Chương 31: Xử Lý Hoàng Đế (31)
Nhìn thành trì tắm đẫm máu tươi trước mắt, dù cho có là Nghê Tín Nghiêm đi chăng nữa, trong lòng y cũng có chút dao động, sợ hãi phụ thân của mình thật sự làm ra loại sự tình hèn nhát như chạy trốn này. Nhưng mà, y cũng cảm thấy phụ thân sẽ không ích kỷ đến nỗi chỉ biết đến bản thân mà không màng đến tính mạng của toàn bộ bá tánh trong thành như vậy.
Tâm của Nghê Tín Nghiêm chùng xuống, thậm chí ẩn ẩn sợ hãi, y sợ hãi phụ thân của mình nếu thật sự là người như vậy, đến lúc đó y nên hành xử như thế nào?
Một bên là quốc gia trọng như núi, một bên là phụ thân nuôi dạy y từ thuở nhỏ.
Nghê Tín Nghiêm mê mang, y không biết phải làm gì bây giờ.
Thân Giác nhìn dáng vẻ ngây ngẩn của Nghê Tín Nghiêm, không tiếng động thở dài, "Trước tiên ngươi khoan hãy nghĩ nhiều." Cậu nhìn xung quanh, thành này bây giờ không thể trụ lại, vì nhiều có người chết như vậy mà thi thể vẫn nằm la liệt ở đây không ai xử lý, chỉ sợ sẽ tạo thành ôn dịch, "Không biết triều đình lúc nào sẽ phái người tới đây, nhưng những thi thể này trước hết cần phải chôn cất cho đàng hoàng, để họ được an nghỉ."
Thân Giác đi đến trước mặt nam nhân kia, "Trong thành còn có những người khác không?"
Người nọ thấy Thân Giác đi cùng Nghê Tín Nghiêm, căn bản không muốn để ý cậu, bò dậy xong đã lập tức rời đi.
Thân Giác thấy thế, đành phải trở về lại bên cạnh Nghê Tín Nghiêm. Nghê Tín Nghiêm cúi đầu, hơn nửa ngày mới nói: "Ta muốn dâng tấu sớ, triều đình chậm chạp không phái cứu viện, nhất định là có vấn đề."
Nghê Tín Nghiêm và Thân Giác đi về hướng phủ Tướng quân trong thành, đó là nơi ở của Vĩnh Vương. Phủ tướng quân không có một thi thể nào, chỉ có đồ vật bị lục lọi rơi vãi đến lung tung rối loạn. Nghê Tín Nghiêm lập tức hướng thư phòng đi. Thư phòng là nơi bị lục lọi hỗn loạn nhất, y dẫm lên giấy tuyên thành rơi đầy đất, trực tiếp đi tới trước kệ sách trong thư phòng. Y rút ra một quyển sách ở giữa kệ rồi mới đi tới trước một bức sơn thủy họa phía sau án thư. Y khẽ xốc bức họa lên, vách tường phía sau bức họa lồi ra một khối gạch, y rút khối gạch ra, bên trong có một hộp gấm.
Thời điểm Nghê Tín Nghiêm nhìn thấy hộp gấm kia, biểu tình rõ ràng biến đổi, mà chờ y mở hộp gấm ra, nhìn thấy hổ phù ở bên trong thì lập tức cau mày, "Không đúng, cái này không đúng."
Y lấy hổ phù từ trong hộp gấm ra rồi nhìn Thân Giác, "Đây là hổ phù của phụ thân ta, làm sao ông có thể chạy trốn mà không đem theo thứ này được?"
Trừ khi Vĩnh Vương căn bản là không chạy trốn, mà là thị phi bổn ý* rời khỏi nơi này, thậm chí lúc đi còn không kịp mang theo hổ phù.
(*: trái với ý nguyện của bản thân, trái với ý nguyện ban đầu)
Hiển nhiên Nghê Tín Nghiêm cũng nghĩ giống như Thân Giác, y nhét hổ phù vào trong ngực mình, phục hồi tất cả các cơ quan lại như cũ rồi đi ra ngoài. Chỉ là Nghê Tín Nghiêm và Thân Giác còn chưa kịp đi ra khỏi phủ tướng quân, đã bị một đám bá tánh cầm đao vây quanh. Quần áo bọn họ tả tơi, xanh xao vàng vọt, dường như đã chịu đói suốt một khoảng thời gian dài, ánh mắt nhìn Nghê Tín Nghiêm và Thân Giác gần như xám xanh.
