Chương 8
Tiếc rằng Ngu Điềm mặc dù ở trước mặt nữ sĩ Tống Xuân Hương nói năng hùng hồn, vỗ ngực bảo đảm, nhưng đến khi đối mặt với hiện thực tàn khốc vẫn là không bột đố gột nên hồ.
Ngay đến cả Wechat của Ngôn Minh cô cũng không có được.
May là mấy ngày nay Ngôn Văn Hoa đi công tác, nữ sĩ Tống Xuân Hương nói chuyện rất vui vẻ với ông ấy ở trên mạng, trong khoảng thời gian ngắn cũng quên đi hiện thực khó khăn.
Nếu đã vậy, Ngu Điềm liền nhân dịp này không để ý nữa, bắt đầu lên kế hoạch hoạt động cho tài khoản truyền thông của mình.
Để thực hiện một kỳ phổ cập khoa học y tế, trước hết cần phải lên kịch bản nội dụng, sau đó bắt đầu ghi hình và chỉnh sửa, xử lý hậu kỳ, toàn bộ quá trình mất rất nhiều thời gian, nhưng làm streamer phải bảo trì được sự sinh động, mới có thể duy trì được lượng người theo dõi.
Ngu Điềm nghiên cứu một chút, cảm thấy có thể kết hợp làm video đồng thời livestream.
Đối với nội dung phát sóng trực tiếp, cô quyết định tập trung vào việc duy trì sức khỏe, trọng điểm là liệu pháp ăn kiêng.
Bản thân cô rất giỏi nấu ăn, sau khi phát sóng trực tiếp một kỳ làm điểm tâm thích hợp dành cho người bị bệnh tiểu đường thì nhận được rất nhiều lời khen ngợi, cũng lôi kéo được không ít fan mới, kiếm được một khoản tiền nho nhỏ từ việc được người xem tặng hoa.
Điều này khiến Ngu Điềm kinh ngạc nhưng cũng được khích lệ.
Sự nghiệp phổ cập khoa học bên này vừa khởi sắc nhưng còn về phía Ngôn Minh, Ngu Điềm vẫn bó tay chịu trói.
Cô biết lấy được số xếp hàng của một bác sĩ khoa mắt như Ngôn Minh quý giá đến mức nào, là một người học y, cô không thể làm ra loại chuyện giả thành bệnh nhân đi tranh chỗ đăng ký khám mắt với người khác để tiếp cận anh được.
Cũng may nhà Ngu Điềm cách bệnh viện nơi Ngôn Minh làm việc không xa, theo những lần Ngôn Minh đến khám ngoại trú, Ngu Điềm sẽ lang thang tới lui vài bữa hy vọng gặp được anh.
Thế nhưng không có kết quả.
Cô chẳng có lần nào gặp được Ngôn Minh hết.
Ban đầu Ngu Điềm còn hơi thất vọng, nhưng sau vài lần cô liền chấp nhận hiện thực không có khả năng gặp được Ngôn Minh.
Thói quen sau khi ăn xong đi tản bộ cứ như vậy trời xui đất khiến mà hình thành.
Tối nay Ngu Điềm ăn khá nhiều, như thường lệ ra ngoài đi bộ cho tiêu cơm.
Xuyên qua bóng cây long não bao trùm, bầu trời đang dần chuyển sang màu cam đậm, khi hoàng hôn còn chưa tắt, mặt trăng trên đỉnh đầu đã treo cao, quầng sáng mơ hồ nhàn nhạt vắt lên ngọn cây, chiếu sáng từng nóc nhà cũ kỹ trong tiểu khu.
Nhịp sống của cả thành phố dường như chậm lại, bớt đi sự ồn ào náo nhiệt lúc ban ngày, bên đường lác đác xuất hiện tốp hai tốp ba người cùng nhau đi tản bộ, còn có các cụ già ngồi vây quanh bàn chơi cờ tướng, gần công viên là đám trẻ con ríu rít chơi đùa, chạy qua chạy lại.
Thời gian cũng như đang chảy chậm, nhịp điệu an nhàn.
Ngu Điềm bước chân đi ở giữa, hôm nay cô bị Tống Xuân Hương thúc giục đi ra ngoài đổ rác, bởi vì quá vội nên không kịp thay quần áo, liền mặc nguyên bộ đồ cũ rộng rãi, thoải mái ở nhà, đầu tóc cũng bù xù rối tung.
