Chương 47
Sáng sớm anh thức dậy, dạo gần đây đã chuyển công việc về nhà rồi, cảm xúc của cô cũng rất thất thường anh có chút không yên tâm.Phương Khải Dực thuê cả đầu bếp lên thực đơn những món mà bà bầu nên ăn, và cãi thiện tình trạng ốm nghén của cô.Anh cầm ly cafe từ trong bếp ra phòng khách, bảo bối nhà anh giờ này ngủ còn chưa dậy, anh cũng không nỡ đánh thức cô.Nhưng cái đám lô la đến nhà anh này là sao vậy? bọn họ ở Bạch Ưng không có chuyện gì làm à? Lại chạy đến nhà anh ngó nghiên ngó dọc.“ Lão đại sao nhìn anh xuống sắc quá, chị dâu hành lắm sao? ” Dịch Lăng thắc mắc nhìn anh lên tiếng.Phương Khải Dực liếc nhìn cậu ta, đặt ly cafe xuống sofa “ Cậu thử lấy vợ đi ”.Dịch Lăng bĩu môi, lấy vợ mà xuống sắc thế này ông đây không lấy.Quách Đông và Dịch Lăng vô cùng thông thả vắt chéo chân nhìn anh hỏi “ Tôi nghe nói cậu bị ba vợ phạt quỳ cả ngày à, haha ”.“ Nhưng ít nhất tôi còn có ba vợ để còn bị phạt quỳ, còn các cậu bạn gái còn không có ” Anh nhếch mép cầm ly cafe nhấp một ngụm, khinh thường nhìn bọn họ nói.“ Đợi đi, ông đây có bạn gái cho cậu xem ” Dịch Lăng gượng gạo, nhưng cũng không thể mất mặt như thế mạnh dạng nói.Anh nhướn mày “ Ông đây đợi ”.Bạch Tĩnh Anh từ trên nhà bước xuống, hai tay dụi dụi mắt “ Khải Dực! ”.Tất cả những con người xoay đầu nhìn cô, bụng cô cũng đã có chút nhô lên rồi, Phương Khải Dực dẹp hết những chiếc váy body của cô mua một loạt đồ bà bầu thượng hạng về cho cô, bây giờ có khi cô mặc mỗi ngày một cái mặc cũng không hết.“ Bạch Tĩnh Anh! Không phải anh nói em không được đi than bộ sao? ” Phương Khải Dực đứng bật dậy, đi đến cầu than bộ của Phi Đế, anh chậm rãi bước lên đỡ lấy cô.Quách Đông, Dịch Lăng, còn có Từ Cảnh Sâm nhìn Phương Khải Dực chăm chú, bọn họ thật sự không dám tin vào mắt mình, đây là người mắng bọn họ sao?Không phải đây chắc chắn không phải Phương Khải Dực đâu.“ Em không muốn đi than máy đâu ” Cô thấy anh vươn tay đón cô, thì cô liền chậm rãi nắm lấy tay anh rồi chậm rãi bước xuống một cách cẩn thận.Bên ngoài Châu Hoa, Lạc Viên Hân cùng với Hà Di Dương, Bạch Tử Dương cũng đến, trên tay còn một đống đồ ăn mà bọn họ mua mang đến.Từ Cảnh Sâm vừa ngẩn đầu đã thấy Lạc Viên Hân, nhưng cô nàng nhìn thấy anh liền quay ngoắt sang chổ khác không thèm quan tâm đến anh, dù sao bọn họ cũng không còn liên quan đến nhau nữa.“ Tiểu Tĩnh! Bọn tớ mua cho cậu rất nhiều thứ đó ” Hà Di Dương nhìn cô vui vẻ lên tiếng, cô nàng còn bày ra dáng vẻ vô cùng đáng yêu.Bạch Tử Dương bên cạnh nhíu nhíu mày, nhìn cả một cái phòng khách thôi sao có thể đông đến vậy chứ.Phương Khải Dực cũng không biết hôm nay là ngày gì, mà bọn họ lại chạy đến nhà anh đông đến vậy, anh đặt tay lên eo cô cẩn thận ngồi xuống sofa. Bạch Tĩnh Anh bật cười nhìn Hà Di Dương cô nàng vẫn tăng động vui vẻ như vậy.Bọn họ nói chuyện một lúc cuối cùng quyết định mở party ngoài trời, ở cái sân vườn rộng mát mẻ của Phi Đế, anh sợ cô mệt không muốn làm party nhưng cuối cùng cũng phải ngậm ngùi đồng ý.Hà Di Dương cùng Châu Hoa cẩn thận mang đồ ăn ra bàn, còn Lạc Viên Hân thì lại đi nướng thịt nhưng cái tên Từ Cảnh Sâm cứ ve vãn không chịu rời khỏi cô nàng khiến cô nàng có chút khó chịu.Phương Khải Dực thì cầm lấy cốc sữa mang ra cho Bạch Tĩnh Anh, cô ngồi cùng Tử Dương nói chuyện ở xích đu gần đó, bụng của cô nhô lên không hề ít, 4 tháng nữa đã sinh rồi, khiến anh ngày một cảm thấy bất an hơn.Mỗi chuyện cô đi than bộ thôi, anh đã phải đau đầu cỡ nào.“ Bà xã! Em uống sữa đi, lát nữa không được ăn đồ nóng ”.“ Em muốn ăn đồ nướng ” Bạch Tĩnh Anh nhìn anh dùng đôi mắt đáng thương của mình nhìn anh, lấp la lấp lánh như muốn xin anh chỉ cho cô thử một miếng thôi.Anh khẽ gật đầu “ Chỉ một được ăn một chút thôi ” anh xoa xoa đầu cô, tay đút túi quần.Cô cũng vui vẻ uống hết ly sữa.Từ Cảnh Sâm đứng bên cạnh Lạc Viên Hân anh chậm rãi lên tiếng “ Em nhất quyết không bỏ qua cho anh? ” anh bám theo cô từ trường đến nhà, vậy mà cô một chút cũng không nhìn lấy anh.“ Từ Cảnh Sâm! chuyện qua lâu rồi em cũng không còn thích anh nữa ” Lạc Viên Hân mệt mỏi thở dài nhìn anh, cô thật sự không muốn liên quan đến anh chút nào một chút cũng không muốn liên quan nữa.“ Vậy bây giờ em thích anh lại đi ”.“ Đừng nói nữa ” Lạc Viên Hân cầm dĩa thịt nướng rời đi đến bàn ăn không muốn đôi co.Từ Cảnh Sâm cụp mắt nhìn cô, sắc mặt anh có chút không vui, nếu như lúc đó anh quay đầu thì đã không cần chịu sự lạnh nhạt này của cô. Tại sao lúc đó anh không quay đầu nhỉ? rốt cuộc thì tại sao anh lúc đó không nhìn thấy cô xinh đẹp như bây giờ.Cô từng thích anh nhiều như thế, nói hết là hết ông đây có chết mới tin lời cô nói.Suốt buổi ăn người đáng thương nhất là Bạch Tĩnh Anh, cô cái gì cũng muốn ăn nhưng Phương Khải Dực không cho, mỗi cái anh chỉ cho cô ăn một hai miếng.Anh đặt cả một bát thịt vịt hầm hạt sen trước mặt cô “ Cái này của em, đừng bướng mấy cái này anh không chiều theo ý em được ” anh múc một muỗng canh đưa đến trước mặt cô.Cô dùng gương mặt đáng thương, uất ức như vậy anh cũng không siêu lòng, vẫn kiên quyết bắt cô ăn hết bát canh thịt vịt này.