Thân Giác ở trong đám người nhìn thấy nam tử đã đụng mặt phía trước, nam tử kia giơ ngón tay lên chỉ vào Nghê Tín Nghiêm, hô lớn: "Chính là hắn, hắn chính là nhi tử của phản đồ kia, chúng ta giao bọn họ cho người của Ung Quốc, như vậy người Ung Quốc sẽ cho chúng ta thức ăn."
"Nói đúng, chúng ta giao bọn họ cho người Ung Quốc đi, cha hắn phản bội chúng ta, dựa vào cái gì còn muốn chúng ta đối xử tử tế với con của hắn? Bắt nó, toàn bộ bắt nó!"
"Mọi người cùng nhau xông lên đi, bọn họ chỉ có mỗi hai người!"
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đã la to, ùa lên, Nghê Tín Nghiêm tuy rằng có võ nghệ, nhưng y vừa mới bị thương, vả lại bắt y đánh nhau với một đám bá tánh, y thật sự không ra tay nặng được. Không bao lâu, hai người bọn họ đã bị trói gô, còn bị áp lên xe đẩy tay.
Trên cánh tay của những bá tánh đó cột một mảnh vải bố trắng, một bên lôi kéo xe đẩy tay ra khỏi thành, đi về phía địa giới của Ung Quốc.
Đi tầm hơn nửa ngày, những bá tánh đó ngừng lại, bọn họ vẫy vẫy vải bố trắng được tháo xuống từ cánh tay của mình về phía cửa thành phương xa. Một lát sau, một đám binh lính từ cửa thành đi ra. Thân Giác nằm ở trên xe đẩy tay, căn bản không nhìn thấy được chuyện gì xảy ra, vì thế dứt khoát ngẩng đầu lên nhìn trời, mà Nghê Tín Nghiêm nằm bên cạnh thì lại an tĩnh đến quá phận.
Một lát sau, một người nhìn qua có vẻ là thủ lĩnh của đám binh lính đi tới bên cạnh xe đẩy tay. Gã đánh giá hai người, "Ai là Vĩnh Vương thế tử?"
Một bá tánh đỡ lấy eo, vội đáp: "Là người này." Bọn họ chỉ vào Nghê Tín Nghiêm.
Thủ lĩnh gật đầu, liếc mắt nhìn Thân Giác một cái, lại chuyển tầm mắt đặt ở trên người Nghê Tín Nghiêm, "Ngươi chính là Nghê Tín Nghiêm sao? Phụ thân ngươi đang ở đâu?"
Nghê Tín Nghiêm nâng mí mắt lên, lười nhác liếc mắt nhìn thủ lĩnh một cái, "Không biết."
Thủ lĩnh híp híp mắt, xua tay, "Đem bọn họ vào."
Bá tánh thấy đám binh lính kia phải đi, vội vàng nịnh nọt nói: "Các vị quân gia, chúng ta đã vài ngày không ăn cơm rồi, có thể hay không......"
"Đúng vậy, quân gia xin hãy thương xót, thưởng cho chúng ta chút cơm ăn."
Thủ lĩnh bước chân hơi dừng lại, nhìn đám bá tánh của Mộ Dung quốc xanh xao vàng vọt trước mắt, nửa ngày, gã cười nhạt một tiếng, "Muốn ăn ư? Đi tìm Vĩnh Vương của các ngươi mà đòi, ta không giết hết tất cả các ngươi đã là nhân từ lắm rồi, còn không mau cút đi!"
Những bá tánh đó không nghĩ tới người của Ung Quốc căn bản không muốn cho bọn họ đồ ăn. Bọn họ quay mặt nhìn nhau, không biết là ai dẫn đầu quỳ xuống trước, kế tiếp tất cả mọi người đều quỳ, bọn họ không ngừng dập đầu, "Các vị quân gia, các ngài là người tốt, làm ơn cho chúng tiểu nhân một ngụm cơm ăn đi!" "Cầu xin các vị quân gia!"
Trong khoảng thời gian ngắn, binh lính Ung Quốc sôi nổi cười ha hả.
"Những tên vô dụng này, ha ha, nếu các ngươi đã muốn ăn, cũng không phải không được. Sủa vài tiếng chó sủa cho bọn ta nghe, rồi nói Vĩnh Vương của các ngươi chính là cẩu."
Nghê Tín Nghiêm nghe vậy, ánh mắt lập tức trừng về phía binh lính đang nói chuyện.
Nhưng những bá tánh đó đã làm theo, không chỉ có sủa tiếng chó, còn hô to "Vĩnh Vương là cẩu".
Nghê Tín Nghiêm nghe vậy, sắc mặt ẩn ẩn tái xanh, sau một lát, y nhắm chặt hai mắt lại.
