Chương 41: Vết sẹo
Tần Tử Sâm quay người, thực hiện một cú ép tường hoàn mỹ, đẩy Lục Hiểu Lam vào góc tường.
Lục Hiểu Lam trừng mắt, ra sức đẩy, nhưng thân ảnh to lớn một chút cũng không nhút nhích.
“Tần Tử Sâm buông tôi ra”
“Đời này kiếp này anh sẽ bám lấy em không buông”
Lục Hiểu Lam mím môi, hời hợt đáp lại.
“Đồ điên… Ai muốn đời đời kiếp kiếp với anh?”
Chỉ thấy ánh mắt Tần Tử Sâm lúc này lạnh như băng, bàn tay đang đặt trên eo cô cũng dần siết lại.
“Muốn vạch rõ giới hạn với tôi vậy à”
“Vì tên khốn đó sao?”
Chát…
Lục Hiểu Lam đỏ mắt, không kìm chế được mà vung tay tát lên mặt Tần Tử Sâm, căm phẫn đẩy anh ra, gằn giọng.
“Tôi với anh ta hoàn toàn trong sạch, anh đừng tự biên tự diễn, đặt điều vu khống cho tôi”
Mi tâm Tần Tử Sâm đanh lại, lạnh lùng chất vấn.
“Nói nghe xem, quan hệ gì mà lại tặng vòng tay?”
Lục Hiểu Lam bị khí lực của anh làm cho khiếp sợ, chỉ đành nhúng nhường nhượng bộ.
Cô cụp mắt, cố gắng kìm chế cảm xúc.
“Ân nhân cứu mạng”
Tần Tử Sâm híp mắt hỏi lại.
“Bị gì mà cứu?”
Ký ức tăm tối lũ lượt ùa về, Lục Hiểu Lam im lặng không nói, hồi lâu mới khẽ lắc đầu.
“Không thể nói”
Tần Tử Sâm thấy rõ cảm xúc cô dao động. Loại ánh mắt bi thương như thế không nên xuất hiện trên người cô mới đúng.
Anh xoay mặt cô lại, không tiếp tục truy hỏi mà cúi xuống hôn cô.
Lục Hiểu Lam khép chặt miệng lại, ngụ ý rõ ràng không cho anh đưa lưỡi tiến vào.
Cô cắn chặt răng, Tần Tử Sâm dùng sức mấy cũng không thể nạy miệng cô ra.
Trên mặt anh xuất hiện vài tia thâm trầm.
“Mở ra”
Lục Hiểu Lam lắc đầu, cự tuyệt.
“Ngoan nào”
“Anh bị điếc à… Ưm”
Mẹ kiếp… lại dính bẫy rồi.
Tần Tử Sâm nhân lúc cô mở miệng vội đưa lưỡi vào trong càn quấy. Lục Hiểu Lam ra sức phản kháng, nhưng bị anh thô bạo rút cạn sinh lực, chỉ đành thả lỏng buông xuôi, chân tay bủn rủn.
Đến khi hơi thở bị anh bào mòn không ít, mới lọ mọ cựa quậy phản ứng. Hai tay cô bị anh giữ chặt, dùng dằng đến mấy cũng không thay đổi được tình thế.
Tần Tử Sâm ném cô lên giường, trực tiếp trấn yểm cô nằm dưới thân.
“Sao không ầm ỉ nữa?”
Lục Hiểu Lam không nói, không phản kháng lại. Dù sao có làm gì cũng không chống cự nổi tên này.
Cô đóng vai một con bù nhìn bằng da bằng thịt, mặc kệ người phía trên muốn làm gì làm.
Đệch… sao giống búp bê tình dục vậy nhỉ?!
Lục Hiểu Lam lắc đầu xua đi suy nghĩ lệch lạc này ra khỏi đầu.
“Vết sẹo này… từ đâu mà có?”
“???”
Lục Hiểu Lam cúi đầu nhìn xuống thì thấy Tần Tử Sâm đang săm soi vết sẹo ngay dưới bụng mình, liền vô thức lấy tay che đậy.
