Chương 33: HÓA RA KHÔNG PHẢI LÀ EM (H nhẹ)
Sáng hôm sau.
Mặt trời ló rạng những ánh nắng xen kẻ vào tấm rèm cửa đập vào ánh mắt cô. Băng Thủy đưa ánh mắt mệt mỏi dụi dụi mà thức giấc. Vừa mới cử động 1 chút mà eo cô đã đau đớn nhức nhối cũng nhờ cái cử động này mà anh thức giấc.
Thấy cô đã dậy anh mới êm chặt ngang eo cô hôn lên vai cô mỉm cười lên tiếng.
- Em dậy rồi sao?
Nghe thấy giọng anh hỏi cô mới e thẹn trả lời.
- Vâng!
Nghe được câu nói của Băng Thủy anh hạnh phúc dúi đầu vào hỏm cổ cô.
- Thiên Thiên! Anh nhớ em, em có nhớ anh không?
Nghe 2 chữ "Thiên Thiên" Băng Thủy giật mình suy ngẫm. Hôm qua trước khi chìm vào giấc ngủ cô đã nghe anh gọi 2 tiếng "Băng Thiên". Thấy cô không nói gì anh lên tiếng hỏi lại.
- Em sao vậy?
Nghe anh hỏi cô giật mình trả lời nhưng nụ cười lại gượng gạo.
- Em không sao! Anh...anh còn nhớ họ tên em không?
Nghe cô hỏi Chu Minh Triết cười phì hôn lên cổ cô mà nói.
- Sao lại không nhớ chứ? Họ tên đầy đủ của em là Bạch Băng Thiên.
Nghe 3 chữ đó Băng Thủy chết lặng không biết nói gì vì hiện tại lòng cô đang rất rối bời. Thấy cô im lặng anh mới khó hiểu nhăn mặt hỏi lại.
- Em sao vậy?
Cô nhắm mắt suy nghĩ 1 hồi rồi hỏi anh với giọng đã có chút lạc đi.
- Em muốn hỏi người trong lòng anh tên gì?
Nghe cô hỏi anh khó hiểu nhưng vẫn trả lời.
- Người trong lòng anh tất nhiên chỉ mình em chỉ tên Bạch Băng Thiên mới xứng đáng làm vợ anh.
Nghe được câu chắc nịch của anh trái tim Băng Thủy đau đớn. Hóa ra người mà cô luôn yêu thầm lại đi yêu chính chị gái ruột của cô. Ha thật nực cười, vậy mà đêm qua cô còn mơ mộng về tình yêu của 2 người sắp tới cứ nghĩ rằng anh cũng yêu mình hóa ra...
Nước mắt Băng Thủy chảy dòng xuống gối giọng nói đã lạc đi rất nhiều.
- Minh Triết! Em không phải Băng Thiên.
Nghe cô nói vậy anh ngừng cười suy nghĩ lại lời cô nói.
- Em nói gì vậy? Có phải em còn giận anh phải không?
Càng nghe anh nói trái tim cô càng đau hơn.
- Chu Minh Triết! Em thực sự không phải chi Băng Thiên.
Nghe đến đây anh mới ngờ ngợ giật mình rời khỏi cô ngồi dậy.
- Cô là ai?
Lúc này cô mới ngồi dậy ôm chặt chiếc chăn rồi quay mặt nhìn anh. Lúc đầu nhìn rất giống Băng Thiên nhưng khi ánh mắt anh chạm vào mắt cô thì khẳng định rằng đây không phải Băng Thiên của anh.
- Nói mau! Cô rốt cuộc là ai? Tại sao lại có khuôn mặt giống Thiên Thiên.
Nghe 2 chữ "Thiên Thiên" từ miệng anh tim cô đau đớn không biết 2 người họ đi đến mức độ nào mà đã gọi tên thân mật như vậy?
- Em là Băng Thủy, em gái sinh đôi với chị Băng Thiên.
Nghe đến đây anh như bị tiếng sét đánh ngang tai. Hóa ra người trước mặt anh không phải là Băng Thiên, người con gái mà anh hằng thương nhớ.
- Anh...anh...chúng ta...
Thấy anh bối dối cô sợ anh sẽ như những người khác không chịu trách nghiệm nên cô đã lên tiếng trước.
- Em không sao! Hôm qua chúng ta chưa làm gì cả. Mong là không gặp lại.
