Chương 29: Ẩn tình của Tử Y
Trên đường ngồi xe ngựa trở về, Hàn Mộ Tuyết nhắm mắt dưỡng thần. Nhớ lại lời Lâm Viễn Chinh nói, có lẽ chính ông ta đã nhiều lần cho người điều tra khúc mắc về Quân Dụ Hiên, rất tiếc kết quả thu lại không như mong muốn, suýt nữa còn bị phát hiện.
Bởi vì qua vụ việc đó, tất cả cho thấy, người bao che ngoài hoàng đế ra thì chẳng còn ai khác. Nhận ra vấn đề, nên ông chẳng dám cho người tiếp tục điều tra, sợ rằng chọc giận long nhan.
Vừa rồi không phải nàng ngu ngốc cố ý ra uy trước mặt Lâm Viễn Chinh, mà nàng có ý đồ khác.
Nếu như Hàn gia không bị cuốn vào cuộc chiến ngầm tranh quyền lực, nàng chắc chắn sẽ an phận, lặng lẽ làm một tam tiểu thư phế vật như lời đồn. Chỉ tiếc, cuộc thi tuyển kia, Hàn Mộ Liên trở thành thái tử phi, dù muốn dù không, Hàn gia cũng đã cùng một thuyền với thái tử.
Lại nói Lâm Viễn Chinh vô tình thấy nàng cùng Quân Dụ Hiên 'thân mật' nên ông ta ngoài sáng trong tối cố dò ý, nàng cũng chỉ lấp lửng nữa vời cho ông ta tự suy diễn. Người già ấy mà, trải qua càng nhiều thăng trầm, tâm càng lo được lo mất.
Thêm nữa, khi nàng thị uy, ông ta sẽ nghĩ sau lưng nàng, quả thật có chỗ dựa, mà nàng không phải quả hồng mềm cho người nắn bóp, ít ra, ông ta sẽ không dám liều lĩnh cho người điều tra phía nàng, sợ rằng chưa tra được gì đã bị Tần vương nắm thóp.
"Tuyết nhi, ông ngoại có làm khó dể con không? Nói nương nghe." Thấy nữ nhi từ lúc lên xe cũng không nói gì, khiến Lâm thị một trận lo lắng, cuối cùng không nhịn được nên hỏi.
"Nương không cần lo lắng, ông ấy chỉ hỏi vài vấn đề nhỏ nhặt thôi, với lại, người không tin tưởng nữ nhi sao?" Hàn Mộ Tuyết mở mắt, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Lâm thị.
"Chỉ là hiện tại con mới mười hai tuổi, bọn họ.." Nói được một nữa, Lâm thị liền im lặng. Bảy năm qua mặc dù từng nghe người khác nói nữ nhi bà lợi hại thế nào, thần thánh ra sao, nhưng đó chỉ là lời miêu tả của người khác, bà chưa từng chứng kiến bao giờ, nên trong tâm thức bà, Hàn Mộ Tuyết cũng chỉ là một đứa nhỏ mười hai tuổi, lại quên mất mọi thứ đang có được, điều từ chính nàng tạo nên.
"Thôi được rồi, nương không nhiều lời nữa, Tuyết nhi của nương là lợi hại nhất được chưa?" Thấy nụ cười trên môi Hàn Mộ Tuyết dần sâu, Lâm thị thở dài đầu hàng, luống cuống. Thật là, mọi thứ nữ nhi đã tính toán ổn thõa, bà hốt hoảng thế này làm mất phong độ quá.
Hàn Mộ Tuyết trở về trạng thái kéo nhẹ khoé môi, bàn tay mảnh mai trắng noãn đưa lên gạt tấm mành che cửa sổ của xe, thấy phía trước là Hoàng Tiêu Lâu, lại có bóng dáng màu vàng nhạt đi tới đi lui trước cửa, suy nghĩ một chút, nàng buông tay bảo "Dừng xe".
"Tiểu thư người muốn vào lâu?" Thanh Âm cho xe dừng lại, kéo nhẹ tấm chắn cửa có ý hỏi Hàn Mộ Tuyết, bởi vì trước mặt nàng chính là Hoàng Tiêu Lâu, mà nàng cũng phát hiện ra, Hàn Mộ Mai bộ dạng khó xử đi tới đi lui.
"Để Phong Diễm đánh xe đưa nương trở về, hai ngươi theo ta có chút việc." Vốn Hàn Mộ Tuyết chỉ cần mỗi Tử Y đi theo mình, nhưng nghĩ lại cần Thanh Âm hỗ trợ một vài việc, nên đành để mỗi Phong Diễm đưa Lâm thị trở về.
