Chương 13: Gặp gỡ
Kể từ hôm mua sắm về cuộc sống giữa 2 người trở về như cũ vẫn tránh nhau khiến bà Dương khó chịu. Bà đã đi chùa để cầu nguyện cho 2 người nên duyên nhưng không hiểu sao kể từ lúc từ chùa về khoảng cách của 2 người dường như đã xa cách hơn.
Lúc đầu bà Dương rất muốn nghe theo lời bà lão già sẽ không nhúng tay vào chuyện của 2 người nhưng thấy không có tiến chuyển nên bà quyết định phải nhúng tay vào nhưng bà phải chờ đồng miinh của mình về không ai khác chính là Băng Thủy.
Sáng hôm sau.
Hôm nay không hiểu sao cô rất muốn ăn những chiếc bánh ngọt tươi ngon của cửa tiệm gần hắc đạo. Chỉ cần nhìn thấy chúng là cô không thể kìm nén được.
- Bà chủ! Cháu lại đến rồi đây.
Nghe giọng nói quen thuộc, bà lão tóc bạc phơ đeo kính trên mặt đã khá nhiều nếp nhăn. Nhìn bà có vẻ đã tám mấy tuổi. Bà mỉm cười hiền từ trả lời.
- Bé con! Cháu đến rồi hả?
Cô đặt chiếc ví xuống rồi ngồi lên ghế cạnh bàn thanh toán mà chờ bà mang phần bánh mà mình thường ăn ra. Mặc dù đây là quán nhỏ chỉ có mình bà quanh đi quẩn lại bên cửa tiệm để phục vụ mọi người nhưng bà làm việc rất nhanh nhẹn. Thỉnh thoảng nếu quán đông khách cô sẽ chạy qua phụ bà.
- Đây! Bánh của cháu đây.
Cô nhìn thấy chiếc bánh mình thích thì vui mừng cầm chiếc thìa xấn 1 miếng rồi cho vào miệng cảm nhận. Chiếc bánh được đưa vào miệng cô cảm nhận được vị ngọt mát lạnh, ăn nó mọi mệt mỏi sẽ tiêu tan khiến cô chỉ muốn đắm chìm theo chiếc bánh.
- Sao hôm nay cháu tan ca sớm vậy?
Cô thở dài thườn thượt.
- Hazz! Ở đó cứ nhìn thấy bản mặt anh ấy là cháu lại mệt mỏi.
Bà vừa làm bánh vừa mỉm cười an ủi cô. Không biết 2 người thân thiết đến thế nào mà cô lại rất thoải mái khi tâm sự với bà nên cô không hề dấu bà chuyện gì. Nhìn bà cô lại nhớ đến người bà nội luốn yêu thương, quan tâm cô khi bà còn sống.
- Cháu có thể từ từ cảm nhận tình cảm của mình đừng ép buộc nó làm trái lại không sẽ đau lắm đó.
Nghe bà nói cô thắc mắc hỏi lại.
- Đau gì ạ?
Bà ngừng làm bánh ngước nhìn cô mà mỉm cười hiền từ chỉ vào trái tim cô mà nói.
- Đây! Nó rất đau và rất mệt khi lý trí trái ngược con tim.
Nghe bà nói vậy cô nằm xuống bàn mệt mỏi. Bà nhìn cô đầy cưng chiều. Đột nhiên bên ngoài có người bước vào.
- Bà chủ! Lấy cháu cái bánh kem mà cháu đặt sáng nay.
- Được! Cậu chờ chút.
Nói rồi bà bước vào trong lấy bánh bên ngoài chỉ còn lại cô và người con trái ấy. Người con trai ấy đưa ánh mắt nhìn lướt qua cô rồi chuyển hướng nhìn trong khi cô không để ý đến người đó.
