Chương 10: Phá cửa!
Tô phu nhân ở bên cạnh cau mày nói: “Lão gia, ông nói xem tại sao Dục vương gia lại đột nhiên sai người đưa vị tiểu thư Thích gia kia trở lại? Ta vốn còn nghĩ, nhiều năm như vậy chẳng ai quan tâm, thì Chỉ nhi nhà chúng ta có hy vọng rất lớn, ông cũng không phải là không biết tâm tư của nó, nhưng khi vương phi quay lại thì…”
Lỡ như nàng khiến cho lòng vương gia dao động thì Chỉ nhi của bà ta phải làm sao?
Tô Hoán Chi không nói lời nào.
Năm năm trước, việc Dục vương đuổi vương phi đi vào ngày thứ hai thành hôn không chỉ là một cái tát vào mặt Hộ bộ thượng thư phủ mà còn là một cái tát vào mặt thái hậu, người chỉ định hôn sự. Lần này Dục vương đưa vương phi trở về, không biết tiếp theo ở kinh thành sẽ còn xảy ra chuyện gì?
Tất nhiên, ông ta biết rõ ràng tâm tư của con gái nhà mình đối với Dục vương, nhưng lúc này đâu phải là lúc để nói đến chuyện nhi nữ thường tình.
Trấn quốc tướng quân phủ.
Phó lão tướng đã về hưu ở nhà nghe hạ nhân hồi báo thì không khỏi trừng mắt nói: “Ngươi nói Dục vương phi đã sinh cho Dục vương một đứa con sao? Đứa trẻ đã được năm tuổi rồi? Chuyện này…”
Con dâu lớn nhà họ Phó cũng nghẹn họng nhìn trân trối, tin tức của tiểu nha đầu Thích gia kia sao có thể kín kẽ như thế, đến mức đã năm năm rồi mà ngay cả tin phong thanh cũng không có? Nàng đã làm cách nào vậy?
Hiển nhiên, tin tức của tướng quân phủ đã nhanh hơn tin tức của Thường Thắng Bá phủ cùng Thích gia, ngay cả sự tồn tại của Thích Cẩm Dương cũng đã được xác định.
Nàng ta vốn còn đoán, lần này cho dù nha đầu Thích gia trở về kinh thì cũng không được phu quân nhìn tới, hơn nữa chủ mẫu Thích gia lại là kế mẫu của nàng, quan hệ khó nói, cuộc sống sau này sợ rằng sẽ không dễ dàng. Nhưng bây giờ nàng đã có con trai bên cạnh thì lại là một câu chuyện khác!
Nàng ta thậm chí còn có thể tưởng tượng ra được cảnh kinh hoàng của những nhà quyền quý trong kinh sau khi biết được tin tức chấn động này.
Còn có Tĩnh An Hầu phủ, Định Nguyên Hầu phủ, Trưởng Công Chúa phủ cùng rất nhiều phủ đệ của triều thần đều biết tin Dục vương phi sắp hồi kinh, trong số này có một số người thạo tin đã biết về sự tồn tại của Thích Cẩm Dương, nhưng nhiều người vẫn chưa hay biết gì.
Chỉ có điều mọi người đều có chung một suy nghĩ, chính là kinh đô vốn yên ắng bấy lâu nay sắp náo nhiệt hẳn lên rồi!
Ba ngày sau, tại Dục Vương phủ ở kinh thành.
Một đoàn xe ngựa hùng tráng chậm rãi dừng trước cửa vương phủ, rất nhiều thám thính của các phủ đệ đều há hốc mồm khi nhìn thấy hơn 10 xe ngựa lớn chở đầy hành lý nối đuôi phía sau.
Vị Dục vương phi này hồi phủ có phải là phô trương quá rồi hay không? Chỉ tính riêng hành lý thôi đã nhiều như vậy, chẳng lẽ nàng không phải là người không được vương phủ coi trọng như bọn họ tưởng tượng sao?
