đề qua yêu cầu quá phận như thế này, Tang Tinh Hà cũng ở ngay trước mặt Ngộ Từ mà chạm vào Thân Giác. Chỉ là sau khi chạm vào xong, Ngộ Từ suýt chút nữa đã giết chết cậu, Tang Tinh Hà lúc ấy chỉ khoác xiêm y đứng ở mép giường lạnh mặt nhìn Ngộ Từ, trong mắt tràn đầy châm chọc.
Ngộ Từ nhìn thấy châm chọc trong mắt Tang Tinh Hà, mới không giết Thân Giác nữa.
Thân Giác đang chìm trong hồi ức mấy đời trước, cậu đột nhiên cảm giác có người leo lên giường, vừa ngẩng đầu lên đã thấy được khuôn mặt của Tang Tinh Hà.
Thật lòng mà nói, gương mặt này của Tang Tinh Hà đích xác là rất đẹp, bằng không lúc trước Ngộ Từ cũng sẽ không nhất kiến chung tình. Cho dù biểu tình của Tang Tinh Hà có khó coi, vẫn như cũ tuấn lãng phi phàm.
Hắn nhìn Thân Giác trốn ở góc tường, môi mím lại thành một đường thẳng, nửa ngày, hắn duỗi tay kéo người về phía mình.
……
Ngộ Từ nghe tiếng vang bên tai, nhìn phong cảnh sau màn lụa như ẩn như hiện, tay vịn ghế bành đã bị y bóp nát một nửa. Vụn gỗ đâm vào trong lòng bàn tay y, nhưng y không có tâm tình đi quản.
Đôi mắt Ngộ Từ chuyển thành đỏ đậm, hận không thể lập tức tiến lên giết chết hai người trước mắt.
Không được, y không thể động thủ.
Ngộ Từ cắn răng, hít sâu một hơi, buộc chính mình phải xem, y phải xem bọn họ rốt cuộc có thể làm bao lâu.
Thời gian từng giọt từng giọt mà qua đi, so với cả người vô lực Thân Giác, Tang Tinh Hà hiển nhiên tốt hơn nhiều, thậm chí hai mắt hắn đều vô cùng thanh minh. Hắn nhìn đôi mắt ngập nước của Thân Giác phía sau lớp mặt nạ, sâu kín nhíu mi. Hắn có thể cảm giác được ánh mắt bên ngoài luôn nhìn mình chằm chằm, mà hắn thì chỉ có thể tận lực che khuất người dưới thân.
Dược tính đã giải, Tang Tinh Hà ngay lập tức kéo chăn bên cạnh qua che lại thân thể của Thân Giác, còn mình thì cả người trần trụi bước xuống giường. Hắn không thèm để ý thân thể của chính mình lộ ra trước mắt Ngộ Từ, thậm chí là thong thả ung dung nhặt quần áo vẫn còn tính là sạch sẽ từ trên mặt đất khoác lên trên người.
Sau khi hắn mặc quần áo xong, thì nhìn thấy Ngộ Từ đi tới.
Ngộ Từ nhìn cũng chưa nhìn Tang Tinh Hà đã kéo màn lụa xuống, một chưởng đánh về phía Thân Giác.
Chỉ là mới đánh tới một nửa, lại nghe thấy một tiếng cười nhạt.
Trong mắt Tang Tinh Hà là nồng đậm trào phúng, mỉm cười nhàn nhạt mà nhìn Ngộ Từ. Bởi vì vừa mới quần loan đảo phượng một trận xong, giữa mặt mày hắn còn mang theo một cỗ tình ý chưa kịp tản đi.
“Ngộ đảo chủ cứ động thủ đi, dù sao thì thiên la thể trên quý đảo vẫn còn rất nhiều mà, đúng không?” Tang Tinh Hà lời trong lời ngoài đều là châm chọc.
