Chương 19: Ác mộng
Trong cơn mê man Kinh Sở Tiêu vẫn cảm nhận được sự đau đớn từ các vết thương.
Hắn muốn mở mắt nhưng không tài nào nhấc mi mắt lên được. Kinh Sở Tiêu cảm nhận từng sợi sây thừng kinh của hắn đều đang phản kháng sự điều khiển của não bộ.
Hắn nghe tiếng của rất nhiều người, âm thanh hỗn loạn.
Trong cơn co giật hắn lần nữa hôn mê sâu. Lần nữa trải qua giấc mơ kinh khủng ấy, giấc mơ đã khiến hắn mấy ngủ vài năm.
...****************...
Kinh Tử Văn cùng Chu Hi Văn sốt sắng đến vã mồ hôi chán.
Trong phòng phẫu thuật lạnh đến mức cóng nhưng mồ hồi vẫn chảy ròng, suy nghĩ của hai người đều phức tạp.
Bàn tay Chu Hi Văn run nhẹ mỗi khi kéo chỉ khâu vết thương. Vì Kinh Sở Tiêu cơ địa kháng thuốc mê, cho nên mỗi mũi khâu đâm xuống hắn nếu hôn mê rồi vẫn cảm thấy đau đớn.
Mỗi một mũi khâu móc vào da thịt cơ thể không tự chủ mà run lên. Nhìn hắn đau đớn trên giường khiến trái tim của Chu Hi Văn như bị ai đó hung hăn đập nát.
Vết thương ở hai lòng bàn tay bị đinh đóng xuyên quá nặng. Xử lý không kỹ liền từ này về sau tay khó có thể hoạt động tốt.
Có vẻ như hai người vẫn chưa phát hiện vết thương bị bỏng ở trong miệng hắn.
"Đừng run nữa, tập trung đi" Kinh Tử Văn thấy tay cô run liền nhắc nhở.
"Sở Tiêu mỗi lần bị thương vẫn luôn khổ sở như vậy sao?"
"Ừm..."
Cơ thể rách da tách thịt hai người không biết đã phải khâu bao nhiêu được. Từ sau lưng đến trước ngực đều chằn chịt các vết khâu.
Kinh Sở Tiêu bắt đầu sốt đến mơ hồ. Nhiệt độ cao đến chạm ngưỡng 40 độ. Tay đụng vào liền muốn bỏng.
Từ trong hôn mê hắn lại hé mắt tỉnh lại. Cơ thể không thể cử động được, nhưng những đau đớn hắn vẫn cảm nhận rất rõ ràng, chỉ có thể rên lên hai tiếng đau đớn ư ử rất nhỏ.
"Hừ..."
Nhưng vết thương vẫn chưa được khâu xong, hắn tỉnh lại liền có thể cảm nhận rõ hơn.
Kinh Tử Văn như đã có kinh nghiệm, anh đặt dao kéo xuống. Vung tay lên một đấm vào mặt Kinh Sở Tiêu trực tiếp khiến hắn ngất đi.
"Aaa....anh làm gì vậy?" Chu Hi Văn bị doạ đến giật mình.
"Thà như vậy anh tôi liền mới có thể bớt cảm nhận được sự đau đớn"
Chu Hi Văn nghe xong liền ngẩn người. Kinh Sở Tiêu của cô hắn quá đau khổ.
Kinh Tử Văn bắt đầu thấy cổ Kinh Sở Tiêu có vấn đề. Anh đưa tay tách răng của hắn ra, lại đổ nước vào để trối đi vết máu. Nhìn vào trong hầu họng lại trợn tròn mắt.
Trong miệng Kinh Sở Tiêu niêm mạc họng miệng đỏ đến chói mắt, còn có các nốt phỏng nhỏ.
Trên trán Kinh Tử Văn liền nổi gân guốc biểu hiện sự tức giận càng rõ ràng.
"Hừ. Ba cô lắm trò nhỉ?"
Chu Hi Văn tập trung khâu vết thương chưa hiểu vấn đề. Khi nhìn tới cũng bị giật cả mình. Nước mắt không chủ động tuôn rơi.
Cô vốn không thích khóc. Nhưng nhìn Kinh Sở Tiêu hắn quá thảm khiến cô không kiềm được đau lòng cho hắn.
...****************...
Chiếc xe mất thắng đang đánh lái lạng lách trên đường. Rồi đâm thẳng qua dải phân cách rớt xuống vực.