Bà bước ra đưa hộp bánh cho anh, sau khi anh trả tiền thì rời đi luôn. Lên xe anh còn ngoái lại nhìn người con gái trong quán bánh kia. Lúc nhìn thấy cô không hiểu sao tim anh lại bị lỡ 1 nhịp. Không suy nghĩ nhiều anh đã cho người lái xe đi.
Sau khi anh rời đi cô cũng đã ăn hết bánh của mình còn tính mua thêm mang về cho ông bà Dương ăn nữa nhưng đột nhiên cô cảm thấy mình đã dẫm phải cái gì đó rất cộm. Cô nhấc chân lên thì thấy 1 cái ví đàn ông bị rơi, cô nhặt lên nhìn xung quanh không thấy người con trai nào thì mở ra thấy trong ví có ảnh của 1 người đàn ông lực lảm.
- Chu.Minh.Triết!
Cô lặp lại tên trên giấy tờ. Bà lão thấy vậy thì lên tiếng nói.
- Chắc là cậu trai vừa nãy đánh rơi đó.
- Khách quen trong quán sao bà?
- Cũng khá quen! Bà thấy thỉnh thoảng cậu trai ấy mua bánh kem ở đây.
- Công ti DHA.
Thấy công ti này cũng khá lớn dường như cô đã từng nghe Tử Phong và ông Dương nói về công ti này. Đây chỉ là 1 chi nhánh cũng khá lớn, cô cũng rất tò mò về công ti này nên quyết định đi trả để tranh thủ tham quan.
Tại công ti DHA.
Cô nhìn xung quanh công ti, nó khó to lớn và sang trọng khiến cô thích thú. Cô bước vào trong thì bị 1 tiếng điện thoại vang lên khiến cô quay ra mà trả lời.
- Alo! Mẹ.
- [Lúc nào con về?]
- Con sắp về rồi mẹ.
- [Ừ! Nhớ về nhanh nhé, hôm nay mẹ có nấu món con thích đó.]
- Vâng! Con về ngay.
Nói rồi cô cúp máy bước trở lại quầy lễ tân.
- Xin chào! Chúng tôi có thể giúp gì cho cô?
- Chào cô! Tôi muốn gặp giám đốc công ti này.
- Xin lỗi! Cô có hẹn trước không ạ?
- Không có!
- Vậy xin lỗi cô! Nếu cô muốn gặp thì có thể ngồi ở phía kia ạ.
Cô lẽ tân chỉ chỗ cho cô ngồi nhưng cô từ chối.
- Tôi chỉ muốn trả cho ngài ấy cái ví mà ngài đánh rơi. Tôi bận không thể chờ phiền cô trả cái này cho ngài ấy hộ tôi.
- Được ạ!
Nói rồi cô bước ra ngoài nhưng chỉ mới bước được ra ngoài để bắt xe thì bị 1 tiếng gọi lại.
- Cô gì ơi! Khoan đã.
1 thân ảnh cao lớn chạy về phái cô. Cô quay lại nhìn anh mà cúi chào nhẹ.
- Cảm ơn cô đã nhặt hộ tôi cái ví.
- Không có gì!
- Tôi có thể mời cô ăn cơm để trả ơn không.
Nghe anh nói muốn trả ơn thì cô vội từ chối.
- A! Không cần đâu, chuyện nhỏ thôi mà.
- Mong cô có thể cho tôi mời cô 1 bữa để trả ơn.
Thấy Chu Minh Triết nhiệt tình nói cô cũng không nỡ từ chối nên đã đồng ý.
- Để hôm khác có được không? Hôm nay nhà tôi có việc.
- Rất sẵn lòng.
Nói rồi 2 người kết bạn wechat rồi cô cũng về. Khi anh nhìn tên wechat của cô là Bạch Băng Thiên khiến anh có chút ngờ ngợ như đã nghe tên này ở đâu đó rồi.
