Chương 41: (Có H)
Edit: Tiểu Mun
"Ngươi làm sao vậy?" Tạ thúc đã sớm nhìn thấy Tạ thẩm không ngừng hướng ánh mắt nhìn Lý Trường Phong bên kia, bất luận một hán tử nào đều sẽ phát hiện ra đầu tiên người trong lòng mình đang nhìn mặt một hán tử khác! Tạ thẩm nhìn Tạ thúc bởi vì làm việc mà mồ hôi đầy mặt, há miệng thở dốc, lại nghĩ chuyện này vẫn chưa có gì phát sinh, lúc này nói ra không khỏi cũng quá..
Tạ thúc nhìn Tạ thẩm bộ dáng kia muốn nói lại thôi, trong lòng vạn phần sốt ruột, "Làm sao vậy? Đều là người một nhà còn có cái gì khó nói."
Tạ thẩm quay đầu, né tránh ánh mắt truy hỏi của Tạ thúc, "Không có gì, ngươi làm tiếp đi." Những lời này lại khiến Tạ thúc nổi lên phiền giận, "Nhìn bọn họ làm cái gì, thời điểm ta tuổi trẻ dáng người còn cao lớn hơn bọn họ!"
Tạ thẩm nghe xong những lời này bị nghẹn một hơi, cũng không thèm suy nghĩ ném cho người trước mắt này một ánh mắt như nhìn một kẻ ngu ngốc!
"Mẹ, người ở ruộng Tạ gia kia là ai a?" Ở trên ruộng nhà Lí chính, một ca nhi thanh tú tuổi chừng mười lăm mười sáu vừa châm nước trà cho mẹ mình, vừa thấp giọng nhỏ nhẹ hỏi.
Phu lang Lí chính Hạ bà tử nghe ca nhi nhà mình hỏi, ngẩng đầu đánh giá Lý Trường Phong một chút, "Là hán tử Hứa gia sau núi."
Hạ Vũ chép chép miệng, hắn đương nhiên biết Lý Trường Phong là ai, hắn muốn hỏi chính là người cách Lý Trường Phong không xa kia! Hắn chưa từng gặp qua người này ở trong thôn.
"Tiểu Vũ nói chính là người đứng ở bên cạnh Lý Trường Phong kia, ta cũng chưa từng gặp qua người này bao giờ!" Ca ca Hạ Phong lớn hơn Hạ Vũ một tuổi trực tiếp đem người mà tiểu đệ ca nhi nhà mình thắc mắc nói ra, bị Hạ Vũ trừng mắt oán hận liếc một cái, lắm miệng!
Lí chính lúc này đang nghỉ ngơi, hít một hơi thuốc lá sợi, xuyên qua làn khói vừa nhả ra hướng trong ruộng Tạ gia nhìn nhìn, "Ồ, đó là Lâm gia trấn trên, nhưng mà sao hắn lại ở chỗ này a."
Hạ Vũ vừa nghe là Lâm gia, liền lập tức nghĩ đến một người, "Là Lâm gia mở hiệu thuốc kia sao?" Hạ bà tử thân thể mấy năm nay vẫn luôn không tốt, vẫn luôn đến Lâm lão đại phu bốc thuốc, cho nên cũng tương đối quen thuộc.
Thấy lí chính gật đầu, Hạ Phong không nhịn được thắc mắc "Ta cũng đến đó rất nhiều lần lấy thuốc cho mẹ, cũng chưa từng nghe qua Lâm lão đại phu còn có đứa con trai a?" Nhà Lí chính dùng tiền để nộp mỗi lần phải đi tòng quân, cho nên Hạ Phong không phải đi quân doanh.
Ngón tay Hạ bà tử chọc chọc lên đầu Hạ Phong, "Trong nhà người ta có cái gì cũng phải nói cho ngươi sao! Nghỉ xong rồi thì đi làm việc đi, suốt ngày đọc sách, lúc này cũng nên đi theo chúng ta chăm chỉ làm việc giãn gân cốt!" Hạ Phong ở trấn trên đọc sách, trong khoảng thời gian cày bừa vụ xuân này, suy xét đến việc nhà nông bận rộn, trong thư viện cố ý cho nghỉ mấy ngày, Hạ Phong cũng nghỉ trở về trong nhà hỗ trợ làm việc.
