Chương 39: Họ Tần khốn khiếp
Không ngờ lại gặp Tần Tử Sâm ở đây, Lục Hiểu Lam mệt mỏi ngồi yên vị trong xe, tâm trạng rối bời.
Trạch Dương thấy cô gái bên cạnh không chút động tĩnh, đành nhẹ giọng hỏi han.
“Tiểu Lam, em không khỏe sao?”
Lục Hiểu Lam mắt cũng không mở, chỉ nhẹ nhàng gật đầu đáp lại.
“Ừm, mệt”
Trạch Dương chỉ cười không vạch trần, cô rõ ràng đang lười.
Anh ta ngập ngừng, lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ, đem nó hướng về phía cô.
“Tặng em”
“…”
Lục Hiểu Lam chậm rãi mở mắt ra, nhìn hộp quà nhỏ trước mặt, không khỏi khó hiểu.
“Sao lại tặng em?”
“Quà mừng em về nước”
Lục Hiểu Lam nhìn chằm chằm vào hộp quà.
“Bệnh nhân nào anh cũng đối xử tốt vậy à?”
Trạch Dương đã sớm không còn lạ lẫm gì với tính cách của cô, anh mở hộp lấy chiếc vòng tay ra. Không nói không rằng trực tiếp đeo vào tay cô gái nhỏ.
“Dù gì cũng đã mua rồi… Đem bỏ thì phí lắm”
Lục Hiểu Lam nhìn chiếc vòng sáng lấp lánh trên tay, cười như không.
“Anh xem em là thùng rác của anh đấy à”
Lục Hiểu Lam quay sang nhìn Trạch Dương giọng đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Về sau đừng mua nữa, bây giờ địa vị anh trong giới y học không phải nhỏ… nên tránh thị phi không đáng có, em là người đã có gia đình rồi.”
Trạch Dương cốc nhẹ lên trán Lục Hiểu Lam một cái, khẽ cười.
“Tiểu Lam, lẽ nào em…”
“Em mệt rồi, muốn về nhà nghỉ ngơi…”
Lục Hiểu Lam nghiêng đầu nghìn ra cửa xe. Cô biết anh muốn nói vấn đề gì, nhưng cô và anh… đó là chuyện không thể.
Trạch Dương chỉ biết cười trừ cho qua chuyện, suốt một năm qua anh vì gì mà cố gắng. Chỉ mình anh hiểu rõ, thật nực cười.
***
Xe dừng lại trước cổng một khu chung cư.
Lục Hiểu Lam mở toang cửa xe ra định rời đi thì bị người kia giữ lại.
Biết bao lời định nói ra, nhưng khi chạm phải ánh mắt mất kiên nhẫn của Lục Hiểu Lam, anh chỉ đành nuốt ngược vào trong.
“… Vào nhà cẩn thận”
Lục Hiểu Lam bật cười.
“Tạm biệt”
Nhìn bóng lưng bé nhỏ dần khuất, nụ cười trên môi Trạch Dương cũng mờ nhạt đi không ít.
Anh ngả lưng ra ghế, mệt mỏi ra hiệu cho tài xế.
“Lái đi”
Anh gặp Lục Hiểu Lam vào một năm trước.
Ấn tượng của anh với cô chỉ chữ bằng một chữ “Máu”.
Phải, khi ấy người cô chảy rất nhiều máu, được y tá phát hiện đẩy đến phòng cấp cứu.
Đúng lúc gặp được anh, khi đó anh về nước để điều trị tâm lý cho một bệnh nhân.
Phôi thai lớn gây vỡ ống dẫn trứng, khiến máu chảy ào ạt vào ổ bụng, cần phải phẫu thuật ngay lập tức.
Anh là người đứng ra, thay thế người nhà của cô ký tên đồng ý chấp nhận rủi ro khi phẫu thuật.
Anh còn nhớ rất rõ, khi ấy cô mất rất nhiều máu, truyền vô số túi máu, nguy kịch đến độ suýt mất mạng.
Cuộc phẫu thuật diễn ra rất lâu, nhưng rốt cuộc cũng thành công viên mãn.
