Chương : 39
-Anh, em đem thuốc cho anh bôi nè, bữa trước có hứa mà em quên khuấy đi, giờ mới nhớ đem qua cho anh, anh nhớ bôi thường xuyên cho mất sẹo nha._nó vui vẻ chạy qua nhà hắn, tay cầm một lọ thuốc dạng bôi ríu rít từ ngoài cổng. Hắn đang ngồi ở ghế đá đọc tiểu thuyết thì nghe tiếng nó vang vọng từ xa, vội xoay người nhìn ra hướng có tiếng nói ấy, vẻ mặt theo đó mà vui vẻ hẳn lên, môi cũng bất giác nở nụ cười nhẹ.
-Anh, thuốc nè._bàn tay nhỏ nhắn của nó chìa ra, trắng nõn, nhưng cũng vô cùng mảnh khảnh, dường như chỉ cần bóp mạnh thì nó sẽ vỡ ra.
-Ôi! Cảm ơn em nha, anh sẽ dùng thử._hắn vui vẻ nhận lấy lọ thuốc từ tay nó.
-Thôi! anh em phải về đây, em chỉ định qua đưa thuốc cho anh thôi, em phải về ngay nếu không ba em..._nó nói giữa chừng thì như nhớ ra điều gì, vội im lặng, xong chạy đi như sợ ai đó sẽ thấy nó ở đây.
-Ơ...ơ._hắn chỉ kịp ơ ớ vài chữ, tay đưa lên không trung vô vọng.
********************************
Vài ngày sau, vết sẹo của hắn đã mờ đi hẳn, hắn phấn khích chạy sang nhà nó. Khốn thật! chơi với nhau nhưng cả hai đều chưa biết tên nhau, nên hắn và nó chỉ có thể kêu “em ơi”, “anh hỡi” mà thôi. Hí hửng chạy sang, đứng sựng trước cổng vì cảnh tượng trước mắt làm hắn tối tăm mặt mày, chân cũng tự nhiên cứng nhắc, nhà nó đang tấp nập kẻ ra người vào, không phải là khách của gia đình nó mà là những nhân viên vác đồ, chuyển đồ cho ai có nhu cầu chuyển nhà. Trân trối nhìn chăm chăm, hắn chợt thấy một thân hình nhỏ bé, liền lao vào, kéo nó ra, như sợ nó sẽ “lủi” mất
-Như thế này là sao, sao mấy người này lại vác đồ nhà em ra ngoài thế này._hắn hấp tấp hỏi nó, ánh mắt có chút lo sợ.
-Em...òa, huhu, nhà em phải chuyển đi nơi khác, em..hức em cũng không muốn xa anh nhưng ba em không cho phép. huhu_nó bỗng òa lên khóc nức nở, mắt đỏ hoe khiến hắn đau lòng.
-Em phải đi sao, anh không muốn._hắn nắm chặt tay nó hơn nữa.
-Em cũng không muốn nhưng..hức, anh cầm lấy sợi dây chuyền này, đây là đồ em rất thích, em tặng cho anh cũng như em muốn nói rằng :“em rất thích anh“._nó nhét vội sợi dây chuyền có hình giọt nước xanh pha lê xinh đẹp rồi quay người leo tót lên xe đang chờ nó phía sau lưng, nước mắt đầy gương mặt nhỏ nhắn để lại một người con trai đang cầm chiếc dây chuyền, lòng đau như cắt.
-Em đừng lo, anh sẽ đi tìm em._cầm dây chuyền chặt hơn nữa, hắn cương quyết tuyên bố.
********Kết thúc hồi tưởng.******************
Khẽ giật mình thoát khỏi cơn mộng mị kí ức, hắn vội xem đồng hồ. đã 19h45 rồi, còn 15 phút nữa là tới giờ hẹn, không ngờ hắn lại suy nghĩ lâu như vậy, nếu như trễ hẹn lần này nữa thì e rằng hai bang sẽ có hỗn chiến đẫm máu mất thôi. Vội leo lên xe, đánh tay lái đi ra khỏi vùng ngoại ô yên bình để trở lại với thế giới sô bồ, nhộn nhịp mà hắn đang có.
Ngồi trong phòng VIP quán bar, nó nhẹ nhàng hớp nhẹ ngụm rượi, trên mặt chung thủy là chiếc mặt nạ sắc sảo, hôm nay nó đến từ rất sớm, nó muốn uống một ít rượi trước cho tâm tình dịu lại, cũng để đè nén đi chút cảm giác hồi hộp mà trước đây chưa-bao-giờ-có, mặc dù biết chất lỏng đang hấp thu vào người mình không tốt cho vết thương của bản thân nhưng chỉ có nó mới làm cho người uống thoải mái mà thôi.