Nhà Lí chính tuy rằng cuộc sống trôi qua cũng không có trở ngại gì, nhưng là nuôi một người ở trấn trên đọc sách liền tốn một ít tiền, còn có một ca nhi đang ở tuổi cập kê chuẩn bị gả ra ngoài, nên ngày thường cũng bận rộn chuyện nhà nông.
Hạ Phong bị mẹ mình mắng cho một trận, lại vừa lúc thoáng nhìn qua thấy ánh mắt Hạ Vũ cười nhạo, "Đừng cười ta, chính ngươi còn không phải cũng hỏi về người ta!" Hạ Vũ mặt liền bắt đầu phiếm hồng, thẹn quá hóa giận đoạt lấy chén trà trong tay Hạ Phong, "Uống xong rồi thì đi làm việc đi! Nói nhiều!"
Thu thập xong mọi thứ Hạ Vũ cố ý đi trở về nhà bằng con đường cách ruộng đất nhà Tạ thúc không xa, khi hắn sắp đi qua ruộng nhà Tạ thúc, nhịn không được lại lần nữa trộm nhìn về phía Lâm Phương Lương đang liều mạng làm việc, lúc này Lâm Phương Lương vừa lúc nghe thấy Tạ thúc gọi bọn hắn nghỉ ngơi một chút, vì thế hắn xoa xoa mồ hôi trên trán, đầy mặt tươi cười gật đầu với Tạ thúc, mà Tạ thúc lại đứng ở bên ngoài ruộng, từ nơi Hạ Vũ nhìn lại, thế nhưng lại cảm thấy Lâm Phương Lương là cố ý cười với hắn.
"Trời ạ! Ta nghĩ thứ gì đây a!" Gương mặt Hạ Vũ bừng bừng nóng lên, vội vội vàng vàng ôm rổ rời đi.
Mà Hứa Thanh bên này đã làm xong một đôi "Giày rơm", làm xong giày, tâm tình Hứa Thanh cũng thật không tồi, khiến tâm tình Tạ ca nhi cũng thoải mái lên, "Ngươi lần đầu tiên làm cũng không tồi, sau này ngươi cứ làm theo phương pháp ta dạy cho ngươi, nếu có gì không rõ cứ tới tìm ta."
Hứa Thanh nâng niu giày rơm tự mình thật vất vả mới làm được, dùng sức gật gật đầu, đây chính là thành quả lần đầu tiên cậu làm giày, là kỷ niệm rất đáng giá! "Tiểu Vũ ca, hôm nay ta làm món ăn mới cho ngươi nếm thử!"
Tạ ca nhi lập tức nghĩ đến Tạ thẩm nói đồ chua, cách làm cá đều là Hứa Thanh tự nghĩ ra, không khỏi lên tiếng khen ngợi: "Ngươi thật giỏi, cách làm món ăn đều có thể nghĩ ra được, lần này ngươi muốn làm món gì? Cần những thứ gì?"
Hứa Thanh nhấp miệng, chỉ chỉ thùng nước Tạ thẩm đặt ở trong sân, Tạ ca nhi nhìn theo, "Cá?"
"Đúng vậy, ta sẽ làm cá chiên!"
Tạ ca nhi nhìn Hứa Thanh nhanh nhẹn đem cá đi cạo vảy, moi nội tạng rửa sạch sẽ, sau đó ở vị trí hai bên đầu và đuôi cá chặt một đao, loại bỏ vây cá, tiếp đến Hứa Thanh dùng tay giữ chặt cá rồi cạo sạch vảy cùng tuyến tanh của cá, như vậy hương vị của cá càng tốt hơn.
"Đây là đang làm cái gì?" Tạ ca nhi nhìn Hứa Thanh trực tiếp cắt những đường xéo ở trên thân cá, hơn nữa hai mặt đều cắt giống nhau, hỏi ra nghi vấn trong lòng.
"Cái này làm cho thịt cá càng ngon miệng hơn, trong nhà có rượu không?" Rượu có thể khử đi mùi tanh, Tạ ca nhi gật gật đầu, trực tiếp đem rượu của Tạ thúc xách ra đưa cho Hứa Thanh, Hứa Thanh đổ lên trên thân cá một chút muối và rượu, liền đặt ở một bên, "Cần phải ướp một lát mới có thể càng ngon miệng hơn!"
