Chương 27: Động thủ ở Hầu phủ
Hoàn cảnh ở đại sảnh vươn cung bạt kiếm.
"Thật là đồ tiểu tiện nhân hỗn xược." Nhị cửu mẫu tức giận bước tới chỉ vào mặt Hàn Mộ Tuyết, trước giờ trên dưới hầu phủ chưa từng bị khinh bạt như vậy, kẻ đầu sỏ còn là một nữ nhi chưa thành niên, lại khiến trưởng bối các nàng một bụng tức giận. Tiếp theo liền quay sang đám nha hoàn lớn giọng quát. "Người đâu, mau bắt tiểu tiện nhân này lại, ta phải thay mặt Hàn gia dạy dỗ kẻ không biết trời cao đất rộng này."
Nghe vậy, Lâm thị cơ hồ tâm nôn nóng muốn đứng dậy can thiệp, nhưng chỉ nháy mắt, trong lòng biến chuyển. Từ khi vào đại sảnh an tọa cho đến lúc Hàn Mộ Tuyết phản kháng, bà chưa bao giờ có ý định ngăn cản hay lo lắng, bởi vì bà biết nữ nhi chính mình lợi hại thế nào. Nhưng đó là trong suy nghĩ, khi chính thức xung đột lòng cũng hơi bất an. Nhìn đến đôi mắt tự tin cùng sắc bén kia, cuối cùng Lâm thị cũng đành buông bỏ, ung dung cầm tách trà thưởng thức. Bất quá cắt đứt mối đoạn quan hệ này thôi, nữ nhi bà muốn nháo, bà sẽ là người ủng hộ trước tiên.
Bọn nô tỳ nhận lệnh đồng loạt bốn người cùng tiến lên. Hàn Mộ Tuyết thấy Lâm thị không quan tâm mà yên tĩnh nhấp trà, liền cảm thấy hài lòng. Mẫu thân vẫn giữ được sự bình tĩnh như vậy quả thật có tiến bộ, cùng lúc đó nàng cũng xoay người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mẫu thân cho đỡ mỏi chân.
Tuy nói chậm, nhưng tình tiết diễn ra vô cùng nhanh. Song song với việc bốn nha hoàn bước ra, Thanh Âm thi triển thân thủ bước đến chặn đường, không hề nương tay tát bốn cái, khiến cho cả bốn nha hoàn kia đồng loạt té văng ra xa ba thước.
"Ngươi, ngươi.." Đến phiên đại cửu mẫu tức giận, ngón tay hết chỉ Hàn Mộ Tuyết rồi đến Thanh Âm. Cuối cùng quay sang mắng bọn nha hoàn. "Thật là vô dụng, cút hết cho ta." Nói xong, liền quay sang cửa đại sảnh quát thật to. "Tống Trạch, kêu hết gia đinh vào đây. Ta muốn đánh chết ả tiện nhân này."
Chuyện náo động như vậy, hiển nhiên Ninh phu nhân không hề lên tiếng ngăn cản, xem ra bà ta cũng tức giận không kém bọn con dâu mình.
Lập tức sân trước đại sảnh trên dưới hơn hai mươi nam nhân khoẻ mạnh tay cầm gậy cùng đao, chỉ cần có lệnh là xong vào. Đứng đầu đúng là tên quản gia Tống Trạch. Thanh Âm gương mặt vẫn âm lãnh nghiêng sang nhìn một lượt, chân nhún nhẹ đã bay ra sân, bọn gia đinh lập tức bao vây nàng, chuẩn bị động thủ
Hàn Mộ Tuyết mí mắt cũng chưa liếc nhìn, chỉnh chỉnh lại góc váy, tay để trên bàn nâng cằm nhìn ba vị cửu mẫu, đôi môi nhẹ mở, giọng nói ngọt ngào như đang đàm luận. "Thanh Âm, không được để xảy ra án mạng, đặt biệt là Tống quản gia."
Hơi thở Thanh Âm nhuộm đầy sát khí, tay rút nhuyễn kiếm trong thắt lưng, khoé môi kéo nhẹ gợi lên sự khát máu. Tiểu thư nói, không được để bọn chúng chết, mà là.. sống không bằng chết.
Bên ngoài một trận hỗn độn, tiếng va chạm, tiếng cắt thịt da, tiếng la hét làm cho đám người cữu mẫu cùng Ninh phu nhân càng tái mặt, lòng đầy lo lắng bất an.