Kít....kít (tiếng bánh xe đánh lái chà xát mặt đường)
Đùng....đùng....đùng...đùng...oành
Vì cung đường này đặt biệt vắng và ít người qua lại. Cho nên không ai biết rằng đã có vụ tai nạn nào xảy ra.
"T...Tử Văn. Nghe anh nói không?"
Kinh Sở Tiêu đầu đập vào vô lăng, bụng có vết thương lớn do gương xe vỡ văng đâm vào đang không ngừng rỉ máu. Việc đầu tiên hắn tỉnh liền quay sang kiểm tra em hắn.
Trên người của hai anh em đều là máu. Kinh Tử Văn dường như đã hôn mê. Anh bị một cái cây đâm xuyên vai.
Kinh Sở Tiêu liên tục lây người Tử Văn. Nhưng Kinh Tử Văn như đã hôn mê sâu
Hắn dùng điện thoại để cầu cứu nhưng điện thoại mở lên liền không có sóng.
Cảm giác chiếc xe rỉ xăng sắp phát nổ, Kinh Sở Tiêu nhịn đau qua ghế phụ kéo Kinh Tử Văn ra khỏi xe.
Vừa kéo ra khỏi xe cách đó không xa chiếc xe liền bừng lên thắp sáng cả một khoảng trời tối.
Kinh Sở Tiêu nhịn đau gượng dậy lay người Tử Văn nhưng Tử Văn mãi không có phản ứng. Cành cây vẫn cắm ở vai phải.
Kinh Sở Tiêu quan sát đánh giá tình hình nếu không trở lên trục đường chính liền có thể hai người sẽ bỏ mạng lại.
Hắn ngượng đau cởi áo sơ mi. Áo vừa lột ra vài miếng thuỷ tinh cũng theo áo mà rời khỏi da thịt. Đau thấu trời xanh.
Kinh Sở Tiêu đỡ Tử Văn lên vai rồi quấn áo lại buộc Tử Văn vào người hắn, hắn phải leo lên vực trên.
Nếu thể lực hắn bình thường liền mười Tử Văn đều có thể dễ dàng leo lên. Nhưng trên người vừa va đạp liền đầy vết thương leo lên được tới đường chính là điều khó khăn.
Hắn lúc đó đã không thể nói. Hắn không gọi được em hắn. Cảm giác lúc đó tim can như muốn thiêu đốt. Kinh Sở Tiêu lúc đó chỉ còn mỗi Kinh Tử Văn là người nhà.
Nghị lực khổ sở rốt cuộc cũng lên tới đường chính. Nhưng con đường này vốn như rất ít người qua.
Chiếc quần tây Kinh Sở Tiêu ban đầu chỉ rướm một chút máu. Lên tới đường chính liền bị nhuộm đen bởi máu từ người hắn chảy ra. Trước ngực trần của hắn cũng bị máu của Tử Văn vấy đỏ.
Hắn thở hổn hển đặt em trai mình bên cạnh kiểm tra sự sống của Tử Văn. Rất may em trai hắn vẫn còn thở, hơi thở yếu ớt và ngắt quãng. Không vì thế mà hắn bỏ cuộc.
Nhịn đau thêm một lát, hắn sốc Kinh Tử Văn lên vai lần nữa. Đi tìm lối thoát cho hai anh em.
Kinh Sở Tiêu không biết đã đi bao lâu, chảy bao nhiêu máu. Đôi lúc Kinh Tử Văn sẽ đau đớn và rên lên vài tiếng. Đây đều là động lực để hắn càng phải cứu em hắn.
Cho đến khi Kinh Tử Văn thanh tỉnh một chút liền phát hiện Sở Tiêu vẫn đang cõng mình đi. Trong mơ hồ anh vẫn biết mình đã được cõng bao lâu.
"Anh......"
"Ừm....." Cổ họng Kinh Sở Tiêu chỉ có thể phát ra vài tiếng đơn giản.
"Để em xuống. Anh đi một mình sẽ nhanh hơn"
Kinh Sở Tiêu nghe xong cũng không làm theo, hắn vẫn lê thân thể mệt mỏi đau đớn tiếp tục cà nhắc di chuyển.
"Anh nếu tiếp tục cả hai ta đều sẽ chết"
"Anh haiiii...."
Kinh Sở Tiêu thở dốc tỉnh dậy. Ác mộng này hắn đã mơ biết bao nhiêu lần.
Đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, còn chút mơ hồ. Cảm nhận đau nhức rõ ràng. Liền nghe tiếng nức nở hỏi han
"Anh...anh tỉnh rồi"
Hắn muốn mở mắt nhưng không tài nào nhấc mi mắt lên được. Kinh Sở Tiêu cảm nhận từng sợi sây thừng kinh của hắn đều đang phản kháng sự điều khiển của não bộ.
Hắn nghe tiếng của rất nhiều người, âm thanh hỗn loạn.
Trong cơn co giật hắn lần nữa hôn mê sâu. Lần nữa trải qua giấc mơ kinh khủng ấy, giấc mơ đã khiến hắn mấy ngủ vài năm.
...****************...
Kinh Tử Văn cùng Chu Hi Văn sốt sắng đến vã mồ hôi chán.
Trong phòng phẫu thuật lạnh đến mức cóng nhưng mồ hồi vẫn chảy ròng, suy nghĩ của hai người đều phức tạp.
Bàn tay Chu Hi Văn run nhẹ mỗi khi kéo chỉ khâu vết thương. Vì Kinh Sở Tiêu cơ địa kháng thuốc mê, cho nên mỗi mũi khâu đâm xuống hắn nếu hôn mê rồi vẫn cảm thấy đau đớn.
Mỗi một mũi khâu móc vào da thịt cơ thể không tự chủ mà run lên. Nhìn hắn đau đớn trên giường khiến trái tim của Chu Hi Văn như bị ai đó hung hăn đập nát.
Vết thương ở hai lòng bàn tay bị đinh đóng xuyên quá nặng. Xử lý không kỹ liền từ này về sau tay khó có thể hoạt động tốt.
Có vẻ như hai người vẫn chưa phát hiện vết thương bị bỏng ở trong miệng hắn.
"Đừng run nữa, tập trung đi" Kinh Tử Văn thấy tay cô run liền nhắc nhở.
"Sở Tiêu mỗi lần bị thương vẫn luôn khổ sở như vậy sao?"
"Ừm..."
Cơ thể rách da tách thịt hai người không biết đã phải khâu bao nhiêu được. Từ sau lưng đến trước ngực đều chằn chịt các vết khâu.
Kinh Sở Tiêu bắt đầu sốt đến mơ hồ. Nhiệt độ cao đến chạm ngưỡng 40 độ. Tay đụng vào liền muốn bỏng.
Từ trong hôn mê hắn lại hé mắt tỉnh lại. Cơ thể không thể cử động được, nhưng những đau đớn hắn vẫn cảm nhận rất rõ ràng, chỉ có thể rên lên hai tiếng đau đớn ư ử rất nhỏ.
"Hừ..."
Nhưng vết thương vẫn chưa được khâu xong, hắn tỉnh lại liền có thể cảm nhận rõ hơn.
Kinh Tử Văn như đã có kinh nghiệm, anh đặt dao kéo xuống. Vung tay lên một đấm vào mặt Kinh Sở Tiêu trực tiếp khiến hắn ngất đi.
"Aaa....anh làm gì vậy?" Chu Hi Văn bị doạ đến giật mình.
"Thà như vậy anh tôi liền mới có thể bớt cảm nhận được sự đau đớn"
Chu Hi Văn nghe xong liền ngẩn người. Kinh Sở Tiêu của cô hắn quá đau khổ.
Kinh Tử Văn bắt đầu thấy cổ Kinh Sở Tiêu có vấn đề. Anh đưa tay tách răng của hắn ra, lại đổ nước vào để trối đi vết máu. Nhìn vào trong hầu họng lại trợn tròn mắt.
Trong miệng Kinh Sở Tiêu niêm mạc họng miệng đỏ đến chói mắt, còn có các nốt phỏng nhỏ.
Trên trán Kinh Tử Văn liền nổi gân guốc biểu hiện sự tức giận càng rõ ràng.
"Hừ. Ba cô lắm trò nhỉ?"
Chu Hi Văn tập trung khâu vết thương chưa hiểu vấn đề. Khi nhìn tới cũng bị giật cả mình. Nước mắt không chủ động tuôn rơi.
Cô vốn không thích khóc. Nhưng nhìn Kinh Sở Tiêu hắn quá thảm khiến cô không kiềm được đau lòng cho hắn.
...****************...
Chiếc xe mất thắng đang đánh lái lạng lách trên đường. Rồi đâm thẳng qua dải phân cách rớt xuống vực.
