Chương 38: Chỉ Có Thể Làm Bạn
Ngày 12/ 9.
Gia đình Mỹ Anh đã lên máy bay và cất cánh trở về Mỹ. Từ sau khi gặp nhau vào đêm hôm đó, tớ không gặp lại cậu ấy nữa, những lời cuối cùng mà tớ nhận được chỉ qua tấm thư tay. Cảm xúc khi đọc bức thư ấy là gì nhỉ? Thật khó tả, nhưng tớ vẫn hiểu cho Mỹ Anh. Hạo Thiên cũng đi cùng ba tiễn cậu ấy ra sân bay rồi. Tuy chúng tớ thường ít nói chuyện với nhau, nhưng đến lúc tạm biệt lại hiểu cho nhau như thế.
Hôm nay là ngày nghỉ nên tớ dẫn Hạnh Hạnh đi chợ mới ở đầu ngõ. Ở đây bán rất nhiều thứ, từ quần áo đến quà lưu niệm, đồ ăn vặt hay thức uống giải nhiệt. Dì Thanh bận một số công việc nên chỉ có hai chị em đi thôi.
Vì đã 16h hơn nên ở đây vô cùng nhộp nhịp, hầu hết người ta cũng đổ xô đi chơi với nhau, nhưng đông như vậy thì đúng là sợ sẽ lạc quá đi...
Hạnh Hạnh đột nhiên kéo vạc áo tớ, tay chỉ về một hướng rồi nói:
- Khoai chiên kìa chị, chúng ta ăn đi.
- Được rồi.
Vì có một ít tiền vặt nên hôm nay tớ quyết định sẽ bao ăn em ấy, dù sao gia đình của dì cũng giúp đỡ mình rất nhiều rồi, nên dù sao cũng phải tốt với Hạnh Hạnh một chút.
Túi khoai tây nóng hổi, cái mùi thơm đặc trưng bay lất phất, làm tớ và em để mở to mắt ra, cổ họng bắt đầu nuốt nước bọt. Ông chủ đưa túi khôải phía trước, vừa định cầm lấy thì bất ngờ có một bàn tay to cao lấy nó trước. Chẳng phải là của chị em tớ sao?
Hậm hực quay ra sau nhìn, muốn hỏi lý lẽ thì đó lại là Trình Dương, không ngờ cậu ấy lại ở đây, bên cạnh là vài thanh niên khác nữa.
- Chị ơi, mình là người đến trước, tại sao anh trai này lại lấy phần của chúng ta?
Hạnh Hạnh một bên chỉ tay cất tiếng.
Trình Dương nhìn xuống với gương mặt có chút ngạc nhiên rồi cũng lên tiếng:
- Cậu đứng ở đây à? Xin lỗi nhưng do cậu khiêm tốn quá nên tôi không thấy. Thôi thì nhường cho cậu vậy.
Nói rồi cậu ta trả lại túi khoai tây cho tớ.
Nhưng ý là nói tớ lùn đấy à? Bất lịch sự thế, rõ ràng là đến sau còn giở cái giọng trêu chọc đó.
- Nhường cái gì chứ? Tớ đến trước mà.
Một cậu bạn khác đứng cạnh Trình Dương cười một phát rồi nói:
- Chà, bạn này đáng yêu quá, cậu có muốn đi chơi với tôi không?
Lời nói đầu tiên với con gái mà như vậy thì đúng là tớ chẳng thèm trả lời mà, gương mặt cậu ta cứ cười khẩy trông không tốt tí nào...
Tớ kéo tay Hạnh Hạnh đi mà không nói thêm lời nào.
- Chị ơi, hình như anh trai kia muốn nói gì đó.
- Mặc kệ họ đi, chỉ hai chúng ta đi chơi là đủ vui rồi.
Hai bọn tớ ngồi trên chiếc ghế đá ven bờ hộ Du Toa, không khi mát mẻ, thoải mái. Đồng hồ đã sắp điểm 5h chiều, nhưng như vậy còn càng đông người vào chợ hơn nữa. Vừa nhăm nhi khoay tây chiên nóng hổi, vừa ngắm nhìn hoàng hôn đang dần xuống, vạc nắng cuối cùng ánh lên mặt nước, lắp lánh tuyệt đẹp.
Hạnh Hạnh đang rất vui, em ấy cười tươi rồi chạy ra phía trước nhặt lá thu.
Đột nhiên từ phía sau có một giọng nói cất lên.