Thân thể Ngộ Từ cứng đờ, sau đó chậm rãi thu tay lại. Y xoay người nhìn Tang Tinh Hà, đầu tiên là mặt vô biểu tình, sau đó liền vỗ tay, “Xuất sắc, thật là xuất sắc, Tang đại hiệp quả nhiên là nhân tài kiệt xuất trong chốn giang hồ, hôm nay được chứng kiến, đúng là danh bất hư truyền.”
Áng mắt Tang Tinh Hà lạnh nhạt, “Ta cũng từng nghe nói trong chốn giang hồ có một số người có sở thích rình coi cổ quái, hiện giờ cũng coi như là đã gặp được.”
Hai người đấu khẩu, không ai nhường ai, cuối cùng vẫn là do trên giường có động tĩnh, hai người mới miễn cưỡng ngừng lại.
Ánh mắt Ngộ Từ bất thiện nhìn Thân Giác đang định leo xuống giường, “Ngươi xuống dưới làm cái gì?”
Thân Giác nghe vậy rụt chân lại, cậu kéo chăn che khuất thân thể của mình, khom lưng muốn nhặt quần áo trên mặt đất lên. Ngộ Từ hừ lạnh một tiếng, duỗi chân dẫm lên bộ quần áo mà Thân Giác định nhặt, “Mặc quần áo làm cái gì? Cứ như vậy đi ra ngoài cũng không sao.”
Thân Giác tựa như bị lời Ngộ Từ nói dọa, sợ hãi trốn phía sau Tang Tinh Hà.
Động thái có vẻ quen thuộc này trực tiếp chọc giận Ngộ Từ.
Lần trước Thân Giác cũng trốn ở phía sau tả hộ pháp, lần này lại trốn ở phía sau Tang Tinh Hà.
Ngộ Từ đang muốn lôi người ra, nhưng Tang Tinh Hà biểu tình lãnh đạm đã vươn tay, chặn lại cánh tay của Ngộ Từ.
“Ngộ đảo chủ, ngươi phát điên đủ chưa?”
“Điên? Ta lại cảm thấy người điên mới chính là ngươi. Tang đại hiệp, cũng chỉ là ở trên giường thượng vài lần mà thôi, ngươi đã bắt đầu thương tiếc hắn rồi? Ai, lúc trước không biết là ai nói kẻ dùng sắc đẹp đi quyến rũ người khác, thấy một người liền giết một người, hiện tại Tang đại hiệp đã thay đổi ý định rồi hay sao?” Ngộ Từ lãnh ngôn nói.
Tang Tinh Hà nghe đầy một tai châm chọc, hắn hiện tại cũng có chút bất chấp tất cả, “Đúng vậy, ta chính là thay đổi ý định đấy, nếu như bây giờ Ngộ đảo chủ chịu nằm dưới hầu hạ, ta cũng không ngại thương tiếc đảo chủ vài lần.”
“Ngươi!” Ngộ Từ không nghĩ tới Tang Tinh Hà thế nhưng lại nói ra những lời như vậy, tức giận đến mức trong khoảng thời gian ngắn không biết phải nói cái gì. Y quay đầu xuất một chưởng đánh nát ghế bành đã ngồi lúc trước, chờ lúc xoay đầu lại, biểu tình của y đã khôi phục như bình thường, “Tang Tinh Hà, sẽ có ngày ngươi phải cầu xin ta muốn ngươi, ta chờ.”
Y nói xong, phất tay áo rời đi.
Chờ sau khi Ngộ Từ rời đi, Tang Tinh Hà mới lộ ra biểu tình mệt mỏi.
Nhưng hắn chỉ mới vừa lơi lỏng một chút, phía sau lưng đã ăn một chưởng.
Tang Tinh Hà nhất thời chưa kịp chuẩn bị liền bị đánh ngã xuống đất. Hắn còn chưa kịp bò dậy, đã nhìn thấy người mấy phút trước vẫn còn nhu nhược trốn ở phía sau hắn giờ lại bước chân nhanh nhẹn đi nhặt thanh gỗ bị vỡ ra của chân ghế bành. Lúc Tang Tinh Hà nhìn thấy Thân Giác cầm gậy gỗ bước về phía mình thì không khỏi sửng sốt.