Khi hai mẹ con bước ra khỏi một trong những chiếc xe ngựa, lúc đám thám thính nhìn thấy rõ ràng đứa trẻ thì đều kích động đến mức suýt nhảy ra ngoài.
Dục vương phi Thích Vy thật sự đã sinh cho Dục vương một đứa con!
Dục vương đã có người nối dõi!
Bọn họ dường như đã nhìn thấy gương mặt nhỏ giống hệt Dục vương kia sắp thổi một trận cuồng phong lớn vào kinh thành!
Lúc này đám thám thính đều khẩn trương, nóng lòng chờ xem diễn biến tiếp theo, cho nên liền vội vàng chạy về báo tin tức chấn động này để lãnh thưởng.
Cùng lúc đó, Thích Vy và Thích Cẩm Dương nắm tay nhau đứng ở cửa vương phủ, ngẩng đầu nhìn tấm bảng lớn đầy khí thế của Dục Vương phủ, nét mặt không biểu hiện thái độ gì rõ ràng.
Những người khác hộ tống bọn họ hồi phủ đều yên lặng đứng ở phía sau bọn họ, đồng thời còn muốn xem vị vương phi này tiếp theo sẽ làm như thế nào.
Lẽ ra trong vương phủ phải nhận được tin tức hôm nay bọn họ trở về, nhưng khi mọi người về đến cửa lại không có người ra đón, bọn họ cũng cảm thấy xấu hổ thay cho vương phi.
Kỳ thật bọn họ đã sớm phái người trở về bẩm báo cho vương gia biết chuyển của tiểu chủ tử, nhưng vương gia dường như ngay cả tiểu chủ tử cũng không thèm đếm xỉa đến. Thế nên bọn họ cũng đành bất lực.
Một lát sau, dường như trong lòng hai mẹ con đã cảm khái đủ, sau khi trải qua một số biến đổi tâm lý mà chỉ mình họ biết, Thích Vy âm thầm nháy mắt với Nam Tinh, nha hoàn cùng cô đến từ biệt trang. Nàng ta hiểu ý, liền đi đến trước cửa lớn vương phủ vận khí. Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của đội hộ tống, nàng ta liền tung một cước đá vào cửa lớn vương phủ.
Mọi người: “Sợ khiếp vía!”
Lỡ như nàng khiến cho lòng vương gia dao động thì Chỉ nhi của bà ta phải làm sao?
Tô Hoán Chi không nói lời nào.
Năm năm trước, việc Dục vương đuổi vương phi đi vào ngày thứ hai thành hôn không chỉ là một cái tát vào mặt Hộ bộ thượng thư phủ mà còn là một cái tát vào mặt thái hậu, người chỉ định hôn sự. Lần này Dục vương đưa vương phi trở về, không biết tiếp theo ở kinh thành sẽ còn xảy ra chuyện gì?
Tất nhiên, ông ta biết rõ ràng tâm tư của con gái nhà mình đối với Dục vương, nhưng lúc này đâu phải là lúc để nói đến chuyện nhi nữ thường tình.
Trấn quốc tướng quân phủ.
Phó lão tướng đã về hưu ở nhà nghe hạ nhân hồi báo thì không khỏi trừng mắt nói: “Ngươi nói Dục vương phi đã sinh cho Dục vương một đứa con sao? Đứa trẻ đã được năm tuổi rồi? Chuyện này…”
Con dâu lớn nhà họ Phó cũng nghẹn họng nhìn trân trối, tin tức của tiểu nha đầu Thích gia kia sao có thể kín kẽ như thế, đến mức đã năm năm rồi mà ngay cả tin phong thanh cũng không có? Nàng đã làm cách nào vậy?
Hiển nhiên, tin tức của tướng quân phủ đã nhanh hơn tin tức của Thường Thắng Bá phủ cùng Thích gia, ngay cả sự tồn tại của Thích Cẩm Dương cũng đã được xác định.