Sau câu nói đó cô nhặt quần áo chạy vào phòng tắm thay rồi đi thẳng ra cửa mà không quay lại khiến anh không kịp phản ứng.
Chu Minh Triết rối bời tức giận vò đầu sau đó anh đứng lên lấy quần áo thay thì thấy vệt máu đỏ trên ga giường. Lúc này anh mới đoán ra được rằng chắc chắn 2 người đã có chuyện với nhau rồi.
- Alo! Thư ký Lý, mau điều tra giúp tôi 1 người.
- ...
- Bạch Băng Thủy!
- ...
Sau cuộc gọi đó anh cũng rời khỏi nơi này.
3 ngày sau.
- Chủ tịch! Tôi đã tìm được tư liệu về cô ấy.
Chu Minh Triết đang chăm chỉ làm việc thì anh trợ lý đi vào đặt sấp tài liệu lên bàn nói. Anh nhăn mặt khó chịu trả lời.
- Dạo này có vẻ tiến độ làm việc chậm trễ quá ha? Tôi có nên giao thêm việc cho cậu không nhỉ?
Nghe Chu Minh Triết nói vậy anh trợ lý chảy mồ hôi hột lau trộm vài giọt nước. Tại mấy ngày nay anh giao cho trợ lý khá nhiều việc may không quên mất việc điều tra cô gái anh yêu cầu.
- Dạ không có đâu chủ tịch.
Thấy anh trợ lý sợ đến mất mật Chu Minh Triết đành bỏ qua.
- Cậu ra ngoài làm tiếp đi.
Thấy mình được thoát anh trợ lý vui sướng hơn nhận vàng.
- Cảm ơn chủ tịch!
Chu Minh Triết lấy tập tài liệu ra xem.
{ Bạch Băng Thiên.
Giới tính: nữ
Hiện là diễn viên hạng B với rất nhiều vai diễn nổi tiếng giúp cô nên danh tiếng.
Năm 6 tuổi ba mẹ ruột cô mất chỉ còn lại 1 người chị sinh đôi rồi được ông bà Dương nhận về làm con nuôi...}
Xem đến đây Chu Minh Triết ngồi ngẩm nghĩ.
"Vậy người mà Thiên Thiên lấy làm chồng và người mà Tử Phong lấy làm vợ là..."
Như biết được đáp án của mình trái tim anh đau đớn. Người yêu cũ của anh lại trở thành vợ của bạn thân vậy sau này anh phải đối mặt với 2 người họ như thế nào đây?
...
Tại Trung Quốc.
Biệt thự Dương gia.
- Thiếu gia! Chuyện ly hôn...
Dương Tử Phong đang ngồi trên ghế nhìn vẻ mặt lo lắng kèm theo nét mặt đau ở nơi nào đó đang ngồi trên giường. Anh nhếch mép khinh bỉ.
- Đã vi phạm hợp đồng thì đừng bao giờ ly hôn.
Nghe được câu trả lời của anh cô sợ hãi.
- Nhưng người vi phạm là người chứ không phải tôi.
Nghe cô nói anh đứng dậy với 1 nụ cười đáng sợ đi lại gần cô khiến cô ngồi giật lùi nhưng nhanh chóng đã bị ôm eo kéo lại gần sát mặt anh.
- Cô nên nhớ hôn nhân này cô không có quyền vì vậy ly hôn hay không là do tôi quyết định.
Nghe đến đây cô trợn măt bất ngờ với câu anh nói. Nhìn thấy vẻ mặt của cô anh thích thú lại nhìn đôi môi đỏ mọng hơi sưng vì hôm qua anh hơi quá mà cuối xuống hôn ngấu nghiến lên môi cô khiến cô giật mình đập vào ngực anh nhưng không hề hấn gì với anh.
- Ưm...Cút ra...
Nghe cô nói anh càng tức giận hơn hôn sâu môi cô khiến cô như ngạt thở. Nước mắt cô chảy vì thiếu dưỡng khí anh mới buông cô ra.
Băng Thiên không còn sức chống đỡ trên giường. Tử Phương lau môi nhếch mép rồi bước ra ngoài đầy thỏa mãn. Sau khi anh đóng cửa cô bực tức ném gối về phía cửa lớn giọng nói.
- Anh là tên khốn nạn!