"Dạ." Thanh Âm cùng Tử Y nhanh chóng phi thân rời chỗ ngồi, lấy bục để Hàn Mộ Tuyết dể dàng bước xuống. Phong Diễm ngồi phía sau xe cũng nhận được lệnh tức tốc ra phía trước chờ đợi.
"Nương, con có việc, người cùng Phong Diễm trở về trước." Hàn Mộ Tuyết nhìn Lâm thị nói, sau khi thấy bà gật đầu, nàng đứng dậy cúi người bước ra, đi xuống. Lại nhìn Phong Diễm một bên nói "Đưa nương trở về, cẩn thận một chút."
Phong Diễm chấp tay nhận lệnh, sau đó đến chỗ Thanh Âm vừa nhảy xuống, nhún người tọa vào chỗ ngồi, đánh ngựa cho xe chạy đi.
Nhìn xe ngựa rời đi, Hàn Mộ Tuyết lại nhìn Hàn Mộ Mai, hàng mi hạ xuống suy nghĩ. Nàng nâng mi lên, dẫn đầu nhóm ba người đi về hướng đó.
"Tam muội, sao ngươi lại đến đây?" Hàn Mộ Mai đang thất thần suy nghĩ, lại thấy có bóng người trước mặt, nên ngẩn đầu nhìn. Thấy là Hàn Mộ Tuyết, không suy nghĩ nhiều liền mở miệng hỏi.
"Trên đường từ Hầu phủ trở về, thấy nhị tỉ nên đến chào hỏi một tiếng. Còn tỉ, sao đứng ở đây thất thần đi tới đi lui vậy?" Hàn Mộ Tuyết cười nhàn nhạt hỏi. Khi nàng ra ngoài, có thói quen che mặt, sau này hành sự dể dàng hơn.
"Thật ra, lần trước nghe muội nói có quen biết vị tỉ tỉ chủ quán Hoàng Tiêu Lâu, nên hôm nay ta cố ý đến đây, biết đâu may mắn quen biết được người nọ, sau đó thực hiện lời hứa với muội. Chứ thực ra ta không có nhiều bạc lắm." Hàn Mộ Mai vừa nói vừa cúi nhẹ đầu, hai tay chấp lại để trước bụng, hai ngón tai cái xoay nhẹ xoắn vòng nhau. Ánh mắt lâu lâu lén nhìn Thanh Âm và Tử Y.
Từ sau khi tham gia buổi sinh thần của Lam Hiểu, thì Hàn Mộ Mai đối với Hàn Mộ Tuyết không còn sự chán ghét, thay vào đó tâm tư nàng có chút biến đổi. Mở miệng, ngậm miệng điều là tam muội, chuyện quá khứ chẳng mảy may nhớ chút nào.
Hàn Mộ Tuyết ngẩn ra, hiểu được vấn đề, trên môi âm thầm kéo dài thêm một chút. Thật là một cô nương ngây thơ. Nàng viện một lý do như vậy, mà Hàn Mộ Mai lại tin là thật? Nếu đổi lại là người khác sẽ cho là nàng nói đùa.
"Hôm nay để ta chiêu đãi tỉ một bữa, sẵn dịp giới thiệu vị tỉ tỉ kia cho tỉ làm quen được không?" Hàn Mộ Tuyết vừa hay đang muốn vào lâu, vì nhìn thấy Hàn Mộ Mai nên liền nghĩ đem nhị tỉ mình làm lá chắn, vào đó cũng không bị người khác chú ý nhiều.
"Thật không?" Hưng phấn nói, lại phát hiện mình hơi lỗ mãng, Hàn Mộ Mai che miệng, điều khiển giọng của mình nhỏ lại rồi tiếp tục nói "Nhưng ta hứa là sẽ khao muội, giờ để muội khao, muội có trách ta thất hứa hay không?".
"Không sao, chúng ta là tỉ muội." Vì muốn lời nói của mình thuyết phục hơn, nên Hàn Mộ Tuyết lấy đại một lý do nào đó đơn giản, nhưng không biết câu nói đơn giản thế nhưng sau này giúp nàng được rất nhiều việc.
"Ừm, hảo. Thật tốt." Hàn Mộ Mai chợt tỉnh, khí khái nói tốt tốt, sau đó vui vui vẻ vẻ cùng Hàn Mộ Tuyết đi vào Hoàng Tiêu Lâu.
