Chương 37: Dẫn gái về nhà
Suốt thàng qua kể từ khi cuộc gọi đó kết thúc Băng Thiên và Tử Phong không hề gặp nhau. Càng ngày sống trong căn biệt thự to lớn cô cảm thấy mình như bị cách ly với bên ngoài mặc dù xung quanh cô có rất nhiều người nói chuyện và chơi đùa cùng cô nhưng trái tim cô đang rỉ máu.
- Thiếu phu nhân! Đã 11h rồi, người không nên đợi thiếu gia nữa. Cơm canh cũng đã nguội có cần tôi hâm nóng lại không?
Bà đầu bếp thấy cô nằm gục trên bàn thì vội chạy lại hỏi. Bạch Băng Thiên đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn bà rồi mỉm cười lên tiếng.
- Dì Phương! Dì ra đây lấy gì sao?
- Không có! Nữa đêm tôi khát nước nên dậy đi uống. Người có cần tôi hâm lại đồ ăn không?
- Không cần đâu ạ! Phiền dì dọn dùm con.
Nói rồi cô đứng dậy buồn bã bước đi thì bị bà gọi lại.
- Nhưng từ tối đến giờ người chưa ăn gì cả! Hay là để tôi pha cốc sữa nóng nhé.
- Thôi không cần đâu dì! Con đi ngủ đây.
Nói rồi cô bước lên lầu nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại thở dài đi lại giường. Vì sợ bóng tối khi ngủ cô thường để đèn ngủ dịu nhẹ mà không tắt. Nằm trên giường trằn trọc mãi mới chợp mắt được thì...
1h sáng.
Dương Tử Phong bước về nhà với thân người đầy mùi rượu bên cạnh còn có 2 cô em xinh tươi mơn mởn dìu cặp. Mắt bọn họ mở to hết cở sáng như đèn ô tô. Thấy tiếng ồn quản gia Hác Ô và bà Phương chạy lại thấy cảnh tượng như vậy thì khó chịu thay Băng Thiên.
2 người chạy lại đẩy ai cô ả ra mà đỡ lấy anh khiến 2 bọn họ khó chịu nhăn mặt nói.
- Ai cho các người đẩy chúng tôi ra! Không thấy chúng tôi đang đỡ Dương Thiếu sao?
2 người họ cười với nụ cười giả tạo mà nói với 2 cô ả.
- Cảm phiền 2 cô đã mang thiếu gia về, giờ 2 cô có thể ra khỏi đây. Nơi này không hoan nghênh những thứ không sạch sẽ.
Nghe bà giúp việc nói vậy 2 ả ta tức xì khói. Lúc này Dương Tử Phong mới lên tiếng.
- Ai cho các người đuổi khách của tôi? Các cô, mau đỡ tôi lên tầng.
Nghe được lệnh của anh 2 ả ta nhảy dựng lên vì vui sướng chạy lại đẩy 2 người hầu ra mà đỡ anh lên lầu còn không quên để lại cái điệu bộ khinh bỉ dành cho 2 người ở dưới.
Đến cửa phòng chung của 2 người anh nhếch mép cười rồi đẩy ra thật mạnh khiến Băng Thiên đang ngủ cũng phải giật mình tỉnh giấc. Sau khi lấy lại được bình tĩnh cô nhìn ra ngoài thấy anh thì cười tươi nhưng nụ cười ấy vụt tắt khi nhìn bên cạnh anh 2 hai cô gái ăn mặc hở hang đang nhìn cô dò xét.
Chưa kịp để cô thắc mắc 2 cô ả đã lên tiếng.
- Dương thiếu! Cô gái này là ai vậy?
Dường như cũng nhìn thấy được sự dò xét của Băng Thiên về phía 2 cô ả nên anh đã ôm eo 2 ả sát lại người mà nhìn cô trả lời.
- Cô ta chỉ là đồ chơi của anh! Anh chơi chán rồi vứt. Chắc cô ta quên chỗ nên ở của mình rồi.
Nghe anh nói vậy mà trái tim cô đau thắt. Hóa ra trong suy nghĩ của anh chỉ coi cô là món đồ chơi, chơi chán thì vứt.
- Quản gia Ô!
Ông quản gia đnag đứng ở dưới nhà thì bị tiếng gọi của anh giật mình đứng dậy chạy lên tầng tiến về phía đông căn nhà.
- Thiếu gia gọi tôi!
- Mau chuẩn bị cho cô ta phòng khác.
Quản gia nhìn theo hướng tay anh chỉ thì thấy Băng Thiên đang ngồi trên giường với khuôn mặt vô cảm mà xót lòng.
- Thiếu gia! Chuyện này...
- Sao! Ông tính cãi lời tôi sao?
Thấy anh nghiêm mặt ông cũng có chút dụt dè mà nói.
- Dù sao cô ấy cũng là...
