Chương 107: Xử lý đại minh tinh (5)
Thiệu Qua vừa nói xong, Thân Giác không khỏi nhíu mi. Tuy rằng cậu không để tâm gì đến vẻ bề ngoài, nhưng cậu cũng biết gương mặt này của Thiệu Qua hàng năm đều được bình chọn vào top 3 gương mặt đẹp nhất thế giới.
Thế thì kiểu gần như hắn, chẳng lẽ là muốn cậu tìm hai người còn lại trong top 3? Có điều hai người kia có còn sống hay không mới là vấn đề.
Bọn họ ở bên này nói chuyện giết thời gian, người đàn ông kia lại hơi do dự đi tới. Hắn ta nở một nụ cười lả giả lấy lòng, "Vẫn nên đi cùng nhau thì hơn, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau."
Thần sắc Thiệu Qua so với trước lạnh hơn ba phần, "Không cần."
Người đàn ông nghe thấy vậy, có chút lưu luyến mà nhìn mặt Thiệu Qua vài lần, mới miễn cưỡng quay đầu đi.
Thiệu Qua nhìn người đàn ông kia đi rồi, mới hơi nhẹ nhàng thở ra. Nhưng hắn vừa mới quay đầu thì lại thấy Thân Giác đang dùng cùng một loại ánh mắt y như người đàn ông lúc nãy nhìn mình mà nhìn theo bóng dáng hắn ta rời đi.
Thiệu Qua: "......"
Hắn nhịn không được duỗi tay che mắt Thân Giác lại, "Đừng nhìn, người cũng đã đi rồi."
Thân Giác bị chặn tầm mắt, chỉ có thể thu hồi ánh mắt lại, xoay người đi vào trong phòng. Cậu vẫn còn tiếc người đàn ông có không gian dị năng kia, lúc bọn họ xuất phát, tâm tư cậu còn chưa trở về.
Thân Giác ngồi trên ghế nghĩ ngợi, nhưng ở trong mắt Thiệu Qua chính là Thân Giác rầu rĩ không vui, chỉ vì một người đàn ông lúc sáng.
Hắn mím môi, nói: "Nếu cậu muốn đi cùng người đàn ông kia đến như vậy, chờ tới B thành gặp lại hắn ta, cậu cứ đi theo hắn ta đi."
Thân Giác nghe vậy, lắc đầu, "Tôi không muốn đi theo hắn ta."
Thiệu Qua liếc mắt nhìn Thân Giác một cái, "Thế thì cứ vậy đi."
Hôm nay vận khí của bọn họ không được tốt lắm, không tìm được nơi để ngủ. Thiệu Qua thấy sắc trời dần tối, đành giảm tốc độ tìm nơi dừng xe.
Tối nay bọn họ chỉ có thể ngủ luôn trên xe, may là Thiệu Qua có dị năng hệ thủy, bọn họ đến chỗ nào cũng đều có nước dùng.
Thiệu Qua dán báo lên cửa kính xe rồi điều chỉnh lại ghế ngồi, nhưng cho dù có như vậy cũng không thể duỗi thẳng đôi chân lớn lên có hơi dài kia. Hắn gác chân lên tay lái một hồi, được một lúc lại chỉ có thể co về, mà Thân Giác bên cạnh cũng giống hắn, cả người co lại thành một đoàn.
Bóng đêm dần dần đặc lại, nếu không phải là mạt thế, Thiệu Qua còn có ý định ngồi trên nóc xe ngắm trăng. Những ngày đắm chìm dưới ánh đèn sân khấu như đã cách hắn rất xa, rõ ràng chỉ mới có mấy tháng mà thôi.
Hiện tại bên cạnh hắn không có người nhà, bạn bè, chỉ có Thân Giác. Nghĩ đến đây, Thiệu Qua nhịn không được liếc mắt qua nhìn Thân Giác một cái, đối phương đưa lưng về phía hắn, không thấy rõ khuôn mặt.
Lại còn là một người ngày nào cũng ảo tưởng muốn mang thai.
Đêm nay Thiệu Qua chỉ ngủ đến nửa đêm thì đột nhiên bị tiếng bước chân thô nặng làm bừng tỉnh, hắn thình lình mở mắt ra, tay lập tức sờ đến khẩu súng dưới yên xe.
Hắn ngưng thần nghe động tĩnh ở bên ngoài, một đàn tang thi, ít nhất có ba, bốn con, bây giờ hắn chỉ có thể hi vọng bọn nó không phát hiện ra bọn họ, bằng không nếu hắn nổ một phát súng này, khả năng sẽ đưa tới càng nhiều tang thi.
