Chương 25: Bắt đầu tranh đấu nội bộ?
Không sai, nàng nhỏ nhen vậy đấy!
Làm lỡ không ít thời gian, dưới sự bắt ép của Thích Vy, dù trong lòng không cam tâm đến đâu thì mấy thị thiếp cũng chỉ có thể căm giận, mỗi người cầm một túi dược liệu, nghe Nam Tinh và Thanh Đại dặn dò mấy chuyện cần chú ý khi trồng trọt, rồi tự mình chiếm một khu đất bắt đầu làm việc.
Trong Vương phủ có không ít nha hoàn hay gã sai vặt đang không có việc gì làm, với cả mấy hộ vệ nhàn rỗi đều chạy đến hóng chuyện, nhóm người Hồng Nhụy cảm thấy mình như biến thành con khỉ để người ta đùa bỡn, mặt đỏ bừng, trong lòng vừa tức vừa xấu hổ.
Trước khi đến, không phải bọn họ không dặn nha hoàn hầu hạ bên mình đi cáo trạng với Vương gia, kết quả người cũng chẳng thấy đâu, chỉ nhận được một câu “Mọi chuyện nghe theo sắp xếp của Vương phi”, căn bản không giúp được gì cho việc thay đổi tình trạng hiện tại cả!
Bên kia, Thích Vy thấy cuối cùng bọn họ cũng làm việc thì gọi Cổ quản gia cũng đến hóng chuyện đến, hỏi tên mấy thị thiếp đó.
Kết quả là gì mà Nghênh Xuân, Nghênh Hạ, Thu Cúc, tên nào cũng giống như tên nha hoàn, tầm thường dung tục, không hề sáng tạo gì, nghe ra là biết chỉ xứng làm kiếp vai phụ làm nền.
Nghe được bảy, tám cái tên thì Thích Vy cũng phiền xua tay bảo Cổ quản gia dừng lại, quyết định vẫn nên dùng cách của nàng.
Vì thế, trong hoa viên hậu viện Dục Vương phủ vang lên một loạt âm thanh khiến người ta hộc cả máu.
“Bên kia bên kia! Số một, vùi đất quá dày quá chật rồi! Ngươi muốn hạt giống bên trong “nghẹt chết” sao? Mau xới đất tơi ra”.
“Số hai bên kia, làm gì vậy, sao lại dừng tay rồi! Tiếp tục làm đi chứ, không được ngừng!”
“Số ba, đừng có tưởng bổn Vương phi không thấy ngươi chỉ quỳ bên đó, căn bản không động đậy gì nhé, chưa đến một nén hương mà bắt đầu lười biếng rồi, buổi tối không muốn ăn cơm phải không!”
“Số sáu…”
“Số tám…”
“…”
Mấy thị thiếp: “Tức thật!”
Khốn kiếp, gì mà số một, số hai, số ba chứ! Bọn họ không có tên sao?
Hơn nữa bây giờ bọn họ đang bận rộn đầu đầy mồ hôi mà lại thấy Thích Vy thảnh thơi ngồi đó, bên cạnh có người bưng trà dâng điểm tâm, chẳng động đậy gì!
Không so sánh thì không đau thương, lúc này, trong lòng mấy thị thiếp đều đang dùng kim đâm kẻ tiểu nhân Thích Vy cả trăm lần.
Thích Vy cũng không định chỉ giám sát từ đầu đến cuối mà không làm việc, nàng mang một ít dược liệu từ biệt trang Ninh Thành đến, trên đường hồi kinh gặp phải một trận mưa, có thể dược liệu đã bị ẩm, toàn bộ dược liệu cần đem ra phơi lại.
Để tránh mấy thị thiếp tay chân vụng về lãng phí dược liệu, những việc này phải do nàng tự mình làm.
Lúc này hô to gọi nhỏ với mấy thị thiếp này cũng chỉ là muốn chọc tức bọn họ.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Thích Vy đứng dậy, nàng bảo Nam Tinh và Thanh Đại đến giúp mình phơi dược liệu.
Cổ quản gia thấy số lượng dược liệu mà nàng muốn phơi quá nhiều, bèn gọi mấy nha hoàn đang hóng chuyện đến hỗ trợ.
Thân là thầy thuốc, dược liệu rất quan trọng với Thích Vy. Lúc này vẻ mặt Thích Vy vô cùng nghiêm túc và tập trung, Cổ quản gia cùng mấy thị vệ khác nhìn thấy cũng vô cùng kinh ngạc.
Đương nhiên rồi, khi phơi dược liệu, nàng vẫn không quên thi thoảng nhắc nhở mấy thị thiếp “số một, số ba” đừng nghĩ nàng không nhìn thì các nàng có thể lười biếng.
“Vương phi! Nàng ta đã lười biếng bỏ bê mấy lần rồi, tại sao ngươi không nhắc?”. Đến nửa chừng, Hồng Nhụy chỉ vào một thị thiếp sắc mặt tái nhợt, tức giận nói.