- Tôi nói gì ông không hiểu sao?
Biết được đáp án trong lòng quản gia Ô đành ngậm ngùi đi lại gần cô nhỏ giọng nói.
- Thiếu phu nhân! Mời đi theo tôi.
Không chần chừ thêm giây phút nào cô bước theo quản gia đi ra khỏi phòng mà không nhìn anh lấy 1 cái. Sau khi cô đi khuất anh mới tức giận đuổi mấy cô ả về khiến họ phụng phịu tức giận không thể làm gì hơn.
Nhớ lại khuôn mặt vô cảm cùng ánh mắt lạnh nhạt lướt qua của cô khiến anh tức giận đập phá đồ trong phòng.
- Cô được lắm! Đi chơi với trai chán rồi về đây bày bộ mặt như vậy cho tôi xem sao?
...
Ở bên phòng khác, nơi mà cô đang ở tạm.
Căn phòng chỉ có bóng tối bao chùm vì chưa chuẩn bị nên căn phòng rất tối khiến cô có chút hoảng sợ cố trấn tỉnh bản thân. Nghe thấy phòng bên là tiếng rơi loảng xoảng khiến trái tim cô co thắt nước mắt trào dâng. Trong đầu cô là mớ suy nghĩ rằng anh đang là chuyện đồi bại với họ.
Đột nhiên cánh cửa phòng bật mở. Những ánh vàng leo lét của nến chui vào khiến cô giật mình vội lau nước mắt.
- Thiếu phu nhân! Tôi có mang nến cho người nè.
Quản gia Ô và dì Phương bước vào trên tay họ cầm mấy cây nến trong đó chỉ có 1 câu nến sáng. Họ biết cô sợ bóng tôi nên đã mang vài cây nến đến đây để thắp sáng cho cô ngủ dễ hơn.
Những cây nến được họ châm vào cuối cùng cả căn phòng cũng đã được sáng lên đôi chút.
- Cảm ơn 2 người! Làm phiền 2 người quá.
Cả 2 nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng của cô thì cũng đã đoán ra là cô đã khóc nên bà Phương đã đi lại giường nhẹ giọng nói.
- Thiếu phu nhân! Người đừng suy nghĩ nhiều. Chắc do thiếu gia say nên mới vậy thôi chứ không phải cố ý nói ra những lời đó đâu.
Thấy họ an ủi mình cô cảm động mà lau đi giọt nước mắt.
- Con biết mà! Nhưng 2 người đừng nói chuyện này với ba mẹ nha. Họ già rồi, đừng để họ lo nghĩ chuyện của tụi con nữa. Mai anh ấy tỉnh rượu tụi con sẽ làm hòa mà.
- Thiếu phu nhân! Đã 11h rồi, người không nên đợi thiếu gia nữa. Cơm canh cũng đã nguội có cần tôi hâm nóng lại không?
Bà đầu bếp thấy cô nằm gục trên bàn thì vội chạy lại hỏi. Bạch Băng Thiên đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn bà rồi mỉm cười lên tiếng.
- Dì Phương! Dì ra đây lấy gì sao?
- Không có! Nữa đêm tôi khát nước nên dậy đi uống. Người có cần tôi hâm lại đồ ăn không?
- Không cần đâu ạ! Phiền dì dọn dùm con.
Nói rồi cô đứng dậy buồn bã bước đi thì bị bà gọi lại.
- Nhưng từ tối đến giờ người chưa ăn gì cả! Hay là để tôi pha cốc sữa nóng nhé.
- Thôi không cần đâu dì! Con đi ngủ đây.
Nói rồi cô bước lên lầu nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại thở dài đi lại giường. Vì sợ bóng tối khi ngủ cô thường để đèn ngủ dịu nhẹ mà không tắt. Nằm trên giường trằn trọc mãi mới chợp mắt được thì...
1h sáng.
Dương Tử Phong bước về nhà với thân người đầy mùi rượu bên cạnh còn có 2 cô em xinh tươi mơn mởn dìu cặp. Mắt bọn họ mở to hết cở sáng như đèn ô tô. Thấy tiếng ồn quản gia Hác Ô và bà Phương chạy lại thấy cảnh tượng như vậy thì khó chịu thay Băng Thiên.
2 người chạy lại đẩy ai cô ả ra mà đỡ lấy anh khiến 2 bọn họ khó chịu nhăn mặt nói.
- Ai cho các người đẩy chúng tôi ra! Không thấy chúng tôi đang đỡ Dương Thiếu sao?
2 người họ cười với nụ cười giả tạo mà nói với 2 cô ả.
- Cảm phiền 2 cô đã mang thiếu gia về, giờ 2 cô có thể ra khỏi đây. Nơi này không hoan nghênh những thứ không sạch sẽ.
Nghe bà giúp việc nói vậy 2 ả ta tức xì khói. Lúc này Dương Tử Phong mới lên tiếng.
