Chương 44
Ngôn Minh liếc mắt nhìn qua Ngu Điềm một cái, lại bổ sung: “Vừa mới nhận được thông báo đuổi việc.”
“…………”
Vẻ mặt Ngôn Minh không chút gợn sóng, chỉ như thuận miệng nói một câu “Còn chưa ăn cơm”, nhưng Ngu Điềm đã xấu hổ đến mức muốn biến thành chuột chũi chui xuống đất, đào một cái hố trực tiếp nhảy xuống. Bởi vì cô cảm thấy nếu không chạy, Ngôn Minh chắc chắn sẽ vung búa lên đập chuột.
Vừa hay mấy bác sĩ bên cạnh không biết đang nói tới chuyện cười gì, không để ý tới chỗ Ngu Điềm đang đứng, cả bàn liền cười phá lên, gần như che lấp tiếng của Ngôn Minh. Vậy nên chỉ có Ngu Điềm đứng cạnh Ngôn Minh mới nghe được hai câu cuối cùng anh vừa nói, nhưng Đới Hâm lại hoàn toàn không nghe thấy.
Đới Hâm không biết được chuyện bên trong, anh ta hiển nhiên xem Ngôn Minh thành bạn thân của Ngu Điềm, tự động coi lời ban nãy của Ngôn Minh là nói đùa, chỉ mỉm cười vỗ vỗ vai Ngôn Minh, sau đó quay sang nói chuyện với các bác sĩ khác.
Ngu Điềm giờ phút này không thể nào đứng thẳng được. Cô có chút mềm chân.
Giống như đang trốn tránh, lúc Đới Hâm chuẩn bị quay lại nói vài câu với Ngôn Minh, Ngu Điềm kịp thời kéo ống tay áo anh ta: “Anh Hâm, chúng ta, chúng ta mau quay trở về đi, đồ ăn sắp nguội rồi, bác sĩ bọn họ cũng bận…”
May là lúc này Đới Hâm vỗ trán, như bừng tỉnh mà xin lỗi: “Mọi người chắc còn vội về bệnh viện, vậy tôi không làm phiền nữa!”
Anh ta mỉm cười, giơ chén trà ra hiệu rồi đi theo Ngu Điềm trở về bàn mình.
Phần sau của bữa ăn với Đới Hâm, Ngu Điềm làm gì cũng không tập trung, Đới Hâm vẫn rất nhiệt tình nói về các streamer và một ít bí quyết livestream, nhưng Ngu Điềm đều nghe không vào, hồn cô đã xuyên qua rèm cửa đi tới gian bên cạnh.
Cô có thể nghe thấy được tiếng cười sang sảng của Tưởng Ngọc Minh, sau đó là giọng của Tề Tư Hạo đang vuốt mông ngựa, mấy y tá cũng bị chọc cười, nhưng đều không có tiếng của Ngôn Minh.
Ngôn Minh càng yên lặng, trong lòng Ngu Điềm càng hoảng loạn.
Cô còn nhớ ánh mắt lạnh lùng vừa rồi khi Ngôn Minh nhìn cô.
Đáy mắt của anh rất bình lặng, nhưng càng như vậy, Ngu Điềm càng cảm thấy rợn tóc gáy.
Bởi vì cô căn bản không đoán ra được tâm tư của Ngôn Minh, không biết rốt cuộc trong lòng anh đang ấp ủ bão táp gì.
Tuy nhiên, Ngu Điềm có một loại dự cảm, Ngôn Minh càng bình tĩnh thì có nghĩa anh càng tức giận…
Gần đây tốt nhất là không nên xuất hiện trước mặt Ngôn Minh khiến anh thêm khó chịu.
**
Tưởng Ngọc Minh mặc dù là người thần kinh thô, nhưng mấy ngày nay trên người Ngôn Minh liên tục xuất hiện áp suất thấp, ngay đến cả người ít nhạy bén như anh ta cũng cảm nhận được tâm trạng của Ngôn Minh không tốt.
Trên tinh thần quan tâm bạn bè, lúc hai người đang ăn trưa sau khi khám ngoại trú, anh ta bèn dò hỏi Ngôn Minh.
“Gần đây trông cậu có vẻ không đúng lắm? Gặp phải chuyện gì phiền phức sao? Có cần tôi cho ý kiến không?”
Tiếc là Ngôn Minh một mực phủ nhận: “Không có. Tâm trạng của tôi rất tốt.”
Anh vẫn trước sau như một, lời ít mà ý nhiều, nói xong, hơi ngừng một chút, ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Ngọc Minh: “Cậu sao lại cảm thấy tâm trạng tôi không tốt?”
“Cậu không phát hiện ra à? Gần đây cậu nói chuyện gì với tôi cũng đều không có hứng, tôi nói cái gì cậu cũng chỉ đáp lại ‘à’, ‘vậy sao’, mấy từ đơn cho có lệ.”