Lúc Thiệu Qua nghe động tĩnh bên ngoài, dường như Thân Giác cũng tỉnh, cậu cựa mình, hơi ngẩng đầu lên, cậu còn chưa kịp nói chuyện, Thiệu Qua đã nghiêng người qua, bưng kín môi Thân Giác.
Ngón tay hắn có chút lạnh, đè trên đôi môi ấm áp của Thân Giác.
Hai người dựa vào rất gần, gần như dán lên nhau.
Cằm Thiệu Qua đặt trên đỉnh đầu Thân Giác, hắn ngửi được mùi sữa tắm nhẹ nhàng thoải mái trên người cậu.
Nói đến cũng kỳ quái, hắn và Thân Giác đều không được tắm rửa cẩn thận, mỗi ngày cũng chỉ lấy nước xối qua loa, nhưng trên người cậu vẫn luôn có mùi sữa tắm nhàn nhạt, phảng phất như đã thành mùi thơm vốn có của cơ thể.
Thân Giác đột nhiên bị bịt miệng, không khỏi muốn đẩy tay Thiệu Qua ra, Thiệu Qua thấy thế thì lại càng thêm dùng sức, một tay còn lại ấn xuống bả vai Thân Giác, thấy người vẫn không chịu phối hợp, chỉ có thể cúi đầu dán sát bên tai Thân Giác nói: "Có tang thi."
Ba chữ này nhỏ đến mức như thầm thì.
Bọn tang thi này không chỉ có thị lực tốt mà thính lực cũng không tồi, chỉ cần nói chuyện hơi lớn tiếng một chút thôi thì đều có khả năng sẽ hấp dẫn chúng nó lại đây.
Trong bóng đêm, đôi mắt Thân Giác có vẻ phá lệ sáng rỡ, nghe được lời Thiệu Qua nói, cậu liền dừng giãy giụa, để im cho Thiệu Qua che môi mình lại, bất quá những tiếng bước chân thô nặng vẫn dần dần tiếp cận.
Thời điểm cửa sổ xe bị gõ vang, Thiệu Qua nhịn không được chửi nhỏ một câu, buông Thân Giác ra, xé những tờ báo dán lên cửa xe ra, lại dùng lực mở cửa, đẩy ngã những tang thi đang đập cửa bên ngoài ra đất, bắn mấy phát súng.
Bàn tay còn lại dùng dị năng tiêu diệt những tang thi bên cạnh.
Thân Giác thấy thế, cũng lấy cái ná và mấy hòn đá nhỏ từ trong túi ra. Hòn đá nhỏ đương nhiên không thể làm vỡ đầu tang thi, nhưng cậu có thể bắn phá mắt tang thi, phong bế thị lực bọn chúng.
Chỉ là ánh sáng ban đêm không tốt, những con tang thi đó còn di chuyển, Thân Giác có vài lần không bắn trúng mắt, không phải đánh trúng mũi tang thi thì là bắn vào trán, bọn tang thi này căn bản không thèm để ý đến loại thương tổn yếu ớt này.
Nhưng thật ra cái ót của Thiệu Qua cũng ăn vài phát, có chút dở khóc dở cười mà nói: "Cậu cất cái ná hỏng của cậu giùm tôi."
Còn may là chỉ có sáu, bảy con tang thi, Thiệu Qua giải quyết bọn nó cũng không cố sức, mà điều duy nhất làm hắn bực chính là, những con tang thi này tựa hồ đều thích chạy về phía Thân Giác bên kia.
Giải quyết xong mấy con tang thi, Thiệu Qua đào tinh hạch trong não bọn chúng ra, lại dùng nước rửa sạch sẽ, mới một lần nữa trở lại xe.
Nơi này không thể ở lại được nữa, nói không chừng tiếng đánh nhau của bọn họ đã đưa những con tang thi khác tới.
Thiệu Qua ném tinh hạch cho Thân Giác rồi lập tức khởi động xe. Bọn họ một lần nữa trở lại cao tốc, ở trên đường cao tốc còn gặp phải mấy con tang thi khác, Thiệu Qua không giảm tốc độ, trực tiếp vòng qua những tang thi đó đi về phía trước.
Thẳng đến khi sắc trời tờ mờ sáng, hắn mới giảm tốc độ, dừng lại nghỉ ngơi.