Chu Minh Triết lục lại kí ức thì nhớ ra Tử Phong có nhắc đến tên này rồi nhưng anh lại suy nghĩ "trên đời này có đầy tên như vậy không thể nào là cô gái ấy". Nói rồi anh gạt phăng cái suy nghĩ đó vui vẻ nhìn wechat trong niềm hạnh phúc.
Lúc đầu bà Dương rất muốn nghe theo lời bà lão già sẽ không nhúng tay vào chuyện của 2 người nhưng thấy không có tiến chuyển nên bà quyết định phải nhúng tay vào nhưng bà phải chờ đồng miinh của mình về không ai khác chính là Băng Thủy.
Sáng hôm sau.
Hôm nay không hiểu sao cô rất muốn ăn những chiếc bánh ngọt tươi ngon của cửa tiệm gần hắc đạo. Chỉ cần nhìn thấy chúng là cô không thể kìm nén được.
- Bà chủ! Cháu lại đến rồi đây.
Nghe giọng nói quen thuộc, bà lão tóc bạc phơ đeo kính trên mặt đã khá nhiều nếp nhăn. Nhìn bà có vẻ đã tám mấy tuổi. Bà mỉm cười hiền từ trả lời.
- Bé con! Cháu đến rồi hả?
Cô đặt chiếc ví xuống rồi ngồi lên ghế cạnh bàn thanh toán mà chờ bà mang phần bánh mà mình thường ăn ra. Mặc dù đây là quán nhỏ chỉ có mình bà quanh đi quẩn lại bên cửa tiệm để phục vụ mọi người nhưng bà làm việc rất nhanh nhẹn. Thỉnh thoảng nếu quán đông khách cô sẽ chạy qua phụ bà.
- Đây! Bánh của cháu đây.
Cô nhìn thấy chiếc bánh mình thích thì vui mừng cầm chiếc thìa xấn 1 miếng rồi cho vào miệng cảm nhận. Chiếc bánh được đưa vào miệng cô cảm nhận được vị ngọt mát lạnh, ăn nó mọi mệt mỏi sẽ tiêu tan khiến cô chỉ muốn đắm chìm theo chiếc bánh.
- Sao hôm nay cháu tan ca sớm vậy?
Cô thở dài thườn thượt.
- Hazz! Ở đó cứ nhìn thấy bản mặt anh ấy là cháu lại mệt mỏi.
Bà vừa làm bánh vừa mỉm cười an ủi cô. Không biết 2 người thân thiết đến thế nào mà cô lại rất thoải mái khi tâm sự với bà nên cô không hề dấu bà chuyện gì. Nhìn bà cô lại nhớ đến người bà nội luốn yêu thương, quan tâm cô khi bà còn sống.
- Cháu có thể từ từ cảm nhận tình cảm của mình đừng ép buộc nó làm trái lại không sẽ đau lắm đó.
Nghe bà nói cô thắc mắc hỏi lại.
- Đau gì ạ?
Bà ngừng làm bánh ngước nhìn cô mà mỉm cười hiền từ chỉ vào trái tim cô mà nói.
- Đây! Nó rất đau và rất mệt khi lý trí trái ngược con tim.
Nghe bà nói vậy cô nằm xuống bàn mệt mỏi. Bà nhìn cô đầy cưng chiều. Đột nhiên bên ngoài có người bước vào.
- Bà chủ! Lấy cháu cái bánh kem mà cháu đặt sáng nay.
- Được! Cậu chờ chút.
Nói rồi bà bước vào trong lấy bánh bên ngoài chỉ còn lại cô và người con trái ấy. Người con trai ấy đưa ánh mắt nhìn lướt qua cô rồi chuyển hướng nhìn trong khi cô không để ý đến người đó.
Bà bước ra đưa hộp bánh cho anh, sau khi anh trả tiền thì rời đi luôn. Lên xe anh còn ngoái lại nhìn người con gái trong quán bánh kia. Lúc nhìn thấy cô không hiểu sao tim anh lại bị lỡ 1 nhịp. Không suy nghĩ nhiều anh đã cho người lái xe đi.