Tưởng Ngọc Minh càng nói, càng cảm thấy đúng là như vậy, anh ta nghi ngờ nhìn Ngôn Minh: “Lúc trước tôi xuất hiện triệu chứng này giống cậu, là khi tỏ tình bị người ta từ chối, nói đúng hơn là thất tình. Ngôn Minh, cậu sẽ không thất tình đấy chứ?”
Thái độ của Ngôn Minh vô cùng kích động, anh gần như không cho Tưởng Ngọc Minh cơ hội phân tích, quả quyết ngắt lời: “Tôi không yêu đương thì thất tình kiểu gì?”
“Vậy cậu…”
Ngôn Minh ho nhẹ một tiếng, mất tự nhiên nói: “Chỉ là gần đây có nhiều bệnh nhân cần phải làm phẫu thuật, đều là những cô gái trẻ, nhưng tình trạng mắt có vẻ khá nghiêm trong, có lẽ sẽ bị mù.”
Tưởng Ngọc Minh có chút hiếu kỳ: “Sao vậy?”
“Làm phẫu thuật thẩm mỹ.” Ngôn Minh xoa xoa mi tâm, tránh đi ánh mắt dò xét của Tưởng Ngọc Minh: “Đi tới những cơ sở phẫu thuật thẩm mỹ không tên tuổi, không có giấy phép hành nghề, nói thẳng ra là hành nghề phi pháp, nhưng vì giá cả rẻ hơn so với bệnh viện chính quy, còn tốn một đống tiền quảng cáo trên mạng xã hội, không ít cô gái vì muốn khiến mình trở nên xinh đẹp hơn nên đi thử.”
“Chỉ riêng trong tuần này đã tiếp nhận năm ca bị mù do tiêm axit hyaluronic, đều còn rất trẻ. Trong số đó có một ca mới 17 tuổi, còn lại đều tầm từ 20 tuổi trở lên.”
Tưởng Ngọc Minh nghe xong, cũng thật sự nghiêm túc: “Loại mất thị lực này dựa vào phối hợp điều trị có thể khôi phục được không?”
“Nhìn chung dự đoán không tốt lắm, rất khó nói. Bình thường thì tiêm axit hyaluronic sẽ không dẫn tới mù lòa, xác suất rất nhỏ, nhưng một khi đã mất thị lực thì bệnh tình sẽ cực kỳ tệ. Bị mù chứng tỏ cách tiêm không đúng, có thể là lúc tiêm dùng quá nhiều sức hoặc tiêm không chính xác, để axit hyaluronic đi vào mạch máu, sau đó từ mạch máu đi tới động mạch mắt, dẫn tới tắc nghẽn động mạch, tạo thành thiếu máu thần kinh võng mạc, kết quả là bị mù.”
“Năm bệnh nhân này, ngoại trừ hai người lớn tuổi hơn một chút, khi phát hiện ra vấn đề đã lập tức tới đăng ký điều trị kháng ngưng, thì ba người còn lại đều trước tiên tới cơ sở thẩm mỹ bắt đền, cơ sở phẫu thuật thẩm mỹ lừa bọn họ nói, đây đều là dấu hiệu bình thường, đợi hấp thu axit hyaluronic xong là sẽ khôi phục, kéo dài mất hai ngày, lúc tới chỗ tôi thì đã không kịp nữa rồi, chỉ sợ hiệu quả sau khi điều trị xong không ổn, sẽ mất thị lực vĩnh viễn.”
“Ngoài mấy trường hợp nghiêm trọng này ra, còn có người đeo kính áp tròng thẩm mỹ gây ra nhiễm trùng mắt, một đứa bé vì lười không tháo kính áp tròng, đeo liên tục suốt một ngày một đêm nên bị thủng giác mạc.”
“Những cơ sở phẫu thuật thẩm mỹ không chính quy đó quả thật đang giết người!” Tưởng Ngọc Minh tức giận nói: “Cậu nói xem, bác sĩ chúng ta tuy có thể chữa được rất nhiều bệnh, nhưng hiện giờ nếu một số người trẻ có chút kiến thức y học, nhận thức được rủi ro y tế thì chuyện xấu này sẽ không bao giờ xảy ra. Giá mà có thể làm phổ cập khoa học thì tốt biết mấy, có tai hại không cơ chứ!”
Tưởng Ngọc Minh đang nói, đột nhiên nghĩ tới gì đó: “A, em gái Cá Nhỏ kia của cậu, nghe nói đang làm tài khoản truyền thông phổ cập khoa học y tế phải không? Hay là cậu tìm Cá Nhỏ tới làm một kỳ chương trình đi, phổ cập kiến thức cho các bạn nhỏ.”
Tưởng Ngọc Minh cho rằng Ngôn Minh sẽ không để ý tới mình, nhưng người nào đó tích chữ như vàng lại được dịp mở miệng.