Nửa đêm liên tục lái xe, tinh thần Thiệu Qua hiện tại cũng có chút mệt mỏi, thói ở sạch cũng không thèm chú ý nữa, hắn cầm một cái áo khoác tùy tiện khoác lên người, vội vàng ném cho Thân Giác một câu "Tôi ngủ một lúc, có việc thì kêu tôi", sau đó mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Chờ hắn tỉnh lại thì đã là giữa trưa, hắn ngửi được mùi đồ ăn mùi mới tỉnh lại. Hắn kéo áo xuống, ngồi dậy, nhìn qua cửa sổ phía bên Thân Giác đang mở toang ra, người lại không ở trên xe.
Thiệu Qua lười biếng duỗi eo rồi mới xuống xe. Hắn nhìn thấy Thân Giác đang đứng cách đó không xa. Không biết Thân Giác tìm thấy cỏ khô và củi ở đâu, đang châm lửa nấu mì. Cậu nấu chắc là mì ăn liền, mì sợi trong nồi nhìn qua sắc hương vị đều đầy đủ, nước canh đậm vị, làm người ta mới nhìn thôi là đã muốn ăn.
Thiệu Qua vừa lại gần, Thân Giác liền ngẩng đầu lên. Thấy người đã tỉnh, cậu lấy một cái chén nhỏ bên cạnh múc cho Thiệu Qua một chén. Thiệu Qua cũng không khách sáo với Thân Giác, ăn xong, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ăn xong, Thiệu Qua về lại trên xe nghiên cứu bản đồ một chút. Bây giờ bọn họ đã cách B thành rất gần, chỉ còn mấy chục km nữa thôi, hai tiếng hẳn là có thể tới rồi.
Thân Giác đi rửa nồi và chén, Thiệu Qua ở trên xe đợi một hồi mà vẫn chưa thấy người trở về, chỉ có thể xuống xe, khóa xe dọc theo hướng Thân Giác rời đi đi tìm cậu.
Thân Giác nói phụ cận nơi này có một hồ nước, cho nên Thiệu Qua mới để cậu đi rửa nồi chén. Thiệu Qua đi tận bảy tám phút, mới nhìn thấy cái hồ mà Thân Giác nói.
Hồ nước không to lắm, ban đầu chắc là dùng để tưới ruộng nước, chỉ là hiện tại đã không còn ai trồng trọt nữa, bên cạnh đồng ruộng đều là một mảnh hoang vu.
Người hắn muốn tìm lúc này đang đứng ở bờ hồ, mà đứng cách Thân Giác không xa là một con tang thi. Tang thi nhào tới Thân Giác vài lần, nhưng còn may Thân Giác đều né được, trong tay Thân Giác chỉ có một cây gậy gỗ, cậu chuyên hướng tới đầu tang thi mà đập, nhưng lực thương tổn quá thấp.
Tang thi toàn thân đều tắm mình dưới ánh mặt trời, rõ ràng làn da đều bị nướng đến bốc khói, lại còn bám riết không tha mà muốn cắn Thân Giác, bên miệng nhiễu xuống tràng dài nước miếng.
Thiệu Qua vừa nhìn thấy, vội vàng vọt qua, hắn đánh vài cái đã đánh chết tang thi, mới quay đầu lại nhìn Thân Giác, "Cậu có ổn không?"
Vẻ mặt Thân Giác còn tính là trấn định, cậu gật gật đầu.
Thiệu Qua lúc này mới đi kiểm tra con tang thi kia. Đến giờ hắn còn chưa thấy con tang thi nào dám hành tẩu dưới ánh mặt trời như vậy đâu, tang thi này sao cứ thấy quái dị kiểu gì?
Hắn lấy tinh hạch trong óc tang thi ra, phát hiện chỉ là tinh hạch bình thường, càng cảm thấy kỳ quái.
Liên tưởng đến biểu hiện kì quái của đàn tang thi đêm qua, Thiệu Qua không khỏi đặt tầm mắt trên người Thân Giác.
Mấy con tang thi đêm qua hình như cũng cảm thấy vô cùng hứng thú với Thân Giác, mấy lần nhào lên đều phải nhào về phía Thân Giác.
Những tang thi hắn gặp được đều là công kích loạn xạ, sao bây giờ lại khác hoàn toàn vậy?