Tạ ca nhi cảm thấy mình được mở rộng mắt, nguyên lai cá còn có thể làm như vậy, bởi vì cần phải ướp, cho nên thừa dịp trong khoảng thời gian này, Hứa Thanh cùng Tạ ca nhi liền đem đồ ăn khác đều chuẩn bị xong xuôi, một lát liền có thể trực tiếp nấu nướng.
Bởi vì sợ cá làm sớm sẽ bị nguội, cho nên Hứa Thanh nấu món cá cuối cùng, lúc này sắc trời bên ngoài đã có chút tối, cũng đến lúc đem cá nấu chín, Tạ thúc bọn họ chắc cũng sắp trở về.
"Lửa không cần quá lớn, nếu không sẽ bị cháy." Hứa Thanh vừa dặn dò Tạ ca nhi, vừa cho dầu vào trong nồi, chờ dầu nóng lên lại đem cá bỏ vào, kêu Tạ ca nhi lấy ra ngoài một ít củi đang cháy, đem lửa lớn chuyển thành lửa nhỏ, đem cá chiên đến hai mặt có màu vàng mật ong để vào trong chén, bởi vì điều kiện hữu hạn, Hứa Thanh trực tiếp rải lên trên chén cá một chút hành lá, sau đó bưng đặt lên bàn.
"Thanh Ca Nhi lại làm cá? Sao hương vị lại có chút không giống a?" Quả nhiên đồ ăn mới vừa đặt lên trên bàn trong viện liền truyền đến giọng nói lớn của Tạ thúc, Tạ ca nhi đem nước ấm nhấc ra ngoài, Lâm Phương Lương vừa thấy thân thể hắn cũng chưa tốt hoàn toàn đã đi xách nước lập tức đi qua, "Thân thể ngươi còn không có khôi phục tốt! Để cho ta làm! Để ta làm!"
Tạ ca nhi bị Lâm Phương Lương vừa nói vừa lấy đi thùng nước, có chút bất đắc dĩ, "Cái này cũng không nặng, hơn nữa ngươi chính là khách nhân, sao có thể để ngươi làm những việc này."
"Khách nhân? Ta cũng không phải là khách nhân, ta là vãn bối tới hỗ trợ! Tới, Tạ thúc, Tạ thẩm tới rửa tay!" Lâm Phương Lương trực tiếp đem nước nhấc tới trước mặt Tạ thúc bọn họ, có chút ân cần làm Lý Trường Phong trợn trắng mắt.
Buổi tối Hứa Thanh làm cá chiên được mọi người nhiệt liệt khen ngợi, ăn qua cơm chiều xong, Hứa Thanh cùng Lý Trường Phong trở về nhà trước, Lâm Phương Lương cũng không biết cùng Tạ thúc nói chuyện về vấn đề gì, cực kỳ hợp ý, còn bị Tạ thúc lôi kéo nói chuyện không ngừng.
Lý Trường Phong đem nước ấm chuẩn bị cho Hứa Thanh xong, liền cầm đôi "Giày rơm" Hứa Thanh làm cho hắn kia, ánh mắt ấm áp vuốt ve, đây chính là lần đầu tiên Hứa Thanh làm giày, hơn nữa còn là làm cho hắn! Điều này làm cho tâm tình Lý Trường Phong vẫn luôn có chút buồn bực bởi Hứa Thanh khen Lâm Phương Lương "Soái" lập tức trở thành hư không!
"Ngươi đang làm gì đây?"
Hứa Thanh tắm rửa xong tiến tới cửa phòng liền thấy đôi chân to của Lý Trường Phong đang cố sức xỏ vào đôi "Giày rơm" cậu làm chiều nay, "Đừng xỏ vào! Ta làm nhỏ!" Hứa Thanh vội vàng tiến lên ngăn cản Lý Trường Phong còn muốn xỏ thử, nhìn hai chân hắn có chút đỏ lên, có chút băn khoăn, rõ ràng cậu làm theo số chân Lý Trường Phong, tại sao lại xỏ không vừa đây..
