Chương 36: Tan biến
Ả ta tận lực che giấu sự hoảng hốt và khẩn trương trên mặt, liên tục lắc đầu.
“Không phải như vậy, ông ta dùng ảnh uy hiếp tôi. Nếu tôi không đi cùng ông ta sẽ khiến tôi mất hết tất cả, những bức ảnh đó cũng sẽ bị tung lên mạng”
Tần Tử Sâm đâu phải người dễ lừa gạt như thế, anh lười biếng lên tiếng, giọng khắc nghiệt.
“Đừng viện lý do nữa… Giai Kỳ cô coi rẻ tình cảm của tôi, bỏ đi không một lời từ biệt, còn nợ tôi hai chữ “chia tay”. Tôi nghĩ trước khi rạn nứt cũng đã từng yêu nhau thật lòng, không nên cạn tàu ráo máng, mới mang tro cốt cô trở về, trả thù thay cô. Ai ngờ cô không biết hối cải, còn khuấy đục nước, chen vào giữa tôi và Hiểu Lam.”
“Tôi đã điều tra hết mọi chuyện kể cả cái chết của cô. Cô nghĩ tôi sẽ tha thứ cho cô à, Giai Kỳ cô chết rồi, người và ma khác biệt”
Biểu tình của ả ta cứng đờ, hàm răng cắn chặt môi dưới, trong lòng như nổi trống, trái tim tựa như muốn nhảy ra.
Sau khi ra nước ngoài, Giai Kỳ tiếp tục nương tựa vào một người đàn ông có địa vị, tiếng nói nhất định trong Hiệp hội Mỹ thuật.
Nhưng qua lại chưa được bao lâu lại bị vợ ông ta phát hiện. Bà ta thuê người đến ám sát ả, nơi đất khách quê người không có người giúp đỡ, ả bị đám người đó siết cổ chết, còn tạo ra hiện trường giả… chết do tự sát.
Giai Kỳ cứng cổ quát, căn bản không cảm thấy mình làm thế là sai, ngược lại còn đẩy hết lỗi sang cho Tần Tử Sâm.
“Anh không cảm thấy vấn đề ở chỗ anh à. Yêu nhau mà anh không hé nửa lời về công việc, gia thế. Thậm chí nơi ở cũng không đưa tôi về. Anh biết tất cả mọi chuyện của tôi, nhưng tôi lại không biết gì về anh cả. Yêu như thế có cảm giác an toàn sao?”
Tần Tử Sâm cười khẩy, lời nói ra như chém đinh chặt sắt.
“Đó là lý do để cô cắm sừng tôi à?”
“Tôi cứ tưởng cô là một cô gái đơn thuần, cái cô yêu chính là con người tôi. Hóa ra cô quan tâm đến gia thế tôi như vậy”.
Tần phu nhân gật đầu phụ họa.
“Bây giờ hối hận rồi à, bước sai một bước các bước còn lại đều sai”
Giai Kỳ biết mọi chuyện đã không thể cứu vãn, biểu tình đột nhiên trở nên dữ tợn. Thân hình không ngừng vặn vẹo, quát lên giận dữ.
“Người ma khác biệt… HaHa… vậy thì cùng chết đi.”
Bóng đen phía trước như đang vặn vẹo, giơ nanh múa vuốt, nhào về phía hai người họ.
Ánh sáng bốn phía xung quanh bỗng nhiên biến mất, chỉ còn lại bóng đen mang theo luồn gió lạnh ập đến.
Trong tay Tần phu nhân đột nhiên xuất hiện thêm một tấm bùa.
Bà nhanh tay ném ra, lá bùa mỏng manh như bị kéo căng ra. Giống như lưỡi đao sắc bắn về phía Giai Kỳ, vừa tiếp xúc với ả ta, lá bùa phát ra ánh sáng nhàn nhạt mạnh mẽ xông vào trong cơ thể ả.
Thân hình Giai Kỳ biến thành những tia sáng đỏ. Còn chưa kịp kêu lên thảm thiết đã nhanh chóng tan đi, biến mất trong không khí.
Trong thư phòng tấm ảnh chân dung của Giai Kỳ luôn nằm trong ngăn kéo cũng vỡ nát theo linh hồn của ả.
Tần phu nhân sắc mặt tái nhợt, hít thở sâu mấy hơi. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên bà làm loại chuyện này.
Một lúc sao bà mới tìm được giọng nói của mình.
“Phù… cũng may có bùa của Tịnh Niên đại sư ở đây.”
“Con nói xem ả có ngu xuẩn không chứ, nếu mẹ không đủ vốn liếng sẽ dám chọc vào ả chắc. Dám ở đây làm loạn, còn nổi lên sát ý với con. Giờ thì hay rồi, tan hết hồn phách khỏi đi đầu thai luôn”
Hừ… bà có Tịnh Niên đại sư chống lưng đó, bà có quyền kiêu ngạo.
Tần Tử Sâm không nói gì, đột nhiên anh đứng lên, nhanh chóng bước nhanh ra ngoài.
“Thằng nghịch tử, con đi đâu đấy?”
Thân ảnh Tần Tử Sâm biến mất sau cánh cửa, giọng nói trầm thấp vọng lại.
“Con đi đón Hiểu Lam”
Tần phu nhân thở dài, nhanh chóng đuổi theo sau.