Thân Giác đối diện với ánh mắt của Thiệu Qua, đã biết đối phương suy nghĩ cái gì, cậu mím môi nói: "Có liên quan đến thể chất của tôi, tôi đã nói với anh rồi, hiện tại tôi có thể hấp dẫn tang thi, trừ khi...... Trừ khi mang thai, lực hấp dẫn đối với tang thi mới có thể giảm đi."
Nếu là trước đây, Thiệu Qua sẽ không tin lời này của Thân Giác, hắn chỉ cho rằng Thân Giác điên rồi, nhưng hiện tại...... Hôm trước hắn mới gặp được một người đàn ông mang thai, hơn nữa Thân Giác đã nói với hắn mấy lần, mỗi một lần đều không giống như đang nói giỡn.
Thiệu Qua đứng lên, qua lại đi dạo vài bước, mới nhìn về phía Thân Giác, "Vậy cậu định làm sao bây giờ?"
Nếu Thân Giác là loại thể chất này, căn bản rất khó sống sót ở mạt thế, chính cậu lại không có dị năng, nếu còn chiêu dụ tang thi như vậy mà nói, gần như chỉ có nước chết.
Khó trách cậu lại nói không mang thai sẽ chết.
Thân Giác hơi hơi gục đầu xuống, "Tôi đi tìm người khác giúp một chút."
Cái gọi là "giúp một chút" này, Thiệu Qua và Thân Giác đều biết là có ý tứ gì.
Thiệu Qua nghe được lời này, biểu tình có chút mất tự nhiên, một lát sau, hắn mới nói: "Đi trước đi, chúng ta đi tới B thành trước."
Thân Giác ừ một tiếng, đi tới phía trước rửa nồi chén xong rồi cùng Thiệu Qua đi trở về. Suốt hai tiếng chạy xe, hai người đều thống nhất giữ trầm mặc, bởi vì ngày hôm qua Thiệu Qua gần như lái xe nguyên một ngày, cho nên hôm nay đổi thành Thân Giác lái.
Thân Giác vẫn luôn nhìn thẳng phía trước, biểu tình không có chút biến hóa nào. Thiệu Qua cũng quay đầu nhìn phong cảnh ven đường, không biết nên nói cái gì.
Thiệu Qua không thích đàn ông, ít nhất đến bây giờ là không thích. Thân Giác lại còn là thành viên chung nhóm với hắn, hắn tuyệt đối sẽ không ra tay với thành viên của nhóm mình. Bởi nếu làm thế, sẽ khiến hắn cảm thấy có chút ghê tởm.
Không có cảm tình, giao hợp như thế thì có khác gì động vật đâu?
Cho nên mặc dù Thiệu Qua cảm thấy có hơi áy náy thật, nhưng hắn cũng sẽ không hy sinh chính mình, buộc mình phải thượng một người đàn ông, trừ khi là hắn điên rồi.
Hai giờ sau, bọn họ bình an tiến vào B thành.
B thành quả nhiên có một căn cứ loại nhỏ, nhưng muốn tiến vào căn cứ thì phải giao vật tư của mình ra, bao gồm tinh hạch, sung công, về sau sẽ chia đều.
Ở đây tuân theo chủ nghĩa bình đẳng.
Thiệu Qua thấy yêu cầu như vậy thì không muốn đi vào nữa. Giao một phần hắn còn có thể chấp nhận, giao toàn bộ, thật sự là quá mạo hiểm.
Người phụ trách xét duyệt tư liệu nhìn thấy Thiệu Qua chuẩn bị rời đi, cho rằng Thiệu Qua và Thân Giác không có vật tư, đột nhiên nói: "Các cậu muốn ở lại nơi này cũng không phải là không thể, ở chỗ này của chúng tôi có một vị trí, không cần vật tư cũng có thể tiến vào."
Thiệu Qua dừng chân, quay đầu lại nhìn người phụ trách. Cho dù một đường phong trần mệt mỏi, cũng không hề ảnh hưởng đến mỹ mạo của hắn, "Chức vị gì?"
Người phụ trách chăm chú nhìn Thiệu Qua, lại nhìn Thân Giác bên cạnh, hắn đã sớm nhận ra đây là hai vị minh tinh. Chỗ này của bọn họ lúc trước cũng có vài vị minh tinh tiến vào, cũng sống chung được một khoảng thời gian rồi.
Hai người này lớn lên thật đẹp, đặc biệt là cái người thoạt nhìn hơn mấy tuổi này.