“Ngu Điềm có vẻ không có thời gian.” Ngôn Minh mím môi, giọng nói lạnh căm căm: “Theo tôi thấy thì rất bận.”
Ngôn Minh nói như vậy, Tưởng Ngọc Minh mới ý thức được, đã lâu rồi không thấy Ngu Điềm.
Anh ta buồn bực nói: “Lần trước gặp em ấy, là lúc ăn cơm khi đi khám bệnh từ thiện, người đàn ông đi cùng rốt cuộc có quan hệ gì với em ấy? Tự giới thiệu là anh trai Ngu Điềm, nhưng anh trai Ngu Điềm không phải là cậu sao? Trước đây nói chuyện, cũng không nghe em ấy nói có anh trai ruột hay anh họ gì đó mà nhỉ?”
Ngôn Minh lười phải giải thích nguyên nhân ba anh và mẹ của đối phương đã chia tay, chỉ trầm mặc không nói.
“Không phải là loại anh trai yêu em gái chứ?” Tưởng Ngọc Minh thật ra cũng không để ý, anh ta chỉ nhìn chằm chằm Ngôn Minh: “Vừa hay tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu, Cá Nhỏ có bạn trai rồi phải không? Người kia là bạn trai mới của em ấy sao? Gần đây không thấy em ấy tới bệnh viện, chẳng lẽ là bận yêu đương nên ngay cả cái bóng cũng biến mất luôn?”
Ngôn Minh lạnh giọng trả lời: “Không phải bạn trai.”
Tưởng Ngọc Minh bị khơi dậy hứng thú, anh ta lên kế hoạch, huých cánh tay Ngôn Minh: “Nếu không phải đang hẹn hò, vậy chúng ta hẹn Cá Nhỏ ra, sau đó cùng nhau quay một video phổ cập khoa học trị liệu, bắt đầu từ tiêu đề ‘rủi ro khi người trẻ phẫu thuật thẩm mỹ mắt’, tôi cũng có thể cống hiến một chuyên đề ‘làm thế nào để bổ sung canxi cho xương chắc khỏe ở mọi lứa tuổi’.”
Tưởng Ngọc Minh gõ bàn tính nhỏ: “Cậu từng nói nước phù sa không để chảy ruộng ngoài, tôi thấy Cá Nhỏ là người đẹp thiện tâm, còn là đàn em của chúng ta nữa, nhất định có thể hiểu được nỗi vất vả trong nghề của bác sĩ. Nếu còn độc thân, có lợi cho người khác còn không bằng có lợi cho tôi.”
“Dựa vào giao tình giữa chúng ta, sau này ba mẹ hai bên thành đôi, tôi và Cá Nhỏ thành cặp, cậu chính là anh vợ tương lai của tôi, tôi tuyệt đối sẽ hiếu kính cậu.”
Tưởng Ngọc Minh nói xong liền quyết định: “Cậu đợi nhé, để tôi gọi điện cho Cá Nhỏ.”
Trước khi anh ta đưa ra quyết định này còn rối rắm một phen, Ngu Điềm lớn lên quá xinh đẹp, Tưởng Ngọc Minh lo lắng con gái như vậy sẽ có nhiều người theo đuổi, căn bản khinh thường người có điều kiện như mình, nhưng sau vài lần tiếp xúc, anh ta phát hiện ra Ngu Điềm không hề có một chút cao ngạo nào của con gái xinh đẹp hay cô gái tự biết mình đẹp, vậy nên bắt đầu động tâm.
Hơn nữa gần quan được ban lộc, Ngu Điềm nếu thật sự trở thành người một nhà với Ngôn Minh, vậy không phải là thân càng thêm thân sao? Bản thân còn có thể lợi dụng Ngôn Minh để tạo cơ hội tiếp cận Ngu Điềm!
Tưởng Ngọc Minh thật vất vả mới lấy hết can đảm chủ động tấn công một lần, chỉ cần nhấc máy lên thôi.
Nhưng Ngôn Minh vừa rồi vẫn còn bộ dạng lười biếng, trước khi Tưởng Ngọc Minh kịp hành động đã nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Ngu Điềm.
Anh liếc Tưởng Ngọc Minh một cái, lời ít ý nhiều nói: “Để tôi.”
Đừng nhìn bộ dáng Ngôn Minh ngày thường lãnh tâm lãnh phế, không ngờ tới thời khắc quan trọng, vẫn xem bạn bè là anh em tốt!
Có lẽ là sợ mình do dự bỏ lỡ mất cơ hội nên mới chủ động giúp tạo cơ hội với Ngu Điềm!
Nếu mình tự liên lạc với Ngu Điềm, có phải hơi đường đột không?
