Chương 7: Bắt Cóc
Sao khi bàn bạc xong, Mục Tuyết Thanh thở dài cùng Mục Nhị Lang ra ngoài, bỏ lại hai vị sư thúc nói chuyện.
Mục Tuyết Thanh nhìn sang Đại Ca mình có chút rụt rè hỏi "Đại ca, ca không muốn ta lấy Mộ Dung Uyển Ngữ?"
Mục Nhị Lang lắc đầu, quay mặt đối diện nàng, nhẹ xoa đầu nàng "Ngốc, ta là đại ca đương nhiên sẽ lo lắng hôn nhân của Muội Muội, nhưng chuyện này có chút bất ngờ, ta không kịp thích ứng" Thở dài, bỏ tay ra khỏi đầu của Mục Tuyết Thanh, sao đó bước đi.
Mục Tuyết Thanh đi phía sao không nói gì, vì nàng còn bận suy nghĩ, khi lấy Mộ Dung Uyển Ngữ về phải đối phó nàng ta như nào.
Mộ Dung Gia.
Tiếng đập bàn mạnh bạo vang lên, trong sánh lớn nhà Mộ Dung "Cha sao cha có thể hồ đồ như vậy, còn Đại Ca tại sao lại có thể đồng ý gã Ngữ Nhi cho một nữ tử chứ!"
Mộ Dung Tuấn ngước lên, ánh mắt u ám mà nhìn Mộ Dung Sáng "Nhị đệ có vẻ quan tâm nhi nữ của ta nhỉ?"
"Nào....nào có" Mộ Dung Sáng lúng túng, Hắn là con thứ hai của Mộ Dung Quân, nhưng tiếng nói của hắn không có phân lượng nào trong Phủ, vì hắn là con thứ thiếp, nên hầu như không ai quan tâm đến sự hiện diện của hắn, tâm tư hận thù sâu sắc.
"Chuyện này là cha có chủ ý, Tam Nhi ý kiến sao?" Mộ Dung Quân ánh mắt âm trầm nhìn Mộ Dung Sáng, làm cả người Mộ Dung Sáng rung lên.
"Ông Nội, thúc thúc nói đúng, sao người và cha có thể gã con cho một nữ tử chứ, còn có....còn có, con có ý trung nhân rồi mà..." Mộ Dung Uyển Ngữ rưng rưng nhìn cha cùng ông của mình, ý định làm hai người họ đổi ý.
"Chuyện đã định, ta không muốn nói nhiều, ta nguyện nhiều năm của ta làm được những gì sư phụ để lại, năm nay con đã 19, cũng nên gã rồi" Mộ Dung Quân nói, sao đó đứng dậy quay người bỏ đi, nhưng khi đi tới cửa lại quay lại nhìn Mộ Dung Uyển Ngữ lạnh giọng nói "Ta nói cho con biết, Quân Gia cùng Mộ Dung Gia chúng ta là kẻ thù, con đừng mong Quân Vũ Ưu làm cháu Rể của ta!"
Sao đó thì ông rời đi để lại Mộ Dung Uyển Ngữ nước mắt lăng dài trên má.
.........
Bắc Ảnh Thành về đêm vô cùng náo nhiệt, Mục Tuyết Thanh đi trên đường nhìn hết nơi này đến nơi khác, Mục Nhị Lang cười cưng chiều, hai Huynh Muội cậu đều không xuống khỏi núi, lần đầu tiên xuống núi đương nhiên sẽ tò mò mọi thứ xung quanh.
"Nhị công tử đây có vẻ thích nơi này nhỉ?" Đi bên cạnh hai người còn có một vị nữ tử, nàng ta là con gái của Phong Điền, Phong Nguyệt Dư, Phong Nguyệt Dư khoác trên mình một bộ dáng xinh đẹp, tài giỏi, là người Phong Điền tin cậy nhất.
Mục Tuyết Thanh thoáng nhìn sang Phong Nguyệt Dư, có chút cảm khái, quả thật nữ tử nơi này quả kà tuyệt sắc.
"Huynh Muội bọn ta quanh năm trên núi, nay được xuống, nên tò mò mọi thứ xung quanh thôi" Mục Nhị Lang hòa nhã đáp, Phong Nguyệt Dư cũng đáp lại bằng một nụ cười nhẹ.
Đi qua khu đông người, đến một nơi khung cảnh rất đẹp.