Lý Trường Phong thấy Hứa Thanh xác thật có chút gấp gáp, đành phải ngừng lại, nhưng vẫn đem giày đi cất, đây chính là giày Hứa Thanh lần đầu tiên làm cho hắn.
"Tức phụ nhi.."
Giọng nói Lý Trường Phong tràn ngập ám chỉ truyền vào trong tai Hứa Thanh, Hứa Thanh đẩy hắn ra, mới phát hiện mình bị ôm chặt không thể đẩy ra được, bất đắc dĩ nói: "Hôm nay làm việc vất vả như vậy, không mệt sao?"
Lý Trường Phong tự nhiên nghe ra giọng nói Hứa Thanh thỏa hiệp, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, "Có mệt hay không, ngươi thử xem chẳng phải sẽ biết sao?"
Hứa Thanh chịu không nổi dùng tay bắt lấy thịt mềm bên hông Lý Trường Phong, dùng sức véo một cái, bên tai liền truyền đến âm thanh kỳ quái của Lý Trường Phong, điều này làm cho Hứa Thanh sửng sốt, vì thế cậu liền thử nghiệm một phen, Lý Trường Phong vẫn phát ra loại âm thanh kỳ quái kia, chẳng lẽ tên này có đam mê M?
"Tức phụ nhi.." Lý Trường Phong thật sự là nhịn không được, liền bắt lấy tay Hứa Thanh còn muốn véo thêm một lần, trực tiếp đem người ôm tới trên giường.
Trong khoảnh khắc hai môi chạm vào nhau, sâu trong nội tâm hai người đều sinh ra rung động mãnh liệt, không biết có phải do mấy ngày nay không làm hay không, cảm giác như vậy làm Hứa Thanh cũng có chút suy nghĩ.
Một đôi tay gắt gao cuốn lấy cổ Lý Trường Phong, nhiệt tình đáp lại hắn, làm cho Lý Trường Phong càng thêm điên cuồng lên.
Hứa Thanh hôn tuy vụng về, nhưng lại làm Lý Trường Phong hoàn toàn không đè nén được cảm xúc trực tiếp phản công lại, tràn ngập tính xâm lược. Bàn tay to thuận tay giữ vững mặt Hứa Thanh, đem lưỡi xâm nhập vào trong miệng Hứa Thanh tùy ý quấy loạn.
"Thật lạnh.."
Cảm giác thân thể không có gì che đậy, Hứa Thanh không tự chủ dùng hai tay ôm nam nhân trước mắt, thân thể Lý Trường Phong bừng lên lửa nóng làm Hứa Thanh dần dần mất đi ý thức của mình, chỉ nghĩ tới khoái cảm cùng nam nhân.
"Ngoan.. Một lát liền ấm áp.." Lý Trường Phong vừa nói ra ngôn ngữ ám chỉ, bàn tay to kéo cánh tay Hứa Thanh ôm lấy mình ra, đem chúng áp chế ở hai bên sườn Hứa Thanh.
Lại lần nữa hôn người dưới thân, câu lấy cái lưỡi đối phương chơi đùa. Một bàn tay to đỡ lấy vòng eo mềm mại của Hứa Thanh, một bàn tay to mạnh mẽ xoa nắn hai điểm trước ngực Hứa Thanh, không ngừng trêu đùa.
Lý Trường Phong buông môi Hứa Thanh đã thở không nổi ra, khẽ cắn vành tai nhỏ của cậu, từ từ chậm rãi đi xuống dưới, cổ, bả vai, xương quai xanh. Chọc đến Hứa Thanh không ngừng thấp giọng rên rỉ, chờ đến khi Lý Trường Phong cảm thấy Hứa Thanh có thể thừa nhận mình, mới đưa huynh đệ sớm đã chuẩn bị tốt dùng sức một cái đâm vào thân thể Hứa Thanh, làm cho hai người đồng thời phát ra một tiếng kinh hô thỏa mãn.
Hứa Thanh cảm thấy mình sắp điên rồi, Lý Trường Phong trên người tựa như một con ngựa hoang phát cuồng chỉ biết nhanh chóng rong ruổi, khoái cảm mãnh liệt bao phủ lý trí cậu. Chỉ có thể đi theo nam nhân điên cuồng ra một lần lại một lần, sau đó tiếp tục đắm chìm giữa vô hạn khoái cảm nam nhân đem lại.
