Chương 44: Mua niềm vui
Thích Vy là mẹ ruột của cậu, đâu thể không nhìn ra tâm trạng ấm ức của con trai, nhìn đồ trang trí bằng ngọc khác xung quanh vị trí đó, ước tính khoảng giá cả, rồi lại nghĩ đến phụ thân của cô gái váy hồng chỉ là ti nghiệp lục phẩm, liền vỗ nhẹ lên vai Thích Tiểu Dương, ra ý bảo cậu bình tĩnh đừng vội.
Thích Cẩm Dương mới giãn cơ mặt thoải mái, quyết định tạm thời quan sát tình hình.
Bên đó, cô gái váy hồng đã đàm phán với chủ cửa hàng, cô gái nhanh chóng kêu lên một tiếng: “Cái gì! Một món đồ trang trí nhỏ thế này mà đòi tám mươi lượng bạc?”
Thích Vy nhếch miệng cười không ngoài dự đoán, vẻ mặt điềm tĩnh.
Quan nhất phẩm bổng lộc một năm ba trăm lượng bạc, quan lục phẩm bổng lộc một năm chỉ tám mươi lượng, con gái của quan lục phẩm có thể có bao nhiêu tiền tiêu vặt chứ, trừ phi trong nhà có người thân buôn bán kinh doanh… cô gái trước mặt này hiển nhiên không có người thân thích nào tình nguyện cho nàng ta tiền tiêu vặt tương đương với một năm bổng lộc của cha nàng ta.
Vậy thì dễ rồi.
Không cần nàng ta nói thêm gì, Thích Cẩm Dương cũng hoàn toàn yên tâm, đợi cô gái váy hồng từ bỏ, rồi cậu lại mua nó.
“Đồ trang trí nhỏ như vậy mà đắt thế, thật phi lý quá rồi đấy”.
Chưởng quầy trong cửa hàng vẫn nở nụ cười: “Đồ của Kim Ngọc Các chúng ta đều là loại tốt nhất, chất lượng đều là thượng thừa, tiền nào của nấy, rất nhiều nhà quyền quý trong kinh thành đều đến đây mua đồ trang sức ưng ý, không hề đắt chút nào, nếu vị tiểu thư này cho rằng giá cả không phù hợp, hay là xem những món khác đi, cũng đều là hàng chất lượng cả”.
Giải thích một cách dễ hiểu hơn là, nếu không mua nổi thì xem cái khác đi.
Cô gái váy hồng nghe ra ý trong lời nói của chưởng quầy, sắc mặt tối sầm.
Muốn nổi nóng phải không, Kim Ngọc Các rất nổi tiếng ở kinh thành, nghe nói phía sau có người chống lưng rất mạnh, chắc chắn không phải loại mà nàng ta có thể chọc vào được, nhưng nàng ta thực sự nhìn trúng món đồ trang trí đó, vừa hay phù hợp với cung hoàng đạo của trưởng bối mà nàng ta muốn tặng… nhưng nàng ta chỉ có năm mươi lượng trong túi, thiếu nhiều quá.
Cô gái váy hồng cắn môi, vẻ mặt không cam tâm đứng tại chỗ hồi lâu, cuối cùng từ bỏ món đồ trang trí đó, đi sang bên khác.
Thích Cẩm Dương chắc chắn nàng ta không cần nữa, mới nói với chưởng quầy trước khi ông ta cất đồ đi: “Ta lấy món đồ trang trí này!”, cậu cũng không nói muốn xem một chút, chỉ sợ lại có rắc rối.
Chưởng quầy càng cười tươi: “Được, tiểu công tử này, muốn ta gói lại cho cậu không?”
Thích Cẩm Dương gật đầu: “Ừm, gói lại đi”.
Cô gái váy hồng trừng to mắt nhìn món đồ mình không mua nổi bị một cậu bé mua mất, cậu bé này còn là người trong đám người vừa xem trò cười của mình, lập tức nổi giận, không nhịn được chế giễu một câu: “Cậu mua nổi không, đừng đến lúc đó không lấy ra được bạc thì lại thành trò cười”.
Thích Cẩm Dương không vui quay đầu trừng nhìn nàng ta: “Bà cô này, cô yên tâm đi, ta chắc chắn lấy ra được bạc! Chẳng phải chỉ là tám mươi lạng bạc thôi sao, ai mà không có chứ! Xin lỗi, mẹ!”
“Ừm”, Thích Vy ra dấu tay với Thanh Đại, Thanh Đại rất tự nhiên lấy ra một tấm ngân phiếu một trăm lượng đưa cho chưởng quầy, thái độ vô cùng tôn trọng.
Chưởng quầy lập tức có ấn tượng tốt với đoàn khách Thích Vy.
Cô gái váy hồng càng tức hơn, năm nay nàng ta mới mười sáu tuổi, mà lại gọi nàng ta là bà cô?