Nhưng để anh trai kế tương lai là Ngôn Minh đi nói, có lẽ sẽ thích hợp và tự nhiên hơn! Mà mình có thể nhân cơ hội này thần không biết quỷ không hay đi vào, thay đổi cuộc sống của Ngu Điềm, nước ấm nấu ếch, cuối cùng ra một chiêu thoát kiếp FA!
Tuyệt vời!
Tưởng Ngọc Minh cảm động muốn khóc: “Ngôn Minh! Nếu tôi và Ngu Điềm thành đôi, nhất định sẽ cho bà mối là cậu phong bì đỏ thật lớn, còn có chân giò heo nữa! Kẹo mừng chắc chắn không thiếu cậu!”
Ngôn Minh không cho ý kiến, nhưng Tưởng Ngọc Minh vẫn vì tình bạn này của Ngôn Minh mà cảm động tới lệ rơi đầy mặt.
Tình bạn là gì? Là đây chứ đâu!
Thời khắc mấu chốt vì tương lai của bạn thân, tự mình ra trận, đây gọi là nghĩa khí!
Nội tâm Tưởng Ngọc Minh trăm xoay ngàn chuyển, thậm chí bắt đầu liếc mắt đưa tình với Ngôn Minh.
Ngôn Minh cũng chưa có đối tượng, lại còn quan tâm mình như thế, để mình thoát kiếp FA trước, cảnh giới này… Tưởng Ngọc Minh đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu đổi lại là anh ta còn độc thân, chắc chắn sẽ không lý trí chủ động giật dây bắc cầu giúp giới thiệu em gái xinh đẹp cho Ngôn Minh.
Đáng tiếc đối với sự cảm kích này, Ngôn Minh vẫn cứ lạnh nhạt như thường.
Trong lúc đợi Ngu Điềm bắt máy, anh không nói câu nào, thậm chí cũng không nhìn Tưởng Ngọc Minh.
Rất nhanh, có người nghe máy, từ điện thoại truyền ra giọng nói ngập ngừng của Ngu Điềm.
“Alo?”
Tưởng Ngọc Minh ghé sát vào tai anh muốn nghe, kết quả Ngôn Minh đứng bật dậy, vừa đúng lúc đi lấy canh, sau cùng Tưởng Ngọc Minh cũng không biết được nội dung cuộc gọi này.
Nhưng càng không biết, trong lòng càng hồi hộp, thấp thỏm.
Hai phút sau, Tưởng Ngọc Minh còn chưa thoát khỏi tâm trạng chàng trai lần đầu biết yêu, Ngôn Minh đã quay trở lại, vẻ mặt lạnh lùng.
“Hẹn xong rồi, ngày mai tan tầm cùng nhau ăn cơm.’
Mặc dù nói muốn theo đuổi Ngu Điềm, nhưng tiến độ này cũng quá nhanh, Tưởng Ngọc Minh có chút thẹn thùng: “Mai tôi sẽ mang theo vest đi làm, trước đó tôi được anh họ mời làm phù rể đã bỏ ra một số tiền lớn để mua, người đẹp vì lụa, tối nay tôi còn muốn làm tóc, chỉnh trang lại, tranh thủ tỏa sáng trước mặt Cá Nhỏ, làm quen một lần nữa…”
Ngôn Minh trầm ngâm một lát, tiện đà mở miệng, thanh âm nhàn nhạt: “Cũng không cần phải quá trang trọng, cứ thể hiện đúng con người cậu là được, yêu đương là phải chân thành thẳng thắn, chải chuốt quá mức không có ý nghĩa bằng ăn mặc đơn giản, giản dị một chút cũng khá tốt, trông có vẻ như không cố tình chưng diện.”
Ngày thường đối với lời nói kiểu này của Tưởng Ngọc Minh, phản ứng của Ngôn Minh chắc chắn là không tiếp lời. Bởi vậy lúc này nghe được anh phản hồi góp ý, Tưởng Ngọc Minh thật sự vô cùng cảm động. Mặc dù Ngôn Minh bình thường lạnh lùng ít nói nhưng thời khắc mấu chốt vẫn rất đáng tin cậy!
Chẳng trách người xưa hay nói thêm một người bạn chính là thêm một con đường, thế này còn không phải sao!
Tác giả có lời muốn nói:
【Rạp xiếc nhỏ】
Trước khi biết sự thật:
Tưởng Ngọc Minh: Ngôn Minh, cậu thật tốt!
Sau khi biết sự thật:
Tưởng Ngọc Minh: Ngôn Minh, đồ chó nhà cậu! Người khác thêm một người bạn là thêm một con đường, còn tôi thêm một người bạn là bớt đi một con đường.