Các bá tánh xin tha lại chọc cười như vậy, cũng đổi được một túi lương thực. Bọn họ liền quỳ trên mặt đất, hoan thiên hỉ địa mà ca ngợi người Ung Quốc, còn người Ung Quốc chỉ cười cười nói nói lôi kéo xe đẩy tay vào thành.
......
Sau khi Thân Giác và Nghê Tín Nghiêm vào thành, không bao lâu đã bị tách ra. Thân Giác bị ném vào địa lao, còn Nghê Tín Nghiêm thì bị trói rồi đơn độc mang đi. Trước khi rời đi, y chăm chú nhìn Thân Giác thật sâu, không tiếng động nói một chữ.
Thân Giác đọc hiểu khẩu ngữ của y.
Y nói --
"Đừng sợ."
Thân Giác ngây người bảy ngày ở địa lao. Những ngày này trôi qua cũng không tính là quá kém, tuy rằng không thể tắm gội, nhưng tốt xấu gì vẫn có cơm ăn. Ngày thứ tám, cửa phòng cậu rốt cuộc cũng mở ra, hai tên binh lính đứng ở bên ngoài quát, "Đi ra!"
Thân Giác đứng lên, phất phất cỏ khô dính trên người xuống, theo chân binh lính đi ra ngoài. Đã lâu rồi cậu không nhìn thấy ánh sáng, thời điểm bước ra khỏi địa lao, đôi mắt bị ánh nắng chiếu vào, đau nhức đến gần như muốn chảy nước mắt.
Cậu chỉ dừng lại một chút, binh lính phía sau đã không kiên nhẫn mà đẩy cậu một cái, "Đi mau!"
Thân Giác thở dài một hơi, không tiện lau nước mắt ở khóe mắt, chỉ có thể tiếp tục đi đằng trước những binh lính kia.
Bọn họ đưa Thân Giác tới một căn phòng, trong phòng còn có nước ấm và quần áo sạch sẽ. Thân Giác quan sát xung quanh, không khỏi liếc mắt nhìn hai tên binh lính này một cái. Nhưng hai binh lính kia đã rời khỏi phòng, canh giữ ở trước cửa.
Thân Giác suy nghĩ một chút, cởi quần áo bước vào bồn tắm. Cậu tắm rửa sạch sẽ xong, mới vừa mặc quần áo, cửa đã bị đẩy ra.
Là hai binh lính khác, bọn họ tới đổi nước tắm, lại để một bộ quần áo sạch sẽ khác ở bên cạnh, làm xong thì lui ra ngoài.
Thân Giác mím môi, lại tắm rửa sạch sẽ thêm một lần nữa.
Trong một buổi chiều, cậu ước chừng phải tắm khoảng năm lần, mới không có người tiếp tục tiến vào thay nước nữa. Thay vào đó là hai binh lính lúc đầu lại dẫn cậu đi ra ngoài.
Lúc này bọn họ dẫn cậu đi tới một căn phòng khác, nhưng chỉ đứng ở ngoài cửa không đi vào, để cho Thân Giác tự mình đi vào trong.
Thân Giác ngừng ở cửa, do dự mà nhìn hai tên binh lính, "Bên trong có người?"
Gương mặt hai tên binh lính đó vô cùng lạnh nhạt, "Đi vào trong đó thì biết, hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Thân Giác nhăn mày, nhưng ngoại trừ làm theo cậu cũng đâu còn cách nào khác. Cho nên cậu đành đẩy cửa đi vào.
Vừa bước vào cửa, cậu đã nhìn thấy một tấm thảm dày đen tuyền thuần chất được trải trên mặt sàn.
Thân Giác nhìn tấm thảm màu đen, ánh mắt khẽ biến. Cậu ngẩng đầu, trước mắt toàn là những tấm bình phong đen kịt. Toàn bộ tầm mắt đều bị che phủ bởi màu đen khiến cho người ta cảm thấy áp lực.
Thân Giác thả chậm bước chân, thật cẩn thận mà đi tới phía sau bình phong. Cậu mới vừa đi đến chỗ bình phong, cánh cửa đằng sau lưng đã bị khóa lại. Cậu theo bản năng mà quay đầu nhìn thoáng về phía sau, mà lúc cậu vừa quay đầu lại, cổ đột nhiên bị bóp lấy.
Hô hấp ấm ấp dán sát vào vành tai cậu, người vừa mới tới dùng sức bóp chặt cổ cậu, nhưng thanh âm lại rất ôn nhu.
"Ngươi thay đổi thật nhiều, ta cũng sắp không nhận ra ngươi."
Ánh mắt Thân Giác đột biến, cậu nhận ra thanh âm của người này.
Là Mộ Dung Tu.
