Chương 35: Ta thật sự sai rồi, xin, xin lỗi!”
Tạ An Như không ngờ bản thân lại có ngày bị một nha hoàn hạ đẳng quở mắng trước mặt toàn bộ người Thích gia, dù nha hoàn này rất có khả năng là người bên cạnh Dục Vương thì cũng khiến bà ta cảm thấy rất khó tha thứ.
Không màng đến ánh mắt cảnh cáo của lão gia nhà mình, Tạ An Như cười khẩy nói: “Làm Vương phi rồi đúng là khác hẳn, chẳng dễ gì mới về nhà mẹ đẻ một chuyến, thế mà còn để một nô tỳ đạp lên đầu chủ, đây là giáo dưỡng của Vương phủ sao? Hay đây là chỉ thị của kẻ chủ tử như ngươi?”
Thực sự nghĩ mình sinh con trai cho Dục Vương thì mọi chuyện đều tốt đẹp sao? Cầm lông gà làm lệnh tiễn, quay về nhà mẹ đẻ để ta oai, coi bà ta chết rồi hay sao!
Những người Thích gia khác đều bị Nam Tinh dọa cho một trận, trong lòng cũng tức giận, trong đó, lão tam Thích Cẩm Nghiệp tuổi nhỏ nhất nhưng lại học theo bộ dạng ăn chơi trác táng không sót cái gì, không thèm lựa lời đã mắng: “Nói là sinh con cho Dục Vương, nhưng chỉ có một đêm, ai biết có chuyện gì, nói không chừng căn bản không phải…”
“Cẩm Nghiệp!”
“Im miệng!”
“Ngươi nói lại một lần nữa xem!”
Vẻ mặt Thích Vy thay đổi, Thích Bá Hàn và Trần di nương đồng loạt lên tiếng quát lớn, bọn họ sợ đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, thiếu điều bị đứa con trai này chọc tức chết mất.
Có Tạ An Như đứng ra kéo chịu mũi dùi rồi, có chuyện gì dính dáng đến ngươi nữa chứ! Gương mặt Thích Cẩm Dương đã đủ chứng minh tất cả, vậy mà còn dám nghi ngờ huyết mạch hoàng tộc! Muốn tìm đường chết cũng không phải làm như vậy!
Trần di nương vội vàng nói: “Thích Vy, không phải, Vương phi, người xem đứa nhỏ Cẩm Nghiệp này bị ta chiều hư rồi, nó tuổi nhỏ không hiểu chuyện, nói bậy nói bạ, người tuyệt đối đừng để trong lòng!”
So với Thích Vy, bà ta càng sợ Nam Tinh vừa phát uy mới rồi hơn, sợ nàng ta thẳng tay đánh con trai mình, vậy thì con trai bà ta cũng sẽ giống hệt như cái bàn kia mất.
Nhưng lời này vừa nói xong, khi bà ta đưa mắt nhìn Thích Vy thì lại rùng mình một cái.
Chỉ thấy Thích Vy luôn hời hợt dù bị khiêu khích nãy giờ bỗng chốc lạnh lẽo, ánh mắt lạnh băng khiến người ta run sợ.
Phản ứng mấy gười Thích gia khác không hơn gì Thích Bá Hàn và Trần di nương, chẳng ai ngờ Thích Cẩm Nghiệp đột nhiên lại nói ra lời như vậy, lão nhị Thích Cẩm Vinh cũng là ăn chơi trác táng nhưng thật sự trợn mắt khinh miệt Thích Cẩm Nghiệp, sắp bị độ ngu si của đệ đệ chọc khóc rồi.
Lại nhìn sang Thích Cẩm Nghiệp, hình như cũng ý thức được có gì đó không ổn, vẻ mặt có chút bất an, đợi đến khi Thích Vy đột nhiên đứng dậy, tên này giật thót mình, từ trên ghế nhảy bắn lên.
Mắt thấy nàng từng bước đi đến gần, Thích Cẩm Nghiệp lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi muốn làm gì, ta, ta…”. Hắn ta muốn nói mình chỉ thuận miệng đùa, đừng nghiêm túc quá, nhưng khi ánh mắt – có thể nói là – vô cùng lạnh lùng của Thích Vy nhìn chằm chằm thì hắn ta bỗng im lặng, há miệng nhưng cũng không nói gì được, chỉ có phần trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh và thân thể run lẩy bẩy để lộ sự căng thẳng và lo lắng lúc này.
Bất giác hắn ta cũng lùi về sau một bước, kết quả chân loạng choạng vướng vào ghế ngã bịch xuống đất.
Lúc Thích Vy đi đến trước mặt, hắn ta chỉ có thể ngẩng đầu nhìn nàng, sợ hãi tới mức không ngừng nuốt nước bọt.
Trần di nương gấp gáp muốn lao qua, nhưng lại bị Nam Tinh nhanh tay nhanh mắt ngăn lại, dùng ánh mắt cảnh cáo bà ta.