"Ngươi làm sao vậy?" Tạ thúc đã sớm nhìn thấy Tạ thẩm không ngừng hướng ánh mắt nhìn Lý Trường Phong bên kia, bất luận một hán tử nào đều sẽ phát hiện ra đầu tiên người trong lòng mình đang nhìn mặt một hán tử khác! Tạ thẩm nhìn Tạ thúc bởi vì làm việc mà mồ hôi đầy mặt, há miệng thở dốc, lại nghĩ chuyện này vẫn chưa có gì phát sinh, lúc này nói ra không khỏi cũng quá..
Tạ thúc nhìn Tạ thẩm bộ dáng kia muốn nói lại thôi, trong lòng vạn phần sốt ruột, "Làm sao vậy? Đều là người một nhà còn có cái gì khó nói."
Tạ thẩm quay đầu, né tránh ánh mắt truy hỏi của Tạ thúc, "Không có gì, ngươi làm tiếp đi." Những lời này lại khiến Tạ thúc nổi lên phiền giận, "Nhìn bọn họ làm cái gì, thời điểm ta tuổi trẻ dáng người còn cao lớn hơn bọn họ!"
Tạ thẩm nghe xong những lời này bị nghẹn một hơi, cũng không thèm suy nghĩ ném cho người trước mắt này một ánh mắt như nhìn một kẻ ngu ngốc!
"Mẹ, người ở ruộng Tạ gia kia là ai a?" Ở trên ruộng nhà Lí chính, một ca nhi thanh tú tuổi chừng mười lăm mười sáu vừa châm nước trà cho mẹ mình, vừa thấp giọng nhỏ nhẹ hỏi.
Phu lang Lí chính Hạ bà tử nghe ca nhi nhà mình hỏi, ngẩng đầu đánh giá Lý Trường Phong một chút, "Là hán tử Hứa gia sau núi."
Hạ Vũ chép chép miệng, hắn đương nhiên biết Lý Trường Phong là ai, hắn muốn hỏi chính là người cách Lý Trường Phong không xa kia! Hắn chưa từng gặp qua người này ở trong thôn.
"Tiểu Vũ nói chính là người đứng ở bên cạnh Lý Trường Phong kia, ta cũng chưa từng gặp qua người này bao giờ!" Ca ca Hạ Phong lớn hơn Hạ Vũ một tuổi trực tiếp đem người mà tiểu đệ ca nhi nhà mình thắc mắc nói ra, bị Hạ Vũ trừng mắt oán hận liếc một cái, lắm miệng!
Lí chính lúc này đang nghỉ ngơi, hít một hơi thuốc lá sợi, xuyên qua làn khói vừa nhả ra hướng trong ruộng Tạ gia nhìn nhìn, "Ồ, đó là Lâm gia trấn trên, nhưng mà sao hắn lại ở chỗ này a."
Hạ Vũ vừa nghe là Lâm gia, liền lập tức nghĩ đến một người, "Là Lâm gia mở hiệu thuốc kia sao?" Hạ bà tử thân thể mấy năm nay vẫn luôn không tốt, vẫn luôn đến Lâm lão đại phu bốc thuốc, cho nên cũng tương đối quen thuộc.
Thấy lí chính gật đầu, Hạ Phong không nhịn được thắc mắc "Ta cũng đến đó rất nhiều lần lấy thuốc cho mẹ, cũng chưa từng nghe qua Lâm lão đại phu còn có đứa con trai a?" Nhà Lí chính dùng tiền để nộp mỗi lần phải đi tòng quân, cho nên Hạ Phong không phải đi quân doanh.
Ngón tay Hạ bà tử chọc chọc lên đầu Hạ Phong, "Trong nhà người ta có cái gì cũng phải nói cho ngươi sao! Nghỉ xong rồi thì đi làm việc đi, suốt ngày đọc sách, lúc này cũng nên đi theo chúng ta chăm chỉ làm việc giãn gân cốt!" Hạ Phong ở trấn trên đọc sách, trong khoảng thời gian cày bừa vụ xuân này, suy xét đến việc nhà nông bận rộn, trong thư viện cố ý cho nghỉ mấy ngày, Hạ Phong cũng nghỉ trở về trong nhà hỗ trợ làm việc.