May mắn xung quanh không có người nhận ra mình, Ngu Điềm vứt rác xong liền thư thái đi bộ về, vừa đi vừa nghĩ xem kỳ tiếp theo của chương trình phổ cập khoa học y tế nên làm về chủ đề gì.
Đến khi tỉnh táo lại cô đã vô thức theo thói quen đi tới công viên bên cạnh bệnh viện trực thuộc.
Công viên xanh này được xây dựng bên ngoài bệnh viện, quả thật rất thích hợp.
Không khí ở bệnh viện đa số thời điểm đều rất bi thương và áp lực, có một mảnh đất xanh hóa bên cạnh như vậy cũng tiện cho bệnh nhân và người nhà tới giải tỏa, thay đổi tâm trạng. Bởi vì cách khu dân cư gần đó cũng không xa nên giờ phút này trên khu đất trống đang tụ tập rất nhiều nhóm cô dì chú bác tới khiêu vũ quảng trường, có người đang chỉnh loa thử nhạc.
Ngu Điềm đi vòng quanh công viên một vòng, vừa đến trước cổng bệnh viện trực thuộc liền nhìn thấy mấy bác sĩ hình như vừa mới tan làm lần lượt đi ra.
Cô tò mò ngẩng đầu lên nhìn.
Sau đó liền thấy được Ngôn Minh.
Lúc này anh đang mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản mà lịch sự, quần áo nhìn qua rất bình thường nhưng khi mặc lên trên người anh thì không còn tầm thường nữa. Cho dù ở trong đám đông, Ngôn Minh vẫn là người chói mắt nhất.
Rõ ràng cô đã lang thang khắp bệnh viện biết bao nhiêu lần mong tình cờ gặp gỡ nhưng chưa từng gặp được Ngôn Minh, hiện tại bản thân ăn mặc xuề xòa, đầu bù tóc rồi lại vừa hay bắt gặp.
Ngu Điềm không còn gì để nói về vận may chuyên hố người của mình.
Hiện tại hẳn là nên bắt lấy cơ hội ngẫu nhiên gặp được này để kéo gần quan hệ.
Nhưng Ngu Điềm căn bản không làm được.
Bây giờ cô trông thật sự…
Ngu Điềm giờ phút này cảm thấy vừa khó coi vừa xấu hổ, trong lòng chỉ có duy nhất một suy nghĩ đó là không được để Ngôn Minh nhìn thấy.
Nhưng mà phàm là không muốn gì thì chuyện đó càng xảy ra.
Để đi đến bãi đỗ xe của bệnh viện cần phải đi qua công viên, trên đường đi Ngôn Minh rõ ràng luôn nhìn về phía trước, nhưng không hiểu tại sao lại đột nhiên liếc mắt nhìn sang phía Ngu Điềm đang đứng.
Tiếp theo, Ngu Điềm nhìn thấy Ngôn Minh sững sờ trong giây lát, sau đó hơi nhăn mày, xác định chính xác mục tiêu rồi bước về phía cô.
Anh ấy nhìn thấy mình rồi.
Trong lúc nhất thời, Ngu Điềm như đánh mất khả năng nói chuyện.
Nội tâm cô chỉ có một ý nghĩ.
Đó là tuyệt đối, tuyệt đối không thể để Ngôn Minh nhìn thấy bản thân ăn mặc như vậy lắc lư ở công viên.
Nhưng lúc này Ngu Điềm đang đứng cạnh bãi đất trống, ngoại trừ đám các cô dì chú bác đang chuẩn bị lên khiêu vũ quảng trường ra thì không có bất kỳ chỗ nào thích hợp để trốn.
Cũng không biết có phải do phản ứng của cơ thể hay cái khó ló cái khôn, đến khi Ngu Điềm kịp phản ứng thì chính mình đã nhảy vào trong đội ngũ khiêu vũ.
Mấy bác gái bị Ngu Điềm đột nhiên làm cho rối loạn đội hình, mở miệng oán giận vài câu:
“ Người trẻ tuổi bây giờ cũng muốn học khiêu vũ sao? Mấy cô gái nhỏ các cô không phải thường đi phòng thể thao tập nhảy à? Đội ngũ của chúng tôi chỉ nhận người từ 40 tuổi trở lên thôi.”
