Chương 16: Tiểu chủ tử
Tất cả mọi người ở trong kinh đều biết chỉ cần là việc mà Dục vương Cơ Vấn Thiên đã hứa thì nhất định sẽ làm được, chưa từng có ngoại lệ.
Đáng tiếc Thích Vy không biết điều này, cho nên phản ứng của nàng rất chi là bình thường.
Muốn biết có thể làm được hay không thì còn phải xem sau này nữa.
Sau khi ăn xong, Cơ Vấn Thiên đi xử lý công việc, Thích Vy và Thích Cẩm Dương tiếp tục thu dọn hành lý, bận rộn đến tối mịt mới đếm xong hành lý mang theo.
Bận rộn cả một buổi chiều, toàn thân nàng đổ đầy mồ hôi, hạ nhân trong vương phủ giúp nàng chuẩn bị nước nóng, Thích Vy thoải mái tắm nước ấm, cảm thấy mình càng lúc càng tốt hơn.
Nghĩ đến chuyện sau này rời khỏi vương phủ thì ngay cả biệt tranh Ninh Thành nàng cũng không thể ở lại nữa, để không làm giảm chất lượng cuộc sống thì có lẽ nàng thật sự phải thuê thêm một ít người hầu hạ nàng và con trai mới được.
Ai bảo ở đây lại không có vòi hoa sen cho nàng tắm chứ!
Đến bữa tối, Cơ Vấn Thiên vẫn cùng bọn họ ăn cơm nhưng cũng không nói đến chuyện gì khiến Thích Vy không vui, bầu không khí khá hòa thuận, có thể thấy những món ăn được chuẩn bị đều là những món mà Thích Cẩm Dương thích, không hề có những món mà buổi trưa Thích Cẩm Dương không ăn.
Cẩn thận đến lạ.
Chỉ có điều ba người bọn họ không thân quen với nhau, tất nhiên giữa họ sẽ có phần cứng nhắc cùng khó xử, sau khi ăn xong, Thích Cẩm Dương liền chịu không nổi mà chạy mất, để lại Cơ Vấn Thiên và Thích Vy bốn mắt nhìn nhau không nói nên lời.
“……” Thật ngại quá.
Một lúc lâu sau Cơ Vấn Thiên mới lên tiếng trước: “Đi đường xa nhất định rất mệt mỏi, cô nghỉ ngơi sớm một chút, không cần chờ bản vương”
“Hả?” Sắc mặt Thích Vy cứng đờ, nàng cười nói: “Vương gia, nếu như ta nhớ không lầm thì hình như ngươi cũng có phòng riêng đúng không? Cho nên ta ngủ phòng của ta, cần gì phải chờ ngươi?”
Cơ Vấn Thiên ý vị thâm trường nói: “Nếu vương phi đã hồi phủ thì bản vương đương nhiên muốn ngủ cùng vương phi rồi”.
Thích Vy cau mày, ngươi nói ngủ cùng thì ta phải ngủ cùng sao? Ta đã đồng ý chưa?
Nhưng nghĩ đến chuyện gì đó, nàng lại đột nhiên nở nụ cười, ác ý nhìn hắn nói: “Vậy tối nay vương gia phải cẩn thận một chút. Đừng để ướt quần đó!”
Cơ Vấn Thiên bị nàng châm chích, trong lòng liền dâng lên một cảm giác kỳ lạ khó tả, cũng chưa biết được nàng có âm mưu gì cho nên hắn chỉ thản nhiên ừ một tiếng rồi quay đi như không có việc gì.
Nhìn bóng lưng của hắn rời đi, Thích Vy hừ lạnh một tiếng, sau đó lấy y phục chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ.
Thư phòng.
“Sao rồi?”, Cơ Vấn Thiên lật xem thư từ biên cảnh đưa tới, hỏi.
Cổ Tuyết Phong trầm ngâm một lúc rồi nói: “Vương phi dường như rất khác với những lời đồn đại trước đây ở kinh thành. Mặc dù buổi sáng trước khi vào phủ nàng dường như cố ý làm khó, nhưng nàng chưa bao giờ thực sự có ý định không buông tha cho người khác. Nàng là một người hiểu biết, còn tiểu điện hạ…”
Trên mặt Cổ Tuyết Phong lộ ra nụ cười yêu thương: “Mặc dù tiểu điện hạ luôn làm ra vẻ như một tiểu công tử hư hỏng, nhưng từ chi tiết vẫn có thể nhìn ra tiểu điện hạ là một đứa trẻ hiểu lễ nghĩa, có giáo dưỡng”.