Hàn Mộ Tuyết một bên đi song song với Hàn Mộ Mai, một bên âm thầm truyền âm nói với Thanh Âm 'Bảo Trần tỉ thu dọn một phòng lầu hai là được, một lát sau nhờ tỉ ấy đến tiếp chuyện.'
"Dạ" Thanh Âm cũng dùng truyền âm trả lời, sau khi vào Hoàng Tiêu Lâu, nàng lặng rẽ ra một hướng khác, nhanh chóng sắp xếp mọi việc tiểu thư đã giao. Đây chính là sự hỗ trợ của Thanh Âm mà Hàn Mộ Tuyết cần.
Tử Y phía sau thấy Thanh Âm rời đi, liền biết tiểu thư có chuyện giao phó. Ánh mắt liếc nhìn Hàn Mộ Mai phía trước trong lòng có một sự bất mãn lớn. Nàng từng nghe Lâm thị kể tiểu thư nhà nàng bị mẫu tử Hàn Mộ Mai đối xử ra sao, lúc đó nàng thề, nhất định sẽ để bọn họ trả giá.
Nhưng rất tiếc, chỉ mới cho tên Hàn Minh Diên thử độc, cái nàng muốn chính là cho trên dưởi cả Hàn phủ nếm mùi khổ sở mới hài lòng. Chỉ là tiểu thư không cho phép. Lại híp mắt nhìn Hàn Mộ Mai, tốt nhất đừng làm tiểu thư mất hứng, nếu không kẻ tiếp theo thử độc chính là nha đầu nhị tiểu thư này.
Mặt dù đang sóng vai đi cùng Hàn Mộ Mai, nhưng Hàn Mộ Tuyết bất động thanh sắc đuôi mắt liếc về sau, thấy biểu tình lạnh lẽo của Tử Y, liền đoán ra, nha đầu này rất không vừa mắt Hàn Mộ Mai.
Hàn Mộ Tuyết buông mi hồi tưởng.
Đừng nhìn Tử Y vẻ ngoài xinh đẹp ngây thơ, đôi mắt to tròn đáng yêu mà nghĩ nàng vô hại. So với Thanh Âm, Tử Y còn muốn nguy hiểm hơn.
Nghĩ đến cũng thực trùng hợp, bảy năm trước, Từ Khiêm nhận ủy thác của người đưa Hắc Thiết đến tay phụ thân Tử Y, chỉ là vật chưa đến tay, toàn bộ trên dưới toàn gia điều bị sát thủ giết hết, lúc đó Tử Y được mười tuổi, chỉ vì ham chơi trèo tường trốn ra ngoài, may mắn thoát chết.
Từ Khiêm đến nhưng đã chậm một bước, kiểm tra một lượt thấy tiểu cô nương vẫn còn hơi thở nên cứu, những người còn lại đem mai táng chôn cất.
Ngày hôm đó vì đã kích mà bị ngất đi, khi tỉnh lại, trong mắt Tử Y chỉ còn một màu lạnh lẽo. Phụ mẫu nàng, ca ca nàng, tất cả bọn họ điều nằm trong vũng máu. Trong một đêm, nàng như biến thành một cái xác còn thở.
Thấy Tử Y như vậy, Từ Khiêm cũng chẳng biết làm sao, hắn không thể mang theo nàng hành sự, đành hỏi ý tiểu chủ tử. Hàn Mộ Tuyết liếc nhìn Tử Y rồi bảo để nàng ta bên cạnh nàng.
Thời gian đầu, Tử Y không nói không cười, cả ngày chìm đắm trong đau khổ, một ngày kia Hàn Mộ Tuyết tìm đến nàng, không phải an ủi, mà là hạ độc nàng.
Nhìn thấy Tử Y đau đớn khổ sở, Hàn Mộ Tuyết một chút cũng chẳng hề tỏ ra thương tiếc, bởi vì nàng biết, đôi sự sự thương hại cũng có thể dể dàng giết chết ý chí của một người.
"Cảm thấy mùi vị thế nào?" Hàn Mộ Tuyết năm tuổi, lạnh lùng ngồi trên ghế nhìn Tử Y phục dưới nền đất. Độc này không khiến con người chết ngay lập tức, mà cảm giác đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần, nội thể như vạn tiễn xuyên tim, nội tạng như bị người cào xé moi ra, qua một canh giờ sức lực cạn kiệt mà chết đi.