"Vì sao ngươi lại không nhìn ta? Chẳng lẽ là do ta quá khó coi sao?" Người nọ trầm thấp cười, còn vươn đầu lưỡi thong thả khẽ liếm vành tai Thân Giác một chút.
Thân thể Thân Giác không khỏi cứng đờ, cậu giật giật cổ, cố hết sức mà nói: "Ngươi bóp...... cổ của ta, làm sao mà ta quay đầu lại...... nhìn ngươi được?"
Cậu còn chưa dứt lời, Mộ Dung Tu đã buông lỏng tay.
Thân Giác quay đầu lại, tuy rằng cậu đã biết người tới chính là Mộ Dung Tu, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Mộ Dung Tu kia, cậu vẫn rơi vào sửng sốt.
Mộ Dung Tu bây giờ so với kiếp trước đẹp mắt hơn rất nhiều.
Hắn mặc một thân áo gấm thuần đen, tóc đen mày rậm, một đôi mắt phượng gần như tản quang, phiếm ra ánh sáng yêu dị. Nhưng làm người ta chú ý nhất lại chính là đôi môi kia, đỏ tươi như máu. Hắn cười khẽ nhìn Thân Giác, rõ ràng là mặt mày như họa, nhưng cố tình trên khuôn mặt ấy lại tràn ngập lệ khí, tươi cười càng là yêu mị đến quỷ dị, phảng phất như một con quỷ hoạ bì, khoác lên tấm da đẹp đẽ nhất, cũng làm ra loại chuyện ác độc nhất.
Mộ Dung Tu vươn tay vuốt ve khuôn mặt Thân Giác, ánh mắt quyến luyến, "Đã lâu không gặp ngươi, ngươi có nhớ ta không?"
"Điện hạ." Thân Giác nhẹ nhàng gọi đối phương một tiếng, "Lần trước từ biệt, nô tài quên nói cáo biệt với điện hạ, mong rằng điện hạ giơ cao đánh khẽ, không trách tội nô tài."
Mộ Dung Tu bỗng dưng nở nụ cười, môi đỏ hơi cong, ngón tay thon dài oánh bạch nhẹ nhàng vuốt ve vành tai Thân Giác, "Ta? Đương nhiên ta sẽ trách tội ngươi rồi, cho nên ta mới tự mình tới đây. Đúng rồi, hôm nay ta có đem cho ngươi một phần lễ vật, ngươi đến xem thử, có đẹp hay không đẹp?"
Dứt lời, Mộ Dung Tu buông Thân Giác ra, xoay người đi vào phía bên trong.
Thân Giác nhìn Mộ Dung Tu đi vào nội gian, một lát sau, cậu cũng nhấc chân vào theo.
Phía trong nội gian đặt một cái giường lớn, có một người đang nằm trên đó. Mộ Dung Tu đi tới mép giường, lúc nhìn người đang nằm trên đó ánh mắt vô cùng ôn nhu, phảng phất như đang nhìn tác phẩm mà hắn vừa lòng nhất.
Thân Giác còn chưa đến gần cũng đã thấy rõ dáng vẻ của người đó.
Bước chân của cậu đột nhiên khựng lại.
Mộ Dung Tu hơi nghiêng người, khiến dung nhan của người nằm trên giường bại lộ càng rõ ràng hơn, "Ngươi nhìn xem, có phải hắn rất đẹp hay không?"
Người nằm trên giường chính là Nghê Tín Nghiêm, mà trên mặt y toàn bộ đều là hoa ngân, máu không ngừng chảy ra từ miệng vết thương, chảy xuống dưới gối đầu. Y nhắm chặt hai mắt, dường như là đã sớm ngất đi.
Mộ Dung Tu thấy Thân Giác chăm chú nhìn Nghê Tín Nghiêm, sắc mặt đột nhiên biến đổi. Gương mặt hắn âm trầm, "Ngươi đau lòng?"
Hắn lời trong lời ngoài đều lộ ra sát khí, phảng phất nếu như câu trả lời của Thân Giác mà làm hắn không hài lòng, hắn sẽ ngay lập tức giết chết cậu.
Thân Giác nhìn về phía Mộ Dung Tu, bình tĩnh nói: "Ta không có đau lòng."
Mộ Dung Tu chăm chú nhìn chằm chằm Thân Giác, hoài nghi nói: "Thật sao?"
"Ừ." Thân Giác nói.
Mộ Dung Tu đột nhiên nở nụ cười, hắn trào phúng mà nhìn Nghê Tín Nghiêm trên giường, "Làm sao bây giờ? Ta thắng rồi, ta nói hắn là người bạc tình nhất trên đời, ngươi lại không tin, cho nên ngươi thua rồi, ta đây không thể thả hắn đi."