Không nhịn được lại chế giễu lần nữa: “Nhà nghèo không quyền không thế ở đâu ra, có trăm lượng bạc thì đã đắc ý rồi, coi nơi này là nơi nào, ở đây là Kinh Thành, quý nhân nhiều không đếm xuể”.
Nàng ta vẫn chưa chịu thôi, Thích Cẩm Dương còn có thể tiếp tục nhịn không?
“Quý nhân có nhiều không đếm xuể thì cũng không có phần của cô, nhà chúng ta có tiền thì làm sao, ta đắc ý đấy thì làm sao, cô đố kỵ hả?”
Đương nhiên Thích Vy cũng không thể để Thích Tiểu Dương ra mặt, cười thản nhiên, nói nhẹ tênh: “Nhà chúng ta cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu bạc, tám mươi lượng nhỏ nhoi, đập bạc nghe vang một tiếng ta cũng thích, chính là mua niềm vui”.
Ây, lời này đúng là cuồng ngạo, bắt đầu từ lúc bọn họ xích mích đã có không ít người theo dõi, nghe thấy lời của Thích Vy đều khen ngợi, đồng thời… còn có người cạn lời nhìn cô gái váy hồng, sao đi đâu cũng có mặt nàng ta chứ.
Thích Vy không chỉ nói, nàng còn hành động!
Sau khi chưởng quầy vừa gói món trang trí cừu con cho Thích Tiểu Dương, nàng lại chỉ vào miếng ngọc trắng kiểu dáng rất sang trọng nhưng trông rất hào phóng, cũng không hỏi giá, trực tiếp vung tay: “Gói giúp ta cả cái đó”.
Chưởng quầy nhìn ra nàng là người không thiếu tiền, có ý giúp lấy thể diện, vừa nhận lời vừa nói: “Miếng ngọc bội này là tác phẩm cuối cùng mà sư phụ của Các chúng ta vừa điêu khắc xong hôm qua, một trăm năm mươi lượng bạc tuyệt đối tiền nào của nấy, cô nhất định sẽ hài lòng”.
Thích Vy nháy mắt tán thưởng với chưởng quầy, Kinh Thành đúng là nhiều người biết làm ăn.
Lần này cô gái váy hồng hoàn toàn không ở lại được nữa, nàng ta tự cảm thấy tiếp tục ở lại thì chỉ chuốc nhục vào thân, cuối cùng không chịu được che mặt tức giận bỏ đi, trước khi đi còn cứng miệng dùng ngón tay thon chỉ vào Thích Vy buông lời cay nghiệt ‘cứ đợi đấy cho ta’, nhưng giọng điệu lại không nghe ra ác ý.
Thích Cẩm Dương mới giãn cơ mặt thoải mái, quyết định tạm thời quan sát tình hình.
Bên đó, cô gái váy hồng đã đàm phán với chủ cửa hàng, cô gái nhanh chóng kêu lên một tiếng: “Cái gì! Một món đồ trang trí nhỏ thế này mà đòi tám mươi lượng bạc?”
Thích Vy nhếch miệng cười không ngoài dự đoán, vẻ mặt điềm tĩnh.
Quan nhất phẩm bổng lộc một năm ba trăm lượng bạc, quan lục phẩm bổng lộc một năm chỉ tám mươi lượng, con gái của quan lục phẩm có thể có bao nhiêu tiền tiêu vặt chứ, trừ phi trong nhà có người thân buôn bán kinh doanh… cô gái trước mặt này hiển nhiên không có người thân thích nào tình nguyện cho nàng ta tiền tiêu vặt tương đương với một năm bổng lộc của cha nàng ta.
Vậy thì dễ rồi.
Không cần nàng ta nói thêm gì, Thích Cẩm Dương cũng hoàn toàn yên tâm, đợi cô gái váy hồng từ bỏ, rồi cậu lại mua nó.
“Đồ trang trí nhỏ như vậy mà đắt thế, thật phi lý quá rồi đấy”.
Chưởng quầy trong cửa hàng vẫn nở nụ cười: “Đồ của Kim Ngọc Các chúng ta đều là loại tốt nhất, chất lượng đều là thượng thừa, tiền nào của nấy, rất nhiều nhà quyền quý trong kinh thành đều đến đây mua đồ trang sức ưng ý, không hề đắt chút nào, nếu vị tiểu thư này cho rằng giá cả không phù hợp, hay là xem những món khác đi, cũng đều là hàng chất lượng cả”.
Giải thích một cách dễ hiểu hơn là, nếu không mua nổi thì xem cái khác đi.
Cô gái váy hồng nghe ra ý trong lời nói của chưởng quầy, sắc mặt tối sầm.
