Chương 22:
“Ba”
Chu Phong tức giận, gương mặt đầy sự ác độc hiện lên. Ông đứng dậy vung tay tát một cái thật mạnh lên mặt Chu Hi Văn.
“Còn dám mở miệng gọi ta là ba? Có người con nào nào cả gan tiếp tay thả phạm nhân đi?”
"Phạm nhân? Anh ấy đã phản bội đất nước ư? Ba đừng nghĩ con không biết việc ba làm.
Thật đáng xấu hổ, anh ấy cống hiến đến xém chết đi. Ba thử hỏi xem đất nước đã đối xử với anh ấy như thế nào? À không con phải hỏi ngài mới đúng.
Ngài đã đối xử với anh ấy như thế nào hả ngài đại tướng?"
Chu Hi Văn hai mắt đỏ hoe, người trước mặt là ba mình nhưng sao cô cảm giác ông ta tội lỗi đầy mình.
“Mày mày. Con gái lớn rồi đúng là khó dạy dỗ”
“Ha. Mấy chục năm nay con đã sống và nghe theo lời của ba rồi. Ba còn muốn gì nữa? Ba muốn can thiệp vào tình cảm của con sao?”
“Thằng chó đó chẳng có gì cho mày cả?”
"Thì sao? Ông nghĩ tôi sung sướng khi đi dự các bữa tiệc cùng ông sao? Ông nghĩ tôi hạnh phúc khi sống trong ngôi nhà này sao? Ông chỉ coi tôi là con cờ cho ông tuỳ ý đặt thôi sao? Ông không cho tôi được gì cả ngoài tra tấn tinh thần của tôi cả.
Đã bao giờ ông tự hỏi tôi có hạnh phúc không khi ông ép tôi quen mấy thằng chó ông giới thiệu?
Kinh Sở Tiêu anh ta là hạnh phúc của tôi. Năm ấy tôi hút thuốc hay uống rượu đều là do tôi muốn. Anh ấy không hề ép tôi.
Những thằng chó ông giới thiệu chỉ muốn ngủ với tôi thôi. Họ không yêu tôi. Họ cũng sẽ không bao giờ dám liều mình bảo vệ tôi thưa ngài đại tướng à?"
Chu Phong không mảy may lắm khi nghe những lời này từ miệng của Chu Hi Văn. Ông coi đây là điều hiển nhiên con cái phải làm.
“Tốt nhất là nhanh tập trung hoàn thành chế tạo phương thuốc kia đi. Đừng làm ta thất vọng”
“Là ai phải thất vọng mới phải. Với tư cách là con gái của ông. Tôi yêu cầu ông đừng động vào anh ấy. Ông đừng nghĩ tôi không biết những chuyện “tốt” ông làm. Nếu không muốn chuyện “tốt” ông làm cho cả nước biết thì cứ tiếp tục”
Chu Phong liếc nhìn Chu Hi Văn một cái xong sau đó liền bỏ đi.
Chu Hi Văn đã không ít lần dằn vặt. Cô biết ba cô không đơn giản nhưng ông ta đã làm quá nhiều chuyện tày trời. Lần này cô sẽ đứng lên bảo vệ Kinh Sở Tiêu. Cô không muốn làm con rối của Chu Phong nữa.
Điều hiện tại là cô khong biết tại sao mình đã ở nhà. Lần cuối cô nhớ mình vẫn còn nằm trong vòng tay của Kinh Sở Tiêu thân mật.
Mở điện thoại kiểm tra Chu Hi Văn phát hiện mình vậy mà ngủ gần cả hai ngày trời.
Cô bấm gọi cho Kinh Sở Tiêu nhưng mãi đầu bên kia không ai nhấc máy. Chu Hi Văn vội thay đồ lái xe đến nhà hắn.
Trên đường cô không thể tin, mình vậy mà có thể ngủ tận 2 ngày trời. Cô bị đứa về nhà cũng không hay biết. Trong trí nhớ chỉ dừng lại lúc làm t.ình cùng hắn, hắn có cho cô uống nước. Không lẽ Kinh Sở Tiêu ấp ủ âm mưa gì.
Chu Hi Văn sững sờ, nhà hắn vậy mà như người không ở. Ngoài nội thất thì đồ đạc đã được dọn sạch. Cả căn phòng y tế cũng không còn một chai khử trùng nào.
Bàn tay cô rung rung, cảm giác giống như cái cách hắn biến mất 10 năm trước quay về khiến cô không bình tĩnh nổi.
Trái tim co thắt nhói lên từng hồi.
Chợt ánh mắt cô va vào tờ giấy ghi chú dán sau cửa vào nhà.
“CHỜ ANH”
Là dòng chữ ngạo nghễ của Kinh Sở Tiêu trên giấy.
Chu Hi Văn nước mắt lưng tròng, cô ôm tờ giấy vào lòng đổ sụp người xuống.
Một cuộc điện thoại vang lên. Đánh gãy không gian yên tĩnh bên trong.
“Chuyện gì?” Chu Hi Văn gằn giọng trả lời điện thoại
“Về trụ sợ liền đi. Có người đột nhập lấy đi những nghiên cứu rồi” người đầu dây bên kia giọng nói gấp gáp.
