Chương 5: Gặp mặt (5)
Trước năm 18 tuổi, Tô Mạt chưa từng tiếp xúc với tiểu thuyết điện tử.
Cậu mợ vốn có hai người con, những năm này cậu mợ nuôi cô cũng xem như là đã tận tình tận nghĩa, tình cảnh trong nhà như vậy, hiển nhiên không thể mua điện thoại-thứ xa xỉ phẩm này cho cô. Vậy mà, Tô Dương cho cô dùng tạm chiếc điện thoại này, chính là chiếc điện thoại đầu tiên trong đời cô.
Trong cuộc sống học tập, cô vẫn tiếp xúc qua mấy cuốn tiểu thuyết.
Trong thị trấn của họ không có trường cấp ba, cấp ba phải ngồi xe đến thị trấn học. Hiển nhiên, trong lớp có rất nhiều bạn học gia cảnh được xem như là khá, có điện thoại, cũng có những trò tiêu khiển khác. Kí túc xá của họ có một nữ sinh, đặc biệt mê truyện tranh tiểu thuyết. Dưới sự giới thiệu của nữ sinh đó, cô cũng cùng đọc mấy cuốn, xem mê mẩn mấy ngày, lên lớp ngay cả giáo viên giảng gì cũng không nghe rõ.
Sau khi ý thức được sự ảnh hưởng này, cô rất nhanh liền thu lại, từ bỏ tiểu thuyết.
Nhưng đêm nay, một mình vui trên chiếc giường yên tĩnh, mở cuốn sách trên màn hình ra, tâm trạng cô rất thoải mái. Không có áp lực thi cử, lúc nãy còn mơ ước về cuộc sống tương lai.
Trong vô thức liền mở vào xem.
Về lý do tại sao có thể xem, cô thực sự cũng không biết nguyên do.
“Thủ phụ” là tiểu thuyết cổ đại mang phong cách chính kịch, nhân vật nam chính con đường sự nghiệp rất sáng lạng, từ lúc bắt đầu, tiết tấu vừa ổn định vừa nhanh chóng, cô cứ đọc cứ đọc, thậm chí còn nảy sinh một loại cảm giác: Nguyên mẫu của tác phẩm này là Trương Cư Chính thủ phụ nội các của Vạn Lịch Triều thời Minh......
Dẫu sao một sinh viên khoa văn, lại vừa mới trải qua kì thi đại học, kiến thức về phương diện lịch sử cô vẫn còn nhớ, sau khi nảy sinh ra suy đoán này, thế mà tâm trạng khâm phục không thôi. Người này sao lại có tài như vậy, có thể đem một cuốn tiểu thuyết lịch sử bỏ không viết hay đến như thế, bạn có thể cảm nhận được anh ấy đang viết về ai, nhưng thực sự phải tìm hiểu sâu sắc, lại phát hiện nhân vật này còn sống động hơn cả trong tưởng tượng của bạn, thậm chí khiến cho người khác nảy sinh một loại cảm giác: Những sự việc trong truyện, có thể sảy ra trên người của những cổ nhân này không?
Văn phong của anh rất trầm ổn, ngòi bút không quá hoa lệ, nhưng lại vô cùng thoải mái, có một loại ý vị mây bay nước chảy ở bên trong, tự nhiên mà vậy, khiến con người bị thu hút.
Tô Mạt vừa xem, vừa nghĩ ngợi lung tung, sau khi ngáp liền mấy cái rồi dụi mắt, tô tình phát hiện: 2 giờ sáng rồi!
Thấm thoát, cô đã xem hơn 2 tiếng?
Người rất ít khi ngủ muộn là cô lờ mờ một lúc, vô thức đi đến trang chi tiết tiểu thuyết, lại một lần nữa nhìn thấy giới thiệu của cuốn tiểu thuyết: “Anh là thủ phụ nội các, dưới một người, trên vạn người.” Một câu giới thiệu, ngắn gọn nhưng bộc lộ được sự kêu ngạo khó mà hình dung, mang đến khí phách của một đại thần.
Đại thần, đây là lúc nhàn rỗi sau khi dùng bữa của Tô Dương, đánh giá về người đó.