- Xin lỗi vì chuyện lúc nãy.
Lại là Trình Dương, xin lỗi vì cái gì chứ?
- Đâu có gì phải xin lỗi.
- Thật ra tôi muốn nói chuyện với cậu...
- Vậy cậu lại đây ngồi đi.
Không biết là Trình Dương muốn nói gì, nhưng từ hôm cậu ấy nói lên cảm xúc của mình dành cho tớ, thì cả hai lại ít gặp nhau hơn. Tớ cũng hơi có lỗi vì đã không nói rõ, có lẽ cậu ấy rối lắm...
- Cậu quên hết những gì tôi nói ngày hôm đó đi.
- H-hả?...
- Tôi không muốn cậu phải khó xử.
Khi nói những lời ấy, mắt Trình Dương dần quay sang nhìn thẳng vào mắt tớ, gương mặt có chút buồn, ánh mắt sắc lẹm không thay đổi.
- Vậy sao...
Cậu ấy yên lặng một hồi lâu, dường như cố gắng nói gì đó quang trọng nhưng do dự.
- Từ nay tôi sẽ không thích cậu nữa, nên hãy tiếp tục làm bạn với tôi.
Không khi dần trở nên căng thẳng, câu nói này làm tớ gợi nhớ đến tình cảm đơn phương của Mỹ Anh, tại sao lại rối rắm đến thế, tớ không muốn nghe những lời nói như chính tớ là người làm hai cậu ấy thất vọng như vậy.
- Chúng ta đương nhiên vẫn sẽ là bạn!
Tớ đặt tay lên vai Trình Dương rồi cười thật tươi, một phần để giải vây bầu không khí u buồn này, một phần là tớ muốn cậu ấy thoải mái hơn mà không phải lo lắng về bất cứ điều gì.
Tớ rất cảm ơn vì cậu ấy đã thích tớ, nhưng trong lòng đã có người mình thích nê không thể đáp lại được tình cảm này, chắc chắn phải xác định thật kỹ, vì tớ không muốn làm ai phải tổn thương vì mình. Mong là Trình Dương sẽ thoải mái, vui vẻ trở lại sau chuyện này...
- Cảm ơn Trình Dương, tớ rất vui vì đã quen biết cậu.
Gia đình Mỹ Anh đã lên máy bay và cất cánh trở về Mỹ. Từ sau khi gặp nhau vào đêm hôm đó, tớ không gặp lại cậu ấy nữa, những lời cuối cùng mà tớ nhận được chỉ qua tấm thư tay. Cảm xúc khi đọc bức thư ấy là gì nhỉ? Thật khó tả, nhưng tớ vẫn hiểu cho Mỹ Anh. Hạo Thiên cũng đi cùng ba tiễn cậu ấy ra sân bay rồi. Tuy chúng tớ thường ít nói chuyện với nhau, nhưng đến lúc tạm biệt lại hiểu cho nhau như thế.
Hôm nay là ngày nghỉ nên tớ dẫn Hạnh Hạnh đi chợ mới ở đầu ngõ. Ở đây bán rất nhiều thứ, từ quần áo đến quà lưu niệm, đồ ăn vặt hay thức uống giải nhiệt. Dì Thanh bận một số công việc nên chỉ có hai chị em đi thôi.
Vì đã 16h hơn nên ở đây vô cùng nhộp nhịp, hầu hết người ta cũng đổ xô đi chơi với nhau, nhưng đông như vậy thì đúng là sợ sẽ lạc quá đi...
Hạnh Hạnh đột nhiên kéo vạc áo tớ, tay chỉ về một hướng rồi nói:
- Khoai chiên kìa chị, chúng ta ăn đi.
- Được rồi.
Vì có một ít tiền vặt nên hôm nay tớ quyết định sẽ bao ăn em ấy, dù sao gia đình của dì cũng giúp đỡ mình rất nhiều rồi, nên dù sao cũng phải tốt với Hạnh Hạnh một chút.
Túi khoai tây nóng hổi, cái mùi thơm đặc trưng bay lất phất, làm tớ và em để mở to mắt ra, cổ họng bắt đầu nuốt nước bọt. Ông chủ đưa túi khôải phía trước, vừa định cầm lấy thì bất ngờ có một bàn tay to cao lấy nó trước. Chẳng phải là của chị em tớ sao?