Kít....kít (tiếng bánh xe đánh lái chà xát mặt đường)
Đùng....đùng....đùng...đùng...oành
Vì cung đường này đặt biệt vắng và ít người qua lại. Cho nên không ai biết rằng đã có vụ tai nạn nào xảy ra.
"T...Tử Văn. Nghe anh nói không?"
Kinh Sở Tiêu đầu đập vào vô lăng, bụng có vết thương lớn do gương xe vỡ văng đâm vào đang không ngừng rỉ máu. Việc đầu tiên hắn tỉnh liền quay sang kiểm tra em hắn.
Trên người của hai anh em đều là máu. Kinh Tử Văn dường như đã hôn mê. Anh bị một cái cây đâm xuyên vai.
Kinh Sở Tiêu liên tục lây người Tử Văn. Nhưng Kinh Tử Văn như đã hôn mê sâu
Hắn dùng điện thoại để cầu cứu nhưng điện thoại mở lên liền không có sóng.
Cảm giác chiếc xe rỉ xăng sắp phát nổ, Kinh Sở Tiêu nhịn đau qua ghế phụ kéo Kinh Tử Văn ra khỏi xe.
Vừa kéo ra khỏi xe cách đó không xa chiếc xe liền bừng lên thắp sáng cả một khoảng trời tối.
Kinh Sở Tiêu nhịn đau gượng dậy lay người Tử Văn nhưng Tử Văn mãi không có phản ứng. Cành cây vẫn cắm ở vai phải.
Kinh Sở Tiêu quan sát đánh giá tình hình nếu không trở lên trục đường chính liền có thể hai người sẽ bỏ mạng lại.
Hắn ngượng đau cởi áo sơ mi. Áo vừa lột ra vài miếng thuỷ tinh cũng theo áo mà rời khỏi da thịt. Đau thấu trời xanh.
Kinh Sở Tiêu đỡ Tử Văn lên vai rồi quấn áo lại buộc Tử Văn vào người hắn, hắn phải leo lên vực trên.
Nếu thể lực hắn bình thường liền mười Tử Văn đều có thể dễ dàng leo lên. Nhưng trên người vừa va đạp liền đầy vết thương leo lên được tới đường chính là điều khó khăn.
Hắn lúc đó đã không thể nói. Hắn không gọi được em hắn. Cảm giác lúc đó tim can như muốn thiêu đốt. Kinh Sở Tiêu lúc đó chỉ còn mỗi Kinh Tử Văn là người nhà.
Nghị lực khổ sở rốt cuộc cũng lên tới đường chính. Nhưng con đường này vốn như rất ít người qua.
Chiếc quần tây Kinh Sở Tiêu ban đầu chỉ rướm một chút máu. Lên tới đường chính liền bị nhuộm đen bởi máu từ người hắn chảy ra. Trước ngực trần của hắn cũng bị máu của Tử Văn vấy đỏ.
Hắn thở hổn hển đặt em trai mình bên cạnh kiểm tra sự sống của Tử Văn. Rất may em trai hắn vẫn còn thở, hơi thở yếu ớt và ngắt quãng. Không vì thế mà hắn bỏ cuộc.
Nhịn đau thêm một lát, hắn sốc Kinh Tử Văn lên vai lần nữa. Đi tìm lối thoát cho hai anh em.
Kinh Sở Tiêu không biết đã đi bao lâu, chảy bao nhiêu máu. Đôi lúc Kinh Tử Văn sẽ đau đớn và rên lên vài tiếng. Đây đều là động lực để hắn càng phải cứu em hắn.
Cho đến khi Kinh Tử Văn thanh tỉnh một chút liền phát hiện Sở Tiêu vẫn đang cõng mình đi. Trong mơ hồ anh vẫn biết mình đã được cõng bao lâu.
"Anh......"
"Ừm....." Cổ họng Kinh Sở Tiêu chỉ có thể phát ra vài tiếng đơn giản.
"Để em xuống. Anh đi một mình sẽ nhanh hơn"
Kinh Sở Tiêu nghe xong cũng không làm theo, hắn vẫn lê thân thể mệt mỏi đau đớn tiếp tục cà nhắc di chuyển.
"Anh nếu tiếp tục cả hai ta đều sẽ chết"
"Anh haiiii...."
Kinh Sở Tiêu thở dốc tỉnh dậy. Ác mộng này hắn đã mơ biết bao nhiêu lần.
Đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, còn chút mơ hồ. Cảm nhận đau nhức rõ ràng. Liền nghe tiếng nức nở hỏi han
"Anh...anh tỉnh rồi"