Hai chữ phát ra từ miệng, Tô Mạt không nén nổi cười nhẹ một tiếng, ôm khư khư không nỡ rời, định thoát ra khỏi app, đi ngủ sớm.
Ai biết được, tầm nhìn vừa rơi xuống, khu vực bình luận đầy ngột ngạt khiến cô sợ hãi.
Những lời châm biếm chửi rủa hoặc xen lẫn những câu bác bỏ chỉ trách, Tô Mạt xem một lúc mới tỉnh ngộ: Thì ra, công tử chính là biệt danh của anh. Những độc giả chân thành đó, gọi anh là Sở công tử, tam công tử, công tử, trong ngữ điệu mang theo sự thân thiết, đến nỗi trong cánh độc giả tràn đầy hỏa khí đó, phần lớn gọi anh là “đại thần.”
Đại thần?
Lẽ nào đây là một cách dùng từ châm biếm?
Giới văn học mạng một ngày không cập nhật, đều sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng như vậy?
Tô Mạt chưa từng thúc giục cập nhật chương mới, trước mắt cũng không nhìn thấy nơi cập nhật của “Thủ phụ”, hoàn toàn không thể hiểu được cảm giác của độc giả khi oán trách “ăn không ngon ngủ không yên”, “muốn chết đi”..., lặng lẽ quan sát một hồi, thấy thời gian lại trôi qua thêm nửa tiếng, cô tâm trạng phức tạp thoát ra khỏi app. Vì đọc được không ít bình luận với tâm trạng tiêu cực, đầu vẫn có hơi đau.
Lúc này, thực sự là có hơi không ngủ ngon.
Cô nhắm mắt nằm trên giường một lát, cảm thấy hơi khó chịu. Đúng là sự miêu tả của Sở Tam quá sinh động chân thật, lúc cô đọc, nhất cử nhất động của nam chính Dương Lăng có thể tác động đến tâm trạng cô, lúc này muốn ngủ, hình bóng của người đó ngược lại càng hiện rõ ra trong đầu cô. Khuôn mặt được cô ghi nhó, chính là người mà hôm nay đã gặp qua hai lần, Sở Tam trong cuộc sống hiện thực.
Anh rất cao, ít nhất cũng phải một mét tám?
Có thể vì lí do quanh năm ở trong nhà, da dẻ trắng hơn những người con trai thông thường khác, trên người còn có một khí chất đặc biệt trầm ổn, rất sạch sẽ, cảm giác vô cùng xuất chúng.....
“Phách!”
Ý thức được bản thân ngày càng lệch lạc, Tô Mạt đưa tay lên vỗ một cái vào mặt. Không làm chủ được sức lực nên đã làm đau bản thân.
Cô vừa nhăn răng vừa vuốt mặt, lấy cốc nước trên tủ giường, muốn ra ngoài lấy một ít nước ấm uống. Trời nóng nực, theo lí mà nói một cô gái từ nông thôn đến như cô không thể yếu ớt như vậy, nhưng vì ấn tượng lúc nhỏ uống nước lạnh đau bụng một lần quá sâu sắc, cô cơ bản rất ít khi uống nước lạnh.
“Ư……Ư……”
Lúc đứng bên cạnh máy nước đợi mở nước, cô nge thấy từng đợt lại từng đợt, tiếng rên rỉ lúc nặng lúc nhẹ từ phòng ngủ chính truyền ra ngoài.
Vũ Vi?
Ý thức được tiếng rên rỉ có hơi biến điệu là của Trương Vũ Vi, cả người cô lại ngẩn ra một lúc, ánh mắt do dự nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng ngủ chính, không biết có nên qua đó hỏi một tiếng.
Phát sinh biến cố, dường như chỉ trong chốc lát.
Đủ để cô nghe rõ tiếng va chạm truyền ra ngoài, tiếng của Trương Vũ Vi vang dội, còn mang theo một câu: “...... A, nhẹ chút!”
Mặt nóng như lửa đốt, Tô Mạt chân tay lúng túng tắt máy nước, chạy vội về phòng.
