Chương 22: Làm việc đi!
“Các ngươi hỏi bổn Vương phi dựa vào đâu mà quản tiền tiêu hàng tháng của các ngươi à? Ha ha, vấn đề này còn cần phải hỏi sao? Trong lòng các ngươi nên tự biết chứ?”
“Thân là thị thiếp, nếu hầu hạ Vương gia tốt thì không phải nói nhưng mấy năm nay Vương gia không có ở nhà, các ngươi không làm gì cả, chẳng cống hiến được cái chi, chỉ lo lãng phí tài nguyên của Vương phủ. Chẳng những không biết cách tăng thu giảm chi, mà còn lấy nhiều bạc như vậy, các ngươi tự hào lắm à? Có biết cái gì gọi là tự mình biết mình không?”
Thị thiếp Nghênh Hạ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vương gia chỉ có bạc thôi, lại chẳng thiếu mấy trăm lượng”.
Thích Vy hung hăng liếc nàng ta một cái: “Vương gia không thiếu tiền không có nghĩa là các ngươi có thể tiêu xài phung phí, dù có là mấy chục lượng, mấy lượng, không phải tiền của các ngươi thì các ngươi không nên lấy, chứ đừng nói là mấy trăm lượng. Ta thà lấy số tiền đó đi cho đám ăn mày trong kinh còn hơn là để các ngươi lấy đi tiêu xài phung phí, tốt xấu gì cũng là làm việc thiện, cầu phúc cho Vương gia và các tướng sĩ đang đánh trận ở biên cương”.
Thích Tiểu Dương tán thành gật đầu, ngay cả Cổ quản gia cũng thấy rất có lý.
Đám thị thiếp bị dạy dỗ một trận, cả người bừng bừng lửa giận, mấy chuyện này vốn dĩ là quy định bất thành văn ở trong phủ của các gia tộc lớn, cần phải làm thành chuyện bé xé ra to thế này sao.
“Có lẽ các ngươi nghĩ bản Vương phi làm quá, ha, nếu các ngươi thỉnh thoảng lấy mấy lượng, số lần cũng không nhiều thì ta còn có thể nhắm mắt làm ngơ, nhưng tháng nào, năm nào các ngươi cũng làm thế. Các ngươi đã bao giờ tính xem năm năm nay các ngươi đã lấy bao nhiêu bạc chưa?”
“Một tháng mỗi người tiêu dùng một trăm lượng bạc, hai mươi người là hai ngàn lượng, một năm là hai vạn bốn ngàn lượng, năm năm là mười hai vạn. Các ngươi có biết lương bổng một năm của quan nhất phẩm nước Đại Ân là bao nhiêu không? Ba trăm lượng!”, chưa kể đến số tiền để có danh thanh liêm.
“Chỉ với số tiền chi tiêu của các ngươi trong năm năm qua đã đủ cho Đại Ân nuôi thêm mấy chục quan viên nhất phẩm. So với quan viên nhất phẩm, ngươi có địa vị thế nào? Ta nói cho các ngươi biết, phu nhân của Vương phủ được xếp là bậc tam phẩm, còn thị thiếp thì sao?”, Thích Vy nói rõ từng chữ: “Không, có, phẩm, cấp”.
Lời trong ý ngoài, tức là các ngươi lấy đâu ra mặt mũi lớn để tự nhiên tiêu tốn một số bạc lớn như thế mỗi năm?
Các thị thiếp trước đó còn khí thế bừng bừng, bây giờ ai nấy cũng mặt mày trắng bệch, toát cả mồ hôi lạnh.
“Cũng may phủ Dục Vương có căn cơ vững chắc, đủ cho các ngươi chà đạp, nếu là một gia tộc bình thường, e là đã bị ngươi khoét rỗng mất rồi”.
Mười hai vạn lượng bạc, ở thời hiện đại là gần một trăm hai mươi triệu, nếu vợ cả của một nhà giàu sang tiêu xài như vậy, có lẽ cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng vợ bé, tình nhân mà tiêu xài nhiều như vậy? E là mấy ông chủ trong nhà cũng không kiềm chế được mà tát cho mỗi người một bạt tai, cái đồ phá của!
Mấy người Nam Tinh nghe thế cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, vô thức nghĩ đến chi tiêu hằng năm ở biệt trang của chủ nhân nhà mình.
Không bằng số lẻ của họ nữa.
Đám thị thiếp này đúng là muốn trèo lên ngồi với ông trời mà!