“Sẹo trên người tôi thì liên quan gì đến anh?”
Tần Tử Sâm nhíu mày, nhìn cô đầy nghi hoặc.
“Trước đây không có đúng không?”
Anh mân mê vết sẹo, lúc sờ vào lòng ngực cứ nhoi nhói khó chịu.
“Triệt sẹo đi, chẳng khác nào bức tranh hỏng”
“…”
Bên tai như nghe được tiếng tâm can đỗ vỡ. Lục Hiểu Lam mím môi, hít sâu một hơi, nhắc nhở bản thân không được yếu đuối.
Vết sẹo này là thứ duy nhất minh chứng cho sự tồn tại của đứa bé cô từng mang.
Có phải là rác rưỡi muốn xóa bỏ là được?
“Hỏng thì cũng ở trên cơ thể tôi, không liên quan đến anh… nếu không thích cứ tìm người khác mà làm”
Bầu không khí rơi vào tĩnh mịch, chỉ còn lại hơi thở của Tần Tử Sâm. Đôi mắt anh dần chuyển sang màu u ám.
“Có biết bản thân mình vừa nói gì không?”
“Tôi nói anh có thể đi tìm người khác…”
Roẹt…
Lục Hiểu Lam kêu lên một tiếng, kinh hãi nhìn anh ngang nhiên xé toạc mảnh vải che thân.
Tần Tử Sâm ném mảnh vải rách xuống giường, không có ý dừng lại, quần lót màu tối hiện ra trước mắt. Thứ màu đen càng làm nổi bật nước da trắng sứ, anh không tự chủ được, yết hầu nhấp nhô lên xuống.
Tay lớn lướt nhẹ qua da thịt trắng nõn, chầm chậm dừng lại ở nơi sẹo lồi. Cẩn thận đặt ngón tay mình lên đó, ấn nhẹ xuống.
“Quả nhiên không có vẫn hơn”
Lục Hiểu Lam giọng đã lạnh càng thêm lạnh.
“Đã không thích thì đừng chạm vào”
Lục Hiểu Lam trừng mắt, ra sức đẩy, nhưng thân ảnh to lớn một chút cũng không nhút nhích.
“Tần Tử Sâm buông tôi ra”
“Đời này kiếp này anh sẽ bám lấy em không buông”
Lục Hiểu Lam mím môi, hời hợt đáp lại.
“Đồ điên… Ai muốn đời đời kiếp kiếp với anh?”
Chỉ thấy ánh mắt Tần Tử Sâm lúc này lạnh như băng, bàn tay đang đặt trên eo cô cũng dần siết lại.
“Muốn vạch rõ giới hạn với tôi vậy à”
“Vì tên khốn đó sao?”
Chát…
Lục Hiểu Lam đỏ mắt, không kìm chế được mà vung tay tát lên mặt Tần Tử Sâm, căm phẫn đẩy anh ra, gằn giọng.
“Tôi với anh ta hoàn toàn trong sạch, anh đừng tự biên tự diễn, đặt điều vu khống cho tôi”
Mi tâm Tần Tử Sâm đanh lại, lạnh lùng chất vấn.
“Nói nghe xem, quan hệ gì mà lại tặng vòng tay?”
Lục Hiểu Lam bị khí lực của anh làm cho khiếp sợ, chỉ đành nhúng nhường nhượng bộ.
Cô cụp mắt, cố gắng kìm chế cảm xúc.
“Ân nhân cứu mạng”
Tần Tử Sâm híp mắt hỏi lại.
“Bị gì mà cứu?”
Ký ức tăm tối lũ lượt ùa về, Lục Hiểu Lam im lặng không nói, hồi lâu mới khẽ lắc đầu.
“Không thể nói”
Tần Tử Sâm thấy rõ cảm xúc cô dao động. Loại ánh mắt bi thương như thế không nên xuất hiện trên người cô mới đúng.