Sau khi anh rời đi cô cũng đã ăn hết bánh của mình còn tính mua thêm mang về cho ông bà Dương ăn nữa nhưng đột nhiên cô cảm thấy mình đã dẫm phải cái gì đó rất cộm. Cô nhấc chân lên thì thấy 1 cái ví đàn ông bị rơi, cô nhặt lên nhìn xung quanh không thấy người con trai nào thì mở ra thấy trong ví có ảnh của 1 người đàn ông lực lảm.
- Chu.Minh.Triết!
Cô lặp lại tên trên giấy tờ. Bà lão thấy vậy thì lên tiếng nói.
- Chắc là cậu trai vừa nãy đánh rơi đó.
- Khách quen trong quán sao bà?
- Cũng khá quen! Bà thấy thỉnh thoảng cậu trai ấy mua bánh kem ở đây.
- Công ti DHA.
Thấy công ti này cũng khá lớn dường như cô đã từng nghe Tử Phong và ông Dương nói về công ti này. Đây chỉ là 1 chi nhánh cũng khá lớn, cô cũng rất tò mò về công ti này nên quyết định đi trả để tranh thủ tham quan.
Tại công ti DHA.
Cô nhìn xung quanh công ti, nó khó to lớn và sang trọng khiến cô thích thú. Cô bước vào trong thì bị 1 tiếng điện thoại vang lên khiến cô quay ra mà trả lời.
- Alo! Mẹ.
- [Lúc nào con về?]
- Con sắp về rồi mẹ.
- [Ừ! Nhớ về nhanh nhé, hôm nay mẹ có nấu món con thích đó.]
- Vâng! Con về ngay.
Nói rồi cô cúp máy bước trở lại quầy lễ tân.
- Xin chào! Chúng tôi có thể giúp gì cho cô?
- Chào cô! Tôi muốn gặp giám đốc công ti này.
- Xin lỗi! Cô có hẹn trước không ạ?
- Không có!
- Vậy xin lỗi cô! Nếu cô muốn gặp thì có thể ngồi ở phía kia ạ.
Cô lẽ tân chỉ chỗ cho cô ngồi nhưng cô từ chối.
- Tôi chỉ muốn trả cho ngài ấy cái ví mà ngài đánh rơi. Tôi bận không thể chờ phiền cô trả cái này cho ngài ấy hộ tôi.
- Được ạ!
Nói rồi cô bước ra ngoài nhưng chỉ mới bước được ra ngoài để bắt xe thì bị 1 tiếng gọi lại.
- Cô gì ơi! Khoan đã.
1 thân ảnh cao lớn chạy về phái cô. Cô quay lại nhìn anh mà cúi chào nhẹ.
- Cảm ơn cô đã nhặt hộ tôi cái ví.
- Không có gì!
- Tôi có thể mời cô ăn cơm để trả ơn không.
Nghe anh nói muốn trả ơn thì cô vội từ chối.
- A! Không cần đâu, chuyện nhỏ thôi mà.
- Mong cô có thể cho tôi mời cô 1 bữa để trả ơn.
Thấy Chu Minh Triết nhiệt tình nói cô cũng không nỡ từ chối nên đã đồng ý.
- Để hôm khác có được không? Hôm nay nhà tôi có việc.
- Rất sẵn lòng.
Nói rồi 2 người kết bạn wechat rồi cô cũng về. Khi anh nhìn tên wechat của cô là Bạch Băng Thiên khiến anh có chút ngờ ngợ như đã nghe tên này ở đâu đó rồi.
Chu Minh Triết lục lại kí ức thì nhớ ra Tử Phong có nhắc đến tên này rồi nhưng anh lại suy nghĩ "trên đời này có đầy tên như vậy không thể nào là cô gái ấy". Nói rồi anh gạt phăng cái suy nghĩ đó vui vẻ nhìn wechat trong niềm hạnh phúc.