“Ngươi……”
Hắn còn chưa dứt lời, trên mặt đã ăn một côn.
Tang Tinh Hà đau đến hít mạnh một hơi, hắn bịt mũi, đầu và mặt lại ăn thêm một đống cú đánh loạn xạ. Cuối cùng hắn đau đến không chịu được, mới miễn cưỡng ôm người vào trong ngực. Tang Tinh Hà ném gậy gộc ở trong tay Thân Giác qua một bên, tức giận nói: “Ngươi đúng là không có lương tâm, vừa rồi ta mới che chở cho ngươi, bây giờ ngươi lại muốn giết ta sao?”
Hắn đã nói đến như vậy rồi nhưng người trong lòng ngực vẫn còn giãy giụa vô cùng kịch liệt, giống như một tiểu hài tử đang cáu kỉnh. Hắn nhịn không được đánh vào mông Thân Giác hai cái, “Đừng náo loạn nữa, ngươi có muốn đánh thì chờ cho Ngộ Từ hoàn toàn rời khỏi đây đã rồi lại đánh có được không? Hiện tại hắn vẫn còn ở trong sân, nếu như nghe được động tĩnh lại quay trở về thì biết làm sao bây giờ?”
Lần này hắn nói được hết câu, nhưng mà vừa mới nói xong, cánh tay hắn đã bị người hung hăng dùng sức mà cắn.
Tang Tinh Hà cúi đầu nhìn Thân Giác đang cắn cánh tay mình, bất đắc dĩ mà thở dài một hơi. Hắn kéo chăn trên người Thân Giác lên cao một chút, miễn cho đối phương bị Dịch Thủy Các lạnh lẽo này đông cứng.
Hắn cho rằng hắn gặp được một đóa hoa hải đường, nguyên lai không phải.
Lực cắn người tàn nhẫn như vậy, nhất định không phải hoa hải đường, mà là một đóa hoa ăn thịt người.
***********
Tác giả có lời muốn nói: Bắt trùng.
Tối nay là lần thứ hai hắn bị hạ dược, nhưng loại chuyện như thế này nếu như đã có lần đầu tiên, lần thứ hai hiển nhiên có vẻ dễ dàng hơn rất nhiều.
Tang Tinh Hà nhìn người bị trói chặt trên giường, thở dài một hơi, duỗi tay giúp đối phương cởi lụa mềm ra, chỉ là trước khi cởi trói, hắn nói với Thân Giác một câu.
“Ta cởi trói cho ngươi, nhưng ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng nháo, có được không?”
Thấy người gật đầu, hắn mới động thủ cởi bỏ dải lụa mềm ra.
Cởi xong, đầu Tang Tinh Hà lập tức nghiêng qua một bên, duỗi tay bắt lấy bàn tay Thân Giác đang tấn công.
Hắn biết là Thân Giác chắc chắn sẽ đánh mình.
Ánh mắt Tang Tinh Hà vẫn như cũ, chỉ là trộn lẫn thêm một phần bất đắc dĩ, “Ngươi có muốn đánh ta cũng không thành vấn đề, chỉ là ngươi không sợ bị phạt sao?”
Lời này vừa thốt ra, tay Thân Giác không khỏi giảm một nửa sức lực.
Lần trước Ngộ Từ thiếu chút nữa đã phế đi tay của cậu, là bởi vì cậu đập đầu Tang Tinh Hà.
Tang Tinh Hà xoa xoa giữa hai chân mày, “Ta biết ngươi không muốn, nhưng hiện tại cũng không còn cách nào khác, ta……”
Những từ còn lại thật sự là khó có thể mở miệng, tự xưng là quang minh lỗi lạc, Tang Tinh Hà chưa bao giờ nghĩ tới chính mình một ngày sẽ nói ra những lời này, “Tối nay ta sẽ tận lực ôn nhu một chút.”