Nhà Lí chính tuy rằng cuộc sống trôi qua cũng không có trở ngại gì, nhưng là nuôi một người ở trấn trên đọc sách liền tốn một ít tiền, còn có một ca nhi đang ở tuổi cập kê chuẩn bị gả ra ngoài, nên ngày thường cũng bận rộn chuyện nhà nông.
Hạ Phong bị mẹ mình mắng cho một trận, lại vừa lúc thoáng nhìn qua thấy ánh mắt Hạ Vũ cười nhạo, "Đừng cười ta, chính ngươi còn không phải cũng hỏi về người ta!" Hạ Vũ mặt liền bắt đầu phiếm hồng, thẹn quá hóa giận đoạt lấy chén trà trong tay Hạ Phong, "Uống xong rồi thì đi làm việc đi! Nói nhiều!"
Thu thập xong mọi thứ Hạ Vũ cố ý đi trở về nhà bằng con đường cách ruộng đất nhà Tạ thúc không xa, khi hắn sắp đi qua ruộng nhà Tạ thúc, nhịn không được lại lần nữa trộm nhìn về phía Lâm Phương Lương đang liều mạng làm việc, lúc này Lâm Phương Lương vừa lúc nghe thấy Tạ thúc gọi bọn hắn nghỉ ngơi một chút, vì thế hắn xoa xoa mồ hôi trên trán, đầy mặt tươi cười gật đầu với Tạ thúc, mà Tạ thúc lại đứng ở bên ngoài ruộng, từ nơi Hạ Vũ nhìn lại, thế nhưng lại cảm thấy Lâm Phương Lương là cố ý cười với hắn.
"Trời ạ! Ta nghĩ thứ gì đây a!" Gương mặt Hạ Vũ bừng bừng nóng lên, vội vội vàng vàng ôm rổ rời đi.
Mà Hứa Thanh bên này đã làm xong một đôi "Giày rơm", làm xong giày, tâm tình Hứa Thanh cũng thật không tồi, khiến tâm tình Tạ ca nhi cũng thoải mái lên, "Ngươi lần đầu tiên làm cũng không tồi, sau này ngươi cứ làm theo phương pháp ta dạy cho ngươi, nếu có gì không rõ cứ tới tìm ta."
Hứa Thanh nâng niu giày rơm tự mình thật vất vả mới làm được, dùng sức gật gật đầu, đây chính là thành quả lần đầu tiên cậu làm giày, là kỷ niệm rất đáng giá! "Tiểu Vũ ca, hôm nay ta làm món ăn mới cho ngươi nếm thử!"
Tạ ca nhi lập tức nghĩ đến Tạ thẩm nói đồ chua, cách làm cá đều là Hứa Thanh tự nghĩ ra, không khỏi lên tiếng khen ngợi: "Ngươi thật giỏi, cách làm món ăn đều có thể nghĩ ra được, lần này ngươi muốn làm món gì? Cần những thứ gì?"
Hứa Thanh nhấp miệng, chỉ chỉ thùng nước Tạ thẩm đặt ở trong sân, Tạ ca nhi nhìn theo, "Cá?"
"Đúng vậy, ta sẽ làm cá chiên!"
Tạ ca nhi nhìn Hứa Thanh nhanh nhẹn đem cá đi cạo vảy, moi nội tạng rửa sạch sẽ, sau đó ở vị trí hai bên đầu và đuôi cá chặt một đao, loại bỏ vây cá, tiếp đến Hứa Thanh dùng tay giữ chặt cá rồi cạo sạch vảy cùng tuyến tanh của cá, như vậy hương vị của cá càng tốt hơn.
"Đây là đang làm cái gì?" Tạ ca nhi nhìn Hứa Thanh trực tiếp cắt những đường xéo ở trên thân cá, hơn nữa hai mặt đều cắt giống nhau, hỏi ra nghi vấn trong lòng.
"Cái này làm cho thịt cá càng ngon miệng hơn, trong nhà có rượu không?" Rượu có thể khử đi mùi tanh, Tạ ca nhi gật gật đầu, trực tiếp đem rượu của Tạ thúc xách ra đưa cho Hứa Thanh, Hứa Thanh đổ lên trên thân cá một chút muối và rượu, liền đặt ở một bên, "Cần phải ướp một lát mới có thể càng ngon miệng hơn!"
