CHƯƠNG 7: CÔ GIÚP TÔI LẤY
CHƯƠNG 7: CÔ GIÚP TÔI LẤY
Mạc Đình Kiên cũng không ngờ lại gặp phải Hạ Diệp Chi ở đây.
Anh ta đuổi theo người đó đến chỗ này, nhưng không ngờ lại bị tập kích lại.
Ở đây nhà cửa đông đúc, địa hình phức tạp, anh ta cơ bản không phân biệt rõ phương hướng, vốn định bắt một người dẫn anh ta rời khỏi, ai ngời lại gặp phải Hạ Diệp Chi.
Không biết tại sao, khi nhìn thấy gương mặt cứng đờ của Hạ Diệp Chi, trong lòng anh ta lại xuất hiện một cảm giác tin tưởng kỳ lạ.
Anh ta cất súng vào lại, ánh mắt u ám nhìn thẳng vào cô, giọng nói trầm khàn mà lạnh lùng: "Cô ở đây làm gì?"
"Tôi sống ở đây." Hạ Diệp Chi bị khẩu súng trong tay anh ta hù dọa nên ngoan ngoãn nói sự thật.
Ánh mắt Mạc Đình Kiên thoáng lên sự kinh ngạc, cô ba của nhà họ Hạ, sao lại sống ở chỗ thế này?
Nhưng anh ta liền nhanh chóng hồi phục lại vẻ tự nhiên, ra lệnh nói: "Đưa tôi đến chỗ cô sống."
"Không được." Đưa người đàn ông này đến chỗ cô ở, chi bằng bắn cô một phát súng cho nhanh.
"Haha." Mạc Đình Kiên sớm đã nghĩ đến cô sẽ có phản ứng này, anh ta cười lạnh một tiếng, giọng nói trầm thấp như ma quỷ: "Muốn tôi nói với anh tôi cô dụ dỗ tôi à?"
Lại uy hiếp cô!
Hạ Diệp Chi nắm chặt tay lại, tức giận đến mức mặt đỏ bừng, thật sự hết cách với người đàn ông vô sỉ này.
Sau cùng, cô xoay người đi ra đường : "Anh theo tôi."
Thời gian hai người đứng nói chuyện ở đây cũng không quá nửa phút.
Khi bọn họ vừa đi thì hai đàn ông mặc đồ đen đuổi đến.
Mạc Đình Kiên nghe thấy tiếng bước chân, cảnh giác kéo Hạ Diệp Chi quẹo sang một con hẻm khác, nhân tiện tìm một căn nhà bước vào.
Đợi hai người đó rời khỏi thì anh ta mới kéo Hạ Diệp Chi ra.
Trong lòng Hạ Diệp Chi căng thẳng chết được, cô không biết "Mạc Gia Thành" này chọc vào ai, nhưng biết hiện tại không phải là lúc để hỏi chuyện này.
……
Hai người vội vàng trở về căn nhà nhỏ của Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi đứng trước cửa ngước mắt nhìn xung quanh như kẻ trộm, một hồi sau mới bước vào trong nhà.
"Rốt cuộc anh……"
Cô đóng cửa lại, xoay người qua định hỏi "Mạc Gia Thành" đã gây sự với ai, những chữ phía sau còn chưa kịp nói thì người đàn ông cao lớn trước mặt đã ngã xuống đất.
"Anh sao thế?" Sắc mặt Hạ Diệp Chi trở nên hốt hoảng, chạy đến đỡ anh ta.
Nhưng Mạc Đình Kiên quá cao lớn, cơ bắp lại cuồn cuộn, chỉ với cánh tay nhỏ của cô, không chỉ không dìu anh ta đứng lên nổi mà còn khiến bàn tay dính đầy máu.
Lúc này cô mới phát hiện sắc mặt "Mạc Gia Thành" trắng bệnh như tờ giấy, do anh ta mặc đồ màu đen, nên có dính máu cũng không nhìn thấy.