May mà căn phòng có cách âm lại không có mặt anh ở đây nên cô mới bật lại được.
Mặt trời ló rạng những ánh nắng xen kẻ vào tấm rèm cửa đập vào ánh mắt cô. Băng Thủy đưa ánh mắt mệt mỏi dụi dụi mà thức giấc. Vừa mới cử động 1 chút mà eo cô đã đau đớn nhức nhối cũng nhờ cái cử động này mà anh thức giấc.
Thấy cô đã dậy anh mới êm chặt ngang eo cô hôn lên vai cô mỉm cười lên tiếng.
- Em dậy rồi sao?
Nghe thấy giọng anh hỏi cô mới e thẹn trả lời.
- Vâng!
Nghe được câu nói của Băng Thủy anh hạnh phúc dúi đầu vào hỏm cổ cô.
- Thiên Thiên! Anh nhớ em, em có nhớ anh không?
Nghe 2 chữ "Thiên Thiên" Băng Thủy giật mình suy ngẫm. Hôm qua trước khi chìm vào giấc ngủ cô đã nghe anh gọi 2 tiếng "Băng Thiên". Thấy cô không nói gì anh lên tiếng hỏi lại.
- Em sao vậy?
Nghe anh hỏi cô giật mình trả lời nhưng nụ cười lại gượng gạo.
- Em không sao! Anh...anh còn nhớ họ tên em không?
Nghe cô hỏi Chu Minh Triết cười phì hôn lên cổ cô mà nói.
- Sao lại không nhớ chứ? Họ tên đầy đủ của em là Bạch Băng Thiên.
Nghe 3 chữ đó Băng Thủy chết lặng không biết nói gì vì hiện tại lòng cô đang rất rối bời. Thấy cô im lặng anh mới khó hiểu nhăn mặt hỏi lại.
- Em sao vậy?
Cô nhắm mắt suy nghĩ 1 hồi rồi hỏi anh với giọng đã có chút lạc đi.
- Em muốn hỏi người trong lòng anh tên gì?
Nghe cô hỏi anh khó hiểu nhưng vẫn trả lời.
- Người trong lòng anh tất nhiên chỉ mình em chỉ tên Bạch Băng Thiên mới xứng đáng làm vợ anh.
Nghe được câu chắc nịch của anh trái tim Băng Thủy đau đớn. Hóa ra người mà cô luôn yêu thầm lại đi yêu chính chị gái ruột của cô. Ha thật nực cười, vậy mà đêm qua cô còn mơ mộng về tình yêu của 2 người sắp tới cứ nghĩ rằng anh cũng yêu mình hóa ra...
Nước mắt Băng Thủy chảy dòng xuống gối giọng nói đã lạc đi rất nhiều.
- Minh Triết! Em không phải Băng Thiên.
Nghe cô nói vậy anh ngừng cười suy nghĩ lại lời cô nói.
- Em nói gì vậy? Có phải em còn giận anh phải không?
Càng nghe anh nói trái tim cô càng đau hơn.
- Chu Minh Triết! Em thực sự không phải chi Băng Thiên.
Nghe đến đây anh mới ngờ ngợ giật mình rời khỏi cô ngồi dậy.
- Cô là ai?
Lúc này cô mới ngồi dậy ôm chặt chiếc chăn rồi quay mặt nhìn anh. Lúc đầu nhìn rất giống Băng Thiên nhưng khi ánh mắt anh chạm vào mắt cô thì khẳng định rằng đây không phải Băng Thiên của anh.
- Nói mau! Cô rốt cuộc là ai? Tại sao lại có khuôn mặt giống Thiên Thiên.
Nghe 2 chữ "Thiên Thiên" từ miệng anh tim cô đau đớn không biết 2 người họ đi đến mức độ nào mà đã gọi tên thân mật như vậy?
- Em là Băng Thủy, em gái sinh đôi với chị Băng Thiên.
Nghe đến đây anh như bị tiếng sét đánh ngang tai. Hóa ra người trước mặt anh không phải là Băng Thiên, người con gái mà anh hằng thương nhớ.
- Anh...anh...chúng ta...
Thấy anh bối dối cô sợ anh sẽ như những người khác không chịu trách nghiệm nên cô đã lên tiếng trước.
- Em không sao! Hôm qua chúng ta chưa làm gì cả. Mong là không gặp lại.