Thích Vy từ trên cao nhìn xuống Thích Cẩm Nghiệp, đôi mắt khẽ nheo lại đầy vẻ nguy hiểm lên tiếng: “Ngươi, nói, lại, một, lần, xem!”
Thích Cẩm Nghiệp miệng run rẩy mấy lần muốn nói nhưng cổ họng như bị chặn lại, không phát ra tiếng.
“Thích Vy, bỏ qua đi!”
“Vương phi, Cẩm Nghiệp cũng không phải cố ý, người đại nhân đừng chấp kẽ tiểu nhân”.
“Thích Vy! Ngươi cũng được rồi đấy! Phải nhẫn tâm vậy sao?”
Người Thích gia ồn ào hoặc khuyên nhủ hoặc oán giận, ngay cả Thích Bá Hàn cũng không nhịn được nói: “Thích Vy, nói thế nào thì các con cũng là tỷ đệ, con cũng đừng quá…”… Quá đáng.
Hai chữ cuối cùng, Thích Bá Hàn cũng không nói ra thành lời.
Thời khắc này, lần đầu tiên ông ta ý thức được rõ ràng khí thế trên người Thích Vy đã thay đổi, người trước mắt này không còn là trưởng nữ Thích Vy bảo sao nghe vậy lúc đầu nữa, mà đã là Dục Vương phi Đại Ân Quốc, Vương phi của Cơ Vấn Thiên.
Một khi nàng muốn truy cứu tội bất kính của Thích Cẩm Nghiệp, dù ông ta là Hộ Bộ Thượng Thư cũng không cứu được hắn ta.
Ngay trong không khí nặng nề, có lẽ là bị hoảng sợ do bầu không khí căng thẳng mà người lớn tạo ra, con gái Thích Cẩm Tông chưa đến ba tuổi bỗng khóc ré lên, sau đó con trai Thích Cẩm Vinh bên cạnh cũng bị ảnh hưởng, bật khóc theo.
Thoáng chốc, đại sảnh bị tiếng trẻ con khóc lấp đầy, bất ngờ làm dịu bầu không khí căng thẳng.
Vẻ mặt Thích Vy chợt thay đổi, khí thế trên người giảm bớt, cảm giác ngột ngạt khiến Thích Cẩm Nghiệp cảm thấy như bị ai bóp cổ trước đó cũng biến mất, án mắt ràn đầy niềm vui sống sót sau tai họa.
Sợ Thích Vy lại tiến lên, Thích Cẩm Nghiệp vội nói: “Ta sai rồi! Ta thật sự sai rồi, xin, xin lỗi!”
Đúng lúc này, quản gia bên ngoài lên tiếng: “Lão gia, có thể dùng bữa rồi”.
Một câu nói khiến tất cả người Thích gia đều bất giác thở phào.
Không màng đến ánh mắt cảnh cáo của lão gia nhà mình, Tạ An Như cười khẩy nói: “Làm Vương phi rồi đúng là khác hẳn, chẳng dễ gì mới về nhà mẹ đẻ một chuyến, thế mà còn để một nô tỳ đạp lên đầu chủ, đây là giáo dưỡng của Vương phủ sao? Hay đây là chỉ thị của kẻ chủ tử như ngươi?”
Thực sự nghĩ mình sinh con trai cho Dục Vương thì mọi chuyện đều tốt đẹp sao? Cầm lông gà làm lệnh tiễn, quay về nhà mẹ đẻ để ta oai, coi bà ta chết rồi hay sao!
Những người Thích gia khác đều bị Nam Tinh dọa cho một trận, trong lòng cũng tức giận, trong đó, lão tam Thích Cẩm Nghiệp tuổi nhỏ nhất nhưng lại học theo bộ dạng ăn chơi trác táng không sót cái gì, không thèm lựa lời đã mắng: “Nói là sinh con cho Dục Vương, nhưng chỉ có một đêm, ai biết có chuyện gì, nói không chừng căn bản không phải…”
“Cẩm Nghiệp!”
“Im miệng!”
“Ngươi nói lại một lần nữa xem!”
Vẻ mặt Thích Vy thay đổi, Thích Bá Hàn và Trần di nương đồng loạt lên tiếng quát lớn, bọn họ sợ đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, thiếu điều bị đứa con trai này chọc tức chết mất.
Có Tạ An Như đứng ra kéo chịu mũi dùi rồi, có chuyện gì dính dáng đến ngươi nữa chứ! Gương mặt Thích Cẩm Dương đã đủ chứng minh tất cả, vậy mà còn dám nghi ngờ huyết mạch hoàng tộc! Muốn tìm đường chết cũng không phải làm như vậy!
Trần di nương vội vàng nói: “Thích Vy, không phải, Vương phi, người xem đứa nhỏ Cẩm Nghiệp này bị ta chiều hư rồi, nó tuổi nhỏ không hiểu chuyện, nói bậy nói bạ, người tuyệt đối đừng để trong lòng!”
So với Thích Vy, bà ta càng sợ Nam Tinh vừa phát uy mới rồi hơn, sợ nàng ta thẳng tay đánh con trai mình, vậy thì con trai bà ta cũng sẽ giống hệt như cái bàn kia mất.