Người phụ trách chà xát tay, trên mặt treo nụ cười đầy thâm ý, "Chỗ này của chúng tôi cũng vô cùng hoan nghênh công chúa và thiếu gia, vào ở miễn phí, chỉ cần mỗi tuần làm việc vài ngày là được."
Thế thì kiểu gần như hắn, chẳng lẽ là muốn cậu tìm hai người còn lại trong top 3? Có điều hai người kia có còn sống hay không mới là vấn đề.
Bọn họ ở bên này nói chuyện giết thời gian, người đàn ông kia lại hơi do dự đi tới. Hắn ta nở một nụ cười lả giả lấy lòng, "Vẫn nên đi cùng nhau thì hơn, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau."
Thần sắc Thiệu Qua so với trước lạnh hơn ba phần, "Không cần."
Người đàn ông nghe thấy vậy, có chút lưu luyến mà nhìn mặt Thiệu Qua vài lần, mới miễn cưỡng quay đầu đi.
Thiệu Qua nhìn người đàn ông kia đi rồi, mới hơi nhẹ nhàng thở ra. Nhưng hắn vừa mới quay đầu thì lại thấy Thân Giác đang dùng cùng một loại ánh mắt y như người đàn ông lúc nãy nhìn mình mà nhìn theo bóng dáng hắn ta rời đi.
Thiệu Qua: "......"
Hắn nhịn không được duỗi tay che mắt Thân Giác lại, "Đừng nhìn, người cũng đã đi rồi."
Thân Giác bị chặn tầm mắt, chỉ có thể thu hồi ánh mắt lại, xoay người đi vào trong phòng. Cậu vẫn còn tiếc người đàn ông có không gian dị năng kia, lúc bọn họ xuất phát, tâm tư cậu còn chưa trở về.
Thân Giác ngồi trên ghế nghĩ ngợi, nhưng ở trong mắt Thiệu Qua chính là Thân Giác rầu rĩ không vui, chỉ vì một người đàn ông lúc sáng.
Hắn mím môi, nói: "Nếu cậu muốn đi cùng người đàn ông kia đến như vậy, chờ tới B thành gặp lại hắn ta, cậu cứ đi theo hắn ta đi."
Thân Giác nghe vậy, lắc đầu, "Tôi không muốn đi theo hắn ta."
Thiệu Qua liếc mắt nhìn Thân Giác một cái, "Thế thì cứ vậy đi."
Hôm nay vận khí của bọn họ không được tốt lắm, không tìm được nơi để ngủ. Thiệu Qua thấy sắc trời dần tối, đành giảm tốc độ tìm nơi dừng xe.
Tối nay bọn họ chỉ có thể ngủ luôn trên xe, may là Thiệu Qua có dị năng hệ thủy, bọn họ đến chỗ nào cũng đều có nước dùng.
Thiệu Qua dán báo lên cửa kính xe rồi điều chỉnh lại ghế ngồi, nhưng cho dù có như vậy cũng không thể duỗi thẳng đôi chân lớn lên có hơi dài kia. Hắn gác chân lên tay lái một hồi, được một lúc lại chỉ có thể co về, mà Thân Giác bên cạnh cũng giống hắn, cả người co lại thành một đoàn.
Bóng đêm dần dần đặc lại, nếu không phải là mạt thế, Thiệu Qua còn có ý định ngồi trên nóc xe ngắm trăng. Những ngày đắm chìm dưới ánh đèn sân khấu như đã cách hắn rất xa, rõ ràng chỉ mới có mấy tháng mà thôi.
Hiện tại bên cạnh hắn không có người nhà, bạn bè, chỉ có Thân Giác. Nghĩ đến đây, Thiệu Qua nhịn không được liếc mắt qua nhìn Thân Giác một cái, đối phương đưa lưng về phía hắn, không thấy rõ khuôn mặt.
Lại còn là một người ngày nào cũng ảo tưởng muốn mang thai.
Đêm nay Thiệu Qua chỉ ngủ đến nửa đêm thì đột nhiên bị tiếng bước chân thô nặng làm bừng tỉnh, hắn thình lình mở mắt ra, tay lập tức sờ đến khẩu súng dưới yên xe.
Hắn ngưng thần nghe động tĩnh ở bên ngoài, một đàn tang thi, ít nhất có ba, bốn con, bây giờ hắn chỉ có thể hi vọng bọn nó không phát hiện ra bọn họ, bằng không nếu hắn nổ một phát súng này, khả năng sẽ đưa tới càng nhiều tang thi.