"Đây được gọi là Minh Lan cầu, nam nữ hẹn hò với nhau điều đến nơi này thả thuyền, cầu duyên, cầu bình an, cầu con cái, nơi này mỗi khi về đêm điều sẽ có rất nhiều đom đóm, tương truyền ai được đom đóm đặt là sẽ sinh được con trai, giàu sang phú quý" Phong Nguyệt Dư giới thiệu cho hai huynh Muội Mục Gia.
"Nơi này thật yên ổn, thật vừa ý ta" Mục Tuyết Thanh nói, dịu dàng nhìn mặt hồ ngoài xa kia.
Khí chất này làm Phong Nguyệt Dư để ý đến, nhìn đến ánh mắt kia của Mục Tuyết Thanh, Phong Nguyệt Dư có chút ngại ngùng.
Dạo cũng khá lâu, nên ba người quyết định đi về phủ, ba người đi ngang qua một con hẻm nhỏ, Mục Tuyết Thanh có chút nghi ngời dừng lại và nhìn vào.
Quả nhiên, nàng thấy một đám hắc ý nhân bao vây một nữ tử, Mục Tuyết Thanh là người không biết người kia ra sao, nếu ỷ đông hiếp yếu nàng điều ra tay tương trợ.
"Nè các người đang làm gì đó!" Mục Tuyết Thanh đi đến, rút kiếm chỉa vào đám hắc y nhân.
"Tiểu tử không muốn chết thì cút đi, bọn ta không có thời gian dây dưa với người!" Người đứng chính giữa đám Hắc Y Nhân tức giận quát, cảm đám điều rút kiếm ra.
Một tên trong đó đi đến nữ tử kia đánh ngất nàng ta, Mục Tuyết Thanh thấy thế tức giận, lao lên nghên chiến.
Tiếng binh khí vao vào nhau giữa ban đêm làm cho người ta sợ hãi, Mục Tuyết Thanh đấu qua nhiều hiệp vẫn không có tí mệt mõi nào trên mặt.
Đám Hắc Y Nhân đã mồ hôi nhể nhải, Mục Tuyết Thanh vì quá chút ý đám người phía sao mà bị đánh lén vào vai, sao đó liền mất đi ý thức.
"Giờ sao Đại Ca?" Tên đánh ngất Mục Tuyết Thanh vác nàng trên vai, rồi nhìn tên Hắc Y Nhân khác hỏi.
"Đem về Động đi, chờ Hồ Đại Nhân xử lý" Tên kia nói, rồi cũng một tay xách nữ tử kia lên vai.
******
Đám hắc y nhân đem hai người đến một sơn động cách Bắc Ảnh Thành khá xa, hai người bị đặt vào một nơi tối tâm trong sơn động, rồi đám kia liền rời đi.
Đám Hắc Y Nhân rời đi không lâu, Mục Tuyết Thanh và nữ tử kia liền tỉnh lại, Mục Tuyết Thanh bị trói tay, khó khăn mà thích ứng với bóng tối.
Người bên cạnh cũng nhẹ động đậy, hừ một tiếng thật nhỏ cũng đủ Mục Tuyết Thanh nhận ra đó là ai "Mộ Dung Uyển Ngữ, là ngươi sao!"
"Tên tiểu tử thối họ Mục, là người à!" Mộ Dung Uyển Ngữ cũng đáp lại bằng một tiếng tức giận.
"Ắc, đại tiểu thư, ngươi cũng không cần như vậy hét" Mục Tuyết Thanh né tránh đi Mộ Dung Uyển Ngữ đang muốn tiến đến gần.
Mộ Dung Uyển Ngữ tức giận nhanh chóng lết lại Mục Tuyết Thanh, cắn thật mạnh vào vai của nàng "A a a a, ngươi là cẩu à, sao lại cắn ta!"
"Cho ngươi dụ dỗ Ông Nội ta gã ta cho ngươi, ta nói ngươi biết, đời này ngoài chàng ấy ta không gã cho ai hết!" Mộ Dung Uyển Ngữ gần như muốn la lên cho cả thiên hạ này biết, Mục Tuyết Thanh chán nản thở dài.
"Ta cũng chẳng muốn lấy ngươi nha, chỉ là muốn thực hiện mong muốn của mấy hai sư thúc và Sư Phụ của ta thôi" Mục Tuyết Thanh giải thích, muốn đưa tay đây Mộ Dung Uyển Ngữ đang lâm le cánh tay của mình ra, chợt nhớ mìn đang bị bắt cóc mà, nãy giờ Mục Tuyết Thanh đã có thể thích ứng được với bóng tối, nhìn quanh động, chỉ toàn đá là đá.