Nhưng lời này vừa nói xong, khi bà ta đưa mắt nhìn Thích Vy thì lại rùng mình một cái.
Chỉ thấy Thích Vy luôn hời hợt dù bị khiêu khích nãy giờ bỗng chốc lạnh lẽo, ánh mắt lạnh băng khiến người ta run sợ.
Phản ứng mấy gười Thích gia khác không hơn gì Thích Bá Hàn và Trần di nương, chẳng ai ngờ Thích Cẩm Nghiệp đột nhiên lại nói ra lời như vậy, lão nhị Thích Cẩm Vinh cũng là ăn chơi trác táng nhưng thật sự trợn mắt khinh miệt Thích Cẩm Nghiệp, sắp bị độ ngu si của đệ đệ chọc khóc rồi.
Lại nhìn sang Thích Cẩm Nghiệp, hình như cũng ý thức được có gì đó không ổn, vẻ mặt có chút bất an, đợi đến khi Thích Vy đột nhiên đứng dậy, tên này giật thót mình, từ trên ghế nhảy bắn lên.
Mắt thấy nàng từng bước đi đến gần, Thích Cẩm Nghiệp lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi muốn làm gì, ta, ta…”. Hắn ta muốn nói mình chỉ thuận miệng đùa, đừng nghiêm túc quá, nhưng khi ánh mắt – có thể nói là – vô cùng lạnh lùng của Thích Vy nhìn chằm chằm thì hắn ta bỗng im lặng, há miệng nhưng cũng không nói gì được, chỉ có phần trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh và thân thể run lẩy bẩy để lộ sự căng thẳng và lo lắng lúc này.
Bất giác hắn ta cũng lùi về sau một bước, kết quả chân loạng choạng vướng vào ghế ngã bịch xuống đất.
Lúc Thích Vy đi đến trước mặt, hắn ta chỉ có thể ngẩng đầu nhìn nàng, sợ hãi tới mức không ngừng nuốt nước bọt.
Trần di nương gấp gáp muốn lao qua, nhưng lại bị Nam Tinh nhanh tay nhanh mắt ngăn lại, dùng ánh mắt cảnh cáo bà ta.
Thích Vy từ trên cao nhìn xuống Thích Cẩm Nghiệp, đôi mắt khẽ nheo lại đầy vẻ nguy hiểm lên tiếng: “Ngươi, nói, lại, một, lần, xem!”
Thích Cẩm Nghiệp miệng run rẩy mấy lần muốn nói nhưng cổ họng như bị chặn lại, không phát ra tiếng.
“Thích Vy, bỏ qua đi!”
“Vương phi, Cẩm Nghiệp cũng không phải cố ý, người đại nhân đừng chấp kẽ tiểu nhân”.
“Thích Vy! Ngươi cũng được rồi đấy! Phải nhẫn tâm vậy sao?”
Người Thích gia ồn ào hoặc khuyên nhủ hoặc oán giận, ngay cả Thích Bá Hàn cũng không nhịn được nói: “Thích Vy, nói thế nào thì các con cũng là tỷ đệ, con cũng đừng quá…”… Quá đáng.
Hai chữ cuối cùng, Thích Bá Hàn cũng không nói ra thành lời.
Thời khắc này, lần đầu tiên ông ta ý thức được rõ ràng khí thế trên người Thích Vy đã thay đổi, người trước mắt này không còn là trưởng nữ Thích Vy bảo sao nghe vậy lúc đầu nữa, mà đã là Dục Vương phi Đại Ân Quốc, Vương phi của Cơ Vấn Thiên.
Một khi nàng muốn truy cứu tội bất kính của Thích Cẩm Nghiệp, dù ông ta là Hộ Bộ Thượng Thư cũng không cứu được hắn ta.
Ngay trong không khí nặng nề, có lẽ là bị hoảng sợ do bầu không khí căng thẳng mà người lớn tạo ra, con gái Thích Cẩm Tông chưa đến ba tuổi bỗng khóc ré lên, sau đó con trai Thích Cẩm Vinh bên cạnh cũng bị ảnh hưởng, bật khóc theo.
Thoáng chốc, đại sảnh bị tiếng trẻ con khóc lấp đầy, bất ngờ làm dịu bầu không khí căng thẳng.
Vẻ mặt Thích Vy chợt thay đổi, khí thế trên người giảm bớt, cảm giác ngột ngạt khiến Thích Cẩm Nghiệp cảm thấy như bị ai bóp cổ trước đó cũng biến mất, án mắt ràn đầy niềm vui sống sót sau tai họa.
Sợ Thích Vy lại tiến lên, Thích Cẩm Nghiệp vội nói: “Ta sai rồi! Ta thật sự sai rồi, xin, xin lỗi!”
Đúng lúc này, quản gia bên ngoài lên tiếng: “Lão gia, có thể dùng bữa rồi”.
Một câu nói khiến tất cả người Thích gia đều bất giác thở phào.