Vẫn là Ninh phu nhân từng trãi, cắn răng nhìn thì thấy vẻ điềm tĩnh của Hàn Mộ Tuyết liền muốn thổ huyết. Xem ra tiểu tiện nhân này ỷ sau lưng có chỗ dựa nên không xem ai ra gì. "Hàn Mộ Tuyết, ngươi không sợ chuyện này khiến trên dưới Hàn gia ngươi gặp phải tai ương hay sao?"
"Nhị phu nhân người sai rồi." Hàn Mộ Tuyết chỉnh lại tư thế, lưng ngồi thẳng dựa vào ghế, hai tay nghiêm chỉnh để lên đùi mình. Nhìn Ninh phu nhân đang chau mày khó hiểu, nên nàng tốt bụng nói rõ vấn đề "Chuyện này tốt nhất nháo càng lớn càng tốt. Lớn đến mức đến tai hoàng thượng, nếu đem mọi chuyện hôm nay nói rõ ngọn nguồn, Tuyết nhi tin chắc, Hàn phủ một chút cũng chẳng liên quan, ngược lại, phải xem hầu phủ giải thích thế nào thôi."
"Ngươi.. tiện nhân." Càng nghe về sau, Ninh phu nhân càng tức giận, nhưng hơn hết trong lòng bà vô cùng sợ hãi. Khi nãy nghe Hàn Mộ Tuyết nói không được để xảy ra án mạng, bà nghĩ rằng hù dọa một chút khiến ả ta lo sợ mà dừng tay, không ngờ bà lại đoán sai. Tâm tư tiểu tiện nhân này thật độc ác cùng nham hiểm, bà thế nào lại chọc phải mầm tai họa này.
Cùng lúc đó, một tiếng thét lớn vang lên, Hàn Mộ Tuyết nhạy bén dùng dư quang thi triển thủ pháp, bắn một viên thuốc cực nhỏ vào trong miệng quản gia Tống Trạch đang bị Thanh Âm dùng kiếm chém một đoạn trên đùi, vết thương sâu khiến hắn đau đớn mà quỳ xuống há miệng rống lớn.
Có lẽ tinh thần cùng mọi giác quanTống Trạch đang tập trung vào vết thương trên đùi, khi viên thuốc chạy vào cổ cũng chẳng cảm nhận được gì. Cùng lúc Thanh Âm dứt kiếm, đá tên gia đinh cuối cùng văng ra xa, rơi xuống chân hai thân ảnh vừa bước vào.
Lâm Ứng Mục nhìn một lượt khắp nơi đều là gia đinh trong phủ, trên người bị chi chít vết thương do nhuyễn kiếm gây ra, từng vết cắt rất sâu, dường như thấy được xương, đều đáng nói là vết thương nhiều, nhưng máu lại rất ít, thủ pháp này cao thâm vô cùng.
Suy nghĩ tạm dứt, Lâm Ứng Mục đá một thanh đao gần đó lên cầm lấy tấn công nữ tử đứng giữa sân, tay cầm nhuyễn kiếm đang nhìn hắn.
Lúc này trong đại sảnh tất cả mọi mọi người đều đứng lên, chỉ trừ Hàn Mộ Tuyết vẫn ngồi yên. Cuối cùng cũng đã về, món quà này không biết người ông ngoại của nàng có hài lòng không a?
Đứng một bên bất động thân ảnh, Lâm Viễn Chinh đôi mắt sắc bén đánh giá một lượt.
Ông là người từng theo gót tiên hoàng đánh trận, anh dũng thiện chiến, một thân võ tướng. Tuy tuổi ngũ tuần, nhưng thân thể vẫn còn khoẻ mạnh sáng suốt.
Trước khi bước vào ông đã nghe tiếng la hét cùng đánh nhau thì thần sắc trầm xuống, chẳng biết kẻ nào to gan lớn mật náo loạn hầu phủ ông. Khi trực diện nhìn tàn cuộc, lửa giận trong lòng tăng lên, nhưng trên mặt không có bất kỳ dấu vết nào, ngoại trừ vài phần biến hóa trong đôi mắt.
Lại cảm nhận trưởng tử kế bên động thủ, ông cũng không ngăn cản mà đứng một bên quan sát.
Nữ nhân kia khoảng mười bảy, mười tám tuổi, thân thủ vô cùng quỷ dị, mỗi chiêu xuất ra như muốn lấy mạng kẻ khác. Mặc dù Lâm Ứng Mục được ông truyền thụ rất tốt, mỗi chiêu điều mạnh mẽ cương quyết, thế nhưng lại bị chế trụ bởi nhuyễn kiếm âm nhu kia. Nếu kéo dài, người thiệt thòi lại là đại nhi tử mình.
Mâu quang Lâm Viễn Chinh nheo lại, mắt chuyển hướng đến đại sảnh nhìn một lượt đám nữ nhân. Lại thấy gương mặt quen thuộc khiến ấn đường ông co lại Lâm Sở Ninh?
