Chương 53: Ý chỉ của thái hậu
Hậu cung, An Ninh cung.
Trên trường kỷ trong tẩm cung của quý phi, một vị phu nhân trung niên ăn mặc sang trọng vừa mới ngủ trưa dậy, gọi Tô ma ma đang chờ ở bên cạnh, thản nhiên hỏi: “Mấy giờ rồi? ”
Tô ma ma thoạt nhìn có vẻ lớn hơn vị phu nhân kia vài tuổi, cung kính hành lễ, đầu tiên bưng chén trà cho bà ta súc miệng, sau đó mới trả lời: “Hồi thái hậu, bây giờ là giờ Mùi canh ba”.
Không sai, vị phu nhân trung niên này chính là một trong số những nữ nhân tôn quý nhất nước Đại Ân, thái hậu Đại Ân.
Tuy rằng trên khuôn mặt đã hiện ra dấu vết tuổi già, khóe mắt đã có nếp nhăn, nhưng từ những đường nét trên khuôn mặt vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy vẻ đẹp của tuổi thanh xuân.
Thái hậu được Tô ma ma đỡ ngồi dậy trên trường kỷ, làm như thuận miệng hỏi: “Nói ta nghe xem, Dục vương phi đã quay về kinh bao lâu rồi?”
Tô ma ma trả lời: “Đã nửa tháng rồi”.
Thái hậu cau mày, trên mặt lộ ra vẻ không vui: “Nếu đã về kinh được nửa tháng rồi thì tại sao lại không thấy nàng vào cung bái kiến trưởng bối?”
Tô ma ma cúi đầu, tất nhiên biết rõ ý của thái hậu là đang ám chỉ hoàng thượng cùng hoàng hậu không triệu Dục vương phi tiến cung, nhưng bà ta vẫn nhẹ nhàng nói: “Chắc là do vương phi rời kinh đã lâu, cho nên mới quên chút quy củ trong cung”.
Thái hậu thong dong nói: “Nếu như đã quên quy củ thì phải dạy lại, đã là con dâu của hoàng thất thì sao có thể không có quy củ như vậy được! Chẳng lẽ cảm thấy mình sinh được cho Dục vương con trai thì liền có thể không xem trưởng bối ra gì sao?”
Nhắc đến chuyện này, thái hậu lại tức giận nói: “Năm năm trước sinh con mà dám dấu diếm lâu như vậy không đưa tin tức về kinh, đúng là quá đáng! Cũng không biết Thích gia dạy dỗ con gái của mình như thế nào!”
“Lát nữa đi hạ ý chỉ của ai gia, bảo Dục vương phi dẫn con trai của Dục vương vào cung bái kiến”.
“Vâng, thái hậu.”
Triều Phượng cung.
“Thái hậu muốn mẹ con vương phi tiến cung sao?”, Trần hoàng hậu thở dài, thần sắc rõ ràng không đồng tình.
Trước khi Dục vương phi Thích Vy quay về kinh, nàng ấy cùng hoàng thượng cũng muốn truyền người vào cung yết kiến càng sớm càng tốt, rất muốn nhìn thấy mặt con trai của em trai mình, nghe nói đứa nhỏ đó giống cha nó y như đúc thì nàng ấy lại càng cảm thấy hứng thú, thật không ngờ bên phía thái hậu lại lộ ra động tĩnh ý nói tạm thời nàng ấy không nên làm chuyện dư thừa.
Nàng ấy không hiểu thái hậu đang nghĩ gì, có lẽ chỉ vì cảm thấy Thích Vy luôn che giấu sự tồn tại của con trai cho nên trong lòng bà ta cảm thấy không hài lòng, mới cố ý muốn dạy dỗ Thích Vy.
Thái hậu cũng không ngẫm lại, năm xưa người tứ hôn chính là bà ta, bây giờ người muốn động vào Thích Vy cũng chính là bà ta. Chuyện này có khác gì tự tát vào mặt mình đâu?
Huống chi phu nhân hay phi tần có con thì sẽ mẹ quý nhờ con, một bước lên trời, mà Thích Vy vốn là nhất phẩm vương phi do chính thái hậu tứ hôn, sau khi có con thì phi vị lại càng được củng cố thêm, chuyện này đối với thái hậu thì đâu có tổn hại gì?
À, đúng rồi, hình như có một chuyện, Dục vương phi mới về kinh không lâu liền chỉnh đốn hậu viện của vương phủ, suýt chút nữa trục xuất hết tất cả mỹ nữ mà thái hậu ban tặng cho Vấn Thiên, chẳng lẽ thái hậu đã nghĩ nàng làm như vậy chính là tát vào mặt mình sao?