Hắn giống như một tay ăn chơi mở miệng dụ dỗ thiếu nữ nhà lành.
Thân Giác nhìn Tang Tinh Hà nửa ngày, chậm rãi rút tay về.
Cậu ngồi ôm đầu gối, đầu nghiêng về một bên, là một tư thế phòng bị.
Tang Tinh Hà nhìn cậu, không khỏi cảm thấy xấu hổ. Hắn di chuyển đến gần Thân Giác một chút, nâng tay lên muốn ôm lấy đối phương, nhưng lại cảm thấy không đúng.
Tay hắn ngừng ở giữa không trung, có chút không biết phải làm như thế nào.
Tang Tinh Hà hít sâu vài lần, dược tính dần dần phát tác, hắn đành nắm chặt bả vai đối phương. Vừa mới bị kìm kẹp, Thân Giác đã lập tức tránh né sang một bên, tựa như cực kỳ bài xích đụng chạm của Tang Tinh Hà.
Tang Tinh Hà muốn tiếp cận, Thân Giác lại không đồng ý. Chờ đến khi Tang Tinh Hà cuối cùng cũng đem người đè ở dưới thân, màn lụa trên giường cũng đã bị kéo rách một góc. Hắn nhìn màn lụa phủ trên người bọn họ, vì một màn hoang đường này mà lắc lắc đầu.
Mà người dưới thân lại giống như một con thú nhỏ hung dữ, nỗ lực muốn chui ra khỏi dưới thân y.
Nếu không phải bây giờ Tang Tinh Hà đã có một chút nội lực, sợ là sẽ thật sự không giữ nổi cậu.
Tả hộ pháp sợ Thân Giác không chịu đựng được, lần này không cho cậu uống nhuyễn cân tán nữa.
Rốt cuộc một màn lần trước thật sự rất dọa người.
Tang Tinh Hà cúi đầu, một bàn tay túm lấy hai tay của Thân Giác áp lên trên đỉnh đầu, ánh mắt hắn trong trẻo, ngữ khí hiền lành, nếu không phải Thân Giác chính tai nghe được nội dung đối phương nói, chỉ sợ là sẽ thật sự cho rằng Tang Tinh Hà vẫn còn là vị lễ lan quân tử kia.
“Đừng nhúc nhích, hiện tại ta miễn cưỡng còn có thể áp chế lại dược tính, đợi lát nữa khống chế không được, ngươi lại còn giãy giụa, ta sợ sẽ khiến ngươi bị thương.”
Tang Tinh Hà dừng một chút, từ trong miệng thốt ra một câu vô cùng bất nhã, “Người ngươi thật sự rất thơm.”
Đó là do thể chất của thiên la thể.
Thiên la thể nếu gặp phải người đã phá thân mình, trên người đều cầm lòng không đậu tản mát ra một trận u hương. U hương này theo thời gian mà càng ngày càng ngọt nị, quả thực có thể chui vào trong cốt tủy, đây cũng là lí do mà rất nhiều người không thể bỏ xuống được thiên la thể của mình.
Tang Tinh Hà nhìn đến chỗ nốt ruồi son nhỏ trên vành tai Thân Giác, môi không tự chủ được khẽ mím lại
Lần trước y nhìn đối phương, Thân Giác chỉ có một bên vành tai là có nốt ruồi son, hiện tại cả hai vành tai đều có, điều này đại diện cho việc Thân Giác đã bị người phá thân.
Đây là thiên la thể thuộc về hắn.
Dù có là Tang Tinh Hà, cũng nhịn không được ở trong lòng nghĩ như vậy.