"Ngươi, vì sao?" Tử Y đau đớn quằn quại nhìn Hàn Mộ Tuyết không thể nào tin được. Nha đầu này chỉ mới năm tuổi, tại sao muốn giết nàng? Còn ra tay độc ác như vậy chứ?
"Vì sao? Bởi vì ta cảm thấy đáng tiếc cho phụ mẫu ngươi." Hàn Mộ Tuyết lạnh mặt nói. Nàng tuy chỉ mới năm tuổi, nhưng lời nói cùng hành động, khiến kẻ khác không dám xem thường. Từ trên ghế đứng dậy, đi đến trước mặt Tử Y ngồi xuống tiếp tục nói.
"Bọn họ chết oan uổng, nữ nhi họ yêu thương nhất lại không thể báo thù cho họ, mà còn sống dở chết dở ở đây, vậy ngươi nói, ta có nên tiễn ngươi theo bọn họ để khỏi chướng mắt hay không?" Hàn Mộ Tuyết sắc mặt lạnh lẽo, âm thanh non nớt, nhưng rơi vào tai của Tử Y, lại như tiếng sấm nổ bên tai.
Tử Y ngẩn đầu nhìn tiểu oa nhi trước mặt. Lúc đầu trong mắt nàng là sự tức giận cùng thống hận, nhưng sau khi nghe những lời này, tâm nàng cực kỳ đau đớn, so với độc dược, còn muốn đau đớn hơn. Nàng nhắm mắt, đầu nằm sát xuống, nước mắt trào ra. Hàn Mộ Tuyết không nói gì, vì nàng biết, ranh giới giữa sự sống và cái chết, một ý niệm có thể thay đổi tất cả. Nàng đang chờ đợi sự thay đổi đó từ ý chí cùng nghị lực.
Chỉ trong giây lát, khi Tử Y ngẩng đầu, Hàn Mộ Tuyết liền biết, nàng nhìn không lầm người. Bộ dáng nhỏ nhắn đứng lên, lấy trong ngươi một viên thuốc, ném trước mặt Tử Y, lời nói lạnh nhạt lại vang lên.
"Ngươi có hai sự lựa chọn, một là trở thành đứa con bất hiếu, sau đó đi theo phụ mẫu ngươi bồi tội. Hai là cố gắng rèn luyện bản thân, sau đó tìm kẻ thù, cho bọn chúng nếm trãi cái gọi là sống không bằng chết, để an ủi vong linh của phụ mẫu ngươi. Ngươi tự chọn đi." Nói xong, Hàn Mộ Tuyết lạnh lùng quay người bước đi. Nàng chỉ giúp được đến đây, còn lại nàng ta phải tự mình lãnh ngộ.
Tử Y hơi ngốc đầu dậy, nhặt viên thuốc nắm chặt trong tay. Đúng vậy, nàng sẽ khiến tất cả bọn họ sống không bằng chết, hơn chính nàng bây giờ.
Hai ngày sau, Tử Y tìm đến Hàn Mộ Tuyết, thấy tiểu oa nhi chỉ mới năm tuổi, đôi mắt sáng lung linh, gương mặt non nớt vô cùng đáng yêu, mặc dù trên trán có mảnh vải trắng quấn, cũng không thể che đi ngũ quan hoàn mỹ, lớn lên nhất định trở thành mỹ nhân khuynh thành.
Thấy Tử Y, Hàn Mộ Tuyết liền cho tất cả tỳ nữ lui xuống.
"Chủ tử." Tử Y cung kính đến trước mặt Hàn Mộ Tuyết quỳ xuống. Trải qua việc trúng độc, nàng chẳng những không oán hận tiểu oa nhi, mà còn cảm kích cùng mang ơn. Chính chủ tử đã ném cho nàng sợi dây, cứu nàng ra khỏi đầm lầy tuyệt vọng, là điểm tựa duy nhất trong sự sống của nàng.
"Ngươi đã sẵn sàng nhận sự huấn luyện?" Biết Tử Y hoàn toàn thông suốt, Hàn Mộ Tuyết nói ra ý định của mình, nàng ta mười tuổi, rất hợp đưa đi huấn luyện. Chỉ là cần thêm chút thời gian, kế hoạch tài của nàng bước vào quỹ đạo, chính là lúc nàng cần bồi dưỡng nhân lực của mình.
Tử Y không nói gì, cung kính vái lạy Hàn Mộ Tuyết một cái.