Mặt Ngu Điềm nóng lên, cô căng da đầu nói: “ Nội tâm của cháu đã trải qua nhiều sóng gió thăng trầm, vậy nên tuổi tâm hồn bây giờ đã ngoài năm mươi.”
“…….”
Mặc kệ như thế nào, so với lúc này bị Ngôn Minh nhìn thấy thì không bằng trốn trong đội ngũ khiêu vũ quảng trường còn an toàn hơn.
Chỉ cần nhảy được vào trong thì mình sẽ giống như giọt nước hòa tan giữa lòng biển!
Tiếc là niềm vui ngắn chẳng tày gang, ông trời dường như đang muốn đối địch với cô.
Ngu Điềm mới vừa dựa vào công phu da mặt dày chiếm được một vị trí trong đội ngũ khiêu vũ quảng trường thì bác gái đứng ở hàng đầu tiên đột nhiên tiến lên mở nhạc.
Chưa đợi Ngu Điềm kịp phản ứng, nhóm các cô dì chú bác bên cạnh đã bắt đầu nhiệt tình nhảy theo nhạc.
Trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc gần như có thể thổi bay não người, Ngu Điềm chỉ có thể bất đắc dĩ căng da đầu, giơ tay nhấc chân học theo.
Đội ngũ khiêu vũ này hiển nhiên có tố chất vô cùng cao, không chỉ động tác đồng đều theo nhịp, mà ngay đến cả bước nhảy cũng cực kỳ cuồng dã, tốc độ nhanh đến chóng mặt.
Ngu Điềm chật vật bắt chước theo bác gái đang múa ở đằng trước, nhưng so với tổng thể vẫn chậm hơn nửa nhịp.
Cô căn bản không thể biến thành giọt nước hòa tan giữa lòng biển.
Mà giống như một giọt dầu cay làm bỏng mắt!
Toàn thân nổi lềnh phềnh trên mặt nước.
Rõ ràng là đang kéo chân đội hình.
Còn chuyện mà cô cầu nguyện cũng không hề xảy ra.
Tầm mắt của Ngôn Minh sau khi dừng lại trên người Ngu Điềm, không những không rời đi mà còn đảo quanh một vòng, sau đó gắn chặt vào một điểm trong đội ngũ khiêu vũ, anh căng khóe miệng đi tới chỗ Ngu Điềm.
Bình tĩnh.
Ngu Điềm tự làm công tác tư tưởng cho mình.
Hôm nay cô ăn mặc như vậy, đầu tóc rối bù, lại còn đang vừa nhảy vừa hát trong đội ngũ khiêu vũ quảng trường của các bác gái trung niên.
Ngôn Minh chưa chắc đã nhận ra cô.
Không nên nghĩ nhiều.
Chỉ cần giữ vững sự bình tĩnh.
Ngôn Minh rất nhanh sẽ rời đi.
Nghĩ như vậy, Ngu Điềm càng ra sức nhảy.
Chỉ khi đuổi kịp tiết tấu của các cô dì chú bác, hòa vào trong đội ngũ thì cô mới có thể không bị phát hiện.
Nhưng khi cô đang nhễ nhại mồ hôi nhảy theo giai điệu khiêu vũ.
Ngôn Minh, người mà cô nghĩ đã rời đi nay lại đang đứng ngay bên cạnh.
“Nhớ anh không ngủ được, quên anh mà không quên được, yêu anh làm em mê mệt anh có biết không?
Nhớ anh đến trằn trọc không ngủ được, buông tay không được, một chữ yêu khiến em ngày đêm đau khổ, làm sao mới có thể thoát khỏi ngục tù tình yêu của anh đây?"
Trong tiếng nhạc quỷ khóc sói gào rúng động tâm can không ngừng vang vọng.
Ngôn Minh lạnh mắt, vô cảm nhìn Ngu Điềm ------
“Thật sự là cô.”
Tác giả có lời muốn nói:
[Rạp hát nhỏ]
Rất lâu về sau:
Ngu Điềm: Bây giờ nghĩ lại, sao lúc đó anh vừa nhìn đã nhận ra em? Có phải là có ý với em không?