Nàng đứng lên tìm kiếm dụng cụ có thể cắt dây, tìm một lúc Mục Tuyết Thanh cũng đạt được mong ý, tìm được một mảnh đá nhọn, được gắn chặt trên những mảnh đắt đá trên tường.
"Ngươi làm gì đó, tính bỏ ta lại à, ta là Nương Tử sắp cưới của ngươi đó" Mộ Dung Uyển Ngữ không nhìn thấy được gì, vội vàng hét lên, chắc là do Mục Tuyết Thanh nhiều năm luyện võ nên mắt, mũi, tay, miệng mọi thứ điều hơn người bình thường một chút.
"Ta ở đây, đang tìm cách gỡ dây, ngươi im lặng một chút!" Mục Tuyết Thanh tức giận rống.
Mộ Dung Uyển Ngữ bị rống, có chút an phận mà ngồi im không lên tiếng nữa.
Ma sát với hòn đá một lúc lâu, thì cuối cùng dây mở trói cũng cắt được, mừng rỡ nhanh chóng đem một cây đuốc nhỏ ra, bén lửa bằng hai viên đá, từ nhỏ sống trên núi, nàng được dạy khá khá kiến thức sinh tồn khi bị lạc trong rừng.
Đuốc chảy lên, Mục Tuyết Thanh đi lại chổ Mộ Dung Uyển Ngữ ngồi, đem một con dao ra hướng nàng ta nói "Quay lại đây, ta giúp ngươi cắt dây"
Mộ Dung Gia Uyển Ngữ nhìn dao trong tay Mục Tuyết Thanh, lại nhìn nàng một cái rồi mới quay lại, cho Mục Tuyết Thanh giúp nàng cắt dây.
Mục Tuyết Thanh sao khi đi một vòng động thì không tìm được một dấu hiệu có vết mở đóng, thở dài đi đến gần Mộ Dung Uyển Ngữ ngồi xuống "Ta không tìm được lối thoát, haizz"
"Ta đói quá, nếu ở đây lâu nhất định hai người chúng ta phải bỏ mạng tại đây" Mộ Dung Uyển Ngữ ôm bụng nói.
Mục Tuyết Thanh nhìn nàng có vẻ khổ sở, liền đem trong ngực áo ra một cái màn thầu đưa đến trước mặt Nàng "Nè ăn đi, Màn thầu ta mua lúc nãy đi với Đại ca đó"
Mộ Dung Uyển Ngữ nhận lấy cái màn thầu, rồi nhìn qua Mục Tuyết Thanh nói "Ngươi không ăn sao?"
"Không ta luyện võ quanh năm sao có thể đói nhanh như thế ngươi ăn đi"
"Thật sự không đói?"
"Thật!"
"Ọt ọt ọt~~"
"Haha bụng ngươi phản ngươi rồi, đây ta một nữa ngươi một nữa" Mộ Dung Uyển Ngữ cười to, sao đó bẻ cái bánh ra làm hai đưa cho nàng một phần.
Hai người ăn trong vui vẻ, sao đó lại buồn ngủ, Mục Tuyết Thanh không thể ngủ được, nàng sợ khi nàng ngủ, Mộ Dung Uyển Ngữ và nàng sẽ gặp nguy hiểm.
"Ta lạnh..." Mộ Dung Uyển Ngữ nói, hai ta ôm lấy thân mình.
"Nè, khoác ngoài bào ta lên đi" Mục Tuyết Thanh đưa ngoại bào của mình cho Mộ Dung Uyển Ngữ, rồi giả vờ chăm chú nhìn xung quanh
Mộ Dung Uyển Ngữ cảm động, khi thấy Mục Tuyết Thanh ngại ngùng nháy mắt liền vui vẻ lên, áp sát người vào người Mục Tuyết Thanh.
.............
Mục Tuyết Thanh: Ai kia bảo không lấy ta nhỉ?
Mộ Dung Uyển Ngữ: Hừ! Ai thèm lấy tên láo toét nhà ngươi chứ!
Mục Tuyết Thanh: Vậy ta được đi thanh lâu không?