【Yên tâm, bác sĩ Tưởng Ngọc Minh cũng sẽ có hạnh phúc của riêng mình, anh ấy sẽ có bạn gái, hơn nữa còn nhanh chân hơn Ngôn Minh.】
Lam Quỳnh: Bạn gái tương lai của bác sĩ Tưởng đã xuất hiện ở những chương trước rồi đó. Có bạn nào đoán ra được không? ^_^
“…………”
Vẻ mặt Ngôn Minh không chút gợn sóng, chỉ như thuận miệng nói một câu “Còn chưa ăn cơm”, nhưng Ngu Điềm đã xấu hổ đến mức muốn biến thành chuột chũi chui xuống đất, đào một cái hố trực tiếp nhảy xuống. Bởi vì cô cảm thấy nếu không chạy, Ngôn Minh chắc chắn sẽ vung búa lên đập chuột.
Vừa hay mấy bác sĩ bên cạnh không biết đang nói tới chuyện cười gì, không để ý tới chỗ Ngu Điềm đang đứng, cả bàn liền cười phá lên, gần như che lấp tiếng của Ngôn Minh. Vậy nên chỉ có Ngu Điềm đứng cạnh Ngôn Minh mới nghe được hai câu cuối cùng anh vừa nói, nhưng Đới Hâm lại hoàn toàn không nghe thấy.
Đới Hâm không biết được chuyện bên trong, anh ta hiển nhiên xem Ngôn Minh thành bạn thân của Ngu Điềm, tự động coi lời ban nãy của Ngôn Minh là nói đùa, chỉ mỉm cười vỗ vỗ vai Ngôn Minh, sau đó quay sang nói chuyện với các bác sĩ khác.
Ngu Điềm giờ phút này không thể nào đứng thẳng được. Cô có chút mềm chân.
Giống như đang trốn tránh, lúc Đới Hâm chuẩn bị quay lại nói vài câu với Ngôn Minh, Ngu Điềm kịp thời kéo ống tay áo anh ta: “Anh Hâm, chúng ta, chúng ta mau quay trở về đi, đồ ăn sắp nguội rồi, bác sĩ bọn họ cũng bận…”
May là lúc này Đới Hâm vỗ trán, như bừng tỉnh mà xin lỗi: “Mọi người chắc còn vội về bệnh viện, vậy tôi không làm phiền nữa!”
Anh ta mỉm cười, giơ chén trà ra hiệu rồi đi theo Ngu Điềm trở về bàn mình.
Phần sau của bữa ăn với Đới Hâm, Ngu Điềm làm gì cũng không tập trung, Đới Hâm vẫn rất nhiệt tình nói về các streamer và một ít bí quyết livestream, nhưng Ngu Điềm đều nghe không vào, hồn cô đã xuyên qua rèm cửa đi tới gian bên cạnh.
Cô có thể nghe thấy được tiếng cười sang sảng của Tưởng Ngọc Minh, sau đó là giọng của Tề Tư Hạo đang vuốt mông ngựa, mấy y tá cũng bị chọc cười, nhưng đều không có tiếng của Ngôn Minh.
Ngôn Minh càng yên lặng, trong lòng Ngu Điềm càng hoảng loạn.
Cô còn nhớ ánh mắt lạnh lùng vừa rồi khi Ngôn Minh nhìn cô.
Đáy mắt của anh rất bình lặng, nhưng càng như vậy, Ngu Điềm càng cảm thấy rợn tóc gáy.
Bởi vì cô căn bản không đoán ra được tâm tư của Ngôn Minh, không biết rốt cuộc trong lòng anh đang ấp ủ bão táp gì.
Tuy nhiên, Ngu Điềm có một loại dự cảm, Ngôn Minh càng bình tĩnh thì có nghĩa anh càng tức giận…
Gần đây tốt nhất là không nên xuất hiện trước mặt Ngôn Minh khiến anh thêm khó chịu.
**
Tưởng Ngọc Minh mặc dù là người thần kinh thô, nhưng mấy ngày nay trên người Ngôn Minh liên tục xuất hiện áp suất thấp, ngay đến cả người ít nhạy bén như anh ta cũng cảm nhận được tâm trạng của Ngôn Minh không tốt.
Trên tinh thần quan tâm bạn bè, lúc hai người đang ăn trưa sau khi khám ngoại trú, anh ta bèn dò hỏi Ngôn Minh.
“Gần đây trông cậu có vẻ không đúng lắm? Gặp phải chuyện gì phiền phức sao? Có cần tôi cho ý kiến không?”
Tiếc là Ngôn Minh một mực phủ nhận: “Không có. Tâm trạng của tôi rất tốt.”
Anh vẫn trước sau như một, lời ít mà ý nhiều, nói xong, hơi ngừng một chút, ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Ngọc Minh: “Cậu sao lại cảm thấy tâm trạng tôi không tốt?”
“Cậu không phát hiện ra à? Gần đây cậu nói chuyện gì với tôi cũng đều không có hứng, tôi nói cái gì cậu cũng chỉ đáp lại ‘à’, ‘vậy sao’, mấy từ đơn cho có lệ.”