Nghê Tín Nghiêm trên giường chậm rãi mở mắt ra, y quay đầu nhìn Thân Giác, trong mắt là một mảnh phẳng lặng, cảm xúc gì cũng không có.
*********
Tác giả có lời muốn nói: Ở giữa một rừng tiếng mắng chửi, Mộ Dung mỹ nhân online.
Tâm của Nghê Tín Nghiêm chùng xuống, thậm chí ẩn ẩn sợ hãi, y sợ hãi phụ thân của mình nếu thật sự là người như vậy, đến lúc đó y nên hành xử như thế nào?
Một bên là quốc gia trọng như núi, một bên là phụ thân nuôi dạy y từ thuở nhỏ.
Nghê Tín Nghiêm mê mang, y không biết phải làm gì bây giờ.
Thân Giác nhìn dáng vẻ ngây ngẩn của Nghê Tín Nghiêm, không tiếng động thở dài, "Trước tiên ngươi khoan hãy nghĩ nhiều." Cậu nhìn xung quanh, thành này bây giờ không thể trụ lại, vì nhiều có người chết như vậy mà thi thể vẫn nằm la liệt ở đây không ai xử lý, chỉ sợ sẽ tạo thành ôn dịch, "Không biết triều đình lúc nào sẽ phái người tới đây, nhưng những thi thể này trước hết cần phải chôn cất cho đàng hoàng, để họ được an nghỉ."
Thân Giác đi đến trước mặt nam nhân kia, "Trong thành còn có những người khác không?"
Người nọ thấy Thân Giác đi cùng Nghê Tín Nghiêm, căn bản không muốn để ý cậu, bò dậy xong đã lập tức rời đi.
Thân Giác thấy thế, đành phải trở về lại bên cạnh Nghê Tín Nghiêm. Nghê Tín Nghiêm cúi đầu, hơn nửa ngày mới nói: "Ta muốn dâng tấu sớ, triều đình chậm chạp không phái cứu viện, nhất định là có vấn đề."
Nghê Tín Nghiêm và Thân Giác đi về hướng phủ Tướng quân trong thành, đó là nơi ở của Vĩnh Vương. Phủ tướng quân không có một thi thể nào, chỉ có đồ vật bị lục lọi rơi vãi đến lung tung rối loạn. Nghê Tín Nghiêm lập tức hướng thư phòng đi. Thư phòng là nơi bị lục lọi hỗn loạn nhất, y dẫm lên giấy tuyên thành rơi đầy đất, trực tiếp đi tới trước kệ sách trong thư phòng. Y rút ra một quyển sách ở giữa kệ rồi mới đi tới trước một bức sơn thủy họa phía sau án thư. Y khẽ xốc bức họa lên, vách tường phía sau bức họa lồi ra một khối gạch, y rút khối gạch ra, bên trong có một hộp gấm.
Thời điểm Nghê Tín Nghiêm nhìn thấy hộp gấm kia, biểu tình rõ ràng biến đổi, mà chờ y mở hộp gấm ra, nhìn thấy hổ phù ở bên trong thì lập tức cau mày, "Không đúng, cái này không đúng."
Y lấy hổ phù từ trong hộp gấm ra rồi nhìn Thân Giác, "Đây là hổ phù của phụ thân ta, làm sao ông có thể chạy trốn mà không đem theo thứ này được?"
Trừ khi Vĩnh Vương căn bản là không chạy trốn, mà là thị phi bổn ý* rời khỏi nơi này, thậm chí lúc đi còn không kịp mang theo hổ phù.
(*: trái với ý nguyện của bản thân, trái với ý nguyện ban đầu)
Hiển nhiên Nghê Tín Nghiêm cũng nghĩ giống như Thân Giác, y nhét hổ phù vào trong ngực mình, phục hồi tất cả các cơ quan lại như cũ rồi đi ra ngoài. Chỉ là Nghê Tín Nghiêm và Thân Giác còn chưa kịp đi ra khỏi phủ tướng quân, đã bị một đám bá tánh cầm đao vây quanh. Quần áo bọn họ tả tơi, xanh xao vàng vọt, dường như đã chịu đói suốt một khoảng thời gian dài, ánh mắt nhìn Nghê Tín Nghiêm và Thân Giác gần như xám xanh.
Thân Giác ở trong đám người nhìn thấy nam tử đã đụng mặt phía trước, nam tử kia giơ ngón tay lên chỉ vào Nghê Tín Nghiêm, hô lớn: "Chính là hắn, hắn chính là nhi tử của phản đồ kia, chúng ta giao bọn họ cho người của Ung Quốc, như vậy người Ung Quốc sẽ cho chúng ta thức ăn."