“Haiz…”, Trần hoàng hậu lại thở dài.
Nếu như không phải Vấn Thiên nói Thái hậu cấm người vào cung để cho vương phi của hắn nghỉ ngơi mấy ngày, làm quen với vương phủ một chút, thích ứng lại với hoàn cảnh ở kinh thành một chút, thì có lẽ hoàng hậu đã sớm bỏ qua ý tứ của thái hậu mà trực tiếp triệu người vào cung.
“Linh Âm”, Trần Hoàng hậu nói với đại cung nữ bên cạnh: “Đi thông báo cho các cung khác, ngày mai có Dục vương phi và con trai Dục vương vào cung, bảo bọn họ chuẩn bị tiếp đãi mẹ con Dục vương phi ở ngự hoa viên vào ngày mai. Nhớ dẫn theo các tiểu hoàng tử, tiểu công chúa đến nữa”.
Linh Âm hạ thấp người nói: “Vâng, nương nương”.
Các cung phi trong hậu cung rất nhanh đã nhận được tin tức từ người bên cạnh hoàng hậu, các phi tần đều vô cùng tò mò về vị vương phi nổi tiếng gần đây, đều rất mong chờ cuộc gặp mặt ở ngự hoa viên vào ngày mai, có người vội vàng chuẩn bị cho lễ gặp mặt, cũng có người nghĩ thái hậu đối với vương phi hình như có chút bất mãn nên muốn ngồi chờ xem kịch hay.
Dục vương phủ.
Thích Vy không hề biết trong cung lúc này đang có người nhớ thương tới mình, lúc này nàng vẫn còn đang cười rất vui vẻ, Cơ Vấn Thiên vừa bước vào chính viện liền nghe thấy tiếng cười không ngớt của Thích Vy và Thích Cẩm Dương, nghe có vẻ rất khoái trá.
“Đang nói cái gì mà vui vẻ như vậy?”, Cơ Vấn Thiên đi vào chính đường thì nhìn thấy ngoại trừ hai mẹ con, trên mặt Nam Tinh cùng Thanh Đại cũng lộ ra nụ cười vui vẻ, Hồng Liên thì từ khi đi giao thuốc đã không thấy bóng dáng đâu, mà hắn cũng chưa từng hỏi đến.
Trên trường kỷ trong tẩm cung của quý phi, một vị phu nhân trung niên ăn mặc sang trọng vừa mới ngủ trưa dậy, gọi Tô ma ma đang chờ ở bên cạnh, thản nhiên hỏi: “Mấy giờ rồi? ”
Tô ma ma thoạt nhìn có vẻ lớn hơn vị phu nhân kia vài tuổi, cung kính hành lễ, đầu tiên bưng chén trà cho bà ta súc miệng, sau đó mới trả lời: “Hồi thái hậu, bây giờ là giờ Mùi canh ba”.
Không sai, vị phu nhân trung niên này chính là một trong số những nữ nhân tôn quý nhất nước Đại Ân, thái hậu Đại Ân.
Tuy rằng trên khuôn mặt đã hiện ra dấu vết tuổi già, khóe mắt đã có nếp nhăn, nhưng từ những đường nét trên khuôn mặt vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy vẻ đẹp của tuổi thanh xuân.
Thái hậu được Tô ma ma đỡ ngồi dậy trên trường kỷ, làm như thuận miệng hỏi: “Nói ta nghe xem, Dục vương phi đã quay về kinh bao lâu rồi?”
Tô ma ma trả lời: “Đã nửa tháng rồi”.
Thái hậu cau mày, trên mặt lộ ra vẻ không vui: “Nếu đã về kinh được nửa tháng rồi thì tại sao lại không thấy nàng vào cung bái kiến trưởng bối?”
Tô ma ma cúi đầu, tất nhiên biết rõ ý của thái hậu là đang ám chỉ hoàng thượng cùng hoàng hậu không triệu Dục vương phi tiến cung, nhưng bà ta vẫn nhẹ nhàng nói: “Chắc là do vương phi rời kinh đã lâu, cho nên mới quên chút quy củ trong cung”.
Thái hậu thong dong nói: “Nếu như đã quên quy củ thì phải dạy lại, đã là con dâu của hoàng thất thì sao có thể không có quy củ như vậy được! Chẳng lẽ cảm thấy mình sinh được cho Dục vương con trai thì liền có thể không xem trưởng bối ra gì sao?”