Tưởng Ngọc Minh càng nói, càng cảm thấy đúng là như vậy, anh ta nghi ngờ nhìn Ngôn Minh: “Lúc trước tôi xuất hiện triệu chứng này giống cậu, là khi tỏ tình bị người ta từ chối, nói đúng hơn là thất tình. Ngôn Minh, cậu sẽ không thất tình đấy chứ?”
Thái độ của Ngôn Minh vô cùng kích động, anh gần như không cho Tưởng Ngọc Minh cơ hội phân tích, quả quyết ngắt lời: “Tôi không yêu đương thì thất tình kiểu gì?”
“Vậy cậu…”
Ngôn Minh ho nhẹ một tiếng, mất tự nhiên nói: “Chỉ là gần đây có nhiều bệnh nhân cần phải làm phẫu thuật, đều là những cô gái trẻ, nhưng tình trạng mắt có vẻ khá nghiêm trong, có lẽ sẽ bị mù.”
Tưởng Ngọc Minh có chút hiếu kỳ: “Sao vậy?”
“Làm phẫu thuật thẩm mỹ.” Ngôn Minh xoa xoa mi tâm, tránh đi ánh mắt dò xét của Tưởng Ngọc Minh: “Đi tới những cơ sở phẫu thuật thẩm mỹ không tên tuổi, không có giấy phép hành nghề, nói thẳng ra là hành nghề phi pháp, nhưng vì giá cả rẻ hơn so với bệnh viện chính quy, còn tốn một đống tiền quảng cáo trên mạng xã hội, không ít cô gái vì muốn khiến mình trở nên xinh đẹp hơn nên đi thử.”
“Chỉ riêng trong tuần này đã tiếp nhận năm ca bị mù do tiêm axit hyaluronic, đều còn rất trẻ. Trong số đó có một ca mới 17 tuổi, còn lại đều tầm từ 20 tuổi trở lên.”
Tưởng Ngọc Minh nghe xong, cũng thật sự nghiêm túc: “Loại mất thị lực này dựa vào phối hợp điều trị có thể khôi phục được không?”
“Nhìn chung dự đoán không tốt lắm, rất khó nói. Bình thường thì tiêm axit hyaluronic sẽ không dẫn tới mù lòa, xác suất rất nhỏ, nhưng một khi đã mất thị lực thì bệnh tình sẽ cực kỳ tệ. Bị mù chứng tỏ cách tiêm không đúng, có thể là lúc tiêm dùng quá nhiều sức hoặc tiêm không chính xác, để axit hyaluronic đi vào mạch máu, sau đó từ mạch máu đi tới động mạch mắt, dẫn tới tắc nghẽn động mạch, tạo thành thiếu máu thần kinh võng mạc, kết quả là bị mù.”
“Năm bệnh nhân này, ngoại trừ hai người lớn tuổi hơn một chút, khi phát hiện ra vấn đề đã lập tức tới đăng ký điều trị kháng ngưng, thì ba người còn lại đều trước tiên tới cơ sở thẩm mỹ bắt đền, cơ sở phẫu thuật thẩm mỹ lừa bọn họ nói, đây đều là dấu hiệu bình thường, đợi hấp thu axit hyaluronic xong là sẽ khôi phục, kéo dài mất hai ngày, lúc tới chỗ tôi thì đã không kịp nữa rồi, chỉ sợ hiệu quả sau khi điều trị xong không ổn, sẽ mất thị lực vĩnh viễn.”
“Ngoài mấy trường hợp nghiêm trọng này ra, còn có người đeo kính áp tròng thẩm mỹ gây ra nhiễm trùng mắt, một đứa bé vì lười không tháo kính áp tròng, đeo liên tục suốt một ngày một đêm nên bị thủng giác mạc.”
“Những cơ sở phẫu thuật thẩm mỹ không chính quy đó quả thật đang giết người!” Tưởng Ngọc Minh tức giận nói: “Cậu nói xem, bác sĩ chúng ta tuy có thể chữa được rất nhiều bệnh, nhưng hiện giờ nếu một số người trẻ có chút kiến thức y học, nhận thức được rủi ro y tế thì chuyện xấu này sẽ không bao giờ xảy ra. Giá mà có thể làm phổ cập khoa học thì tốt biết mấy, có tai hại không cơ chứ!”
Tưởng Ngọc Minh đang nói, đột nhiên nghĩ tới gì đó: “A, em gái Cá Nhỏ kia của cậu, nghe nói đang làm tài khoản truyền thông phổ cập khoa học y tế phải không? Hay là cậu tìm Cá Nhỏ tới làm một kỳ chương trình đi, phổ cập kiến thức cho các bạn nhỏ.”
Tưởng Ngọc Minh cho rằng Ngôn Minh sẽ không để ý tới mình, nhưng người nào đó tích chữ như vàng lại được dịp mở miệng.