"Nói đúng, chúng ta giao bọn họ cho người Ung Quốc đi, cha hắn phản bội chúng ta, dựa vào cái gì còn muốn chúng ta đối xử tử tế với con của hắn? Bắt nó, toàn bộ bắt nó!"
"Mọi người cùng nhau xông lên đi, bọn họ chỉ có mỗi hai người!"
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đã la to, ùa lên, Nghê Tín Nghiêm tuy rằng có võ nghệ, nhưng y vừa mới bị thương, vả lại bắt y đánh nhau với một đám bá tánh, y thật sự không ra tay nặng được. Không bao lâu, hai người bọn họ đã bị trói gô, còn bị áp lên xe đẩy tay.
Trên cánh tay của những bá tánh đó cột một mảnh vải bố trắng, một bên lôi kéo xe đẩy tay ra khỏi thành, đi về phía địa giới của Ung Quốc.
Đi tầm hơn nửa ngày, những bá tánh đó ngừng lại, bọn họ vẫy vẫy vải bố trắng được tháo xuống từ cánh tay của mình về phía cửa thành phương xa. Một lát sau, một đám binh lính từ cửa thành đi ra. Thân Giác nằm ở trên xe đẩy tay, căn bản không nhìn thấy được chuyện gì xảy ra, vì thế dứt khoát ngẩng đầu lên nhìn trời, mà Nghê Tín Nghiêm nằm bên cạnh thì lại an tĩnh đến quá phận.
Một lát sau, một người nhìn qua có vẻ là thủ lĩnh của đám binh lính đi tới bên cạnh xe đẩy tay. Gã đánh giá hai người, "Ai là Vĩnh Vương thế tử?"
Một bá tánh đỡ lấy eo, vội đáp: "Là người này." Bọn họ chỉ vào Nghê Tín Nghiêm.
Thủ lĩnh gật đầu, liếc mắt nhìn Thân Giác một cái, lại chuyển tầm mắt đặt ở trên người Nghê Tín Nghiêm, "Ngươi chính là Nghê Tín Nghiêm sao? Phụ thân ngươi đang ở đâu?"
Nghê Tín Nghiêm nâng mí mắt lên, lười nhác liếc mắt nhìn thủ lĩnh một cái, "Không biết."
Thủ lĩnh híp híp mắt, xua tay, "Đem bọn họ vào."
Bá tánh thấy đám binh lính kia phải đi, vội vàng nịnh nọt nói: "Các vị quân gia, chúng ta đã vài ngày không ăn cơm rồi, có thể hay không......"
"Đúng vậy, quân gia xin hãy thương xót, thưởng cho chúng ta chút cơm ăn."
Thủ lĩnh bước chân hơi dừng lại, nhìn đám bá tánh của Mộ Dung quốc xanh xao vàng vọt trước mắt, nửa ngày, gã cười nhạt một tiếng, "Muốn ăn ư? Đi tìm Vĩnh Vương của các ngươi mà đòi, ta không giết hết tất cả các ngươi đã là nhân từ lắm rồi, còn không mau cút đi!"
Những bá tánh đó không nghĩ tới người của Ung Quốc căn bản không muốn cho bọn họ đồ ăn. Bọn họ quay mặt nhìn nhau, không biết là ai dẫn đầu quỳ xuống trước, kế tiếp tất cả mọi người đều quỳ, bọn họ không ngừng dập đầu, "Các vị quân gia, các ngài là người tốt, làm ơn cho chúng tiểu nhân một ngụm cơm ăn đi!" "Cầu xin các vị quân gia!"
Trong khoảng thời gian ngắn, binh lính Ung Quốc sôi nổi cười ha hả.
"Những tên vô dụng này, ha ha, nếu các ngươi đã muốn ăn, cũng không phải không được. Sủa vài tiếng chó sủa cho bọn ta nghe, rồi nói Vĩnh Vương của các ngươi chính là cẩu."
Nghê Tín Nghiêm nghe vậy, ánh mắt lập tức trừng về phía binh lính đang nói chuyện.
Nhưng những bá tánh đó đã làm theo, không chỉ có sủa tiếng chó, còn hô to "Vĩnh Vương là cẩu".
Nghê Tín Nghiêm nghe vậy, sắc mặt ẩn ẩn tái xanh, sau một lát, y nhắm chặt hai mắt lại.
Các bá tánh xin tha lại chọc cười như vậy, cũng đổi được một túi lương thực. Bọn họ liền quỳ trên mặt đất, hoan thiên hỉ địa mà ca ngợi người Ung Quốc, còn người Ung Quốc chỉ cười cười nói nói lôi kéo xe đẩy tay vào thành.
......