Ở lại đây một mình, đùa à!
“Không phải như vậy, ông ta dùng ảnh uy hiếp tôi. Nếu tôi không đi cùng ông ta sẽ khiến tôi mất hết tất cả, những bức ảnh đó cũng sẽ bị tung lên mạng”
Tần Tử Sâm đâu phải người dễ lừa gạt như thế, anh lười biếng lên tiếng, giọng khắc nghiệt.
“Đừng viện lý do nữa… Giai Kỳ cô coi rẻ tình cảm của tôi, bỏ đi không một lời từ biệt, còn nợ tôi hai chữ “chia tay”. Tôi nghĩ trước khi rạn nứt cũng đã từng yêu nhau thật lòng, không nên cạn tàu ráo máng, mới mang tro cốt cô trở về, trả thù thay cô. Ai ngờ cô không biết hối cải, còn khuấy đục nước, chen vào giữa tôi và Hiểu Lam.”
“Tôi đã điều tra hết mọi chuyện kể cả cái chết của cô. Cô nghĩ tôi sẽ tha thứ cho cô à, Giai Kỳ cô chết rồi, người và ma khác biệt”
Biểu tình của ả ta cứng đờ, hàm răng cắn chặt môi dưới, trong lòng như nổi trống, trái tim tựa như muốn nhảy ra.
Sau khi ra nước ngoài, Giai Kỳ tiếp tục nương tựa vào một người đàn ông có địa vị, tiếng nói nhất định trong Hiệp hội Mỹ thuật.
Nhưng qua lại chưa được bao lâu lại bị vợ ông ta phát hiện. Bà ta thuê người đến ám sát ả, nơi đất khách quê người không có người giúp đỡ, ả bị đám người đó siết cổ chết, còn tạo ra hiện trường giả… chết do tự sát.
Giai Kỳ cứng cổ quát, căn bản không cảm thấy mình làm thế là sai, ngược lại còn đẩy hết lỗi sang cho Tần Tử Sâm.
“Anh không cảm thấy vấn đề ở chỗ anh à. Yêu nhau mà anh không hé nửa lời về công việc, gia thế. Thậm chí nơi ở cũng không đưa tôi về. Anh biết tất cả mọi chuyện của tôi, nhưng tôi lại không biết gì về anh cả. Yêu như thế có cảm giác an toàn sao?”
Tần Tử Sâm cười khẩy, lời nói ra như chém đinh chặt sắt.
“Đó là lý do để cô cắm sừng tôi à?”
“Tôi cứ tưởng cô là một cô gái đơn thuần, cái cô yêu chính là con người tôi. Hóa ra cô quan tâm đến gia thế tôi như vậy”.
Tần phu nhân gật đầu phụ họa.
“Bây giờ hối hận rồi à, bước sai một bước các bước còn lại đều sai”
Giai Kỳ biết mọi chuyện đã không thể cứu vãn, biểu tình đột nhiên trở nên dữ tợn. Thân hình không ngừng vặn vẹo, quát lên giận dữ.
“Người ma khác biệt… HaHa… vậy thì cùng chết đi.”
Bóng đen phía trước như đang vặn vẹo, giơ nanh múa vuốt, nhào về phía hai người họ.
Ánh sáng bốn phía xung quanh bỗng nhiên biến mất, chỉ còn lại bóng đen mang theo luồn gió lạnh ập đến.
Trong tay Tần phu nhân đột nhiên xuất hiện thêm một tấm bùa.
Bà nhanh tay ném ra, lá bùa mỏng manh như bị kéo căng ra. Giống như lưỡi đao sắc bắn về phía Giai Kỳ, vừa tiếp xúc với ả ta, lá bùa phát ra ánh sáng nhàn nhạt mạnh mẽ xông vào trong cơ thể ả.
Thân hình Giai Kỳ biến thành những tia sáng đỏ. Còn chưa kịp kêu lên thảm thiết đã nhanh chóng tan đi, biến mất trong không khí.
Trong thư phòng tấm ảnh chân dung của Giai Kỳ luôn nằm trong ngăn kéo cũng vỡ nát theo linh hồn của ả.
Tần phu nhân sắc mặt tái nhợt, hít thở sâu mấy hơi. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên bà làm loại chuyện này.
Một lúc sao bà mới tìm được giọng nói của mình.
“Phù… cũng may có bùa của Tịnh Niên đại sư ở đây.”
“Con nói xem ả có ngu xuẩn không chứ, nếu mẹ không đủ vốn liếng sẽ dám chọc vào ả chắc. Dám ở đây làm loạn, còn nổi lên sát ý với con. Giờ thì hay rồi, tan hết hồn phách khỏi đi đầu thai luôn”
Hừ… bà có Tịnh Niên đại sư chống lưng đó, bà có quyền kiêu ngạo.
Tần Tử Sâm không nói gì, đột nhiên anh đứng lên, nhanh chóng bước nhanh ra ngoài.
“Thằng nghịch tử, con đi đâu đấy?”
Thân ảnh Tần Tử Sâm biến mất sau cánh cửa, giọng nói trầm thấp vọng lại.
“Con đi đón Hiểu Lam”
Tần phu nhân thở dài, nhanh chóng đuổi theo sau.
Ở lại đây một mình, đùa à!