“Ngu Điềm có vẻ không có thời gian.” Ngôn Minh mím môi, giọng nói lạnh căm căm: “Theo tôi thấy thì rất bận.”
Ngôn Minh nói như vậy, Tưởng Ngọc Minh mới ý thức được, đã lâu rồi không thấy Ngu Điềm.
Anh ta buồn bực nói: “Lần trước gặp em ấy, là lúc ăn cơm khi đi khám bệnh từ thiện, người đàn ông đi cùng rốt cuộc có quan hệ gì với em ấy? Tự giới thiệu là anh trai Ngu Điềm, nhưng anh trai Ngu Điềm không phải là cậu sao? Trước đây nói chuyện, cũng không nghe em ấy nói có anh trai ruột hay anh họ gì đó mà nhỉ?”
Ngôn Minh lười phải giải thích nguyên nhân ba anh và mẹ của đối phương đã chia tay, chỉ trầm mặc không nói.
“Không phải là loại anh trai yêu em gái chứ?” Tưởng Ngọc Minh thật ra cũng không để ý, anh ta chỉ nhìn chằm chằm Ngôn Minh: “Vừa hay tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu, Cá Nhỏ có bạn trai rồi phải không? Người kia là bạn trai mới của em ấy sao? Gần đây không thấy em ấy tới bệnh viện, chẳng lẽ là bận yêu đương nên ngay cả cái bóng cũng biến mất luôn?”
Ngôn Minh lạnh giọng trả lời: “Không phải bạn trai.”
Tưởng Ngọc Minh bị khơi dậy hứng thú, anh ta lên kế hoạch, huých cánh tay Ngôn Minh: “Nếu không phải đang hẹn hò, vậy chúng ta hẹn Cá Nhỏ ra, sau đó cùng nhau quay một video phổ cập khoa học trị liệu, bắt đầu từ tiêu đề ‘rủi ro khi người trẻ phẫu thuật thẩm mỹ mắt’, tôi cũng có thể cống hiến một chuyên đề ‘làm thế nào để bổ sung canxi cho xương chắc khỏe ở mọi lứa tuổi’.”
Tưởng Ngọc Minh gõ bàn tính nhỏ: “Cậu từng nói nước phù sa không để chảy ruộng ngoài, tôi thấy Cá Nhỏ là người đẹp thiện tâm, còn là đàn em của chúng ta nữa, nhất định có thể hiểu được nỗi vất vả trong nghề của bác sĩ. Nếu còn độc thân, có lợi cho người khác còn không bằng có lợi cho tôi.”
“Dựa vào giao tình giữa chúng ta, sau này ba mẹ hai bên thành đôi, tôi và Cá Nhỏ thành cặp, cậu chính là anh vợ tương lai của tôi, tôi tuyệt đối sẽ hiếu kính cậu.”
Tưởng Ngọc Minh nói xong liền quyết định: “Cậu đợi nhé, để tôi gọi điện cho Cá Nhỏ.”
Trước khi anh ta đưa ra quyết định này còn rối rắm một phen, Ngu Điềm lớn lên quá xinh đẹp, Tưởng Ngọc Minh lo lắng con gái như vậy sẽ có nhiều người theo đuổi, căn bản khinh thường người có điều kiện như mình, nhưng sau vài lần tiếp xúc, anh ta phát hiện ra Ngu Điềm không hề có một chút cao ngạo nào của con gái xinh đẹp hay cô gái tự biết mình đẹp, vậy nên bắt đầu động tâm.
Hơn nữa gần quan được ban lộc, Ngu Điềm nếu thật sự trở thành người một nhà với Ngôn Minh, vậy không phải là thân càng thêm thân sao? Bản thân còn có thể lợi dụng Ngôn Minh để tạo cơ hội tiếp cận Ngu Điềm!
Tưởng Ngọc Minh thật vất vả mới lấy hết can đảm chủ động tấn công một lần, chỉ cần nhấc máy lên thôi.
Nhưng Ngôn Minh vừa rồi vẫn còn bộ dạng lười biếng, trước khi Tưởng Ngọc Minh kịp hành động đã nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Ngu Điềm.
Anh liếc Tưởng Ngọc Minh một cái, lời ít ý nhiều nói: “Để tôi.”
Đừng nhìn bộ dáng Ngôn Minh ngày thường lãnh tâm lãnh phế, không ngờ tới thời khắc quan trọng, vẫn xem bạn bè là anh em tốt!
Có lẽ là sợ mình do dự bỏ lỡ mất cơ hội nên mới chủ động giúp tạo cơ hội với Ngu Điềm!
Nếu mình tự liên lạc với Ngu Điềm, có phải hơi đường đột không?
Nhưng để anh trai kế tương lai là Ngôn Minh đi nói, có lẽ sẽ thích hợp và tự nhiên hơn! Mà mình có thể nhân cơ hội này thần không biết quỷ không hay đi vào, thay đổi cuộc sống của Ngu Điềm, nước ấm nấu ếch, cuối cùng ra một chiêu thoát kiếp FA!