Lục Hiểu Lam được đưa đến phòng hồi sức với gương mặt nhợt nhạt đến đáng sợ. Cô vừa tỉnh lại đã ôm mặt oà khóc đến ngất đi.
Suốt thời gian nằm viện cô chỉ có một mình. Nhiều lần anh nhắc đến việc gọi người nhà, nhưng cô đều kiên quyết cự tuyệt.
Cô không muốn người nhà lo lắng.
Gặp lại lần thứ hai là ở nước Anh, Lục Hiểu Lam mắc chứng trầm cảm. Trạch Dương là người phát hiện ra, cũng là người điều trị chính cho cô.
Lục Hiểu Lam phải tham gia tâm lý trị liệu cùng với thuốc hỗ trợ việc điều trị.
Đến khi cô ổn định, lại muốn trở về nước. Anh lập tức chuyển công tác, theo chân cô trở về.
Rất nhiều lần Lục Hiểu Lam nhấn mạnh việc cô đã có gia đình.
Nhưng như vậy thì sao chứ, từ đầu đến cuối tác giả của cái thai vẫn không thấy xuất hiện.
Người đàn ông như thế, thật sự không xứng với cô.
***
“Đã lâu không gặp”
Tần Tử Sâm tựa người vào tường, nhàng nhạt hút một hơi thuốc lá.
“…”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc Lục Hiểu Lam không dám quay sang nhìn, tay cầm xâu chìa khóa run lên.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Giờ mở khóa nhanh, hay quay đầu lại chạy nhanh hơn nhỉ?
Lục Hiểu Lam quyết định xoay người bỏ chạy, Tần Tử Sâm vội vàng ném điếu thuốc trong tay xuống, đuổi theo.
“Lục Hiểu Lam, em cẩn thận một chút”
Cô mang giày cao gót lại chạy nhanh như vậy.
“Đứng lại”
“…”
Lục Hiểu Lam vẫn không nói gì, cô đứng lại, lùi về phía sau vài bước, lòng ngực phập phồng như thể muốn nổ tung.
Nhìn Lục Hiểu Lam dần tiến về phía lan can, Tần Tử Sâm lạnh giọng nhắc nhở.
“Dù có là tầng hai thì ngã xuống vẫn có thể gây chấn thương sọ não”
“…”
Cô bấy giờ mới dừng lại, trừng mắt nhìn người đối diện.
“Anh đến đây làm gì?”
“Đến đón em”
Tần Tử Sâm vừa dứt lời, trời đất quay cuồng trong chớp mắt. Đầu cô chúc xuống dưới, cái bụng mềm mại gác lên đầu vai anh, hai má đỏ bừng.
Lục Hiểu Lam mở to mắt nhìn Tần Tử Sâm ngang nhiên vác mình lên vai.
Tay chân cô cùng khua khoắng, vùng vẫy mạnh mẽ.
Nhưng mà cũng chẳng làm được gì, một bàn tay của Tần Tử Sâm còn khỏe hơn cả kìm sắt, dù cô có giãy giụa thế nào thì cũng chẳng ăn thua.
“Buông tay!”
Lục Hiểu Lam ra sức đấm, tay chân quơ loạn lên.
Bốp…
Một tiếng vang giòn tan, cơn đau từ mông truyền tới, đánh thẳng vào trung tâm thần kinh trong đầu cô.
Đệch, lại dám đánh mông bà.
“Họ Tần khốn khiếp”
“Bỏ tôi xuống”
Trên dãi hành lang vắng, Tần Tử Sâm vác một con mèo hoang nhỏ đang giương nanh múa vuốt trên vai, nghênh ngang rời đi.
Lục Hiểu Lam bị Tần Tử Sâm thô lỗ nhét vào xe như một gói hàng. Mặt mũi đỏ bừng, đầu tóc rối tung như ổ gà, cố chấp vặn tay nắm cửa.
Chưa đến cuối cùng thì tuyệt đối không nhận thua được!
Lạch cạch…
Hy vọng lập tức tan biến.
Tần Tử Sâm khóa chốt cửa, ngồi bên ghế lái nhìn dáng vẻ chật vật của Lục Hiểu Lam cười khẽ.