Một nửa bởi vì dược tính, một nửa bởi vì tâm tư ở chỗ sâu trong đáy lòng không thể cho ai biết. Tang Tinh Hà cúi đầu, trên vành tai Thân Giác rơi xuống một cái hôn khẽ. Thân Giác đột nhiên bị hôn, vành tai nhạy cảm khẽ run lên, trong nháy mắt, lỗ tai trắng nõn liền đỏ chót.
Kỳ thật hiện giờ Thân Giác rất tức giận, cậu giận vì cái gì mà Tang Tinh Hà lại giống Mộ Dung Tu đến như vậy, đều thích hôn lên vành tai cậu. Cậu vô cùng chán ghét chuyện này, bởi vì chỗ mẫn cảm nhất trên người cậu chính là vành tai.
Cậu thấy Tang Tinh Hà còn muốn hôn lên vành tai còn lại, không khỏi giãy giụa lên.
Cũng do Tang Tinh Hà nhất thời ý loạn tình mê, để cho Thân Giác có cơ hội trực tiếp đánh ngục mình trên giường, mà một màn hắn bị đánh hạ này, vừa vặn bị Ngộ Từ đi vào nhìn thấy.
Đồng tử Ngộ Từ hơi co lại, lập tức xuất một chưởng đánh về phía Thân Giác.
Võ công của Ngộ Từ Thân Giác không thể kháng lại, cậu chỉ kịp lăn sang một bên, còn tốt là Tang Tinh Hà phản ứng nhanh nhạy, lập tức chắn ở phía trước Thân Giác.
“Ngộ Từ, ngươi làm cái gì vậy?” Tang Tinh Hà lạnh mặt nhìn Ngộ Từ.
Ngộ Từ nhìn thấy Tang Tinh Hà, không thể không thu thế tấn công, sắc mặt y so với Tang Tinh Hà còn khó coi hơn rất nhiều lần, “Hắn không nghe lời, ta giáo huấn hắn thì làm sao?”
Y ha một tiếng, “Đừng nói là Tang đại hiệp luôn tự xưng mình là chính nhân quân tử của chúng ta đã yêu thiên la thể rồi đi? Ta nhưng lại nhớ rõ ban đầu Tang đại hiệp chán ghét nhất chính là thiên la thể.”
Lần này là Ngộ Từ cố ý dẫm vào chỗ đau của Tang Tinh Hà.
Tang Tinh Hà nhíu mi, như cũ che chắn cho Thân Giác, “Ngộ đảo chủ, mới vừa rồi chỉ là ta vô ý ngã xuống giường, không liên quan gì đến hắn. Canh giờ không còn sớm nữa, còn thỉnh Ngộ đảo chủ đi ra ngoài.”
Đi ra ngoài?
Muốn y đi ra ngoài, sau đó bọn họ tiếp tục làm chuyện đó sao?
Ngộ Từ tức giận đến hận không thể trực tiếp một chưởng đánh lên người Tang Tinh Hà. Nhưng Ngộ Từ là người vô cùng sĩ diện, lúc trước là y đưa thiên la thể cho Tang Tinh Hà, y tuyệt không thể lộ ra ghen ghét, tới vả mặt chính mình. Cho nên y phải nhịn xuống.
Nhưng ma đầu Ngộ Từ này cũng không phải người bình thường. Y không có cách nào tưởng tượng đợi lát nữa sau khi mình đi ra ngoài, Tang Tinh Hà và Thân Giác sẽ có bao nhiêu thân mật, cho nên y quyết định lưu lại.
Y muốn nhìn một chút, hai người bọn họ có thể có bao nhiêu ngọt ngào, công phu trên giường của Tang Tinh Hà có thể có bao nhiêu cao siêu, thiên la thể kia ở trên giường có thể có bao nhiêu mị hoặc?
Tang Tinh Hà nghe thấy Ngộ Từ muốn lưu lại xem, sắc mặt không khỏi cứng đờ, lời mắng chửi người từ miệng vô thức vỡ ra, “Ngươi có bệnh sao?”