Miệng cậu bé thì nói ông ta phải dắt mình đi xem phòng, hoặc phải trang bị thêm đồ đạc xa hoa trong phòng, nhưng khi nói chuyện, người đối diện sẽ nhận ra cậu bé thể hiện sự tôn trọng một cách tự nhiên; tốc độ đi bộ rõ ràng là cố ý phối hợp với một người lớn tuổi như ông ta; khi ra lệnh cho hạ nhân hỗ trợ thì thái độ của cậu bé cũng rất bình thường, cứ như thể tất cả đều được đặt ở vị trí bình đẳng, không có sự phân biệt cao thấp.
Điều này rất hiếm thấy ở con cái của các gia đình quyền quý.
Lý do khiến cậu bé cư xử xảo quyệt đơn giản chỉ vì muốn kêu oan cho bản thân và vương phi..
Vương phi có thể giáo dưỡng ra được một đứa trẻ như vậy, chứng tỏ phẩm chất của nàng không hề tệ một chút nào.
Cơ Vấn Thiên nghe vậy thì thần sắc khó lường, trầm mặc một lát mới nói: “Dặn dò xuống dưới, sau này Thích Cẩm Dương chính là tiểu chủ tử của Dục vương phủ, trưởng tử của bản vương, bất luận là kẻ nào cũng không được bất kính với nó, kẻ nào bất tuân thì ngươi cứ trực tiếp xử lý”.
Cổ Tuyết Phong nghiêm mặt nói: “Vâng!”
Về phần vương phi Thích Vy, Cơ Vấn Thiên cũng không có dặn dò cụ thể, chủ tử không lên tiếng, thân là quản gia tất nhiên không nên nhiều lời, nhưng có một chút…
Cổ Tuyết Phong do dự nói: “Còn có một chuyện…”
“Chuyện gì?”, Cơ Vấn Thiên khó hiểu nhìn ông ta.
Vẻ mặt Cổ Tuyết Phong có chút khó xử: “Buổi chiều khi hạ nhân giúp vương phi thu dọn hành lý, bọn họ vô tình nhìn thấy vương phi hình như có… sở thích đặc biệt, sưu tầm mấy thứ trông rất đáng sợ, nghe nói là mô hình gì đó”.
Mô hình? Cơ Vấn Thiên tỏ vẻ không hiểu, cũng không cảm thấy đây là chuyện gì đáng nói.
“Nàng muốn sưu tầm cái gì thì tùy nàng đi, nếu không ảnh hưởng đến vương phủ thì không cần lo lắng”.
Đáng tiếc Thích Vy không biết điều này, cho nên phản ứng của nàng rất chi là bình thường.
Muốn biết có thể làm được hay không thì còn phải xem sau này nữa.
Sau khi ăn xong, Cơ Vấn Thiên đi xử lý công việc, Thích Vy và Thích Cẩm Dương tiếp tục thu dọn hành lý, bận rộn đến tối mịt mới đếm xong hành lý mang theo.
Bận rộn cả một buổi chiều, toàn thân nàng đổ đầy mồ hôi, hạ nhân trong vương phủ giúp nàng chuẩn bị nước nóng, Thích Vy thoải mái tắm nước ấm, cảm thấy mình càng lúc càng tốt hơn.
Nghĩ đến chuyện sau này rời khỏi vương phủ thì ngay cả biệt tranh Ninh Thành nàng cũng không thể ở lại nữa, để không làm giảm chất lượng cuộc sống thì có lẽ nàng thật sự phải thuê thêm một ít người hầu hạ nàng và con trai mới được.
Ai bảo ở đây lại không có vòi hoa sen cho nàng tắm chứ!
Đến bữa tối, Cơ Vấn Thiên vẫn cùng bọn họ ăn cơm nhưng cũng không nói đến chuyện gì khiến Thích Vy không vui, bầu không khí khá hòa thuận, có thể thấy những món ăn được chuẩn bị đều là những món mà Thích Cẩm Dương thích, không hề có những món mà buổi trưa Thích Cẩm Dương không ăn.
Cẩn thận đến lạ.
Chỉ có điều ba người bọn họ không thân quen với nhau, tất nhiên giữa họ sẽ có phần cứng nhắc cùng khó xử, sau khi ăn xong, Thích Cẩm Dương liền chịu không nổi mà chạy mất, để lại Cơ Vấn Thiên và Thích Vy bốn mắt nhìn nhau không nói nên lời.
“……” Thật ngại quá.
Một lúc lâu sau Cơ Vấn Thiên mới lên tiếng trước: “Đi đường xa nhất định rất mệt mỏi, cô nghỉ ngơi sớm một chút, không cần chờ bản vương”
“Hả?” Sắc mặt Thích Vy cứng đờ, nàng cười nói: “Vương gia, nếu như ta nhớ không lầm thì hình như ngươi cũng có phòng riêng đúng không? Cho nên ta ngủ phòng của ta, cần gì phải chờ ngươi?”