Ngay cả Cổ quản gia cũng lạnh lùng nhìn đám thị thiếp.
“Bây giờ các ngươi còn nghĩ ta gây sự vô cớ không?”, Thích Vy cười mỉa.
Đám thị thiếp đều câm như hến, có vài người mềm nhũn hai chân,khuỵu xuống đất, run rẩy cầu xin tha thứ: “Xin, xin Vương phi thứ lỗi, ta… Sau này tiện, tiện thiếp không dám làm thế nữa”.
Hồng Nhụy và Nghênh Hạ mấp máy môi nhưng lại không dám nói thêm câu nào.
Tốt lắm!
Thích Vy gật đầu, miễn cưỡng hài lòng với thái độ của họ, phất tay với đám thị thiếp đang quỳ dưới đất đang xin tha. Khi họ nghĩ Thích Vy sẽ bỏ qua cho mình thì nàng lại nói: “Cầu xin có tác dụng thì cần đến nha môn làm gì? Làm sai thì phải bị phạt chứ, bữa trưa ăn nhiều hơn một chút, ăn cho no bụng rồi đi thay một bộ đồ thoải mái, giờ Ngọ canh ba tập trung ở hậu viện, không được phép đến muộn, nếu ai đến muộn, các ngươi sẽ không muốn biết hậu quả đâu”.
Các thị thiếp còn có thể làm được gì? Chỉ đành chấp nhận.
Lúc đến thì kiêu ngạo, khí thế hiên ngang, khi đi thì mang vẻ ủ rũ của người thua cuộc.
Thậm chí cơ hội đấu còn không có, Thích Vy đã trực tiếp K.O họ rồi.
“Mẫu thân, người giỏi nhất”, Thích Cẩm Dương sùng bái giơ ngón tay cái lên tán thưởng: “Mấy thị thiếp đó đều không dám hó hé gì trước mặt người, suýt nữa sợ tè ra quần luôn”.
Cổ quản gia cũng nói tạ ơn với nàng, đồng thời cảm khái: “Trước kia Vương phi và Vương gia đều không ở kinh thành, lão nô chỉ là một quản gia, không quản tốt chuyện này, quả thật là… hầy”.
Thích Vy nói: “Con người mà, đều ti tiện như nhau, ngươi càng để mặc họ thì họ càng vênh váo, chỉ cần dạy dỗ một trận cho nhớ đời, người nên thành thật sẽ thành thật lại thôi”.
“Thân là thị thiếp, nếu hầu hạ Vương gia tốt thì không phải nói nhưng mấy năm nay Vương gia không có ở nhà, các ngươi không làm gì cả, chẳng cống hiến được cái chi, chỉ lo lãng phí tài nguyên của Vương phủ. Chẳng những không biết cách tăng thu giảm chi, mà còn lấy nhiều bạc như vậy, các ngươi tự hào lắm à? Có biết cái gì gọi là tự mình biết mình không?”
Thị thiếp Nghênh Hạ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vương gia chỉ có bạc thôi, lại chẳng thiếu mấy trăm lượng”.
Thích Vy hung hăng liếc nàng ta một cái: “Vương gia không thiếu tiền không có nghĩa là các ngươi có thể tiêu xài phung phí, dù có là mấy chục lượng, mấy lượng, không phải tiền của các ngươi thì các ngươi không nên lấy, chứ đừng nói là mấy trăm lượng. Ta thà lấy số tiền đó đi cho đám ăn mày trong kinh còn hơn là để các ngươi lấy đi tiêu xài phung phí, tốt xấu gì cũng là làm việc thiện, cầu phúc cho Vương gia và các tướng sĩ đang đánh trận ở biên cương”.
Thích Tiểu Dương tán thành gật đầu, ngay cả Cổ quản gia cũng thấy rất có lý.
Đám thị thiếp bị dạy dỗ một trận, cả người bừng bừng lửa giận, mấy chuyện này vốn dĩ là quy định bất thành văn ở trong phủ của các gia tộc lớn, cần phải làm thành chuyện bé xé ra to thế này sao.
“Có lẽ các ngươi nghĩ bản Vương phi làm quá, ha, nếu các ngươi thỉnh thoảng lấy mấy lượng, số lần cũng không nhiều thì ta còn có thể nhắm mắt làm ngơ, nhưng tháng nào, năm nào các ngươi cũng làm thế. Các ngươi đã bao giờ tính xem năm năm nay các ngươi đã lấy bao nhiêu bạc chưa?”