Mạc Đình Kiên nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của cô, đột nhiên giơ tay nắm lấy tay cô, khóe môi hé mở: "Sợ cái gì? Yên tâm, tôi mà chết thì nhiều nhất bọn họ cũng sẽ để cô chôn theo."
Giọng điệu của anh ta rất hờ hững, khó phân biệt được là đang nói đùa hay nói thật.
Hạ Diệp Chi cũng chẳng có tâm trí để nghe anh ta nói mấy lời này, cô nhớ lại tiếng súng trước đó, cúi mặt nói: "Anh yên tâm, tôi đi lấy điện thoại gọi xe cứu thương!"
Sắc mặt anh ta đột nhiên u ám, giọng nói lạnh lùng: "Không được gọi xe cứu thương."
Hạ Diệp Chi cảm nhận được anh ta đang dùng lực mạnh hơn, tay cô bị nắm đến mức cảm thấy đau, gương mặt của lạnh lùng của anh ta mang cảm giác áp bức, khiến cô không dám lên tiếng.
Cô thăm dò mở miệng nói: "Vậy……tôi băng bó vết thương cho anh?"
Mạc Đình Kiên trực tiếp phớt lờ lời nói của cô, trầm giọng dặn dò: "Lấy dao, hột quẹt, đèn cầy, băng gạc, khăn."
Hạ Diệp Chi hiểu ra, anh ta muốn tự mình lấy đạn ra.
Cô hoảng sợ trực tiếp lắc đầu: "Không được, anh không thể tự lấy đạn ra được, sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
"Ai nói tôi tự lấy?" Mạc Đình Kiên nhìn cô, đôi mắt u ám như màn đêm sâu thẳm phản phất một vòng xoáy màu đen, nhìn vào người khác thì có thể hút cả người ta vào.
Khi Hạ Diệp Chi suýt chút bị ánh mắt của anh ta hút vào trong, cô liền nghe anh ta lạnh lùng nói: "Cô giúp tôi lấy ra."
Mạc Đình Kiên cũng không ngờ lại gặp phải Hạ Diệp Chi ở đây.
Anh ta đuổi theo người đó đến chỗ này, nhưng không ngờ lại bị tập kích lại.
Ở đây nhà cửa đông đúc, địa hình phức tạp, anh ta cơ bản không phân biệt rõ phương hướng, vốn định bắt một người dẫn anh ta rời khỏi, ai ngời lại gặp phải Hạ Diệp Chi.
Không biết tại sao, khi nhìn thấy gương mặt cứng đờ của Hạ Diệp Chi, trong lòng anh ta lại xuất hiện một cảm giác tin tưởng kỳ lạ.
Anh ta cất súng vào lại, ánh mắt u ám nhìn thẳng vào cô, giọng nói trầm khàn mà lạnh lùng: "Cô ở đây làm gì?"
"Tôi sống ở đây." Hạ Diệp Chi bị khẩu súng trong tay anh ta hù dọa nên ngoan ngoãn nói sự thật.
Ánh mắt Mạc Đình Kiên thoáng lên sự kinh ngạc, cô ba của nhà họ Hạ, sao lại sống ở chỗ thế này?
Nhưng anh ta liền nhanh chóng hồi phục lại vẻ tự nhiên, ra lệnh nói: "Đưa tôi đến chỗ cô sống."
"Không được." Đưa người đàn ông này đến chỗ cô ở, chi bằng bắn cô một phát súng cho nhanh.
"Haha." Mạc Đình Kiên sớm đã nghĩ đến cô sẽ có phản ứng này, anh ta cười lạnh một tiếng, giọng nói trầm thấp như ma quỷ: "Muốn tôi nói với anh tôi cô dụ dỗ tôi à?"
Lại uy hiếp cô!
Hạ Diệp Chi nắm chặt tay lại, tức giận đến mức mặt đỏ bừng, thật sự hết cách với người đàn ông vô sỉ này.