Ngộ Từ dùng nội lực hút một chiếc ghế bành lại đây, thảnh thơi mà ngồi xuống, “Đúng vậy, ta chính là có bệnh đó, thì sao? Ngươi có thể không làm mà, chỉ cần ngươi nhẫn được.” Y châm chọc mà nhìn lướt qua hạ thân của Tang Tinh Hà.
Tang Tinh Hà tức giận đến không thốt nên lời, Ngộ Từ người này căn bản chính là người điên, lúc trước hắn cớ gì lại chọc phải kẻ điên này?
Ngộ Từ thấy Tang Tinh Hà bất động, châm chọc cười. Dù sao y cũng không vội, để y nhìn xem Tang Tinh Hà có thể nhẫn nhịn đến bao giờ.
Hai người cứ như vậy giằng co, mà Thân Giác ở trên giường vẫn còn đang trốn ở góc tường, chán ghét xoa xoa lỗ tai bị hôn của mình. Kẻ điên Ngộ Từ, Tang Tinh Hà ngụy quân tử, hai người vốn nên là trời sinh một đôi, nhưng cố tình lại muốn kẹp cậu ở chính giữa. Thân Giác cúi đầu nắm góc chăn, mới vừa rồi còn rất tức giận nhưng hiện tại đã bình tĩnh hơn nhiều.
Cậu cảm thấy là do tu hành của mình vẫn chưa đủ, nguyên tưởng rằng vô luận là trải qua chuyện gì cũng sẽ không tức giận, nhưng cậu làm không được.
Cho dù đã trải qua vô số lần, nhưng thời điểm gặp lại, cậu vẫn sẽ tức giận, sẽ phẫn nộ, sẽ muốn giết người.
Mấy đời trước, Ngộ Từ cũng đề qua yêu cầu quá phận như thế này, Tang Tinh Hà cũng ở ngay trước mặt Ngộ Từ mà chạm vào Thân Giác. Chỉ là sau khi chạm vào xong, Ngộ Từ suýt chút nữa đã giết chết cậu, Tang Tinh Hà lúc ấy chỉ khoác xiêm y đứng ở mép giường lạnh mặt nhìn Ngộ Từ, trong mắt tràn đầy châm chọc.
Ngộ Từ nhìn thấy châm chọc trong mắt Tang Tinh Hà, mới không giết Thân Giác nữa.
Thân Giác đang chìm trong hồi ức mấy đời trước, cậu đột nhiên cảm giác có người leo lên giường, vừa ngẩng đầu lên đã thấy được khuôn mặt của Tang Tinh Hà.
Thật lòng mà nói, gương mặt này của Tang Tinh Hà đích xác là rất đẹp, bằng không lúc trước Ngộ Từ cũng sẽ không nhất kiến chung tình. Cho dù biểu tình của Tang Tinh Hà có khó coi, vẫn như cũ tuấn lãng phi phàm.
Hắn nhìn Thân Giác trốn ở góc tường, môi mím lại thành một đường thẳng, nửa ngày, hắn duỗi tay kéo người về phía mình.
……
Ngộ Từ nghe tiếng vang bên tai, nhìn phong cảnh sau màn lụa như ẩn như hiện, tay vịn ghế bành đã bị y bóp nát một nửa. Vụn gỗ đâm vào trong lòng bàn tay y, nhưng y không có tâm tình đi quản.
Đôi mắt Ngộ Từ chuyển thành đỏ đậm, hận không thể lập tức tiến lên giết chết hai người trước mắt.
Không được, y không thể động thủ.
Ngộ Từ cắn răng, hít sâu một hơi, buộc chính mình phải xem, y phải xem bọn họ rốt cuộc có thể làm bao lâu.
Thời gian từng giọt từng giọt mà qua đi, so với cả người vô lực Thân Giác, Tang Tinh Hà hiển nhiên tốt hơn nhiều, thậm chí hai mắt hắn đều vô cùng thanh minh. Hắn nhìn đôi mắt ngập nước của Thân Giác phía sau lớp mặt nạ, sâu kín nhíu mi. Hắn có thể cảm giác được ánh mắt bên ngoài luôn nhìn mình chằm chằm, mà hắn thì chỉ có thể tận lực che khuất người dưới thân.