Lúc lấy nước tay run một cái, gan bàn tay bị bỏng một mảng nhỏ, nhưng mà, nếu so sánh với sự kinh ngạc mà cô gặp phải, hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Không giống với phần lớn những người trẻ tuổi thành thạo sản phẩm điện tử, con đường mà cô tiếp nhận thông tin ít ỏi đến đáng thương. Tuy dáng vẻ cô không tồi, nhưng hoàn cảnh cuộc sống từ nhỏ tạo thành tính cách e thẹn còn có chút yếu đuối, cô tiếp xúc với bạn khác giới, chỉ là sự hỏi thăm thường ngày trong phạm vi trường học. Ví dụ: “phải nộp bài tập rồi”, “cô giáo bảo bạn đến văn phòng của cô ấy”, “ngại quá, mượn một tý.” Ngoài những điều này ra, cô ngay cả tivi cũng rất ít khi xem, nguyện vọng thi vào đại học cũng là cùng bạn bè đến quán net điền, học sinh vật học đến bài giao phối động vật liền đỏ mặt, loại chuyện giữa nam và nữ, đương nhiên càng chưa từng am hiểu sâu sắc.
Hứa Thiếu Huy cảm thấy cô thuần khiết, có thể không thuần khiết sao?
Sự thuần khiết của con gái rất đẹp, phần lớn đến từ sự ngây thơ chất phát.
Uống mấy ngụm nước ấm, cô vùi lại vào trong chăn, lờ mờ vẫn có thể nghe thấy âm thanh truyền đến từ phòng ngủ chính. Âm thanh này hoàn toàn khiến cơn buồn ngủ trước đó của cô bị xua tan đi, đợi âm thanh đó triệt để kết thúc, môi dưới của cô đã bị bản thân cắn đến tê, lòng bàn tay có một lớp mồ hôi mỏng, thở ra một hơi.
Lăn qua trở lại, thực sự không ngủ được, dưới sự quấn bện, cô lại mở ra quyển “Thủ phụ”. Lần này đọc không bao lâu, hệ thống nhắc nhở chương sau phải thu phí.
Tô Mạt:“……”
------Ngoài lề------
Nào, thử đoán một câu có thưởng.
Tô Mạt sẽ nạp tiền đọc tiểu thuyết sao?
1. Có 2. Không
Chọn một trong hai, tỉ lệ đúng 50%, đoán đúng phần thưởng là một đồng tiền.
Cậu mợ vốn có hai người con, những năm này cậu mợ nuôi cô cũng xem như là đã tận tình tận nghĩa, tình cảnh trong nhà như vậy, hiển nhiên không thể mua điện thoại-thứ xa xỉ phẩm này cho cô. Vậy mà, Tô Dương cho cô dùng tạm chiếc điện thoại này, chính là chiếc điện thoại đầu tiên trong đời cô.
Trong cuộc sống học tập, cô vẫn tiếp xúc qua mấy cuốn tiểu thuyết.
Trong thị trấn của họ không có trường cấp ba, cấp ba phải ngồi xe đến thị trấn học. Hiển nhiên, trong lớp có rất nhiều bạn học gia cảnh được xem như là khá, có điện thoại, cũng có những trò tiêu khiển khác. Kí túc xá của họ có một nữ sinh, đặc biệt mê truyện tranh tiểu thuyết. Dưới sự giới thiệu của nữ sinh đó, cô cũng cùng đọc mấy cuốn, xem mê mẩn mấy ngày, lên lớp ngay cả giáo viên giảng gì cũng không nghe rõ.
Sau khi ý thức được sự ảnh hưởng này, cô rất nhanh liền thu lại, từ bỏ tiểu thuyết.
Nhưng đêm nay, một mình vui trên chiếc giường yên tĩnh, mở cuốn sách trên màn hình ra, tâm trạng cô rất thoải mái. Không có áp lực thi cử, lúc nãy còn mơ ước về cuộc sống tương lai.
Trong vô thức liền mở vào xem.
Về lý do tại sao có thể xem, cô thực sự cũng không biết nguyên do.
“Thủ phụ” là tiểu thuyết cổ đại mang phong cách chính kịch, nhân vật nam chính con đường sự nghiệp rất sáng lạng, từ lúc bắt đầu, tiết tấu vừa ổn định vừa nhanh chóng, cô cứ đọc cứ đọc, thậm chí còn nảy sinh một loại cảm giác: Nguyên mẫu của tác phẩm này là Trương Cư Chính thủ phụ nội các của Vạn Lịch Triều thời Minh......