- Ai cho các người đuổi khách của tôi? Các cô, mau đỡ tôi lên tầng.
Nghe được lệnh của anh 2 ả ta nhảy dựng lên vì vui sướng chạy lại đẩy 2 người hầu ra mà đỡ anh lên lầu còn không quên để lại cái điệu bộ khinh bỉ dành cho 2 người ở dưới.
Đến cửa phòng chung của 2 người anh nhếch mép cười rồi đẩy ra thật mạnh khiến Băng Thiên đang ngủ cũng phải giật mình tỉnh giấc. Sau khi lấy lại được bình tĩnh cô nhìn ra ngoài thấy anh thì cười tươi nhưng nụ cười ấy vụt tắt khi nhìn bên cạnh anh 2 hai cô gái ăn mặc hở hang đang nhìn cô dò xét.
Chưa kịp để cô thắc mắc 2 cô ả đã lên tiếng.
- Dương thiếu! Cô gái này là ai vậy?
Dường như cũng nhìn thấy được sự dò xét của Băng Thiên về phía 2 cô ả nên anh đã ôm eo 2 ả sát lại người mà nhìn cô trả lời.
- Cô ta chỉ là đồ chơi của anh! Anh chơi chán rồi vứt. Chắc cô ta quên chỗ nên ở của mình rồi.
Nghe anh nói vậy mà trái tim cô đau thắt. Hóa ra trong suy nghĩ của anh chỉ coi cô là món đồ chơi, chơi chán thì vứt.
- Quản gia Ô!
Ông quản gia đnag đứng ở dưới nhà thì bị tiếng gọi của anh giật mình đứng dậy chạy lên tầng tiến về phía đông căn nhà.
- Thiếu gia gọi tôi!
- Mau chuẩn bị cho cô ta phòng khác.
Quản gia nhìn theo hướng tay anh chỉ thì thấy Băng Thiên đang ngồi trên giường với khuôn mặt vô cảm mà xót lòng.
- Thiếu gia! Chuyện này...
- Sao! Ông tính cãi lời tôi sao?
Thấy anh nghiêm mặt ông cũng có chút dụt dè mà nói.
- Dù sao cô ấy cũng là...
- Tôi nói gì ông không hiểu sao?
Biết được đáp án trong lòng quản gia Ô đành ngậm ngùi đi lại gần cô nhỏ giọng nói.
- Thiếu phu nhân! Mời đi theo tôi.
Không chần chừ thêm giây phút nào cô bước theo quản gia đi ra khỏi phòng mà không nhìn anh lấy 1 cái. Sau khi cô đi khuất anh mới tức giận đuổi mấy cô ả về khiến họ phụng phịu tức giận không thể làm gì hơn.
Nhớ lại khuôn mặt vô cảm cùng ánh mắt lạnh nhạt lướt qua của cô khiến anh tức giận đập phá đồ trong phòng.
- Cô được lắm! Đi chơi với trai chán rồi về đây bày bộ mặt như vậy cho tôi xem sao?
...
Ở bên phòng khác, nơi mà cô đang ở tạm.
Căn phòng chỉ có bóng tối bao chùm vì chưa chuẩn bị nên căn phòng rất tối khiến cô có chút hoảng sợ cố trấn tỉnh bản thân. Nghe thấy phòng bên là tiếng rơi loảng xoảng khiến trái tim cô co thắt nước mắt trào dâng. Trong đầu cô là mớ suy nghĩ rằng anh đang là chuyện đồi bại với họ.
Đột nhiên cánh cửa phòng bật mở. Những ánh vàng leo lét của nến chui vào khiến cô giật mình vội lau nước mắt.
- Thiếu phu nhân! Tôi có mang nến cho người nè.
Quản gia Ô và dì Phương bước vào trên tay họ cầm mấy cây nến trong đó chỉ có 1 câu nến sáng. Họ biết cô sợ bóng tôi nên đã mang vài cây nến đến đây để thắp sáng cho cô ngủ dễ hơn.
Những cây nến được họ châm vào cuối cùng cả căn phòng cũng đã được sáng lên đôi chút.
- Cảm ơn 2 người! Làm phiền 2 người quá.
Cả 2 nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng của cô thì cũng đã đoán ra là cô đã khóc nên bà Phương đã đi lại giường nhẹ giọng nói.
- Thiếu phu nhân! Người đừng suy nghĩ nhiều. Chắc do thiếu gia say nên mới vậy thôi chứ không phải cố ý nói ra những lời đó đâu.
Thấy họ an ủi mình cô cảm động mà lau đi giọt nước mắt.
- Con biết mà! Nhưng 2 người đừng nói chuyện này với ba mẹ nha. Họ già rồi, đừng để họ lo nghĩ chuyện của tụi con nữa. Mai anh ấy tỉnh rượu tụi con sẽ làm hòa mà.