Nhắc đến chuyện này, thái hậu lại tức giận nói: “Năm năm trước sinh con mà dám dấu diếm lâu như vậy không đưa tin tức về kinh, đúng là quá đáng! Cũng không biết Thích gia dạy dỗ con gái của mình như thế nào!”
“Lát nữa đi hạ ý chỉ của ai gia, bảo Dục vương phi dẫn con trai của Dục vương vào cung bái kiến”.
“Vâng, thái hậu.”
Triều Phượng cung.
“Thái hậu muốn mẹ con vương phi tiến cung sao?”, Trần hoàng hậu thở dài, thần sắc rõ ràng không đồng tình.
Trước khi Dục vương phi Thích Vy quay về kinh, nàng ấy cùng hoàng thượng cũng muốn truyền người vào cung yết kiến càng sớm càng tốt, rất muốn nhìn thấy mặt con trai của em trai mình, nghe nói đứa nhỏ đó giống cha nó y như đúc thì nàng ấy lại càng cảm thấy hứng thú, thật không ngờ bên phía thái hậu lại lộ ra động tĩnh ý nói tạm thời nàng ấy không nên làm chuyện dư thừa.
Nàng ấy không hiểu thái hậu đang nghĩ gì, có lẽ chỉ vì cảm thấy Thích Vy luôn che giấu sự tồn tại của con trai cho nên trong lòng bà ta cảm thấy không hài lòng, mới cố ý muốn dạy dỗ Thích Vy.
Thái hậu cũng không ngẫm lại, năm xưa người tứ hôn chính là bà ta, bây giờ người muốn động vào Thích Vy cũng chính là bà ta. Chuyện này có khác gì tự tát vào mặt mình đâu?
Huống chi phu nhân hay phi tần có con thì sẽ mẹ quý nhờ con, một bước lên trời, mà Thích Vy vốn là nhất phẩm vương phi do chính thái hậu tứ hôn, sau khi có con thì phi vị lại càng được củng cố thêm, chuyện này đối với thái hậu thì đâu có tổn hại gì?
À, đúng rồi, hình như có một chuyện, Dục vương phi mới về kinh không lâu liền chỉnh đốn hậu viện của vương phủ, suýt chút nữa trục xuất hết tất cả mỹ nữ mà thái hậu ban tặng cho Vấn Thiên, chẳng lẽ thái hậu đã nghĩ nàng làm như vậy chính là tát vào mặt mình sao?
“Haiz…”, Trần hoàng hậu lại thở dài.
Nếu như không phải Vấn Thiên nói Thái hậu cấm người vào cung để cho vương phi của hắn nghỉ ngơi mấy ngày, làm quen với vương phủ một chút, thích ứng lại với hoàn cảnh ở kinh thành một chút, thì có lẽ hoàng hậu đã sớm bỏ qua ý tứ của thái hậu mà trực tiếp triệu người vào cung.
“Linh Âm”, Trần Hoàng hậu nói với đại cung nữ bên cạnh: “Đi thông báo cho các cung khác, ngày mai có Dục vương phi và con trai Dục vương vào cung, bảo bọn họ chuẩn bị tiếp đãi mẹ con Dục vương phi ở ngự hoa viên vào ngày mai. Nhớ dẫn theo các tiểu hoàng tử, tiểu công chúa đến nữa”.
Linh Âm hạ thấp người nói: “Vâng, nương nương”.
Các cung phi trong hậu cung rất nhanh đã nhận được tin tức từ người bên cạnh hoàng hậu, các phi tần đều vô cùng tò mò về vị vương phi nổi tiếng gần đây, đều rất mong chờ cuộc gặp mặt ở ngự hoa viên vào ngày mai, có người vội vàng chuẩn bị cho lễ gặp mặt, cũng có người nghĩ thái hậu đối với vương phi hình như có chút bất mãn nên muốn ngồi chờ xem kịch hay.
Dục vương phủ.
Thích Vy không hề biết trong cung lúc này đang có người nhớ thương tới mình, lúc này nàng vẫn còn đang cười rất vui vẻ, Cơ Vấn Thiên vừa bước vào chính viện liền nghe thấy tiếng cười không ngớt của Thích Vy và Thích Cẩm Dương, nghe có vẻ rất khoái trá.
“Đang nói cái gì mà vui vẻ như vậy?”, Cơ Vấn Thiên đi vào chính đường thì nhìn thấy ngoại trừ hai mẹ con, trên mặt Nam Tinh cùng Thanh Đại cũng lộ ra nụ cười vui vẻ, Hồng Liên thì từ khi đi giao thuốc đã không thấy bóng dáng đâu, mà hắn cũng chưa từng hỏi đến.