Ngôn Minh (miệng cứng): Không phải, chỉ cảm nhận được một nơi tập trung cao độ và phát ra sự nhàm chán nồng nặc trong đám đông.
Ngay đến cả Wechat của Ngôn Minh cô cũng không có được.
May là mấy ngày nay Ngôn Văn Hoa đi công tác, nữ sĩ Tống Xuân Hương nói chuyện rất vui vẻ với ông ấy ở trên mạng, trong khoảng thời gian ngắn cũng quên đi hiện thực khó khăn.
Nếu đã vậy, Ngu Điềm liền nhân dịp này không để ý nữa, bắt đầu lên kế hoạch hoạt động cho tài khoản truyền thông của mình.
Để thực hiện một kỳ phổ cập khoa học y tế, trước hết cần phải lên kịch bản nội dụng, sau đó bắt đầu ghi hình và chỉnh sửa, xử lý hậu kỳ, toàn bộ quá trình mất rất nhiều thời gian, nhưng làm streamer phải bảo trì được sự sinh động, mới có thể duy trì được lượng người theo dõi.
Ngu Điềm nghiên cứu một chút, cảm thấy có thể kết hợp làm video đồng thời livestream.
Đối với nội dung phát sóng trực tiếp, cô quyết định tập trung vào việc duy trì sức khỏe, trọng điểm là liệu pháp ăn kiêng.
Bản thân cô rất giỏi nấu ăn, sau khi phát sóng trực tiếp một kỳ làm điểm tâm thích hợp dành cho người bị bệnh tiểu đường thì nhận được rất nhiều lời khen ngợi, cũng lôi kéo được không ít fan mới, kiếm được một khoản tiền nho nhỏ từ việc được người xem tặng hoa.
Điều này khiến Ngu Điềm kinh ngạc nhưng cũng được khích lệ.
Sự nghiệp phổ cập khoa học bên này vừa khởi sắc nhưng còn về phía Ngôn Minh, Ngu Điềm vẫn bó tay chịu trói.
Cô biết lấy được số xếp hàng của một bác sĩ khoa mắt như Ngôn Minh quý giá đến mức nào, là một người học y, cô không thể làm ra loại chuyện giả thành bệnh nhân đi tranh chỗ đăng ký khám mắt với người khác để tiếp cận anh được.
Cũng may nhà Ngu Điềm cách bệnh viện nơi Ngôn Minh làm việc không xa, theo những lần Ngôn Minh đến khám ngoại trú, Ngu Điềm sẽ lang thang tới lui vài bữa hy vọng gặp được anh.
Thế nhưng không có kết quả.
Cô chẳng có lần nào gặp được Ngôn Minh hết.
Ban đầu Ngu Điềm còn hơi thất vọng, nhưng sau vài lần cô liền chấp nhận hiện thực không có khả năng gặp được Ngôn Minh.
Thói quen sau khi ăn xong đi tản bộ cứ như vậy trời xui đất khiến mà hình thành.
Tối nay Ngu Điềm ăn khá nhiều, như thường lệ ra ngoài đi bộ cho tiêu cơm.
Xuyên qua bóng cây long não bao trùm, bầu trời đang dần chuyển sang màu cam đậm, khi hoàng hôn còn chưa tắt, mặt trăng trên đỉnh đầu đã treo cao, quầng sáng mơ hồ nhàn nhạt vắt lên ngọn cây, chiếu sáng từng nóc nhà cũ kỹ trong tiểu khu.
Nhịp sống của cả thành phố dường như chậm lại, bớt đi sự ồn ào náo nhiệt lúc ban ngày, bên đường lác đác xuất hiện tốp hai tốp ba người cùng nhau đi tản bộ, còn có các cụ già ngồi vây quanh bàn chơi cờ tướng, gần công viên là đám trẻ con ríu rít chơi đùa, chạy qua chạy lại.
Thời gian cũng như đang chảy chậm, nhịp điệu an nhàn.
Ngu Điềm bước chân đi ở giữa, hôm nay cô bị Tống Xuân Hương thúc giục đi ra ngoài đổ rác, bởi vì quá vội nên không kịp thay quần áo, liền mặc nguyên bộ đồ cũ rộng rãi, thoải mái ở nhà, đầu tóc cũng bù xù rối tung.