Mộ Dung Uyển Ngữ: Ngươi đi ta liền kêu người phế hai chân của người ( ಠ ಠ)
P/s: tầm 30 đến 40 chương là hoàn thành nhé
Mục Tuyết Thanh nhìn sang Đại Ca mình có chút rụt rè hỏi "Đại ca, ca không muốn ta lấy Mộ Dung Uyển Ngữ?"
Mục Nhị Lang lắc đầu, quay mặt đối diện nàng, nhẹ xoa đầu nàng "Ngốc, ta là đại ca đương nhiên sẽ lo lắng hôn nhân của Muội Muội, nhưng chuyện này có chút bất ngờ, ta không kịp thích ứng" Thở dài, bỏ tay ra khỏi đầu của Mục Tuyết Thanh, sao đó bước đi.
Mục Tuyết Thanh đi phía sao không nói gì, vì nàng còn bận suy nghĩ, khi lấy Mộ Dung Uyển Ngữ về phải đối phó nàng ta như nào.
Mộ Dung Gia.
Tiếng đập bàn mạnh bạo vang lên, trong sánh lớn nhà Mộ Dung "Cha sao cha có thể hồ đồ như vậy, còn Đại Ca tại sao lại có thể đồng ý gã Ngữ Nhi cho một nữ tử chứ!"
Mộ Dung Tuấn ngước lên, ánh mắt u ám mà nhìn Mộ Dung Sáng "Nhị đệ có vẻ quan tâm nhi nữ của ta nhỉ?"
"Nào....nào có" Mộ Dung Sáng lúng túng, Hắn là con thứ hai của Mộ Dung Quân, nhưng tiếng nói của hắn không có phân lượng nào trong Phủ, vì hắn là con thứ thiếp, nên hầu như không ai quan tâm đến sự hiện diện của hắn, tâm tư hận thù sâu sắc.
"Chuyện này là cha có chủ ý, Tam Nhi ý kiến sao?" Mộ Dung Quân ánh mắt âm trầm nhìn Mộ Dung Sáng, làm cả người Mộ Dung Sáng rung lên.
"Ông Nội, thúc thúc nói đúng, sao người và cha có thể gã con cho một nữ tử chứ, còn có....còn có, con có ý trung nhân rồi mà..." Mộ Dung Uyển Ngữ rưng rưng nhìn cha cùng ông của mình, ý định làm hai người họ đổi ý.
"Chuyện đã định, ta không muốn nói nhiều, ta nguyện nhiều năm của ta làm được những gì sư phụ để lại, năm nay con đã 19, cũng nên gã rồi" Mộ Dung Quân nói, sao đó đứng dậy quay người bỏ đi, nhưng khi đi tới cửa lại quay lại nhìn Mộ Dung Uyển Ngữ lạnh giọng nói "Ta nói cho con biết, Quân Gia cùng Mộ Dung Gia chúng ta là kẻ thù, con đừng mong Quân Vũ Ưu làm cháu Rể của ta!"
Sao đó thì ông rời đi để lại Mộ Dung Uyển Ngữ nước mắt lăng dài trên má.
.........
Bắc Ảnh Thành về đêm vô cùng náo nhiệt, Mục Tuyết Thanh đi trên đường nhìn hết nơi này đến nơi khác, Mục Nhị Lang cười cưng chiều, hai Huynh Muội cậu đều không xuống khỏi núi, lần đầu tiên xuống núi đương nhiên sẽ tò mò mọi thứ xung quanh.
"Nhị công tử đây có vẻ thích nơi này nhỉ?" Đi bên cạnh hai người còn có một vị nữ tử, nàng ta là con gái của Phong Điền, Phong Nguyệt Dư, Phong Nguyệt Dư khoác trên mình một bộ dáng xinh đẹp, tài giỏi, là người Phong Điền tin cậy nhất.
Mục Tuyết Thanh thoáng nhìn sang Phong Nguyệt Dư, có chút cảm khái, quả thật nữ tử nơi này quả kà tuyệt sắc.
"Huynh Muội bọn ta quanh năm trên núi, nay được xuống, nên tò mò mọi thứ xung quanh thôi" Mục Nhị Lang hòa nhã đáp, Phong Nguyệt Dư cũng đáp lại bằng một nụ cười nhẹ.
Đi qua khu đông người, đến một nơi khung cảnh rất đẹp.