“Được về ngay”
Chu Phong tức giận, gương mặt đầy sự ác độc hiện lên. Ông đứng dậy vung tay tát một cái thật mạnh lên mặt Chu Hi Văn.
“Còn dám mở miệng gọi ta là ba? Có người con nào nào cả gan tiếp tay thả phạm nhân đi?”
"Phạm nhân? Anh ấy đã phản bội đất nước ư? Ba đừng nghĩ con không biết việc ba làm.
Thật đáng xấu hổ, anh ấy cống hiến đến xém chết đi. Ba thử hỏi xem đất nước đã đối xử với anh ấy như thế nào? À không con phải hỏi ngài mới đúng.
Ngài đã đối xử với anh ấy như thế nào hả ngài đại tướng?"
Chu Hi Văn hai mắt đỏ hoe, người trước mặt là ba mình nhưng sao cô cảm giác ông ta tội lỗi đầy mình.
“Mày mày. Con gái lớn rồi đúng là khó dạy dỗ”
“Ha. Mấy chục năm nay con đã sống và nghe theo lời của ba rồi. Ba còn muốn gì nữa? Ba muốn can thiệp vào tình cảm của con sao?”
“Thằng chó đó chẳng có gì cho mày cả?”
"Thì sao? Ông nghĩ tôi sung sướng khi đi dự các bữa tiệc cùng ông sao? Ông nghĩ tôi hạnh phúc khi sống trong ngôi nhà này sao? Ông chỉ coi tôi là con cờ cho ông tuỳ ý đặt thôi sao? Ông không cho tôi được gì cả ngoài tra tấn tinh thần của tôi cả.
Đã bao giờ ông tự hỏi tôi có hạnh phúc không khi ông ép tôi quen mấy thằng chó ông giới thiệu?
Kinh Sở Tiêu anh ta là hạnh phúc của tôi. Năm ấy tôi hút thuốc hay uống rượu đều là do tôi muốn. Anh ấy không hề ép tôi.
Những thằng chó ông giới thiệu chỉ muốn ngủ với tôi thôi. Họ không yêu tôi. Họ cũng sẽ không bao giờ dám liều mình bảo vệ tôi thưa ngài đại tướng à?"
Chu Phong không mảy may lắm khi nghe những lời này từ miệng của Chu Hi Văn. Ông coi đây là điều hiển nhiên con cái phải làm.
“Tốt nhất là nhanh tập trung hoàn thành chế tạo phương thuốc kia đi. Đừng làm ta thất vọng”
“Là ai phải thất vọng mới phải. Với tư cách là con gái của ông. Tôi yêu cầu ông đừng động vào anh ấy. Ông đừng nghĩ tôi không biết những chuyện “tốt” ông làm. Nếu không muốn chuyện “tốt” ông làm cho cả nước biết thì cứ tiếp tục”
Chu Phong liếc nhìn Chu Hi Văn một cái xong sau đó liền bỏ đi.
Chu Hi Văn đã không ít lần dằn vặt. Cô biết ba cô không đơn giản nhưng ông ta đã làm quá nhiều chuyện tày trời. Lần này cô sẽ đứng lên bảo vệ Kinh Sở Tiêu. Cô không muốn làm con rối của Chu Phong nữa.
Điều hiện tại là cô khong biết tại sao mình đã ở nhà. Lần cuối cô nhớ mình vẫn còn nằm trong vòng tay của Kinh Sở Tiêu thân mật.
Mở điện thoại kiểm tra Chu Hi Văn phát hiện mình vậy mà ngủ gần cả hai ngày trời.
Cô bấm gọi cho Kinh Sở Tiêu nhưng mãi đầu bên kia không ai nhấc máy. Chu Hi Văn vội thay đồ lái xe đến nhà hắn.
Trên đường cô không thể tin, mình vậy mà có thể ngủ tận 2 ngày trời. Cô bị đứa về nhà cũng không hay biết. Trong trí nhớ chỉ dừng lại lúc làm t.ình cùng hắn, hắn có cho cô uống nước. Không lẽ Kinh Sở Tiêu ấp ủ âm mưa gì.
Chu Hi Văn sững sờ, nhà hắn vậy mà như người không ở. Ngoài nội thất thì đồ đạc đã được dọn sạch. Cả căn phòng y tế cũng không còn một chai khử trùng nào.
Bàn tay cô rung rung, cảm giác giống như cái cách hắn biến mất 10 năm trước quay về khiến cô không bình tĩnh nổi.
Trái tim co thắt nhói lên từng hồi.
Chợt ánh mắt cô va vào tờ giấy ghi chú dán sau cửa vào nhà.
“CHỜ ANH”
Là dòng chữ ngạo nghễ của Kinh Sở Tiêu trên giấy.
Chu Hi Văn nước mắt lưng tròng, cô ôm tờ giấy vào lòng đổ sụp người xuống.
Một cuộc điện thoại vang lên. Đánh gãy không gian yên tĩnh bên trong.
“Chuyện gì?” Chu Hi Văn gằn giọng trả lời điện thoại
“Về trụ sợ liền đi. Có người đột nhập lấy đi những nghiên cứu rồi” người đầu dây bên kia giọng nói gấp gáp.
“Được về ngay”