Lúc Thiệu Qua nghe động tĩnh bên ngoài, dường như Thân Giác cũng tỉnh, cậu cựa mình, hơi ngẩng đầu lên, cậu còn chưa kịp nói chuyện, Thiệu Qua đã nghiêng người qua, bưng kín môi Thân Giác.
Ngón tay hắn có chút lạnh, đè trên đôi môi ấm áp của Thân Giác.
Hai người dựa vào rất gần, gần như dán lên nhau.
Cằm Thiệu Qua đặt trên đỉnh đầu Thân Giác, hắn ngửi được mùi sữa tắm nhẹ nhàng thoải mái trên người cậu.
Nói đến cũng kỳ quái, hắn và Thân Giác đều không được tắm rửa cẩn thận, mỗi ngày cũng chỉ lấy nước xối qua loa, nhưng trên người cậu vẫn luôn có mùi sữa tắm nhàn nhạt, phảng phất như đã thành mùi thơm vốn có của cơ thể.
Thân Giác đột nhiên bị bịt miệng, không khỏi muốn đẩy tay Thiệu Qua ra, Thiệu Qua thấy thế thì lại càng thêm dùng sức, một tay còn lại ấn xuống bả vai Thân Giác, thấy người vẫn không chịu phối hợp, chỉ có thể cúi đầu dán sát bên tai Thân Giác nói: "Có tang thi."
Ba chữ này nhỏ đến mức như thầm thì.
Bọn tang thi này không chỉ có thị lực tốt mà thính lực cũng không tồi, chỉ cần nói chuyện hơi lớn tiếng một chút thôi thì đều có khả năng sẽ hấp dẫn chúng nó lại đây.
Trong bóng đêm, đôi mắt Thân Giác có vẻ phá lệ sáng rỡ, nghe được lời Thiệu Qua nói, cậu liền dừng giãy giụa, để im cho Thiệu Qua che môi mình lại, bất quá những tiếng bước chân thô nặng vẫn dần dần tiếp cận.
Thời điểm cửa sổ xe bị gõ vang, Thiệu Qua nhịn không được chửi nhỏ một câu, buông Thân Giác ra, xé những tờ báo dán lên cửa xe ra, lại dùng lực mở cửa, đẩy ngã những tang thi đang đập cửa bên ngoài ra đất, bắn mấy phát súng.
Bàn tay còn lại dùng dị năng tiêu diệt những tang thi bên cạnh.
Thân Giác thấy thế, cũng lấy cái ná và mấy hòn đá nhỏ từ trong túi ra. Hòn đá nhỏ đương nhiên không thể làm vỡ đầu tang thi, nhưng cậu có thể bắn phá mắt tang thi, phong bế thị lực bọn chúng.
Chỉ là ánh sáng ban đêm không tốt, những con tang thi đó còn di chuyển, Thân Giác có vài lần không bắn trúng mắt, không phải đánh trúng mũi tang thi thì là bắn vào trán, bọn tang thi này căn bản không thèm để ý đến loại thương tổn yếu ớt này.
Nhưng thật ra cái ót của Thiệu Qua cũng ăn vài phát, có chút dở khóc dở cười mà nói: "Cậu cất cái ná hỏng của cậu giùm tôi."
Còn may là chỉ có sáu, bảy con tang thi, Thiệu Qua giải quyết bọn nó cũng không cố sức, mà điều duy nhất làm hắn bực chính là, những con tang thi này tựa hồ đều thích chạy về phía Thân Giác bên kia.
Giải quyết xong mấy con tang thi, Thiệu Qua đào tinh hạch trong não bọn chúng ra, lại dùng nước rửa sạch sẽ, mới một lần nữa trở lại xe.
Nơi này không thể ở lại được nữa, nói không chừng tiếng đánh nhau của bọn họ đã đưa những con tang thi khác tới.
Thiệu Qua ném tinh hạch cho Thân Giác rồi lập tức khởi động xe. Bọn họ một lần nữa trở lại cao tốc, ở trên đường cao tốc còn gặp phải mấy con tang thi khác, Thiệu Qua không giảm tốc độ, trực tiếp vòng qua những tang thi đó đi về phía trước.
Thẳng đến khi sắc trời tờ mờ sáng, hắn mới giảm tốc độ, dừng lại nghỉ ngơi.