"Đây được gọi là Minh Lan cầu, nam nữ hẹn hò với nhau điều đến nơi này thả thuyền, cầu duyên, cầu bình an, cầu con cái, nơi này mỗi khi về đêm điều sẽ có rất nhiều đom đóm, tương truyền ai được đom đóm đặt là sẽ sinh được con trai, giàu sang phú quý" Phong Nguyệt Dư giới thiệu cho hai huynh Muội Mục Gia.
"Nơi này thật yên ổn, thật vừa ý ta" Mục Tuyết Thanh nói, dịu dàng nhìn mặt hồ ngoài xa kia.
Khí chất này làm Phong Nguyệt Dư để ý đến, nhìn đến ánh mắt kia của Mục Tuyết Thanh, Phong Nguyệt Dư có chút ngại ngùng.
Dạo cũng khá lâu, nên ba người quyết định đi về phủ, ba người đi ngang qua một con hẻm nhỏ, Mục Tuyết Thanh có chút nghi ngời dừng lại và nhìn vào.
Quả nhiên, nàng thấy một đám hắc ý nhân bao vây một nữ tử, Mục Tuyết Thanh là người không biết người kia ra sao, nếu ỷ đông hiếp yếu nàng điều ra tay tương trợ.
"Nè các người đang làm gì đó!" Mục Tuyết Thanh đi đến, rút kiếm chỉa vào đám hắc y nhân.
"Tiểu tử không muốn chết thì cút đi, bọn ta không có thời gian dây dưa với người!" Người đứng chính giữa đám Hắc Y Nhân tức giận quát, cảm đám điều rút kiếm ra.
Một tên trong đó đi đến nữ tử kia đánh ngất nàng ta, Mục Tuyết Thanh thấy thế tức giận, lao lên nghên chiến.
Tiếng binh khí vao vào nhau giữa ban đêm làm cho người ta sợ hãi, Mục Tuyết Thanh đấu qua nhiều hiệp vẫn không có tí mệt mõi nào trên mặt.
Đám Hắc Y Nhân đã mồ hôi nhể nhải, Mục Tuyết Thanh vì quá chút ý đám người phía sao mà bị đánh lén vào vai, sao đó liền mất đi ý thức.
"Giờ sao Đại Ca?" Tên đánh ngất Mục Tuyết Thanh vác nàng trên vai, rồi nhìn tên Hắc Y Nhân khác hỏi.
"Đem về Động đi, chờ Hồ Đại Nhân xử lý" Tên kia nói, rồi cũng một tay xách nữ tử kia lên vai.
******
Đám hắc y nhân đem hai người đến một sơn động cách Bắc Ảnh Thành khá xa, hai người bị đặt vào một nơi tối tâm trong sơn động, rồi đám kia liền rời đi.
Đám Hắc Y Nhân rời đi không lâu, Mục Tuyết Thanh và nữ tử kia liền tỉnh lại, Mục Tuyết Thanh bị trói tay, khó khăn mà thích ứng với bóng tối.
Người bên cạnh cũng nhẹ động đậy, hừ một tiếng thật nhỏ cũng đủ Mục Tuyết Thanh nhận ra đó là ai "Mộ Dung Uyển Ngữ, là ngươi sao!"
"Tên tiểu tử thối họ Mục, là người à!" Mộ Dung Uyển Ngữ cũng đáp lại bằng một tiếng tức giận.
"Ắc, đại tiểu thư, ngươi cũng không cần như vậy hét" Mục Tuyết Thanh né tránh đi Mộ Dung Uyển Ngữ đang muốn tiến đến gần.
Mộ Dung Uyển Ngữ tức giận nhanh chóng lết lại Mục Tuyết Thanh, cắn thật mạnh vào vai của nàng "A a a a, ngươi là cẩu à, sao lại cắn ta!"
"Cho ngươi dụ dỗ Ông Nội ta gã ta cho ngươi, ta nói ngươi biết, đời này ngoài chàng ấy ta không gã cho ai hết!" Mộ Dung Uyển Ngữ gần như muốn la lên cho cả thiên hạ này biết, Mục Tuyết Thanh chán nản thở dài.
"Ta cũng chẳng muốn lấy ngươi nha, chỉ là muốn thực hiện mong muốn của mấy hai sư thúc và Sư Phụ của ta thôi" Mục Tuyết Thanh giải thích, muốn đưa tay đây Mộ Dung Uyển Ngữ đang lâm le cánh tay của mình ra, chợt nhớ mìn đang bị bắt cóc mà, nãy giờ Mục Tuyết Thanh đã có thể thích ứng được với bóng tối, nhìn quanh động, chỉ toàn đá là đá.