Bên cạnh có mấy thị thiếp làm việc tay đầy đất, cả mặt mũi cũng lấm lem ra sức gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy!”
Nam Tinh và Thanh Đại cảm thấy rất hứng thú, bắt đầu tranh đấu nội bộ rồi sao?
Thích Vy quay đầu liếc nhìn thị thiếp tái mặt kia, tùy ý nói: “Ồ, ngươi nói số bảy à, nàng ta đến ngày, thân thể không khỏe, bổn Vương phi rất biết điều, điều kiện thân thể không cho phép thì có thể tạm thời làm ít một chút, đến khi thân thể khôi phục thì bổ sung cũng không muộn, nếu các ngươi có ý kiến, vậy sau này các ngươi đến quỳ thủy hoặc khi thời tiết xấu, mưa to bão bùng, các ngươi sẽ bất chấp mưa gió để giúp bổn Vương phi làm việc? Được vậy thì bổn Vương phi sẽ cho người trông coi nàng ta, chắc chắn không cho nàng ta có thời gian thở luôn”.
Các thị thiếp: “…”. Lý trấu gì cũng để ngươi nói, chúng ta còn có thể làm sao!
Đương nhiên chỉ có thể tiếp tục!
Sau khi mấy thị thiếp thành thật làm việc, Cổ quản gia vừa giúp trải dược liệu phơi nắng vừa thấp giọng hỏi Thích Vy: “Vương phi còn biết y thuật sao?”
Rõ ràng ông ta cũng chú ý đến chuyện số bảy… Khụ, thị thiếp kia được nhắc đến thì lại có vẻ mặt ngượng ngùng, biểu cảm của nàng ta hơi ngạc nhiên, rõ ràng là không ngờ Vương phi có thể nhìn ra được tình trạng sức khỏe của mình.
Lại thêm việc Vương phi muốn ông ta trồng dược liệu, bản thân còn phơi dược liệu, tạo cả phòng thuốc riêng sát bên phòng ngủ, nhìn đi nhìn lại, những chuyện này chỉ có thầy lang, đại phu mới làm thôi.
Thích Vy khiêm tốn nói: “Chỉ biết sơ sơ thôi, tự mình đọc sách y thuật rồi rèn giũa, không đáng nhắc đến”.
Nam Tinh: “…”
Thanh Đại: “…”
Nếu y thuật của Vương phi mà là biết sơ sơ, không đáng nhắc đến thì hơn chín mươi phần trăm thầy thuốc khắp thiên hạ này sợ là khóc ngất trong nhà xí mất.
Làm lỡ không ít thời gian, dưới sự bắt ép của Thích Vy, dù trong lòng không cam tâm đến đâu thì mấy thị thiếp cũng chỉ có thể căm giận, mỗi người cầm một túi dược liệu, nghe Nam Tinh và Thanh Đại dặn dò mấy chuyện cần chú ý khi trồng trọt, rồi tự mình chiếm một khu đất bắt đầu làm việc.
Trong Vương phủ có không ít nha hoàn hay gã sai vặt đang không có việc gì làm, với cả mấy hộ vệ nhàn rỗi đều chạy đến hóng chuyện, nhóm người Hồng Nhụy cảm thấy mình như biến thành con khỉ để người ta đùa bỡn, mặt đỏ bừng, trong lòng vừa tức vừa xấu hổ.
Trước khi đến, không phải bọn họ không dặn nha hoàn hầu hạ bên mình đi cáo trạng với Vương gia, kết quả người cũng chẳng thấy đâu, chỉ nhận được một câu “Mọi chuyện nghe theo sắp xếp của Vương phi”, căn bản không giúp được gì cho việc thay đổi tình trạng hiện tại cả!
Bên kia, Thích Vy thấy cuối cùng bọn họ cũng làm việc thì gọi Cổ quản gia cũng đến hóng chuyện đến, hỏi tên mấy thị thiếp đó.
Kết quả là gì mà Nghênh Xuân, Nghênh Hạ, Thu Cúc, tên nào cũng giống như tên nha hoàn, tầm thường dung tục, không hề sáng tạo gì, nghe ra là biết chỉ xứng làm kiếp vai phụ làm nền.
Nghe được bảy, tám cái tên thì Thích Vy cũng phiền xua tay bảo Cổ quản gia dừng lại, quyết định vẫn nên dùng cách của nàng.
Vì thế, trong hoa viên hậu viện Dục Vương phủ vang lên một loạt âm thanh khiến người ta hộc cả máu.
“Bên kia bên kia! Số một, vùi đất quá dày quá chật rồi! Ngươi muốn hạt giống bên trong “nghẹt chết” sao? Mau xới đất tơi ra”.
“Số hai bên kia, làm gì vậy, sao lại dừng tay rồi! Tiếp tục làm đi chứ, không được ngừng!”
“Số ba, đừng có tưởng bổn Vương phi không thấy ngươi chỉ quỳ bên đó, căn bản không động đậy gì nhé, chưa đến một nén hương mà bắt đầu lười biếng rồi, buổi tối không muốn ăn cơm phải không!”