Tuyệt vời!
Tưởng Ngọc Minh cảm động muốn khóc: “Ngôn Minh! Nếu tôi và Ngu Điềm thành đôi, nhất định sẽ cho bà mối là cậu phong bì đỏ thật lớn, còn có chân giò heo nữa! Kẹo mừng chắc chắn không thiếu cậu!”
Ngôn Minh không cho ý kiến, nhưng Tưởng Ngọc Minh vẫn vì tình bạn này của Ngôn Minh mà cảm động tới lệ rơi đầy mặt.
Tình bạn là gì? Là đây chứ đâu!
Thời khắc mấu chốt vì tương lai của bạn thân, tự mình ra trận, đây gọi là nghĩa khí!
Nội tâm Tưởng Ngọc Minh trăm xoay ngàn chuyển, thậm chí bắt đầu liếc mắt đưa tình với Ngôn Minh.
Ngôn Minh cũng chưa có đối tượng, lại còn quan tâm mình như thế, để mình thoát kiếp FA trước, cảnh giới này… Tưởng Ngọc Minh đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu đổi lại là anh ta còn độc thân, chắc chắn sẽ không lý trí chủ động giật dây bắc cầu giúp giới thiệu em gái xinh đẹp cho Ngôn Minh.
Đáng tiếc đối với sự cảm kích này, Ngôn Minh vẫn cứ lạnh nhạt như thường.
Trong lúc đợi Ngu Điềm bắt máy, anh không nói câu nào, thậm chí cũng không nhìn Tưởng Ngọc Minh.
Rất nhanh, có người nghe máy, từ điện thoại truyền ra giọng nói ngập ngừng của Ngu Điềm.
“Alo?”
Tưởng Ngọc Minh ghé sát vào tai anh muốn nghe, kết quả Ngôn Minh đứng bật dậy, vừa đúng lúc đi lấy canh, sau cùng Tưởng Ngọc Minh cũng không biết được nội dung cuộc gọi này.
Nhưng càng không biết, trong lòng càng hồi hộp, thấp thỏm.
Hai phút sau, Tưởng Ngọc Minh còn chưa thoát khỏi tâm trạng chàng trai lần đầu biết yêu, Ngôn Minh đã quay trở lại, vẻ mặt lạnh lùng.
“Hẹn xong rồi, ngày mai tan tầm cùng nhau ăn cơm.’
Mặc dù nói muốn theo đuổi Ngu Điềm, nhưng tiến độ này cũng quá nhanh, Tưởng Ngọc Minh có chút thẹn thùng: “Mai tôi sẽ mang theo vest đi làm, trước đó tôi được anh họ mời làm phù rể đã bỏ ra một số tiền lớn để mua, người đẹp vì lụa, tối nay tôi còn muốn làm tóc, chỉnh trang lại, tranh thủ tỏa sáng trước mặt Cá Nhỏ, làm quen một lần nữa…”
Ngôn Minh trầm ngâm một lát, tiện đà mở miệng, thanh âm nhàn nhạt: “Cũng không cần phải quá trang trọng, cứ thể hiện đúng con người cậu là được, yêu đương là phải chân thành thẳng thắn, chải chuốt quá mức không có ý nghĩa bằng ăn mặc đơn giản, giản dị một chút cũng khá tốt, trông có vẻ như không cố tình chưng diện.”
Ngày thường đối với lời nói kiểu này của Tưởng Ngọc Minh, phản ứng của Ngôn Minh chắc chắn là không tiếp lời. Bởi vậy lúc này nghe được anh phản hồi góp ý, Tưởng Ngọc Minh thật sự vô cùng cảm động. Mặc dù Ngôn Minh bình thường lạnh lùng ít nói nhưng thời khắc mấu chốt vẫn rất đáng tin cậy!
Chẳng trách người xưa hay nói thêm một người bạn chính là thêm một con đường, thế này còn không phải sao!
Tác giả có lời muốn nói:
【Rạp xiếc nhỏ】
Trước khi biết sự thật:
Tưởng Ngọc Minh: Ngôn Minh, cậu thật tốt!
Sau khi biết sự thật:
Tưởng Ngọc Minh: Ngôn Minh, đồ chó nhà cậu! Người khác thêm một người bạn là thêm một con đường, còn tôi thêm một người bạn là bớt đi một con đường.
【Yên tâm, bác sĩ Tưởng Ngọc Minh cũng sẽ có hạnh phúc của riêng mình, anh ấy sẽ có bạn gái, hơn nữa còn nhanh chân hơn Ngôn Minh.】
Lam Quỳnh: Bạn gái tương lai của bác sĩ Tưởng đã xuất hiện ở những chương trước rồi đó. Có bạn nào đoán ra được không? ^_^