"Từ nay ngươi được gọi là Tử Y, những chuyện trong quá khứ tạm thời gác qua một bên, ba tháng sau sẽ bắt đầu nhận huấn luyện đặc biệt." Hàn Mộ Tuyết nhìn Tử Y nói. Tạm thời phải thay tên đổi họ, vì nàng chưa có năng lực bảo vệ người khác, đành phải che giấu, sợ bọn sát thủ kia phát hiện lại kéo thêm nhiều phiền phức hơn.
Tử Y cũng hiểu được vấn đề. Từ đây tên họ thật của nàng không còn tồn tại, thay vào đó là một Tử Y sống để báo thù rửa hận, sống để báo đáp ơn sâu nghĩa nặng.
Thời gian nhẹ nhàng trôi qua hai tháng, trong hai tháng này Tử Y phát hiện, ấy vậy mà tiểu chủ tử nàng thần thông quản đại, biết chế tạo độc, giải dược, lợi hại hơn nữa chính là y thuật cao siêu. Thế nhưng tiểu chủ tử chỉ mới năm tuổi? Thật là ngoài sức tưởng tượng.
Trong khi chờ đợi ba tháng trôi qua để nhận huấn luyện, Tử Y có ý học chút y thuật, Hàn Mộ Tuyết nghĩ nghĩ rồi đồng ý truyền dạy cho nàng. Gần đến thời gian, bỗng nhiên tiểu chủ tử bạo bệnh, tất cả trên dưới vô cùng kinh sợ. Tử Y cũng không ngoại lệ, bởi vì chỉ nàng mới biết, chủ tử quan trọng trong ý niệm sống của nàng như thế nào.
Vì để giúp Hàn Mộ Tuyết, Tử Y đã tự mài mò chế tạo thuốc giúp chủ tử khoẻ lại. Cũng từ đó nàng quyết định không nhận sự huấn luyện, mà đem toàn bộ tinh lực cùng sức lực học y thuật.
Nói ra cũng là duyên số, mặc dù y thuật của Hàn Mộ Tuyết vô cùng tốt, nhưng lại ít khi sử dụng đến. Khi dạy cho Tử Y một, nàng đã chuyển hóa ra hai, chỉ trong bảy năm, có thể nói kỹ thuật dụng độc và y thuật đã đến mức lợi hại, chỉ thua kém Hàn Mộ Tuyết ở một vài điểm, ví dụ như sự từng trãi!
Hàn Mộ Tuyết thu hồi tâm tư, bảy năm qua mặc dù nàng cho người điều tra cũng không thể tra ra kẻ ra tay sát hại toàn gia của Tử Y, bởi vì không có bất kỳ manh mối nào, nên vẫn đi vào ngõ cụt.
Hiện tại!
Cả ba người vừa bước vào đài sảnh, từ xa, trưởng quỷ đã thấy bóng dáng Thanh Âm phía sau Hàn Mộ Tuyết, đoán ra ngay nhị vị tiểu thư này không thể xem thường, nên vô cùng cung kính niềm nở đón tiếp.
"Hoanh nghênh nhị vị tiểu thư, xin hỏi hai vị muốn dùng bữa tầng mấy ạ?" Mặc dù không biết thân phận hai nữ tử, nhưngThanh Âm là tổng quản các, chỉ có hắn cùng Trần nương biết thân phận nàng ấy. Nghe nói người đứng sau là vị Lâm công tử, mấy tháng trước đã xuất hiện một lần, đến nay cũng chưa lộ diện lần nữa.
"Ây da, thật là nhị vị cô nương khả ái, xin mời nhị vị lên lầu hai, chúng ta đã cho người chuẩn bị sẵn rồi. Trưởng quỷ, cho người đưa một vài món ăn đặt biệt lên phòng số năm." Trần nương không biết từ đâu chạy đến niềm nở đón tiếp. Vừa rồi Thanh Âm tổng các đến cho hay, nàng cứ tưởng Lâm công tử đến, nào ngờ là hai vị cô nương. Dù có nghi hoặc cũng không dám chậm trễ hay thất lễ. Người được Thanh Âm cung kính như vậy, chẳng phải đơn giản.
Lúc này Thanh Âm cũng vô thanh vô thức trở lại vị trí cũ. Tử Y liếc nhìn nàng một cái rồi bỉu môi. Biết tí võ công là hay lắm sao? Chẳng có chút nữ tính đáng yêu nào cả.
Cả nhóm người yên lặng đi lên lầu hai, dẫn đầu là Trần nương, sau là Hàn Mộ Tuyết, Hàn Mộ Mai, Tử Y, cuối cùng là Thanh Âm.