Nửa đêm liên tục lái xe, tinh thần Thiệu Qua hiện tại cũng có chút mệt mỏi, thói ở sạch cũng không thèm chú ý nữa, hắn cầm một cái áo khoác tùy tiện khoác lên người, vội vàng ném cho Thân Giác một câu "Tôi ngủ một lúc, có việc thì kêu tôi", sau đó mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Chờ hắn tỉnh lại thì đã là giữa trưa, hắn ngửi được mùi đồ ăn mùi mới tỉnh lại. Hắn kéo áo xuống, ngồi dậy, nhìn qua cửa sổ phía bên Thân Giác đang mở toang ra, người lại không ở trên xe.
Thiệu Qua lười biếng duỗi eo rồi mới xuống xe. Hắn nhìn thấy Thân Giác đang đứng cách đó không xa. Không biết Thân Giác tìm thấy cỏ khô và củi ở đâu, đang châm lửa nấu mì. Cậu nấu chắc là mì ăn liền, mì sợi trong nồi nhìn qua sắc hương vị đều đầy đủ, nước canh đậm vị, làm người ta mới nhìn thôi là đã muốn ăn.
Thiệu Qua vừa lại gần, Thân Giác liền ngẩng đầu lên. Thấy người đã tỉnh, cậu lấy một cái chén nhỏ bên cạnh múc cho Thiệu Qua một chén. Thiệu Qua cũng không khách sáo với Thân Giác, ăn xong, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ăn xong, Thiệu Qua về lại trên xe nghiên cứu bản đồ một chút. Bây giờ bọn họ đã cách B thành rất gần, chỉ còn mấy chục km nữa thôi, hai tiếng hẳn là có thể tới rồi.
Thân Giác đi rửa nồi và chén, Thiệu Qua ở trên xe đợi một hồi mà vẫn chưa thấy người trở về, chỉ có thể xuống xe, khóa xe dọc theo hướng Thân Giác rời đi đi tìm cậu.
Thân Giác nói phụ cận nơi này có một hồ nước, cho nên Thiệu Qua mới để cậu đi rửa nồi chén. Thiệu Qua đi tận bảy tám phút, mới nhìn thấy cái hồ mà Thân Giác nói.
Hồ nước không to lắm, ban đầu chắc là dùng để tưới ruộng nước, chỉ là hiện tại đã không còn ai trồng trọt nữa, bên cạnh đồng ruộng đều là một mảnh hoang vu.
Người hắn muốn tìm lúc này đang đứng ở bờ hồ, mà đứng cách Thân Giác không xa là một con tang thi. Tang thi nhào tới Thân Giác vài lần, nhưng còn may Thân Giác đều né được, trong tay Thân Giác chỉ có một cây gậy gỗ, cậu chuyên hướng tới đầu tang thi mà đập, nhưng lực thương tổn quá thấp.
Tang thi toàn thân đều tắm mình dưới ánh mặt trời, rõ ràng làn da đều bị nướng đến bốc khói, lại còn bám riết không tha mà muốn cắn Thân Giác, bên miệng nhiễu xuống tràng dài nước miếng.
Thiệu Qua vừa nhìn thấy, vội vàng vọt qua, hắn đánh vài cái đã đánh chết tang thi, mới quay đầu lại nhìn Thân Giác, "Cậu có ổn không?"
Vẻ mặt Thân Giác còn tính là trấn định, cậu gật gật đầu.
Thiệu Qua lúc này mới đi kiểm tra con tang thi kia. Đến giờ hắn còn chưa thấy con tang thi nào dám hành tẩu dưới ánh mặt trời như vậy đâu, tang thi này sao cứ thấy quái dị kiểu gì?
Hắn lấy tinh hạch trong óc tang thi ra, phát hiện chỉ là tinh hạch bình thường, càng cảm thấy kỳ quái.
Liên tưởng đến biểu hiện kì quái của đàn tang thi đêm qua, Thiệu Qua không khỏi đặt tầm mắt trên người Thân Giác.
Mấy con tang thi đêm qua hình như cũng cảm thấy vô cùng hứng thú với Thân Giác, mấy lần nhào lên đều phải nhào về phía Thân Giác.
Những tang thi hắn gặp được đều là công kích loạn xạ, sao bây giờ lại khác hoàn toàn vậy?
Thân Giác đối diện với ánh mắt của Thiệu Qua, đã biết đối phương suy nghĩ cái gì, cậu mím môi nói: "Có liên quan đến thể chất của tôi, tôi đã nói với anh rồi, hiện tại tôi có thể hấp dẫn tang thi, trừ khi...... Trừ khi mang thai, lực hấp dẫn đối với tang thi mới có thể giảm đi."