Sau khi Thân Giác và Nghê Tín Nghiêm vào thành, không bao lâu đã bị tách ra. Thân Giác bị ném vào địa lao, còn Nghê Tín Nghiêm thì bị trói rồi đơn độc mang đi. Trước khi rời đi, y chăm chú nhìn Thân Giác thật sâu, không tiếng động nói một chữ.
Thân Giác đọc hiểu khẩu ngữ của y.
Y nói --
"Đừng sợ."
Thân Giác ngây người bảy ngày ở địa lao. Những ngày này trôi qua cũng không tính là quá kém, tuy rằng không thể tắm gội, nhưng tốt xấu gì vẫn có cơm ăn. Ngày thứ tám, cửa phòng cậu rốt cuộc cũng mở ra, hai tên binh lính đứng ở bên ngoài quát, "Đi ra!"
Thân Giác đứng lên, phất phất cỏ khô dính trên người xuống, theo chân binh lính đi ra ngoài. Đã lâu rồi cậu không nhìn thấy ánh sáng, thời điểm bước ra khỏi địa lao, đôi mắt bị ánh nắng chiếu vào, đau nhức đến gần như muốn chảy nước mắt.
Cậu chỉ dừng lại một chút, binh lính phía sau đã không kiên nhẫn mà đẩy cậu một cái, "Đi mau!"
Thân Giác thở dài một hơi, không tiện lau nước mắt ở khóe mắt, chỉ có thể tiếp tục đi đằng trước những binh lính kia.
Bọn họ đưa Thân Giác tới một căn phòng, trong phòng còn có nước ấm và quần áo sạch sẽ. Thân Giác quan sát xung quanh, không khỏi liếc mắt nhìn hai tên binh lính này một cái. Nhưng hai binh lính kia đã rời khỏi phòng, canh giữ ở trước cửa.
Thân Giác suy nghĩ một chút, cởi quần áo bước vào bồn tắm. Cậu tắm rửa sạch sẽ xong, mới vừa mặc quần áo, cửa đã bị đẩy ra.
Là hai binh lính khác, bọn họ tới đổi nước tắm, lại để một bộ quần áo sạch sẽ khác ở bên cạnh, làm xong thì lui ra ngoài.
Thân Giác mím môi, lại tắm rửa sạch sẽ thêm một lần nữa.
Trong một buổi chiều, cậu ước chừng phải tắm khoảng năm lần, mới không có người tiếp tục tiến vào thay nước nữa. Thay vào đó là hai binh lính lúc đầu lại dẫn cậu đi ra ngoài.
Lúc này bọn họ dẫn cậu đi tới một căn phòng khác, nhưng chỉ đứng ở ngoài cửa không đi vào, để cho Thân Giác tự mình đi vào trong.
Thân Giác ngừng ở cửa, do dự mà nhìn hai tên binh lính, "Bên trong có người?"
Gương mặt hai tên binh lính đó vô cùng lạnh nhạt, "Đi vào trong đó thì biết, hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Thân Giác nhăn mày, nhưng ngoại trừ làm theo cậu cũng đâu còn cách nào khác. Cho nên cậu đành đẩy cửa đi vào.
Vừa bước vào cửa, cậu đã nhìn thấy một tấm thảm dày đen tuyền thuần chất được trải trên mặt sàn.
Thân Giác nhìn tấm thảm màu đen, ánh mắt khẽ biến. Cậu ngẩng đầu, trước mắt toàn là những tấm bình phong đen kịt. Toàn bộ tầm mắt đều bị che phủ bởi màu đen khiến cho người ta cảm thấy áp lực.
Thân Giác thả chậm bước chân, thật cẩn thận mà đi tới phía sau bình phong. Cậu mới vừa đi đến chỗ bình phong, cánh cửa đằng sau lưng đã bị khóa lại. Cậu theo bản năng mà quay đầu nhìn thoáng về phía sau, mà lúc cậu vừa quay đầu lại, cổ đột nhiên bị bóp lấy.
Hô hấp ấm ấp dán sát vào vành tai cậu, người vừa mới tới dùng sức bóp chặt cổ cậu, nhưng thanh âm lại rất ôn nhu.
"Ngươi thay đổi thật nhiều, ta cũng sắp không nhận ra ngươi."
Ánh mắt Thân Giác đột biến, cậu nhận ra thanh âm của người này.
Là Mộ Dung Tu.
"Vì sao ngươi lại không nhìn ta? Chẳng lẽ là do ta quá khó coi sao?" Người nọ trầm thấp cười, còn vươn đầu lưỡi thong thả khẽ liếm vành tai Thân Giác một chút.
Thân thể Thân Giác không khỏi cứng đờ, cậu giật giật cổ, cố hết sức mà nói: "Ngươi bóp...... cổ của ta, làm sao mà ta quay đầu lại...... nhìn ngươi được?"
