Chương 19: Đòi quyền quản gia
So với Nam Tinh lạnh lùng, Thanh Đại có tính cách hoạt bát hơn, cũng giỏi buôn chuyện hơn, đối với những tinh tức bát quái đều rất nhanh nhạy, nàng ta chỉ mới ở đây được một ngày một đêm mà đã hỏi thăm được gần như tất cả mọi chuyện xảy ra trong vương phủ gần đây.
“Chủ tử, không xong rồi, trong hậu viện Dục vương phủ thiếp thất nhiều đến mức nhét không nổi!”, Thanh Đại thở dài nói: “Có một số là do trong cung tặng tới, còn có một số là mỹ nhân ca cơ do các đại thần tặng tới. Nghe nói vương gia vẫn luôn ở biên quan kể từ sau khi thành thân với người năm đó, gần đây mới trở về. Cứ như vậy trong suốt năm năm qua đã có không ít người tặng người tới vương phủ”.
Có thể hình dung được hậu viện vương phủ đã trở nên đông đúc như thế nào trong những năm qua.
Thích Vy bất giác vân vê vạt áo.
Nam Tinh thấy thế thì thoáng suy tư một lát, sau đó nói: “Nhưng vương gia dường như chưa từng chạm vào những thiếp thất này, cũng chưa có người nào sinh được con nối dõi cho vương gia”.
Thích Cẩm Dương là trưởng tử chân chính của vương phủ, phía trên không còn đứa trẻ nào, đây có lẽ là tin tức tốt nhất.
Thích Vy vốn cũng không định dây dưa gì với Cơ Vấn Thiên, phu quân của nàng có nhiều thiếp thất cũng chẳng sao, nhưng nếu như hắn còn có một đứa con khác, bắt nàng phải làm kế mẫu, nàng nhất định không thể chấp nhận.
Cũng may Cơ Vấn Thiên giữ mình trong sạch, xem như không chọc đến gan bà.
“Ta còn nghe được một chuyện nữa”, Thanh Đại nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ: “Vương gia đúng là đã ra lệnh cho Cổ quản gia nghênh đón chủ tử cùng thiếu gia, nhưng trong hậu viện lại có người cố ý gây sức ép gọi Cổ quản gia đi. Kết quả là thời gian bị trì hoãn, thế là chúng ta liền phải đứng ngoài cửa hồi lâu”.
“Ha”, Thích Vy cười lạnh nói: “Chắc là biết nữ chủ nhân đã trở về liền cảm thấy nguy cơ đầy đầu cho nên cố ý ra oai phủ đầu với ta”.
Nàng còn chưa lên tiếng mà đám tiểu thiếp này đã muốn lật ngược thiên hạ lên rồi.
Thích Vy gật đầu, trong mắt tràn đầy hứng thú: “Nếu như ta không có chút phản ứng thì chẳng phải là có lỗi với bọn họ sao?”
Nam Tinh cùng Thanh Đại liếc mắt nhìn nhau, đoán được chủ tử muốn làm loạn, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Vào giờ ăn sáng, Cơ Vấn Thiên lại cùng Thích Vy và Thích Cẩm Dương ăn cơm.
Lần này có nhiều nha hoàn giữ phòng ăn hơn, ngoại trừ những người được sắp xếp xung quanh Thích Vy thì còn có những nha hoàn phục vụ Thích Cẩm Dương cùng với bốn nha hoàn xinh đẹp khác.
Thích Vy liếc mắt nhìn bọn họ, nhưng cũng không bảo bọn họ lui xuống như ngày hôm qua, ngược lại còn thay đổi thái độ cứng rắn tối hôm qua trước mặt người nào đó, thở dài ấm ức nói: “Vương gia, người không biết mấy năm nay ta đã vất vả như thế nào đâu, không dễ dàng gì mới nuôi lớn một đứa trẻ, Cẩm Dương phải sống trong khó khăn, nếm qua biết bao thứ bẩn thỉu mới có thể lớn được như vậy”.
Nàng còn chưa nói xong thì Thích Cẩm Dương bên cạnh đã lộ ra vẻ kinh hãi cùng chán ghét: “Mẫu thân! Người vậy mà lại cho con nếm qua những thứ bẩn thỉu! Sao người có thể bất cẩn như vậy chứ?”