Cơ Vấn Thiên ý vị thâm trường nói: “Nếu vương phi đã hồi phủ thì bản vương đương nhiên muốn ngủ cùng vương phi rồi”.
Thích Vy cau mày, ngươi nói ngủ cùng thì ta phải ngủ cùng sao? Ta đã đồng ý chưa?
Nhưng nghĩ đến chuyện gì đó, nàng lại đột nhiên nở nụ cười, ác ý nhìn hắn nói: “Vậy tối nay vương gia phải cẩn thận một chút. Đừng để ướt quần đó!”
Cơ Vấn Thiên bị nàng châm chích, trong lòng liền dâng lên một cảm giác kỳ lạ khó tả, cũng chưa biết được nàng có âm mưu gì cho nên hắn chỉ thản nhiên ừ một tiếng rồi quay đi như không có việc gì.
Nhìn bóng lưng của hắn rời đi, Thích Vy hừ lạnh một tiếng, sau đó lấy y phục chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ.
Thư phòng.
“Sao rồi?”, Cơ Vấn Thiên lật xem thư từ biên cảnh đưa tới, hỏi.
Cổ Tuyết Phong trầm ngâm một lúc rồi nói: “Vương phi dường như rất khác với những lời đồn đại trước đây ở kinh thành. Mặc dù buổi sáng trước khi vào phủ nàng dường như cố ý làm khó, nhưng nàng chưa bao giờ thực sự có ý định không buông tha cho người khác. Nàng là một người hiểu biết, còn tiểu điện hạ…”
Trên mặt Cổ Tuyết Phong lộ ra nụ cười yêu thương: “Mặc dù tiểu điện hạ luôn làm ra vẻ như một tiểu công tử hư hỏng, nhưng từ chi tiết vẫn có thể nhìn ra tiểu điện hạ là một đứa trẻ hiểu lễ nghĩa, có giáo dưỡng”.
Miệng cậu bé thì nói ông ta phải dắt mình đi xem phòng, hoặc phải trang bị thêm đồ đạc xa hoa trong phòng, nhưng khi nói chuyện, người đối diện sẽ nhận ra cậu bé thể hiện sự tôn trọng một cách tự nhiên; tốc độ đi bộ rõ ràng là cố ý phối hợp với một người lớn tuổi như ông ta; khi ra lệnh cho hạ nhân hỗ trợ thì thái độ của cậu bé cũng rất bình thường, cứ như thể tất cả đều được đặt ở vị trí bình đẳng, không có sự phân biệt cao thấp.
Điều này rất hiếm thấy ở con cái của các gia đình quyền quý.
Lý do khiến cậu bé cư xử xảo quyệt đơn giản chỉ vì muốn kêu oan cho bản thân và vương phi..
Vương phi có thể giáo dưỡng ra được một đứa trẻ như vậy, chứng tỏ phẩm chất của nàng không hề tệ một chút nào.
Cơ Vấn Thiên nghe vậy thì thần sắc khó lường, trầm mặc một lát mới nói: “Dặn dò xuống dưới, sau này Thích Cẩm Dương chính là tiểu chủ tử của Dục vương phủ, trưởng tử của bản vương, bất luận là kẻ nào cũng không được bất kính với nó, kẻ nào bất tuân thì ngươi cứ trực tiếp xử lý”.
Cổ Tuyết Phong nghiêm mặt nói: “Vâng!”
Về phần vương phi Thích Vy, Cơ Vấn Thiên cũng không có dặn dò cụ thể, chủ tử không lên tiếng, thân là quản gia tất nhiên không nên nhiều lời, nhưng có một chút…
Cổ Tuyết Phong do dự nói: “Còn có một chuyện…”
“Chuyện gì?”, Cơ Vấn Thiên khó hiểu nhìn ông ta.
Vẻ mặt Cổ Tuyết Phong có chút khó xử: “Buổi chiều khi hạ nhân giúp vương phi thu dọn hành lý, bọn họ vô tình nhìn thấy vương phi hình như có… sở thích đặc biệt, sưu tầm mấy thứ trông rất đáng sợ, nghe nói là mô hình gì đó”.
Mô hình? Cơ Vấn Thiên tỏ vẻ không hiểu, cũng không cảm thấy đây là chuyện gì đáng nói.
“Nàng muốn sưu tầm cái gì thì tùy nàng đi, nếu không ảnh hưởng đến vương phủ thì không cần lo lắng”.