Cậu còn chưa dứt lời, Mộ Dung Tu đã buông lỏng tay.
Thân Giác quay đầu lại, tuy rằng cậu đã biết người tới chính là Mộ Dung Tu, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Mộ Dung Tu kia, cậu vẫn rơi vào sửng sốt.
Mộ Dung Tu bây giờ so với kiếp trước đẹp mắt hơn rất nhiều.
Hắn mặc một thân áo gấm thuần đen, tóc đen mày rậm, một đôi mắt phượng gần như tản quang, phiếm ra ánh sáng yêu dị. Nhưng làm người ta chú ý nhất lại chính là đôi môi kia, đỏ tươi như máu. Hắn cười khẽ nhìn Thân Giác, rõ ràng là mặt mày như họa, nhưng cố tình trên khuôn mặt ấy lại tràn ngập lệ khí, tươi cười càng là yêu mị đến quỷ dị, phảng phất như một con quỷ hoạ bì, khoác lên tấm da đẹp đẽ nhất, cũng làm ra loại chuyện ác độc nhất.
Mộ Dung Tu vươn tay vuốt ve khuôn mặt Thân Giác, ánh mắt quyến luyến, "Đã lâu không gặp ngươi, ngươi có nhớ ta không?"
"Điện hạ." Thân Giác nhẹ nhàng gọi đối phương một tiếng, "Lần trước từ biệt, nô tài quên nói cáo biệt với điện hạ, mong rằng điện hạ giơ cao đánh khẽ, không trách tội nô tài."
Mộ Dung Tu bỗng dưng nở nụ cười, môi đỏ hơi cong, ngón tay thon dài oánh bạch nhẹ nhàng vuốt ve vành tai Thân Giác, "Ta? Đương nhiên ta sẽ trách tội ngươi rồi, cho nên ta mới tự mình tới đây. Đúng rồi, hôm nay ta có đem cho ngươi một phần lễ vật, ngươi đến xem thử, có đẹp hay không đẹp?"
Dứt lời, Mộ Dung Tu buông Thân Giác ra, xoay người đi vào phía bên trong.
Thân Giác nhìn Mộ Dung Tu đi vào nội gian, một lát sau, cậu cũng nhấc chân vào theo.
Phía trong nội gian đặt một cái giường lớn, có một người đang nằm trên đó. Mộ Dung Tu đi tới mép giường, lúc nhìn người đang nằm trên đó ánh mắt vô cùng ôn nhu, phảng phất như đang nhìn tác phẩm mà hắn vừa lòng nhất.
Thân Giác còn chưa đến gần cũng đã thấy rõ dáng vẻ của người đó.
Bước chân của cậu đột nhiên khựng lại.
Mộ Dung Tu hơi nghiêng người, khiến dung nhan của người nằm trên giường bại lộ càng rõ ràng hơn, "Ngươi nhìn xem, có phải hắn rất đẹp hay không?"
Người nằm trên giường chính là Nghê Tín Nghiêm, mà trên mặt y toàn bộ đều là hoa ngân, máu không ngừng chảy ra từ miệng vết thương, chảy xuống dưới gối đầu. Y nhắm chặt hai mắt, dường như là đã sớm ngất đi.
Mộ Dung Tu thấy Thân Giác chăm chú nhìn Nghê Tín Nghiêm, sắc mặt đột nhiên biến đổi. Gương mặt hắn âm trầm, "Ngươi đau lòng?"
Hắn lời trong lời ngoài đều lộ ra sát khí, phảng phất nếu như câu trả lời của Thân Giác mà làm hắn không hài lòng, hắn sẽ ngay lập tức giết chết cậu.
Thân Giác nhìn về phía Mộ Dung Tu, bình tĩnh nói: "Ta không có đau lòng."
Mộ Dung Tu chăm chú nhìn chằm chằm Thân Giác, hoài nghi nói: "Thật sao?"
"Ừ." Thân Giác nói.
Mộ Dung Tu đột nhiên nở nụ cười, hắn trào phúng mà nhìn Nghê Tín Nghiêm trên giường, "Làm sao bây giờ? Ta thắng rồi, ta nói hắn là người bạc tình nhất trên đời, ngươi lại không tin, cho nên ngươi thua rồi, ta đây không thể thả hắn đi."
Nghê Tín Nghiêm trên giường chậm rãi mở mắt ra, y quay đầu nhìn Thân Giác, trong mắt là một mảnh phẳng lặng, cảm xúc gì cũng không có.
*********
Tác giả có lời muốn nói: Ở giữa một rừng tiếng mắng chửi, Mộ Dung mỹ nhân online.