Nàng đứng lên tìm kiếm dụng cụ có thể cắt dây, tìm một lúc Mục Tuyết Thanh cũng đạt được mong ý, tìm được một mảnh đá nhọn, được gắn chặt trên những mảnh đắt đá trên tường.
"Ngươi làm gì đó, tính bỏ ta lại à, ta là Nương Tử sắp cưới của ngươi đó" Mộ Dung Uyển Ngữ không nhìn thấy được gì, vội vàng hét lên, chắc là do Mục Tuyết Thanh nhiều năm luyện võ nên mắt, mũi, tay, miệng mọi thứ điều hơn người bình thường một chút.
"Ta ở đây, đang tìm cách gỡ dây, ngươi im lặng một chút!" Mục Tuyết Thanh tức giận rống.
Mộ Dung Uyển Ngữ bị rống, có chút an phận mà ngồi im không lên tiếng nữa.
Ma sát với hòn đá một lúc lâu, thì cuối cùng dây mở trói cũng cắt được, mừng rỡ nhanh chóng đem một cây đuốc nhỏ ra, bén lửa bằng hai viên đá, từ nhỏ sống trên núi, nàng được dạy khá khá kiến thức sinh tồn khi bị lạc trong rừng.
Đuốc chảy lên, Mục Tuyết Thanh đi lại chổ Mộ Dung Uyển Ngữ ngồi, đem một con dao ra hướng nàng ta nói "Quay lại đây, ta giúp ngươi cắt dây"
Mộ Dung Gia Uyển Ngữ nhìn dao trong tay Mục Tuyết Thanh, lại nhìn nàng một cái rồi mới quay lại, cho Mục Tuyết Thanh giúp nàng cắt dây.
Mục Tuyết Thanh sao khi đi một vòng động thì không tìm được một dấu hiệu có vết mở đóng, thở dài đi đến gần Mộ Dung Uyển Ngữ ngồi xuống "Ta không tìm được lối thoát, haizz"
"Ta đói quá, nếu ở đây lâu nhất định hai người chúng ta phải bỏ mạng tại đây" Mộ Dung Uyển Ngữ ôm bụng nói.
Mục Tuyết Thanh nhìn nàng có vẻ khổ sở, liền đem trong ngực áo ra một cái màn thầu đưa đến trước mặt Nàng "Nè ăn đi, Màn thầu ta mua lúc nãy đi với Đại ca đó"
Mộ Dung Uyển Ngữ nhận lấy cái màn thầu, rồi nhìn qua Mục Tuyết Thanh nói "Ngươi không ăn sao?"
"Không ta luyện võ quanh năm sao có thể đói nhanh như thế ngươi ăn đi"
"Thật sự không đói?"
"Thật!"
"Ọt ọt ọt~~"
"Haha bụng ngươi phản ngươi rồi, đây ta một nữa ngươi một nữa" Mộ Dung Uyển Ngữ cười to, sao đó bẻ cái bánh ra làm hai đưa cho nàng một phần.
Hai người ăn trong vui vẻ, sao đó lại buồn ngủ, Mục Tuyết Thanh không thể ngủ được, nàng sợ khi nàng ngủ, Mộ Dung Uyển Ngữ và nàng sẽ gặp nguy hiểm.
"Ta lạnh..." Mộ Dung Uyển Ngữ nói, hai ta ôm lấy thân mình.
"Nè, khoác ngoài bào ta lên đi" Mục Tuyết Thanh đưa ngoại bào của mình cho Mộ Dung Uyển Ngữ, rồi giả vờ chăm chú nhìn xung quanh
Mộ Dung Uyển Ngữ cảm động, khi thấy Mục Tuyết Thanh ngại ngùng nháy mắt liền vui vẻ lên, áp sát người vào người Mục Tuyết Thanh.
.............
Mục Tuyết Thanh: Ai kia bảo không lấy ta nhỉ?
Mộ Dung Uyển Ngữ: Hừ! Ai thèm lấy tên láo toét nhà ngươi chứ!
Mục Tuyết Thanh: Vậy ta được đi thanh lâu không?
Mộ Dung Uyển Ngữ: Ngươi đi ta liền kêu người phế hai chân của người ( ಠ ಠ)
P/s: tầm 30 đến 40 chương là hoàn thành nhé