Tạ ca nhi cảm thấy mình được mở rộng mắt, nguyên lai cá còn có thể làm như vậy, bởi vì cần phải ướp, cho nên thừa dịp trong khoảng thời gian này, Hứa Thanh cùng Tạ ca nhi liền đem đồ ăn khác đều chuẩn bị xong xuôi, một lát liền có thể trực tiếp nấu nướng.
Bởi vì sợ cá làm sớm sẽ bị nguội, cho nên Hứa Thanh nấu món cá cuối cùng, lúc này sắc trời bên ngoài đã có chút tối, cũng đến lúc đem cá nấu chín, Tạ thúc bọn họ chắc cũng sắp trở về.
"Lửa không cần quá lớn, nếu không sẽ bị cháy." Hứa Thanh vừa dặn dò Tạ ca nhi, vừa cho dầu vào trong nồi, chờ dầu nóng lên lại đem cá bỏ vào, kêu Tạ ca nhi lấy ra ngoài một ít củi đang cháy, đem lửa lớn chuyển thành lửa nhỏ, đem cá chiên đến hai mặt có màu vàng mật ong để vào trong chén, bởi vì điều kiện hữu hạn, Hứa Thanh trực tiếp rải lên trên chén cá một chút hành lá, sau đó bưng đặt lên bàn.
"Thanh Ca Nhi lại làm cá? Sao hương vị lại có chút không giống a?" Quả nhiên đồ ăn mới vừa đặt lên trên bàn trong viện liền truyền đến giọng nói lớn của Tạ thúc, Tạ ca nhi đem nước ấm nhấc ra ngoài, Lâm Phương Lương vừa thấy thân thể hắn cũng chưa tốt hoàn toàn đã đi xách nước lập tức đi qua, "Thân thể ngươi còn không có khôi phục tốt! Để cho ta làm! Để ta làm!"
Tạ ca nhi bị Lâm Phương Lương vừa nói vừa lấy đi thùng nước, có chút bất đắc dĩ, "Cái này cũng không nặng, hơn nữa ngươi chính là khách nhân, sao có thể để ngươi làm những việc này."
"Khách nhân? Ta cũng không phải là khách nhân, ta là vãn bối tới hỗ trợ! Tới, Tạ thúc, Tạ thẩm tới rửa tay!" Lâm Phương Lương trực tiếp đem nước nhấc tới trước mặt Tạ thúc bọn họ, có chút ân cần làm Lý Trường Phong trợn trắng mắt.
Buổi tối Hứa Thanh làm cá chiên được mọi người nhiệt liệt khen ngợi, ăn qua cơm chiều xong, Hứa Thanh cùng Lý Trường Phong trở về nhà trước, Lâm Phương Lương cũng không biết cùng Tạ thúc nói chuyện về vấn đề gì, cực kỳ hợp ý, còn bị Tạ thúc lôi kéo nói chuyện không ngừng.
Lý Trường Phong đem nước ấm chuẩn bị cho Hứa Thanh xong, liền cầm đôi "Giày rơm" Hứa Thanh làm cho hắn kia, ánh mắt ấm áp vuốt ve, đây chính là lần đầu tiên Hứa Thanh làm giày, hơn nữa còn là làm cho hắn! Điều này làm cho tâm tình Lý Trường Phong vẫn luôn có chút buồn bực bởi Hứa Thanh khen Lâm Phương Lương "Soái" lập tức trở thành hư không!
"Ngươi đang làm gì đây?"
Hứa Thanh tắm rửa xong tiến tới cửa phòng liền thấy đôi chân to của Lý Trường Phong đang cố sức xỏ vào đôi "Giày rơm" cậu làm chiều nay, "Đừng xỏ vào! Ta làm nhỏ!" Hứa Thanh vội vàng tiến lên ngăn cản Lý Trường Phong còn muốn xỏ thử, nhìn hai chân hắn có chút đỏ lên, có chút băn khoăn, rõ ràng cậu làm theo số chân Lý Trường Phong, tại sao lại xỏ không vừa đây..
Lý Trường Phong thấy Hứa Thanh xác thật có chút gấp gáp, đành phải ngừng lại, nhưng vẫn đem giày đi cất, đây chính là giày Hứa Thanh lần đầu tiên làm cho hắn.