Sau câu nói đó cô nhặt quần áo chạy vào phòng tắm thay rồi đi thẳng ra cửa mà không quay lại khiến anh không kịp phản ứng.
Chu Minh Triết rối bời tức giận vò đầu sau đó anh đứng lên lấy quần áo thay thì thấy vệt máu đỏ trên ga giường. Lúc này anh mới đoán ra được rằng chắc chắn 2 người đã có chuyện với nhau rồi.
- Alo! Thư ký Lý, mau điều tra giúp tôi 1 người.
- ...
- Bạch Băng Thủy!
- ...
Sau cuộc gọi đó anh cũng rời khỏi nơi này.
3 ngày sau.
- Chủ tịch! Tôi đã tìm được tư liệu về cô ấy.
Chu Minh Triết đang chăm chỉ làm việc thì anh trợ lý đi vào đặt sấp tài liệu lên bàn nói. Anh nhăn mặt khó chịu trả lời.
- Dạo này có vẻ tiến độ làm việc chậm trễ quá ha? Tôi có nên giao thêm việc cho cậu không nhỉ?
Nghe Chu Minh Triết nói vậy anh trợ lý chảy mồ hôi hột lau trộm vài giọt nước. Tại mấy ngày nay anh giao cho trợ lý khá nhiều việc may không quên mất việc điều tra cô gái anh yêu cầu.
- Dạ không có đâu chủ tịch.
Thấy anh trợ lý sợ đến mất mật Chu Minh Triết đành bỏ qua.
- Cậu ra ngoài làm tiếp đi.
Thấy mình được thoát anh trợ lý vui sướng hơn nhận vàng.
- Cảm ơn chủ tịch!
Chu Minh Triết lấy tập tài liệu ra xem.
{ Bạch Băng Thiên.
Giới tính: nữ
Hiện là diễn viên hạng B với rất nhiều vai diễn nổi tiếng giúp cô nên danh tiếng.
Năm 6 tuổi ba mẹ ruột cô mất chỉ còn lại 1 người chị sinh đôi rồi được ông bà Dương nhận về làm con nuôi...}
Xem đến đây Chu Minh Triết ngồi ngẩm nghĩ.
"Vậy người mà Thiên Thiên lấy làm chồng và người mà Tử Phong lấy làm vợ là..."
Như biết được đáp án của mình trái tim anh đau đớn. Người yêu cũ của anh lại trở thành vợ của bạn thân vậy sau này anh phải đối mặt với 2 người họ như thế nào đây?
...
Tại Trung Quốc.
Biệt thự Dương gia.
- Thiếu gia! Chuyện ly hôn...
Dương Tử Phong đang ngồi trên ghế nhìn vẻ mặt lo lắng kèm theo nét mặt đau ở nơi nào đó đang ngồi trên giường. Anh nhếch mép khinh bỉ.
- Đã vi phạm hợp đồng thì đừng bao giờ ly hôn.
Nghe được câu trả lời của anh cô sợ hãi.
- Nhưng người vi phạm là người chứ không phải tôi.
Nghe cô nói anh đứng dậy với 1 nụ cười đáng sợ đi lại gần cô khiến cô ngồi giật lùi nhưng nhanh chóng đã bị ôm eo kéo lại gần sát mặt anh.
- Cô nên nhớ hôn nhân này cô không có quyền vì vậy ly hôn hay không là do tôi quyết định.
Nghe đến đây cô trợn măt bất ngờ với câu anh nói. Nhìn thấy vẻ mặt của cô anh thích thú lại nhìn đôi môi đỏ mọng hơi sưng vì hôm qua anh hơi quá mà cuối xuống hôn ngấu nghiến lên môi cô khiến cô giật mình đập vào ngực anh nhưng không hề hấn gì với anh.
- Ưm...Cút ra...
Nghe cô nói anh càng tức giận hơn hôn sâu môi cô khiến cô như ngạt thở. Nước mắt cô chảy vì thiếu dưỡng khí anh mới buông cô ra.
Băng Thiên không còn sức chống đỡ trên giường. Tử Phương lau môi nhếch mép rồi bước ra ngoài đầy thỏa mãn. Sau khi anh đóng cửa cô bực tức ném gối về phía cửa lớn giọng nói.
- Anh là tên khốn nạn!
May mà căn phòng có cách âm lại không có mặt anh ở đây nên cô mới bật lại được.