Sau cùng, cô xoay người đi ra đường : "Anh theo tôi."
Thời gian hai người đứng nói chuyện ở đây cũng không quá nửa phút.
Khi bọn họ vừa đi thì hai đàn ông mặc đồ đen đuổi đến.
Mạc Đình Kiên nghe thấy tiếng bước chân, cảnh giác kéo Hạ Diệp Chi quẹo sang một con hẻm khác, nhân tiện tìm một căn nhà bước vào.
Đợi hai người đó rời khỏi thì anh ta mới kéo Hạ Diệp Chi ra.
Trong lòng Hạ Diệp Chi căng thẳng chết được, cô không biết "Mạc Gia Thành" này chọc vào ai, nhưng biết hiện tại không phải là lúc để hỏi chuyện này.
……
Hai người vội vàng trở về căn nhà nhỏ của Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi đứng trước cửa ngước mắt nhìn xung quanh như kẻ trộm, một hồi sau mới bước vào trong nhà.
"Rốt cuộc anh……"
Cô đóng cửa lại, xoay người qua định hỏi "Mạc Gia Thành" đã gây sự với ai, những chữ phía sau còn chưa kịp nói thì người đàn ông cao lớn trước mặt đã ngã xuống đất.
"Anh sao thế?" Sắc mặt Hạ Diệp Chi trở nên hốt hoảng, chạy đến đỡ anh ta.
Nhưng Mạc Đình Kiên quá cao lớn, cơ bắp lại cuồn cuộn, chỉ với cánh tay nhỏ của cô, không chỉ không dìu anh ta đứng lên nổi mà còn khiến bàn tay dính đầy máu.
Lúc này cô mới phát hiện sắc mặt "Mạc Gia Thành" trắng bệnh như tờ giấy, do anh ta mặc đồ màu đen, nên có dính máu cũng không nhìn thấy.
Mạc Đình Kiên nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của cô, đột nhiên giơ tay nắm lấy tay cô, khóe môi hé mở: "Sợ cái gì? Yên tâm, tôi mà chết thì nhiều nhất bọn họ cũng sẽ để cô chôn theo."
Giọng điệu của anh ta rất hờ hững, khó phân biệt được là đang nói đùa hay nói thật.
Hạ Diệp Chi cũng chẳng có tâm trí để nghe anh ta nói mấy lời này, cô nhớ lại tiếng súng trước đó, cúi mặt nói: "Anh yên tâm, tôi đi lấy điện thoại gọi xe cứu thương!"
Sắc mặt anh ta đột nhiên u ám, giọng nói lạnh lùng: "Không được gọi xe cứu thương."
Hạ Diệp Chi cảm nhận được anh ta đang dùng lực mạnh hơn, tay cô bị nắm đến mức cảm thấy đau, gương mặt của lạnh lùng của anh ta mang cảm giác áp bức, khiến cô không dám lên tiếng.
Cô thăm dò mở miệng nói: "Vậy……tôi băng bó vết thương cho anh?"
Mạc Đình Kiên trực tiếp phớt lờ lời nói của cô, trầm giọng dặn dò: "Lấy dao, hột quẹt, đèn cầy, băng gạc, khăn."
Hạ Diệp Chi hiểu ra, anh ta muốn tự mình lấy đạn ra.
Cô hoảng sợ trực tiếp lắc đầu: "Không được, anh không thể tự lấy đạn ra được, sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
"Ai nói tôi tự lấy?" Mạc Đình Kiên nhìn cô, đôi mắt u ám như màn đêm sâu thẳm phản phất một vòng xoáy màu đen, nhìn vào người khác thì có thể hút cả người ta vào.
Khi Hạ Diệp Chi suýt chút bị ánh mắt của anh ta hút vào trong, cô liền nghe anh ta lạnh lùng nói: "Cô giúp tôi lấy ra."