"Tức phụ nhi.."
Giọng nói Lý Trường Phong tràn ngập ám chỉ truyền vào trong tai Hứa Thanh, Hứa Thanh đẩy hắn ra, mới phát hiện mình bị ôm chặt không thể đẩy ra được, bất đắc dĩ nói: "Hôm nay làm việc vất vả như vậy, không mệt sao?"
Lý Trường Phong tự nhiên nghe ra giọng nói Hứa Thanh thỏa hiệp, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, "Có mệt hay không, ngươi thử xem chẳng phải sẽ biết sao?"
Hứa Thanh chịu không nổi dùng tay bắt lấy thịt mềm bên hông Lý Trường Phong, dùng sức véo một cái, bên tai liền truyền đến âm thanh kỳ quái của Lý Trường Phong, điều này làm cho Hứa Thanh sửng sốt, vì thế cậu liền thử nghiệm một phen, Lý Trường Phong vẫn phát ra loại âm thanh kỳ quái kia, chẳng lẽ tên này có đam mê M?
"Tức phụ nhi.." Lý Trường Phong thật sự là nhịn không được, liền bắt lấy tay Hứa Thanh còn muốn véo thêm một lần, trực tiếp đem người ôm tới trên giường.
Trong khoảnh khắc hai môi chạm vào nhau, sâu trong nội tâm hai người đều sinh ra rung động mãnh liệt, không biết có phải do mấy ngày nay không làm hay không, cảm giác như vậy làm Hứa Thanh cũng có chút suy nghĩ.
Một đôi tay gắt gao cuốn lấy cổ Lý Trường Phong, nhiệt tình đáp lại hắn, làm cho Lý Trường Phong càng thêm điên cuồng lên.
Hứa Thanh hôn tuy vụng về, nhưng lại làm Lý Trường Phong hoàn toàn không đè nén được cảm xúc trực tiếp phản công lại, tràn ngập tính xâm lược. Bàn tay to thuận tay giữ vững mặt Hứa Thanh, đem lưỡi xâm nhập vào trong miệng Hứa Thanh tùy ý quấy loạn.
"Thật lạnh.."
Cảm giác thân thể không có gì che đậy, Hứa Thanh không tự chủ dùng hai tay ôm nam nhân trước mắt, thân thể Lý Trường Phong bừng lên lửa nóng làm Hứa Thanh dần dần mất đi ý thức của mình, chỉ nghĩ tới khoái cảm cùng nam nhân.
"Ngoan.. Một lát liền ấm áp.." Lý Trường Phong vừa nói ra ngôn ngữ ám chỉ, bàn tay to kéo cánh tay Hứa Thanh ôm lấy mình ra, đem chúng áp chế ở hai bên sườn Hứa Thanh.
Lại lần nữa hôn người dưới thân, câu lấy cái lưỡi đối phương chơi đùa. Một bàn tay to đỡ lấy vòng eo mềm mại của Hứa Thanh, một bàn tay to mạnh mẽ xoa nắn hai điểm trước ngực Hứa Thanh, không ngừng trêu đùa.
Lý Trường Phong buông môi Hứa Thanh đã thở không nổi ra, khẽ cắn vành tai nhỏ của cậu, từ từ chậm rãi đi xuống dưới, cổ, bả vai, xương quai xanh. Chọc đến Hứa Thanh không ngừng thấp giọng rên rỉ, chờ đến khi Lý Trường Phong cảm thấy Hứa Thanh có thể thừa nhận mình, mới đưa huynh đệ sớm đã chuẩn bị tốt dùng sức một cái đâm vào thân thể Hứa Thanh, làm cho hai người đồng thời phát ra một tiếng kinh hô thỏa mãn.
Hứa Thanh cảm thấy mình sắp điên rồi, Lý Trường Phong trên người tựa như một con ngựa hoang phát cuồng chỉ biết nhanh chóng rong ruổi, khoái cảm mãnh liệt bao phủ lý trí cậu. Chỉ có thể đi theo nam nhân điên cuồng ra một lần lại một lần, sau đó tiếp tục đắm chìm giữa vô hạn khoái cảm nam nhân đem lại.