Muốn nổi nóng phải không, Kim Ngọc Các rất nổi tiếng ở kinh thành, nghe nói phía sau có người chống lưng rất mạnh, chắc chắn không phải loại mà nàng ta có thể chọc vào được, nhưng nàng ta thực sự nhìn trúng món đồ trang trí đó, vừa hay phù hợp với cung hoàng đạo của trưởng bối mà nàng ta muốn tặng… nhưng nàng ta chỉ có năm mươi lượng trong túi, thiếu nhiều quá.
Cô gái váy hồng cắn môi, vẻ mặt không cam tâm đứng tại chỗ hồi lâu, cuối cùng từ bỏ món đồ trang trí đó, đi sang bên khác.
Thích Cẩm Dương chắc chắn nàng ta không cần nữa, mới nói với chưởng quầy trước khi ông ta cất đồ đi: “Ta lấy món đồ trang trí này!”, cậu cũng không nói muốn xem một chút, chỉ sợ lại có rắc rối.
Chưởng quầy càng cười tươi: “Được, tiểu công tử này, muốn ta gói lại cho cậu không?”
Thích Cẩm Dương gật đầu: “Ừm, gói lại đi”.
Cô gái váy hồng trừng to mắt nhìn món đồ mình không mua nổi bị một cậu bé mua mất, cậu bé này còn là người trong đám người vừa xem trò cười của mình, lập tức nổi giận, không nhịn được chế giễu một câu: “Cậu mua nổi không, đừng đến lúc đó không lấy ra được bạc thì lại thành trò cười”.
Thích Cẩm Dương không vui quay đầu trừng nhìn nàng ta: “Bà cô này, cô yên tâm đi, ta chắc chắn lấy ra được bạc! Chẳng phải chỉ là tám mươi lạng bạc thôi sao, ai mà không có chứ! Xin lỗi, mẹ!”
“Ừm”, Thích Vy ra dấu tay với Thanh Đại, Thanh Đại rất tự nhiên lấy ra một tấm ngân phiếu một trăm lượng đưa cho chưởng quầy, thái độ vô cùng tôn trọng.
Chưởng quầy lập tức có ấn tượng tốt với đoàn khách Thích Vy.
Cô gái váy hồng càng tức hơn, năm nay nàng ta mới mười sáu tuổi, mà lại gọi nàng ta là bà cô?
Không nhịn được lại chế giễu lần nữa: “Nhà nghèo không quyền không thế ở đâu ra, có trăm lượng bạc thì đã đắc ý rồi, coi nơi này là nơi nào, ở đây là Kinh Thành, quý nhân nhiều không đếm xuể”.
Nàng ta vẫn chưa chịu thôi, Thích Cẩm Dương còn có thể tiếp tục nhịn không?
“Quý nhân có nhiều không đếm xuể thì cũng không có phần của cô, nhà chúng ta có tiền thì làm sao, ta đắc ý đấy thì làm sao, cô đố kỵ hả?”
Đương nhiên Thích Vy cũng không thể để Thích Tiểu Dương ra mặt, cười thản nhiên, nói nhẹ tênh: “Nhà chúng ta cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu bạc, tám mươi lượng nhỏ nhoi, đập bạc nghe vang một tiếng ta cũng thích, chính là mua niềm vui”.
Ây, lời này đúng là cuồng ngạo, bắt đầu từ lúc bọn họ xích mích đã có không ít người theo dõi, nghe thấy lời của Thích Vy đều khen ngợi, đồng thời… còn có người cạn lời nhìn cô gái váy hồng, sao đi đâu cũng có mặt nàng ta chứ.
Thích Vy không chỉ nói, nàng còn hành động!
Sau khi chưởng quầy vừa gói món trang trí cừu con cho Thích Tiểu Dương, nàng lại chỉ vào miếng ngọc trắng kiểu dáng rất sang trọng nhưng trông rất hào phóng, cũng không hỏi giá, trực tiếp vung tay: “Gói giúp ta cả cái đó”.
Chưởng quầy nhìn ra nàng là người không thiếu tiền, có ý giúp lấy thể diện, vừa nhận lời vừa nói: “Miếng ngọc bội này là tác phẩm cuối cùng mà sư phụ của Các chúng ta vừa điêu khắc xong hôm qua, một trăm năm mươi lượng bạc tuyệt đối tiền nào của nấy, cô nhất định sẽ hài lòng”.
Thích Vy nháy mắt tán thưởng với chưởng quầy, Kinh Thành đúng là nhiều người biết làm ăn.
Lần này cô gái váy hồng hoàn toàn không ở lại được nữa, nàng ta tự cảm thấy tiếp tục ở lại thì chỉ chuốc nhục vào thân, cuối cùng không chịu được che mặt tức giận bỏ đi, trước khi đi còn cứng miệng dùng ngón tay thon chỉ vào Thích Vy buông lời cay nghiệt ‘cứ đợi đấy cho ta’, nhưng giọng điệu lại không nghe ra ác ý.