Hậm hực quay ra sau nhìn, muốn hỏi lý lẽ thì đó lại là Trình Dương, không ngờ cậu ấy lại ở đây, bên cạnh là vài thanh niên khác nữa.
- Chị ơi, mình là người đến trước, tại sao anh trai này lại lấy phần của chúng ta?
Hạnh Hạnh một bên chỉ tay cất tiếng.
Trình Dương nhìn xuống với gương mặt có chút ngạc nhiên rồi cũng lên tiếng:
- Cậu đứng ở đây à? Xin lỗi nhưng do cậu khiêm tốn quá nên tôi không thấy. Thôi thì nhường cho cậu vậy.
Nói rồi cậu ta trả lại túi khoai tây cho tớ.
Nhưng ý là nói tớ lùn đấy à? Bất lịch sự thế, rõ ràng là đến sau còn giở cái giọng trêu chọc đó.
- Nhường cái gì chứ? Tớ đến trước mà.
Một cậu bạn khác đứng cạnh Trình Dương cười một phát rồi nói:
- Chà, bạn này đáng yêu quá, cậu có muốn đi chơi với tôi không?
Lời nói đầu tiên với con gái mà như vậy thì đúng là tớ chẳng thèm trả lời mà, gương mặt cậu ta cứ cười khẩy trông không tốt tí nào...
Tớ kéo tay Hạnh Hạnh đi mà không nói thêm lời nào.
- Chị ơi, hình như anh trai kia muốn nói gì đó.
- Mặc kệ họ đi, chỉ hai chúng ta đi chơi là đủ vui rồi.
Hai bọn tớ ngồi trên chiếc ghế đá ven bờ hộ Du Toa, không khi mát mẻ, thoải mái. Đồng hồ đã sắp điểm 5h chiều, nhưng như vậy còn càng đông người vào chợ hơn nữa. Vừa nhăm nhi khoay tây chiên nóng hổi, vừa ngắm nhìn hoàng hôn đang dần xuống, vạc nắng cuối cùng ánh lên mặt nước, lắp lánh tuyệt đẹp.
Hạnh Hạnh đang rất vui, em ấy cười tươi rồi chạy ra phía trước nhặt lá thu.
Đột nhiên từ phía sau có một giọng nói cất lên.
- Xin lỗi vì chuyện lúc nãy.
Lại là Trình Dương, xin lỗi vì cái gì chứ?
- Đâu có gì phải xin lỗi.
- Thật ra tôi muốn nói chuyện với cậu...
- Vậy cậu lại đây ngồi đi.
Không biết là Trình Dương muốn nói gì, nhưng từ hôm cậu ấy nói lên cảm xúc của mình dành cho tớ, thì cả hai lại ít gặp nhau hơn. Tớ cũng hơi có lỗi vì đã không nói rõ, có lẽ cậu ấy rối lắm...
- Cậu quên hết những gì tôi nói ngày hôm đó đi.
- H-hả?...
- Tôi không muốn cậu phải khó xử.
Khi nói những lời ấy, mắt Trình Dương dần quay sang nhìn thẳng vào mắt tớ, gương mặt có chút buồn, ánh mắt sắc lẹm không thay đổi.
- Vậy sao...
Cậu ấy yên lặng một hồi lâu, dường như cố gắng nói gì đó quang trọng nhưng do dự.
- Từ nay tôi sẽ không thích cậu nữa, nên hãy tiếp tục làm bạn với tôi.
Không khi dần trở nên căng thẳng, câu nói này làm tớ gợi nhớ đến tình cảm đơn phương của Mỹ Anh, tại sao lại rối rắm đến thế, tớ không muốn nghe những lời nói như chính tớ là người làm hai cậu ấy thất vọng như vậy.
- Chúng ta đương nhiên vẫn sẽ là bạn!
Tớ đặt tay lên vai Trình Dương rồi cười thật tươi, một phần để giải vây bầu không khí u buồn này, một phần là tớ muốn cậu ấy thoải mái hơn mà không phải lo lắng về bất cứ điều gì.
Tớ rất cảm ơn vì cậu ấy đã thích tớ, nhưng trong lòng đã có người mình thích nê không thể đáp lại được tình cảm này, chắc chắn phải xác định thật kỹ, vì tớ không muốn làm ai phải tổn thương vì mình. Mong là Trình Dương sẽ thoải mái, vui vẻ trở lại sau chuyện này...
- Cảm ơn Trình Dương, tớ rất vui vì đã quen biết cậu.