Dược tính đã giải, Tang Tinh Hà ngay lập tức kéo chăn bên cạnh qua che lại thân thể của Thân Giác, còn mình thì cả người trần trụi bước xuống giường. Hắn không thèm để ý thân thể của chính mình lộ ra trước mắt Ngộ Từ, thậm chí là thong thả ung dung nhặt quần áo vẫn còn tính là sạch sẽ từ trên mặt đất khoác lên trên người.
Sau khi hắn mặc quần áo xong, thì nhìn thấy Ngộ Từ đi tới.
Ngộ Từ nhìn cũng chưa nhìn Tang Tinh Hà đã kéo màn lụa xuống, một chưởng đánh về phía Thân Giác.
Chỉ là mới đánh tới một nửa, lại nghe thấy một tiếng cười nhạt.
Trong mắt Tang Tinh Hà là nồng đậm trào phúng, mỉm cười nhàn nhạt mà nhìn Ngộ Từ. Bởi vì vừa mới quần loan đảo phượng một trận xong, giữa mặt mày hắn còn mang theo một cỗ tình ý chưa kịp tản đi.
“Ngộ đảo chủ cứ động thủ đi, dù sao thì thiên la thể trên quý đảo vẫn còn rất nhiều mà, đúng không?” Tang Tinh Hà lời trong lời ngoài đều là châm chọc.
Thân thể Ngộ Từ cứng đờ, sau đó chậm rãi thu tay lại. Y xoay người nhìn Tang Tinh Hà, đầu tiên là mặt vô biểu tình, sau đó liền vỗ tay, “Xuất sắc, thật là xuất sắc, Tang đại hiệp quả nhiên là nhân tài kiệt xuất trong chốn giang hồ, hôm nay được chứng kiến, đúng là danh bất hư truyền.”
Áng mắt Tang Tinh Hà lạnh nhạt, “Ta cũng từng nghe nói trong chốn giang hồ có một số người có sở thích rình coi cổ quái, hiện giờ cũng coi như là đã gặp được.”
Hai người đấu khẩu, không ai nhường ai, cuối cùng vẫn là do trên giường có động tĩnh, hai người mới miễn cưỡng ngừng lại.
Ánh mắt Ngộ Từ bất thiện nhìn Thân Giác đang định leo xuống giường, “Ngươi xuống dưới làm cái gì?”
Thân Giác nghe vậy rụt chân lại, cậu kéo chăn che khuất thân thể của mình, khom lưng muốn nhặt quần áo trên mặt đất lên. Ngộ Từ hừ lạnh một tiếng, duỗi chân dẫm lên bộ quần áo mà Thân Giác định nhặt, “Mặc quần áo làm cái gì? Cứ như vậy đi ra ngoài cũng không sao.”
Thân Giác tựa như bị lời Ngộ Từ nói dọa, sợ hãi trốn phía sau Tang Tinh Hà.
Động thái có vẻ quen thuộc này trực tiếp chọc giận Ngộ Từ.
Lần trước Thân Giác cũng trốn ở phía sau tả hộ pháp, lần này lại trốn ở phía sau Tang Tinh Hà.
Ngộ Từ đang muốn lôi người ra, nhưng Tang Tinh Hà biểu tình lãnh đạm đã vươn tay, chặn lại cánh tay của Ngộ Từ.
“Ngộ đảo chủ, ngươi phát điên đủ chưa?”
“Điên? Ta lại cảm thấy người điên mới chính là ngươi. Tang đại hiệp, cũng chỉ là ở trên giường thượng vài lần mà thôi, ngươi đã bắt đầu thương tiếc hắn rồi? Ai, lúc trước không biết là ai nói kẻ dùng sắc đẹp đi quyến rũ người khác, thấy một người liền giết một người, hiện tại Tang đại hiệp đã thay đổi ý định rồi hay sao?” Ngộ Từ lãnh ngôn nói.