May mắn xung quanh không có người nhận ra mình, Ngu Điềm vứt rác xong liền thư thái đi bộ về, vừa đi vừa nghĩ xem kỳ tiếp theo của chương trình phổ cập khoa học y tế nên làm về chủ đề gì.
Đến khi tỉnh táo lại cô đã vô thức theo thói quen đi tới công viên bên cạnh bệnh viện trực thuộc.
Công viên xanh này được xây dựng bên ngoài bệnh viện, quả thật rất thích hợp.
Không khí ở bệnh viện đa số thời điểm đều rất bi thương và áp lực, có một mảnh đất xanh hóa bên cạnh như vậy cũng tiện cho bệnh nhân và người nhà tới giải tỏa, thay đổi tâm trạng. Bởi vì cách khu dân cư gần đó cũng không xa nên giờ phút này trên khu đất trống đang tụ tập rất nhiều nhóm cô dì chú bác tới khiêu vũ quảng trường, có người đang chỉnh loa thử nhạc.
Ngu Điềm đi vòng quanh công viên một vòng, vừa đến trước cổng bệnh viện trực thuộc liền nhìn thấy mấy bác sĩ hình như vừa mới tan làm lần lượt đi ra.
Cô tò mò ngẩng đầu lên nhìn.
Sau đó liền thấy được Ngôn Minh.
Lúc này anh đang mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản mà lịch sự, quần áo nhìn qua rất bình thường nhưng khi mặc lên trên người anh thì không còn tầm thường nữa. Cho dù ở trong đám đông, Ngôn Minh vẫn là người chói mắt nhất.
Rõ ràng cô đã lang thang khắp bệnh viện biết bao nhiêu lần mong tình cờ gặp gỡ nhưng chưa từng gặp được Ngôn Minh, hiện tại bản thân ăn mặc xuề xòa, đầu bù tóc rồi lại vừa hay bắt gặp.
Ngu Điềm không còn gì để nói về vận may chuyên hố người của mình.
Hiện tại hẳn là nên bắt lấy cơ hội ngẫu nhiên gặp được này để kéo gần quan hệ.
Nhưng Ngu Điềm căn bản không làm được.
Bây giờ cô trông thật sự…
Ngu Điềm giờ phút này cảm thấy vừa khó coi vừa xấu hổ, trong lòng chỉ có duy nhất một suy nghĩ đó là không được để Ngôn Minh nhìn thấy.
Nhưng mà phàm là không muốn gì thì chuyện đó càng xảy ra.
Để đi đến bãi đỗ xe của bệnh viện cần phải đi qua công viên, trên đường đi Ngôn Minh rõ ràng luôn nhìn về phía trước, nhưng không hiểu tại sao lại đột nhiên liếc mắt nhìn sang phía Ngu Điềm đang đứng.
Tiếp theo, Ngu Điềm nhìn thấy Ngôn Minh sững sờ trong giây lát, sau đó hơi nhăn mày, xác định chính xác mục tiêu rồi bước về phía cô.
Anh ấy nhìn thấy mình rồi.
Trong lúc nhất thời, Ngu Điềm như đánh mất khả năng nói chuyện.
Nội tâm cô chỉ có một ý nghĩ.
Đó là tuyệt đối, tuyệt đối không thể để Ngôn Minh nhìn thấy bản thân ăn mặc như vậy lắc lư ở công viên.
Nhưng lúc này Ngu Điềm đang đứng cạnh bãi đất trống, ngoại trừ đám các cô dì chú bác đang chuẩn bị lên khiêu vũ quảng trường ra thì không có bất kỳ chỗ nào thích hợp để trốn.
Cũng không biết có phải do phản ứng của cơ thể hay cái khó ló cái khôn, đến khi Ngu Điềm kịp phản ứng thì chính mình đã nhảy vào trong đội ngũ khiêu vũ.
Mấy bác gái bị Ngu Điềm đột nhiên làm cho rối loạn đội hình, mở miệng oán giận vài câu:
“ Người trẻ tuổi bây giờ cũng muốn học khiêu vũ sao? Mấy cô gái nhỏ các cô không phải thường đi phòng thể thao tập nhảy à? Đội ngũ của chúng tôi chỉ nhận người từ 40 tuổi trở lên thôi.”