Cơ Vấn Thiên nhướn mày.
Thích Vy tức giận trừng mắt nhìn cậu bé: “Câm miệng!” Làm loạn cái gì chứ?
Thích Cẩm Dương lè lưỡi, lầm bầm một tiếng, cắn đũa, vểnh tai tiếp tục nghe nàng lừa dối.
Thích Vy tiếp tục oán trách: “Vương gia, người không nuôi con nên không biết, tuổi càng nhỏ càng không dễ chăm sóc”.
Thích Cẩm Dương: “…” Người có thể tố khổ, nhưng có thể đừng bêu xấu con như vậy được không? Tuy đây là sự thật nhưng con không thích nghe cho lắm đâu.
“Hết đại tiện rồi lại tiểu tiện, ban đêm còn khóc không ngừng, lúc ốm đau lại càng phải cẩn thận chăm sóc, kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần…”
“Cô muốn cái gì?”, Cơ Vấn Thiên lên tiếng cắt ngang lời nói hùng hồn, thao thao bất tuyệt của nàng.
Thích Vy liếc hắn một cái, xem như ngươi biết điều, nàng liền dứt khoát hỏi: “Nếu như ta đã là nữ chủ nhân của vương phủ này thì có phải vương gia nên đem quyền quản gia trong phủ giao cho ta hay không?”
Đám nha hoàn đứng bên cạnh kinh ngạc há to mồm, hiển nhiên bọn họ không ngờ rằng vương phi vừa hồi phủ đã thẳng thừng đòi quyền quản gia vào ngày hôm sau. Trong số đó còn có nha hoàn trong ánh mắt giống như đang tính toán điều gì.
Cơ Vấn Thiên cũng có chút kinh ngạc, hắn không cho rằng vương phi mà hắn vài lần tiếp xúc này lại là người ham mê quyền lực, nghĩ đến một số chuyện hôm qua Cổ quản gia bẩm báo, hắn tựa hồ đã có chút hiểu ra.
“Được”, Cơ Vấn Thiên quả quyết gật đầu: “Ăn cơm xong thì cô cứ đi tìm Cổ quản gia lấy chìa khóa phòng thu chi cùng sổ sách, nếu còn có yêu cầu gì thì cô cũng có thể nói với ông ta”.
“Chủ tử, không xong rồi, trong hậu viện Dục vương phủ thiếp thất nhiều đến mức nhét không nổi!”, Thanh Đại thở dài nói: “Có một số là do trong cung tặng tới, còn có một số là mỹ nhân ca cơ do các đại thần tặng tới. Nghe nói vương gia vẫn luôn ở biên quan kể từ sau khi thành thân với người năm đó, gần đây mới trở về. Cứ như vậy trong suốt năm năm qua đã có không ít người tặng người tới vương phủ”.
Có thể hình dung được hậu viện vương phủ đã trở nên đông đúc như thế nào trong những năm qua.
Thích Vy bất giác vân vê vạt áo.
Nam Tinh thấy thế thì thoáng suy tư một lát, sau đó nói: “Nhưng vương gia dường như chưa từng chạm vào những thiếp thất này, cũng chưa có người nào sinh được con nối dõi cho vương gia”.
Thích Cẩm Dương là trưởng tử chân chính của vương phủ, phía trên không còn đứa trẻ nào, đây có lẽ là tin tức tốt nhất.
Thích Vy vốn cũng không định dây dưa gì với Cơ Vấn Thiên, phu quân của nàng có nhiều thiếp thất cũng chẳng sao, nhưng nếu như hắn còn có một đứa con khác, bắt nàng phải làm kế mẫu, nàng nhất định không thể chấp nhận.
Cũng may Cơ Vấn Thiên giữ mình trong sạch, xem như không chọc đến gan bà.
“Ta còn nghe được một chuyện nữa”, Thanh Đại nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ: “Vương gia đúng là đã ra lệnh cho Cổ quản gia nghênh đón chủ tử cùng thiếu gia, nhưng trong hậu viện lại có người cố ý gây sức ép gọi Cổ quản gia đi. Kết quả là thời gian bị trì hoãn, thế là chúng ta liền phải đứng ngoài cửa hồi lâu”.