Dẫu sao một sinh viên khoa văn, lại vừa mới trải qua kì thi đại học, kiến thức về phương diện lịch sử cô vẫn còn nhớ, sau khi nảy sinh ra suy đoán này, thế mà tâm trạng khâm phục không thôi. Người này sao lại có tài như vậy, có thể đem một cuốn tiểu thuyết lịch sử bỏ không viết hay đến như thế, bạn có thể cảm nhận được anh ấy đang viết về ai, nhưng thực sự phải tìm hiểu sâu sắc, lại phát hiện nhân vật này còn sống động hơn cả trong tưởng tượng của bạn, thậm chí khiến cho người khác nảy sinh một loại cảm giác: Những sự việc trong truyện, có thể sảy ra trên người của những cổ nhân này không?
Văn phong của anh rất trầm ổn, ngòi bút không quá hoa lệ, nhưng lại vô cùng thoải mái, có một loại ý vị mây bay nước chảy ở bên trong, tự nhiên mà vậy, khiến con người bị thu hút.
Tô Mạt vừa xem, vừa nghĩ ngợi lung tung, sau khi ngáp liền mấy cái rồi dụi mắt, tô tình phát hiện: 2 giờ sáng rồi!
Thấm thoát, cô đã xem hơn 2 tiếng?
Người rất ít khi ngủ muộn là cô lờ mờ một lúc, vô thức đi đến trang chi tiết tiểu thuyết, lại một lần nữa nhìn thấy giới thiệu của cuốn tiểu thuyết: “Anh là thủ phụ nội các, dưới một người, trên vạn người.” Một câu giới thiệu, ngắn gọn nhưng bộc lộ được sự kêu ngạo khó mà hình dung, mang đến khí phách của một đại thần.
Đại thần, đây là lúc nhàn rỗi sau khi dùng bữa của Tô Dương, đánh giá về người đó.
Hai chữ phát ra từ miệng, Tô Mạt không nén nổi cười nhẹ một tiếng, ôm khư khư không nỡ rời, định thoát ra khỏi app, đi ngủ sớm.
Ai biết được, tầm nhìn vừa rơi xuống, khu vực bình luận đầy ngột ngạt khiến cô sợ hãi.
Những lời châm biếm chửi rủa hoặc xen lẫn những câu bác bỏ chỉ trách, Tô Mạt xem một lúc mới tỉnh ngộ: Thì ra, công tử chính là biệt danh của anh. Những độc giả chân thành đó, gọi anh là Sở công tử, tam công tử, công tử, trong ngữ điệu mang theo sự thân thiết, đến nỗi trong cánh độc giả tràn đầy hỏa khí đó, phần lớn gọi anh là “đại thần.”
Đại thần?
Lẽ nào đây là một cách dùng từ châm biếm?
Giới văn học mạng một ngày không cập nhật, đều sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng như vậy?
Tô Mạt chưa từng thúc giục cập nhật chương mới, trước mắt cũng không nhìn thấy nơi cập nhật của “Thủ phụ”, hoàn toàn không thể hiểu được cảm giác của độc giả khi oán trách “ăn không ngon ngủ không yên”, “muốn chết đi”..., lặng lẽ quan sát một hồi, thấy thời gian lại trôi qua thêm nửa tiếng, cô tâm trạng phức tạp thoát ra khỏi app. Vì đọc được không ít bình luận với tâm trạng tiêu cực, đầu vẫn có hơi đau.
Lúc này, thực sự là có hơi không ngủ ngon.
Cô nhắm mắt nằm trên giường một lát, cảm thấy hơi khó chịu. Đúng là sự miêu tả của Sở Tam quá sinh động chân thật, lúc cô đọc, nhất cử nhất động của nam chính Dương Lăng có thể tác động đến tâm trạng cô, lúc này muốn ngủ, hình bóng của người đó ngược lại càng hiện rõ ra trong đầu cô. Khuôn mặt được cô ghi nhó, chính là người mà hôm nay đã gặp qua hai lần, Sở Tam trong cuộc sống hiện thực.
Anh rất cao, ít nhất cũng phải một mét tám?