“Một tháng mỗi người tiêu dùng một trăm lượng bạc, hai mươi người là hai ngàn lượng, một năm là hai vạn bốn ngàn lượng, năm năm là mười hai vạn. Các ngươi có biết lương bổng một năm của quan nhất phẩm nước Đại Ân là bao nhiêu không? Ba trăm lượng!”, chưa kể đến số tiền để có danh thanh liêm.
“Chỉ với số tiền chi tiêu của các ngươi trong năm năm qua đã đủ cho Đại Ân nuôi thêm mấy chục quan viên nhất phẩm. So với quan viên nhất phẩm, ngươi có địa vị thế nào? Ta nói cho các ngươi biết, phu nhân của Vương phủ được xếp là bậc tam phẩm, còn thị thiếp thì sao?”, Thích Vy nói rõ từng chữ: “Không, có, phẩm, cấp”.
Lời trong ý ngoài, tức là các ngươi lấy đâu ra mặt mũi lớn để tự nhiên tiêu tốn một số bạc lớn như thế mỗi năm?
Các thị thiếp trước đó còn khí thế bừng bừng, bây giờ ai nấy cũng mặt mày trắng bệch, toát cả mồ hôi lạnh.
“Cũng may phủ Dục Vương có căn cơ vững chắc, đủ cho các ngươi chà đạp, nếu là một gia tộc bình thường, e là đã bị ngươi khoét rỗng mất rồi”.
Mười hai vạn lượng bạc, ở thời hiện đại là gần một trăm hai mươi triệu, nếu vợ cả của một nhà giàu sang tiêu xài như vậy, có lẽ cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng vợ bé, tình nhân mà tiêu xài nhiều như vậy? E là mấy ông chủ trong nhà cũng không kiềm chế được mà tát cho mỗi người một bạt tai, cái đồ phá của!
Mấy người Nam Tinh nghe thế cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, vô thức nghĩ đến chi tiêu hằng năm ở biệt trang của chủ nhân nhà mình.
Không bằng số lẻ của họ nữa.
Đám thị thiếp này đúng là muốn trèo lên ngồi với ông trời mà!
Ngay cả Cổ quản gia cũng lạnh lùng nhìn đám thị thiếp.
“Bây giờ các ngươi còn nghĩ ta gây sự vô cớ không?”, Thích Vy cười mỉa.
Đám thị thiếp đều câm như hến, có vài người mềm nhũn hai chân,khuỵu xuống đất, run rẩy cầu xin tha thứ: “Xin, xin Vương phi thứ lỗi, ta… Sau này tiện, tiện thiếp không dám làm thế nữa”.
Hồng Nhụy và Nghênh Hạ mấp máy môi nhưng lại không dám nói thêm câu nào.
Tốt lắm!
Thích Vy gật đầu, miễn cưỡng hài lòng với thái độ của họ, phất tay với đám thị thiếp đang quỳ dưới đất đang xin tha. Khi họ nghĩ Thích Vy sẽ bỏ qua cho mình thì nàng lại nói: “Cầu xin có tác dụng thì cần đến nha môn làm gì? Làm sai thì phải bị phạt chứ, bữa trưa ăn nhiều hơn một chút, ăn cho no bụng rồi đi thay một bộ đồ thoải mái, giờ Ngọ canh ba tập trung ở hậu viện, không được phép đến muộn, nếu ai đến muộn, các ngươi sẽ không muốn biết hậu quả đâu”.
Các thị thiếp còn có thể làm được gì? Chỉ đành chấp nhận.
Lúc đến thì kiêu ngạo, khí thế hiên ngang, khi đi thì mang vẻ ủ rũ của người thua cuộc.
Thậm chí cơ hội đấu còn không có, Thích Vy đã trực tiếp K.O họ rồi.
“Mẫu thân, người giỏi nhất”, Thích Cẩm Dương sùng bái giơ ngón tay cái lên tán thưởng: “Mấy thị thiếp đó đều không dám hó hé gì trước mặt người, suýt nữa sợ tè ra quần luôn”.
Cổ quản gia cũng nói tạ ơn với nàng, đồng thời cảm khái: “Trước kia Vương phi và Vương gia đều không ở kinh thành, lão nô chỉ là một quản gia, không quản tốt chuyện này, quả thật là… hầy”.
Thích Vy nói: “Con người mà, đều ti tiện như nhau, ngươi càng để mặc họ thì họ càng vênh váo, chỉ cần dạy dỗ một trận cho nhớ đời, người nên thành thật sẽ thành thật lại thôi”.