“Số sáu…”
“Số tám…”
“…”
Mấy thị thiếp: “Tức thật!”
Khốn kiếp, gì mà số một, số hai, số ba chứ! Bọn họ không có tên sao?
Hơn nữa bây giờ bọn họ đang bận rộn đầu đầy mồ hôi mà lại thấy Thích Vy thảnh thơi ngồi đó, bên cạnh có người bưng trà dâng điểm tâm, chẳng động đậy gì!
Không so sánh thì không đau thương, lúc này, trong lòng mấy thị thiếp đều đang dùng kim đâm kẻ tiểu nhân Thích Vy cả trăm lần.
Thích Vy cũng không định chỉ giám sát từ đầu đến cuối mà không làm việc, nàng mang một ít dược liệu từ biệt trang Ninh Thành đến, trên đường hồi kinh gặp phải một trận mưa, có thể dược liệu đã bị ẩm, toàn bộ dược liệu cần đem ra phơi lại.
Để tránh mấy thị thiếp tay chân vụng về lãng phí dược liệu, những việc này phải do nàng tự mình làm.
Lúc này hô to gọi nhỏ với mấy thị thiếp này cũng chỉ là muốn chọc tức bọn họ.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Thích Vy đứng dậy, nàng bảo Nam Tinh và Thanh Đại đến giúp mình phơi dược liệu.
Cổ quản gia thấy số lượng dược liệu mà nàng muốn phơi quá nhiều, bèn gọi mấy nha hoàn đang hóng chuyện đến hỗ trợ.
Thân là thầy thuốc, dược liệu rất quan trọng với Thích Vy. Lúc này vẻ mặt Thích Vy vô cùng nghiêm túc và tập trung, Cổ quản gia cùng mấy thị vệ khác nhìn thấy cũng vô cùng kinh ngạc.
Đương nhiên rồi, khi phơi dược liệu, nàng vẫn không quên thi thoảng nhắc nhở mấy thị thiếp “số một, số ba” đừng nghĩ nàng không nhìn thì các nàng có thể lười biếng.
“Vương phi! Nàng ta đã lười biếng bỏ bê mấy lần rồi, tại sao ngươi không nhắc?”. Đến nửa chừng, Hồng Nhụy chỉ vào một thị thiếp sắc mặt tái nhợt, tức giận nói.
Bên cạnh có mấy thị thiếp làm việc tay đầy đất, cả mặt mũi cũng lấm lem ra sức gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy!”
Nam Tinh và Thanh Đại cảm thấy rất hứng thú, bắt đầu tranh đấu nội bộ rồi sao?
Thích Vy quay đầu liếc nhìn thị thiếp tái mặt kia, tùy ý nói: “Ồ, ngươi nói số bảy à, nàng ta đến ngày, thân thể không khỏe, bổn Vương phi rất biết điều, điều kiện thân thể không cho phép thì có thể tạm thời làm ít một chút, đến khi thân thể khôi phục thì bổ sung cũng không muộn, nếu các ngươi có ý kiến, vậy sau này các ngươi đến quỳ thủy hoặc khi thời tiết xấu, mưa to bão bùng, các ngươi sẽ bất chấp mưa gió để giúp bổn Vương phi làm việc? Được vậy thì bổn Vương phi sẽ cho người trông coi nàng ta, chắc chắn không cho nàng ta có thời gian thở luôn”.
Các thị thiếp: “…”. Lý trấu gì cũng để ngươi nói, chúng ta còn có thể làm sao!
Đương nhiên chỉ có thể tiếp tục!
Sau khi mấy thị thiếp thành thật làm việc, Cổ quản gia vừa giúp trải dược liệu phơi nắng vừa thấp giọng hỏi Thích Vy: “Vương phi còn biết y thuật sao?”
Rõ ràng ông ta cũng chú ý đến chuyện số bảy… Khụ, thị thiếp kia được nhắc đến thì lại có vẻ mặt ngượng ngùng, biểu cảm của nàng ta hơi ngạc nhiên, rõ ràng là không ngờ Vương phi có thể nhìn ra được tình trạng sức khỏe của mình.
Lại thêm việc Vương phi muốn ông ta trồng dược liệu, bản thân còn phơi dược liệu, tạo cả phòng thuốc riêng sát bên phòng ngủ, nhìn đi nhìn lại, những chuyện này chỉ có thầy lang, đại phu mới làm thôi.
Thích Vy khiêm tốn nói: “Chỉ biết sơ sơ thôi, tự mình đọc sách y thuật rồi rèn giũa, không đáng nhắc đến”.
Nam Tinh: “…”
Thanh Đại: “…”
Nếu y thuật của Vương phi mà là biết sơ sơ, không đáng nhắc đến thì hơn chín mươi phần trăm thầy thuốc khắp thiên hạ này sợ là khóc ngất trong nhà xí mất.