Có thể vì lí do quanh năm ở trong nhà, da dẻ trắng hơn những người con trai thông thường khác, trên người còn có một khí chất đặc biệt trầm ổn, rất sạch sẽ, cảm giác vô cùng xuất chúng.....
“Phách!”
Ý thức được bản thân ngày càng lệch lạc, Tô Mạt đưa tay lên vỗ một cái vào mặt. Không làm chủ được sức lực nên đã làm đau bản thân.
Cô vừa nhăn răng vừa vuốt mặt, lấy cốc nước trên tủ giường, muốn ra ngoài lấy một ít nước ấm uống. Trời nóng nực, theo lí mà nói một cô gái từ nông thôn đến như cô không thể yếu ớt như vậy, nhưng vì ấn tượng lúc nhỏ uống nước lạnh đau bụng một lần quá sâu sắc, cô cơ bản rất ít khi uống nước lạnh.
“Ư……Ư……”
Lúc đứng bên cạnh máy nước đợi mở nước, cô nge thấy từng đợt lại từng đợt, tiếng rên rỉ lúc nặng lúc nhẹ từ phòng ngủ chính truyền ra ngoài.
Vũ Vi?
Ý thức được tiếng rên rỉ có hơi biến điệu là của Trương Vũ Vi, cả người cô lại ngẩn ra một lúc, ánh mắt do dự nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng ngủ chính, không biết có nên qua đó hỏi một tiếng.
Phát sinh biến cố, dường như chỉ trong chốc lát.
Đủ để cô nghe rõ tiếng va chạm truyền ra ngoài, tiếng của Trương Vũ Vi vang dội, còn mang theo một câu: “...... A, nhẹ chút!”
Mặt nóng như lửa đốt, Tô Mạt chân tay lúng túng tắt máy nước, chạy vội về phòng.
Lúc lấy nước tay run một cái, gan bàn tay bị bỏng một mảng nhỏ, nhưng mà, nếu so sánh với sự kinh ngạc mà cô gặp phải, hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Không giống với phần lớn những người trẻ tuổi thành thạo sản phẩm điện tử, con đường mà cô tiếp nhận thông tin ít ỏi đến đáng thương. Tuy dáng vẻ cô không tồi, nhưng hoàn cảnh cuộc sống từ nhỏ tạo thành tính cách e thẹn còn có chút yếu đuối, cô tiếp xúc với bạn khác giới, chỉ là sự hỏi thăm thường ngày trong phạm vi trường học. Ví dụ: “phải nộp bài tập rồi”, “cô giáo bảo bạn đến văn phòng của cô ấy”, “ngại quá, mượn một tý.” Ngoài những điều này ra, cô ngay cả tivi cũng rất ít khi xem, nguyện vọng thi vào đại học cũng là cùng bạn bè đến quán net điền, học sinh vật học đến bài giao phối động vật liền đỏ mặt, loại chuyện giữa nam và nữ, đương nhiên càng chưa từng am hiểu sâu sắc.
Hứa Thiếu Huy cảm thấy cô thuần khiết, có thể không thuần khiết sao?
Sự thuần khiết của con gái rất đẹp, phần lớn đến từ sự ngây thơ chất phát.
Uống mấy ngụm nước ấm, cô vùi lại vào trong chăn, lờ mờ vẫn có thể nghe thấy âm thanh truyền đến từ phòng ngủ chính. Âm thanh này hoàn toàn khiến cơn buồn ngủ trước đó của cô bị xua tan đi, đợi âm thanh đó triệt để kết thúc, môi dưới của cô đã bị bản thân cắn đến tê, lòng bàn tay có một lớp mồ hôi mỏng, thở ra một hơi.
Lăn qua trở lại, thực sự không ngủ được, dưới sự quấn bện, cô lại mở ra quyển “Thủ phụ”. Lần này đọc không bao lâu, hệ thống nhắc nhở chương sau phải thu phí.
Tô Mạt:“……”
------Ngoài lề------
Nào, thử đoán một câu có thưởng.
Tô Mạt sẽ nạp tiền đọc tiểu thuyết sao?
1. Có 2. Không
Chọn một trong hai, tỉ lệ đúng 50%, đoán đúng phần thưởng là một đồng tiền.