“Ngoan một chút đi”
Lục Hiểu Lam tức giận thở phì phì.
“Ngoan cái em gái nhà anh ấy”
Trạch Dương thấy cô gái bên cạnh không chút động tĩnh, đành nhẹ giọng hỏi han.
“Tiểu Lam, em không khỏe sao?”
Lục Hiểu Lam mắt cũng không mở, chỉ nhẹ nhàng gật đầu đáp lại.
“Ừm, mệt”
Trạch Dương chỉ cười không vạch trần, cô rõ ràng đang lười.
Anh ta ngập ngừng, lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ, đem nó hướng về phía cô.
“Tặng em”
“…”
Lục Hiểu Lam chậm rãi mở mắt ra, nhìn hộp quà nhỏ trước mặt, không khỏi khó hiểu.
“Sao lại tặng em?”
“Quà mừng em về nước”
Lục Hiểu Lam nhìn chằm chằm vào hộp quà.
“Bệnh nhân nào anh cũng đối xử tốt vậy à?”
Trạch Dương đã sớm không còn lạ lẫm gì với tính cách của cô, anh mở hộp lấy chiếc vòng tay ra. Không nói không rằng trực tiếp đeo vào tay cô gái nhỏ.
“Dù gì cũng đã mua rồi… Đem bỏ thì phí lắm”
Lục Hiểu Lam nhìn chiếc vòng sáng lấp lánh trên tay, cười như không.
“Anh xem em là thùng rác của anh đấy à”
Lục Hiểu Lam quay sang nhìn Trạch Dương giọng đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Về sau đừng mua nữa, bây giờ địa vị anh trong giới y học không phải nhỏ… nên tránh thị phi không đáng có, em là người đã có gia đình rồi.”
Trạch Dương cốc nhẹ lên trán Lục Hiểu Lam một cái, khẽ cười.
“Tiểu Lam, lẽ nào em…”
“Em mệt rồi, muốn về nhà nghỉ ngơi…”
Lục Hiểu Lam nghiêng đầu nghìn ra cửa xe. Cô biết anh muốn nói vấn đề gì, nhưng cô và anh… đó là chuyện không thể.
Trạch Dương chỉ biết cười trừ cho qua chuyện, suốt một năm qua anh vì gì mà cố gắng. Chỉ mình anh hiểu rõ, thật nực cười.
***
Xe dừng lại trước cổng một khu chung cư.
Lục Hiểu Lam mở toang cửa xe ra định rời đi thì bị người kia giữ lại.
Biết bao lời định nói ra, nhưng khi chạm phải ánh mắt mất kiên nhẫn của Lục Hiểu Lam, anh chỉ đành nuốt ngược vào trong.
“… Vào nhà cẩn thận”
Lục Hiểu Lam bật cười.
“Tạm biệt”
Nhìn bóng lưng bé nhỏ dần khuất, nụ cười trên môi Trạch Dương cũng mờ nhạt đi không ít.
Anh ngả lưng ra ghế, mệt mỏi ra hiệu cho tài xế.
“Lái đi”
Anh gặp Lục Hiểu Lam vào một năm trước.
Ấn tượng của anh với cô chỉ chữ bằng một chữ “Máu”.
Phải, khi ấy người cô chảy rất nhiều máu, được y tá phát hiện đẩy đến phòng cấp cứu.
Đúng lúc gặp được anh, khi đó anh về nước để điều trị tâm lý cho một bệnh nhân.
Phôi thai lớn gây vỡ ống dẫn trứng, khiến máu chảy ào ạt vào ổ bụng, cần phải phẫu thuật ngay lập tức.
Anh là người đứng ra, thay thế người nhà của cô ký tên đồng ý chấp nhận rủi ro khi phẫu thuật.
Anh còn nhớ rất rõ, khi ấy cô mất rất nhiều máu, truyền vô số túi máu, nguy kịch đến độ suýt mất mạng.
Cuộc phẫu thuật diễn ra rất lâu, nhưng rốt cuộc cũng thành công viên mãn.
Lục Hiểu Lam được đưa đến phòng hồi sức với gương mặt nhợt nhạt đến đáng sợ. Cô vừa tỉnh lại đã ôm mặt oà khóc đến ngất đi.