Nếu là trước đây, Thiệu Qua sẽ không tin lời này của Thân Giác, hắn chỉ cho rằng Thân Giác điên rồi, nhưng hiện tại...... Hôm trước hắn mới gặp được một người đàn ông mang thai, hơn nữa Thân Giác đã nói với hắn mấy lần, mỗi một lần đều không giống như đang nói giỡn.
Thiệu Qua đứng lên, qua lại đi dạo vài bước, mới nhìn về phía Thân Giác, "Vậy cậu định làm sao bây giờ?"
Nếu Thân Giác là loại thể chất này, căn bản rất khó sống sót ở mạt thế, chính cậu lại không có dị năng, nếu còn chiêu dụ tang thi như vậy mà nói, gần như chỉ có nước chết.
Khó trách cậu lại nói không mang thai sẽ chết.
Thân Giác hơi hơi gục đầu xuống, "Tôi đi tìm người khác giúp một chút."
Cái gọi là "giúp một chút" này, Thiệu Qua và Thân Giác đều biết là có ý tứ gì.
Thiệu Qua nghe được lời này, biểu tình có chút mất tự nhiên, một lát sau, hắn mới nói: "Đi trước đi, chúng ta đi tới B thành trước."
Thân Giác ừ một tiếng, đi tới phía trước rửa nồi chén xong rồi cùng Thiệu Qua đi trở về. Suốt hai tiếng chạy xe, hai người đều thống nhất giữ trầm mặc, bởi vì ngày hôm qua Thiệu Qua gần như lái xe nguyên một ngày, cho nên hôm nay đổi thành Thân Giác lái.
Thân Giác vẫn luôn nhìn thẳng phía trước, biểu tình không có chút biến hóa nào. Thiệu Qua cũng quay đầu nhìn phong cảnh ven đường, không biết nên nói cái gì.
Thiệu Qua không thích đàn ông, ít nhất đến bây giờ là không thích. Thân Giác lại còn là thành viên chung nhóm với hắn, hắn tuyệt đối sẽ không ra tay với thành viên của nhóm mình. Bởi nếu làm thế, sẽ khiến hắn cảm thấy có chút ghê tởm.
Không có cảm tình, giao hợp như thế thì có khác gì động vật đâu?
Cho nên mặc dù Thiệu Qua cảm thấy có hơi áy náy thật, nhưng hắn cũng sẽ không hy sinh chính mình, buộc mình phải thượng một người đàn ông, trừ khi là hắn điên rồi.
Hai giờ sau, bọn họ bình an tiến vào B thành.
B thành quả nhiên có một căn cứ loại nhỏ, nhưng muốn tiến vào căn cứ thì phải giao vật tư của mình ra, bao gồm tinh hạch, sung công, về sau sẽ chia đều.
Ở đây tuân theo chủ nghĩa bình đẳng.
Thiệu Qua thấy yêu cầu như vậy thì không muốn đi vào nữa. Giao một phần hắn còn có thể chấp nhận, giao toàn bộ, thật sự là quá mạo hiểm.
Người phụ trách xét duyệt tư liệu nhìn thấy Thiệu Qua chuẩn bị rời đi, cho rằng Thiệu Qua và Thân Giác không có vật tư, đột nhiên nói: "Các cậu muốn ở lại nơi này cũng không phải là không thể, ở chỗ này của chúng tôi có một vị trí, không cần vật tư cũng có thể tiến vào."
Thiệu Qua dừng chân, quay đầu lại nhìn người phụ trách. Cho dù một đường phong trần mệt mỏi, cũng không hề ảnh hưởng đến mỹ mạo của hắn, "Chức vị gì?"
Người phụ trách chăm chú nhìn Thiệu Qua, lại nhìn Thân Giác bên cạnh, hắn đã sớm nhận ra đây là hai vị minh tinh. Chỗ này của bọn họ lúc trước cũng có vài vị minh tinh tiến vào, cũng sống chung được một khoảng thời gian rồi.
Hai người này lớn lên thật đẹp, đặc biệt là cái người thoạt nhìn hơn mấy tuổi này.
Người phụ trách chà xát tay, trên mặt treo nụ cười đầy thâm ý, "Chỗ này của chúng tôi cũng vô cùng hoan nghênh công chúa và thiếu gia, vào ở miễn phí, chỉ cần mỗi tuần làm việc vài ngày là được."