Anh xoay mặt cô lại, không tiếp tục truy hỏi mà cúi xuống hôn cô.
Lục Hiểu Lam khép chặt miệng lại, ngụ ý rõ ràng không cho anh đưa lưỡi tiến vào.
Cô cắn chặt răng, Tần Tử Sâm dùng sức mấy cũng không thể nạy miệng cô ra.
Trên mặt anh xuất hiện vài tia thâm trầm.
“Mở ra”
Lục Hiểu Lam lắc đầu, cự tuyệt.
“Ngoan nào”
“Anh bị điếc à… Ưm”
Mẹ kiếp… lại dính bẫy rồi.
Tần Tử Sâm nhân lúc cô mở miệng vội đưa lưỡi vào trong càn quấy. Lục Hiểu Lam ra sức phản kháng, nhưng bị anh thô bạo rút cạn sinh lực, chỉ đành thả lỏng buông xuôi, chân tay bủn rủn.
Đến khi hơi thở bị anh bào mòn không ít, mới lọ mọ cựa quậy phản ứng. Hai tay cô bị anh giữ chặt, dùng dằng đến mấy cũng không thay đổi được tình thế.
Tần Tử Sâm ném cô lên giường, trực tiếp trấn yểm cô nằm dưới thân.
“Sao không ầm ỉ nữa?”
Lục Hiểu Lam không nói, không phản kháng lại. Dù sao có làm gì cũng không chống cự nổi tên này.
Cô đóng vai một con bù nhìn bằng da bằng thịt, mặc kệ người phía trên muốn làm gì làm.
Đệch… sao giống búp bê tình dục vậy nhỉ?!
Lục Hiểu Lam lắc đầu xua đi suy nghĩ lệch lạc này ra khỏi đầu.
“Vết sẹo này… từ đâu mà có?”
“???”
Lục Hiểu Lam cúi đầu nhìn xuống thì thấy Tần Tử Sâm đang săm soi vết sẹo ngay dưới bụng mình, liền vô thức lấy tay che đậy.
“Sẹo trên người tôi thì liên quan gì đến anh?”
Tần Tử Sâm nhíu mày, nhìn cô đầy nghi hoặc.
“Trước đây không có đúng không?”
Anh mân mê vết sẹo, lúc sờ vào lòng ngực cứ nhoi nhói khó chịu.
“Triệt sẹo đi, chẳng khác nào bức tranh hỏng”
“…”
Bên tai như nghe được tiếng tâm can đỗ vỡ. Lục Hiểu Lam mím môi, hít sâu một hơi, nhắc nhở bản thân không được yếu đuối.
Vết sẹo này là thứ duy nhất minh chứng cho sự tồn tại của đứa bé cô từng mang.
Có phải là rác rưỡi muốn xóa bỏ là được?
“Hỏng thì cũng ở trên cơ thể tôi, không liên quan đến anh… nếu không thích cứ tìm người khác mà làm”
Bầu không khí rơi vào tĩnh mịch, chỉ còn lại hơi thở của Tần Tử Sâm. Đôi mắt anh dần chuyển sang màu u ám.
“Có biết bản thân mình vừa nói gì không?”
“Tôi nói anh có thể đi tìm người khác…”
Roẹt…
Lục Hiểu Lam kêu lên một tiếng, kinh hãi nhìn anh ngang nhiên xé toạc mảnh vải che thân.
Tần Tử Sâm ném mảnh vải rách xuống giường, không có ý dừng lại, quần lót màu tối hiện ra trước mắt. Thứ màu đen càng làm nổi bật nước da trắng sứ, anh không tự chủ được, yết hầu nhấp nhô lên xuống.
Tay lớn lướt nhẹ qua da thịt trắng nõn, chầm chậm dừng lại ở nơi sẹo lồi. Cẩn thận đặt ngón tay mình lên đó, ấn nhẹ xuống.
“Quả nhiên không có vẫn hơn”
Lục Hiểu Lam giọng đã lạnh càng thêm lạnh.
“Đã không thích thì đừng chạm vào”