Suốt thời gian nằm viện cô chỉ có một mình. Nhiều lần anh nhắc đến việc gọi người nhà, nhưng cô đều kiên quyết cự tuyệt.
Cô không muốn người nhà lo lắng.
Gặp lại lần thứ hai là ở nước Anh, Lục Hiểu Lam mắc chứng trầm cảm. Trạch Dương là người phát hiện ra, cũng là người điều trị chính cho cô.
Lục Hiểu Lam phải tham gia tâm lý trị liệu cùng với thuốc hỗ trợ việc điều trị.
Đến khi cô ổn định, lại muốn trở về nước. Anh lập tức chuyển công tác, theo chân cô trở về.
Rất nhiều lần Lục Hiểu Lam nhấn mạnh việc cô đã có gia đình.
Nhưng như vậy thì sao chứ, từ đầu đến cuối tác giả của cái thai vẫn không thấy xuất hiện.
Người đàn ông như thế, thật sự không xứng với cô.
***
“Đã lâu không gặp”
Tần Tử Sâm tựa người vào tường, nhàng nhạt hút một hơi thuốc lá.
“…”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc Lục Hiểu Lam không dám quay sang nhìn, tay cầm xâu chìa khóa run lên.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Giờ mở khóa nhanh, hay quay đầu lại chạy nhanh hơn nhỉ?
Lục Hiểu Lam quyết định xoay người bỏ chạy, Tần Tử Sâm vội vàng ném điếu thuốc trong tay xuống, đuổi theo.
“Lục Hiểu Lam, em cẩn thận một chút”
Cô mang giày cao gót lại chạy nhanh như vậy.
“Đứng lại”
“…”
Lục Hiểu Lam vẫn không nói gì, cô đứng lại, lùi về phía sau vài bước, lòng ngực phập phồng như thể muốn nổ tung.
Nhìn Lục Hiểu Lam dần tiến về phía lan can, Tần Tử Sâm lạnh giọng nhắc nhở.
“Dù có là tầng hai thì ngã xuống vẫn có thể gây chấn thương sọ não”
“…”
Cô bấy giờ mới dừng lại, trừng mắt nhìn người đối diện.
“Anh đến đây làm gì?”
“Đến đón em”
Tần Tử Sâm vừa dứt lời, trời đất quay cuồng trong chớp mắt. Đầu cô chúc xuống dưới, cái bụng mềm mại gác lên đầu vai anh, hai má đỏ bừng.
Lục Hiểu Lam mở to mắt nhìn Tần Tử Sâm ngang nhiên vác mình lên vai.
Tay chân cô cùng khua khoắng, vùng vẫy mạnh mẽ.
Nhưng mà cũng chẳng làm được gì, một bàn tay của Tần Tử Sâm còn khỏe hơn cả kìm sắt, dù cô có giãy giụa thế nào thì cũng chẳng ăn thua.
“Buông tay!”
Lục Hiểu Lam ra sức đấm, tay chân quơ loạn lên.
Bốp…
Một tiếng vang giòn tan, cơn đau từ mông truyền tới, đánh thẳng vào trung tâm thần kinh trong đầu cô.
Đệch, lại dám đánh mông bà.
“Họ Tần khốn khiếp”
“Bỏ tôi xuống”
Trên dãi hành lang vắng, Tần Tử Sâm vác một con mèo hoang nhỏ đang giương nanh múa vuốt trên vai, nghênh ngang rời đi.
Lục Hiểu Lam bị Tần Tử Sâm thô lỗ nhét vào xe như một gói hàng. Mặt mũi đỏ bừng, đầu tóc rối tung như ổ gà, cố chấp vặn tay nắm cửa.
Chưa đến cuối cùng thì tuyệt đối không nhận thua được!
Lạch cạch…
Hy vọng lập tức tan biến.
Tần Tử Sâm khóa chốt cửa, ngồi bên ghế lái nhìn dáng vẻ chật vật của Lục Hiểu Lam cười khẽ.
“Ngoan một chút đi”
Lục Hiểu Lam tức giận thở phì phì.
“Ngoan cái em gái nhà anh ấy”