Nàng ta vốn còn đoán, lần này cho dù nha đầu Thích gia trở về kinh thì cũng không được phu quân nhìn tới, hơn nữa chủ mẫu Thích gia lại là kế mẫu của nàng, quan hệ khó nói, cuộc sống sau này sợ rằng sẽ không dễ dàng. Nhưng bây giờ nàng đã có con trai bên cạnh thì lại là một câu chuyện khác!
Nàng ta thậm chí còn có thể tưởng tượng ra được cảnh kinh hoàng của những nhà quyền quý trong kinh sau khi biết được tin tức chấn động này.
Còn có Tĩnh An Hầu phủ, Định Nguyên Hầu phủ, Trưởng Công Chúa phủ cùng rất nhiều phủ đệ của triều thần đều biết tin Dục vương phi sắp hồi kinh, trong số này có một số người thạo tin đã biết về sự tồn tại của Thích Cẩm Dương, nhưng nhiều người vẫn chưa hay biết gì.
Chỉ có điều mọi người đều có chung một suy nghĩ, chính là kinh đô vốn yên ắng bấy lâu nay sắp náo nhiệt hẳn lên rồi!
Ba ngày sau, tại Dục Vương phủ ở kinh thành.
Một đoàn xe ngựa hùng tráng chậm rãi dừng trước cửa vương phủ, rất nhiều thám thính của các phủ đệ đều há hốc mồm khi nhìn thấy hơn 10 xe ngựa lớn chở đầy hành lý nối đuôi phía sau.
Vị Dục vương phi này hồi phủ có phải là phô trương quá rồi hay không? Chỉ tính riêng hành lý thôi đã nhiều như vậy, chẳng lẽ nàng không phải là người không được vương phủ coi trọng như bọn họ tưởng tượng sao?
Khi hai mẹ con bước ra khỏi một trong những chiếc xe ngựa, lúc đám thám thính nhìn thấy rõ ràng đứa trẻ thì đều kích động đến mức suýt nhảy ra ngoài.
Dục vương phi Thích Vy thật sự đã sinh cho Dục vương một đứa con!
Dục vương đã có người nối dõi!
Bọn họ dường như đã nhìn thấy gương mặt nhỏ giống hệt Dục vương kia sắp thổi một trận cuồng phong lớn vào kinh thành!
Lúc này đám thám thính đều khẩn trương, nóng lòng chờ xem diễn biến tiếp theo, cho nên liền vội vàng chạy về báo tin tức chấn động này để lãnh thưởng.
Cùng lúc đó, Thích Vy và Thích Cẩm Dương nắm tay nhau đứng ở cửa vương phủ, ngẩng đầu nhìn tấm bảng lớn đầy khí thế của Dục Vương phủ, nét mặt không biểu hiện thái độ gì rõ ràng.
Những người khác hộ tống bọn họ hồi phủ đều yên lặng đứng ở phía sau bọn họ, đồng thời còn muốn xem vị vương phi này tiếp theo sẽ làm như thế nào.
Lẽ ra trong vương phủ phải nhận được tin tức hôm nay bọn họ trở về, nhưng khi mọi người về đến cửa lại không có người ra đón, bọn họ cũng cảm thấy xấu hổ thay cho vương phi.
Kỳ thật bọn họ đã sớm phái người trở về bẩm báo cho vương gia biết chuyển của tiểu chủ tử, nhưng vương gia dường như ngay cả tiểu chủ tử cũng không thèm đếm xỉa đến. Thế nên bọn họ cũng đành bất lực.
Một lát sau, dường như trong lòng hai mẹ con đã cảm khái đủ, sau khi trải qua một số biến đổi tâm lý mà chỉ mình họ biết, Thích Vy âm thầm nháy mắt với Nam Tinh, nha hoàn cùng cô đến từ biệt trang. Nàng ta hiểu ý, liền đi đến trước cửa lớn vương phủ vận khí. Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của đội hộ tống, nàng ta liền tung một cước đá vào cửa lớn vương phủ.
Mọi người: “Sợ khiếp vía!”