Tang Tinh Hà nghe đầy một tai châm chọc, hắn hiện tại cũng có chút bất chấp tất cả, “Đúng vậy, ta chính là thay đổi ý định đấy, nếu như bây giờ Ngộ đảo chủ chịu nằm dưới hầu hạ, ta cũng không ngại thương tiếc đảo chủ vài lần.”
“Ngươi!” Ngộ Từ không nghĩ tới Tang Tinh Hà thế nhưng lại nói ra những lời như vậy, tức giận đến mức trong khoảng thời gian ngắn không biết phải nói cái gì. Y quay đầu xuất một chưởng đánh nát ghế bành đã ngồi lúc trước, chờ lúc xoay đầu lại, biểu tình của y đã khôi phục như bình thường, “Tang Tinh Hà, sẽ có ngày ngươi phải cầu xin ta muốn ngươi, ta chờ.”
Y nói xong, phất tay áo rời đi.
Chờ sau khi Ngộ Từ rời đi, Tang Tinh Hà mới lộ ra biểu tình mệt mỏi.
Nhưng hắn chỉ mới vừa lơi lỏng một chút, phía sau lưng đã ăn một chưởng.
Tang Tinh Hà nhất thời chưa kịp chuẩn bị liền bị đánh ngã xuống đất. Hắn còn chưa kịp bò dậy, đã nhìn thấy người mấy phút trước vẫn còn nhu nhược trốn ở phía sau hắn giờ lại bước chân nhanh nhẹn đi nhặt thanh gỗ bị vỡ ra của chân ghế bành. Lúc Tang Tinh Hà nhìn thấy Thân Giác cầm gậy gỗ bước về phía mình thì không khỏi sửng sốt.
“Ngươi……”
Hắn còn chưa dứt lời, trên mặt đã ăn một côn.
Tang Tinh Hà đau đến hít mạnh một hơi, hắn bịt mũi, đầu và mặt lại ăn thêm một đống cú đánh loạn xạ. Cuối cùng hắn đau đến không chịu được, mới miễn cưỡng ôm người vào trong ngực. Tang Tinh Hà ném gậy gộc ở trong tay Thân Giác qua một bên, tức giận nói: “Ngươi đúng là không có lương tâm, vừa rồi ta mới che chở cho ngươi, bây giờ ngươi lại muốn giết ta sao?”
Hắn đã nói đến như vậy rồi nhưng người trong lòng ngực vẫn còn giãy giụa vô cùng kịch liệt, giống như một tiểu hài tử đang cáu kỉnh. Hắn nhịn không được đánh vào mông Thân Giác hai cái, “Đừng náo loạn nữa, ngươi có muốn đánh thì chờ cho Ngộ Từ hoàn toàn rời khỏi đây đã rồi lại đánh có được không? Hiện tại hắn vẫn còn ở trong sân, nếu như nghe được động tĩnh lại quay trở về thì biết làm sao bây giờ?”
Lần này hắn nói được hết câu, nhưng mà vừa mới nói xong, cánh tay hắn đã bị người hung hăng dùng sức mà cắn.
Tang Tinh Hà cúi đầu nhìn Thân Giác đang cắn cánh tay mình, bất đắc dĩ mà thở dài một hơi. Hắn kéo chăn trên người Thân Giác lên cao một chút, miễn cho đối phương bị Dịch Thủy Các lạnh lẽo này đông cứng.
Hắn cho rằng hắn gặp được một đóa hoa hải đường, nguyên lai không phải.
Lực cắn người tàn nhẫn như vậy, nhất định không phải hoa hải đường, mà là một đóa hoa ăn thịt người.
***********
Tác giả có lời muốn nói: Bắt trùng.