Mặt Ngu Điềm nóng lên, cô căng da đầu nói: “ Nội tâm của cháu đã trải qua nhiều sóng gió thăng trầm, vậy nên tuổi tâm hồn bây giờ đã ngoài năm mươi.”
“…….”
Mặc kệ như thế nào, so với lúc này bị Ngôn Minh nhìn thấy thì không bằng trốn trong đội ngũ khiêu vũ quảng trường còn an toàn hơn.
Chỉ cần nhảy được vào trong thì mình sẽ giống như giọt nước hòa tan giữa lòng biển!
Tiếc là niềm vui ngắn chẳng tày gang, ông trời dường như đang muốn đối địch với cô.
Ngu Điềm mới vừa dựa vào công phu da mặt dày chiếm được một vị trí trong đội ngũ khiêu vũ quảng trường thì bác gái đứng ở hàng đầu tiên đột nhiên tiến lên mở nhạc.
Chưa đợi Ngu Điềm kịp phản ứng, nhóm các cô dì chú bác bên cạnh đã bắt đầu nhiệt tình nhảy theo nhạc.
Trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc gần như có thể thổi bay não người, Ngu Điềm chỉ có thể bất đắc dĩ căng da đầu, giơ tay nhấc chân học theo.
Đội ngũ khiêu vũ này hiển nhiên có tố chất vô cùng cao, không chỉ động tác đồng đều theo nhịp, mà ngay đến cả bước nhảy cũng cực kỳ cuồng dã, tốc độ nhanh đến chóng mặt.
Ngu Điềm chật vật bắt chước theo bác gái đang múa ở đằng trước, nhưng so với tổng thể vẫn chậm hơn nửa nhịp.
Cô căn bản không thể biến thành giọt nước hòa tan giữa lòng biển.
Mà giống như một giọt dầu cay làm bỏng mắt!
Toàn thân nổi lềnh phềnh trên mặt nước.
Rõ ràng là đang kéo chân đội hình.
Còn chuyện mà cô cầu nguyện cũng không hề xảy ra.
Tầm mắt của Ngôn Minh sau khi dừng lại trên người Ngu Điềm, không những không rời đi mà còn đảo quanh một vòng, sau đó gắn chặt vào một điểm trong đội ngũ khiêu vũ, anh căng khóe miệng đi tới chỗ Ngu Điềm.
Bình tĩnh.
Ngu Điềm tự làm công tác tư tưởng cho mình.
Hôm nay cô ăn mặc như vậy, đầu tóc rối bù, lại còn đang vừa nhảy vừa hát trong đội ngũ khiêu vũ quảng trường của các bác gái trung niên.
Ngôn Minh chưa chắc đã nhận ra cô.
Không nên nghĩ nhiều.
Chỉ cần giữ vững sự bình tĩnh.
Ngôn Minh rất nhanh sẽ rời đi.
Nghĩ như vậy, Ngu Điềm càng ra sức nhảy.
Chỉ khi đuổi kịp tiết tấu của các cô dì chú bác, hòa vào trong đội ngũ thì cô mới có thể không bị phát hiện.
Nhưng khi cô đang nhễ nhại mồ hôi nhảy theo giai điệu khiêu vũ.
Ngôn Minh, người mà cô nghĩ đã rời đi nay lại đang đứng ngay bên cạnh.
“Nhớ anh không ngủ được, quên anh mà không quên được, yêu anh làm em mê mệt anh có biết không?
Nhớ anh đến trằn trọc không ngủ được, buông tay không được, một chữ yêu khiến em ngày đêm đau khổ, làm sao mới có thể thoát khỏi ngục tù tình yêu của anh đây?"
Trong tiếng nhạc quỷ khóc sói gào rúng động tâm can không ngừng vang vọng.
Ngôn Minh lạnh mắt, vô cảm nhìn Ngu Điềm ------
“Thật sự là cô.”
Tác giả có lời muốn nói:
[Rạp hát nhỏ]
Rất lâu về sau:
Ngu Điềm: Bây giờ nghĩ lại, sao lúc đó anh vừa nhìn đã nhận ra em? Có phải là có ý với em không?
Ngôn Minh (miệng cứng): Không phải, chỉ cảm nhận được một nơi tập trung cao độ và phát ra sự nhàm chán nồng nặc trong đám đông.