“Ha”, Thích Vy cười lạnh nói: “Chắc là biết nữ chủ nhân đã trở về liền cảm thấy nguy cơ đầy đầu cho nên cố ý ra oai phủ đầu với ta”.
Nàng còn chưa lên tiếng mà đám tiểu thiếp này đã muốn lật ngược thiên hạ lên rồi.
Thích Vy gật đầu, trong mắt tràn đầy hứng thú: “Nếu như ta không có chút phản ứng thì chẳng phải là có lỗi với bọn họ sao?”
Nam Tinh cùng Thanh Đại liếc mắt nhìn nhau, đoán được chủ tử muốn làm loạn, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Vào giờ ăn sáng, Cơ Vấn Thiên lại cùng Thích Vy và Thích Cẩm Dương ăn cơm.
Lần này có nhiều nha hoàn giữ phòng ăn hơn, ngoại trừ những người được sắp xếp xung quanh Thích Vy thì còn có những nha hoàn phục vụ Thích Cẩm Dương cùng với bốn nha hoàn xinh đẹp khác.
Thích Vy liếc mắt nhìn bọn họ, nhưng cũng không bảo bọn họ lui xuống như ngày hôm qua, ngược lại còn thay đổi thái độ cứng rắn tối hôm qua trước mặt người nào đó, thở dài ấm ức nói: “Vương gia, người không biết mấy năm nay ta đã vất vả như thế nào đâu, không dễ dàng gì mới nuôi lớn một đứa trẻ, Cẩm Dương phải sống trong khó khăn, nếm qua biết bao thứ bẩn thỉu mới có thể lớn được như vậy”.
Nàng còn chưa nói xong thì Thích Cẩm Dương bên cạnh đã lộ ra vẻ kinh hãi cùng chán ghét: “Mẫu thân! Người vậy mà lại cho con nếm qua những thứ bẩn thỉu! Sao người có thể bất cẩn như vậy chứ?”
Cơ Vấn Thiên nhướn mày.
Thích Vy tức giận trừng mắt nhìn cậu bé: “Câm miệng!” Làm loạn cái gì chứ?
Thích Cẩm Dương lè lưỡi, lầm bầm một tiếng, cắn đũa, vểnh tai tiếp tục nghe nàng lừa dối.
Thích Vy tiếp tục oán trách: “Vương gia, người không nuôi con nên không biết, tuổi càng nhỏ càng không dễ chăm sóc”.
Thích Cẩm Dương: “…” Người có thể tố khổ, nhưng có thể đừng bêu xấu con như vậy được không? Tuy đây là sự thật nhưng con không thích nghe cho lắm đâu.
“Hết đại tiện rồi lại tiểu tiện, ban đêm còn khóc không ngừng, lúc ốm đau lại càng phải cẩn thận chăm sóc, kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần…”
“Cô muốn cái gì?”, Cơ Vấn Thiên lên tiếng cắt ngang lời nói hùng hồn, thao thao bất tuyệt của nàng.
Thích Vy liếc hắn một cái, xem như ngươi biết điều, nàng liền dứt khoát hỏi: “Nếu như ta đã là nữ chủ nhân của vương phủ này thì có phải vương gia nên đem quyền quản gia trong phủ giao cho ta hay không?”
Đám nha hoàn đứng bên cạnh kinh ngạc há to mồm, hiển nhiên bọn họ không ngờ rằng vương phi vừa hồi phủ đã thẳng thừng đòi quyền quản gia vào ngày hôm sau. Trong số đó còn có nha hoàn trong ánh mắt giống như đang tính toán điều gì.
Cơ Vấn Thiên cũng có chút kinh ngạc, hắn không cho rằng vương phi mà hắn vài lần tiếp xúc này lại là người ham mê quyền lực, nghĩ đến một số chuyện hôm qua Cổ quản gia bẩm báo, hắn tựa hồ đã có chút hiểu ra.
“Được”, Cơ Vấn Thiên quả quyết gật đầu: “Ăn cơm xong thì cô cứ đi tìm Cổ quản gia lấy chìa khóa phòng thu chi cùng sổ sách, nếu còn có yêu cầu gì thì cô cũng có thể nói với ông ta”.