-Thưa, bang chủ bang Evil đã tới._một tên canh gác thông báo, nghe tin tức về hắn, tâm tình yên lặng bấy lâu của nó lại dậy sống mạnh mẽ.
-Anh, thuốc nè._bàn tay nhỏ nhắn của nó chìa ra, trắng nõn, nhưng cũng vô cùng mảnh khảnh, dường như chỉ cần bóp mạnh thì nó sẽ vỡ ra.
-Ôi! Cảm ơn em nha, anh sẽ dùng thử._hắn vui vẻ nhận lấy lọ thuốc từ tay nó.
-Thôi! anh em phải về đây, em chỉ định qua đưa thuốc cho anh thôi, em phải về ngay nếu không ba em..._nó nói giữa chừng thì như nhớ ra điều gì, vội im lặng, xong chạy đi như sợ ai đó sẽ thấy nó ở đây.
-Ơ...ơ._hắn chỉ kịp ơ ớ vài chữ, tay đưa lên không trung vô vọng.
********************************
Vài ngày sau, vết sẹo của hắn đã mờ đi hẳn, hắn phấn khích chạy sang nhà nó. Khốn thật! chơi với nhau nhưng cả hai đều chưa biết tên nhau, nên hắn và nó chỉ có thể kêu “em ơi”, “anh hỡi” mà thôi. Hí hửng chạy sang, đứng sựng trước cổng vì cảnh tượng trước mắt làm hắn tối tăm mặt mày, chân cũng tự nhiên cứng nhắc, nhà nó đang tấp nập kẻ ra người vào, không phải là khách của gia đình nó mà là những nhân viên vác đồ, chuyển đồ cho ai có nhu cầu chuyển nhà. Trân trối nhìn chăm chăm, hắn chợt thấy một thân hình nhỏ bé, liền lao vào, kéo nó ra, như sợ nó sẽ “lủi” mất
-Như thế này là sao, sao mấy người này lại vác đồ nhà em ra ngoài thế này._hắn hấp tấp hỏi nó, ánh mắt có chút lo sợ.
-Em...òa, huhu, nhà em phải chuyển đi nơi khác, em..hức em cũng không muốn xa anh nhưng ba em không cho phép. huhu_nó bỗng òa lên khóc nức nở, mắt đỏ hoe khiến hắn đau lòng.
-Em phải đi sao, anh không muốn._hắn nắm chặt tay nó hơn nữa.
-Em cũng không muốn nhưng..hức, anh cầm lấy sợi dây chuyền này, đây là đồ em rất thích, em tặng cho anh cũng như em muốn nói rằng :“em rất thích anh“._nó nhét vội sợi dây chuyền có hình giọt nước xanh pha lê xinh đẹp rồi quay người leo tót lên xe đang chờ nó phía sau lưng, nước mắt đầy gương mặt nhỏ nhắn để lại một người con trai đang cầm chiếc dây chuyền, lòng đau như cắt.
-Em đừng lo, anh sẽ đi tìm em._cầm dây chuyền chặt hơn nữa, hắn cương quyết tuyên bố.
********Kết thúc hồi tưởng.******************
Khẽ giật mình thoát khỏi cơn mộng mị kí ức, hắn vội xem đồng hồ. đã 19h45 rồi, còn 15 phút nữa là tới giờ hẹn, không ngờ hắn lại suy nghĩ lâu như vậy, nếu như trễ hẹn lần này nữa thì e rằng hai bang sẽ có hỗn chiến đẫm máu mất thôi. Vội leo lên xe, đánh tay lái đi ra khỏi vùng ngoại ô yên bình để trở lại với thế giới sô bồ, nhộn nhịp mà hắn đang có.
Ngồi trong phòng VIP quán bar, nó nhẹ nhàng hớp nhẹ ngụm rượi, trên mặt chung thủy là chiếc mặt nạ sắc sảo, hôm nay nó đến từ rất sớm, nó muốn uống một ít rượi trước cho tâm tình dịu lại, cũng để đè nén đi chút cảm giác hồi hộp mà trước đây chưa-bao-giờ-có, mặc dù biết chất lỏng đang hấp thu vào người mình không tốt cho vết thương của bản thân nhưng chỉ có nó mới làm cho người uống thoải mái mà thôi.
-Thưa, bang chủ bang Evil đã tới._một tên canh gác thông báo, nghe tin tức về hắn, tâm tình yên lặng bấy lâu của nó lại dậy sống mạnh mẽ.