Cùng lúc đón nhận cái nhìn của Lâm Viễn Chinh, Lâm Sở Ninh có hơi bất an, chân bước nhẹ về phía Hàn Mộ Tuyết ý định muốn bảo vệ. Nếu đối phương là một đám nữ nhân hầu phủ, bà thật chẳng để ý là bao. Nhưng hiện tại phụ thân cùng Lâm Ứng Mục trở về, hoàn cảnh liền khác biệt.
Nhận thấy sự thay đổi của Lâm thị, Hàn Mộ Tuyết biết bà đang lo lắng điều gì, liền nắm tay ngước nhìn. Cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay, Lâm thị cúi nhìn nữ nhi, từ sâu trong đôi mắt, bà thấy rõ ràng sự trấn định cùng tự tin của nàng, lòng bà dần dần bình tĩnh lại.
Theo hành động của Lâm thị, Lâm Viễn Chinh nhìn thấy thân ảnh của một tiểu nha đầu, đang nghiêng mặt về phía ông. Theo như Lâm Viễn Chinh đánh giá, sau khi ông xuất hiện, trên dưới hầu phủ ai nấy đều lo sợ đứng dậy, kể cả Lâm Sở Ninh, đại nữ nhi của ông cũng không ngoại lệ. Chỉ duy nhất một tiểu nha đầu, chẳng biết sống chết ngồi đó, lại còn an ủi kẻ khác, hay nói rằng nha đầu này không hề coi trọng sự xuất hiện của ông?
Lúc này, Ninh phu nhân cùng ba nhi tức vực lại tinh thần, thấy Lâm Ứng Mục đang đánh nhau với nữ tỳ bên cạnh Hàn Mộ Tuyết thì đồng loạt cùng nhau bước ra sân trước.
Bây giờ kẻ lo lắng nhất chính là Ninh phu nhân. Hôm qua bà cho người mang thiếp mời gửi đến Hàn phủ, ý muốn mẫu tử Lâm thị trở về nhà mẹ đẻ một chuyến. Tranh thủ lúc Lâm Viễn Chinh cùng ba nhi tử bà không có trong phủ, liền cùng ba nhi tức tính toán an bài, tranh thủ thời gian bọn họ chưa về thuyết phục hoặc giả uy hiếp Lâm Sở Ninh chấp nhận sự an bài của bà.
Nhưng cả buổi sáng chờ đợi, đến khi thấy mặt bọn họ thì cũng gần trưa. Cứ tưởng nhanh chóng nói rõ vấn đề, dù gì trước giờ bà nghĩ Lâm Sở Ninh dễ nói chuyện, ai ngờ tiểu tiện nhân Hàn Mộ Tuyết này tuổi còn nhỏ lại miệng mồm sắc bén, còn ả nha hoàn kia, thân thủ lợi hại khiến dự tính ban đầu không thể kiểm soát. Nếu để Lâm Viễn Chinh biết được mọi việc, e là bà gặp rắc rối rồi.
Thanh Âm càng đánh càng hăng, bởi vì rất lâu rồi nàng chưa từng đánh một trận thỏa thích như vậy. Mặc dù biết sự tồn tại của Lâm Viễn Chinh, nhưng tiểu thư không truyền âm, nàng càng thỏa sức đánh. Tiếc là..
Lâm Ứng Mục bị Thanh Âm đá vào vai bên phải lùi về sau ba bước mới trụ lại được. Trong lòng hắn thầm kinh hãi, từ khi nào kinh thành lại xuất hiện cao thủ giang hồ như vậy? Vừa rồi là nàng ta thủ hạ lưu tình, nếu không hắn chắc chắn tránh không được mũi kiếm xuyên tâm kia.
"Thanh Âm, không được vô lễ." Hàn Mộ Tuyết nhẹ nhàng nói. Gương mặt lúc này mới nhìn ra sân, khi chạm phải ánh mắt Lâm Viễn Chinh, một bên chân mày của nàng nhếch nhẹ rồi tiếp tục nói "Nếu đại cửu cửu bị thương, người không biết tưởng ta đến làm khách còn cố tình gây sự."
Khi Hàn Mộ Tuyết lên tiếng, Ninh nhị phu nhân cùng ba tức phụ của bà đồng loạt quay mặt vào nhìn nàng, khi nàng nói câu sau, thật khiến cho bốn người bọn họ vừa tức giận, vừa chửi rủa trong lòng. Nếu tiểu tiện nhân kia đã biết là đại cửu cửu ả, sao vẫn để nô tỳ của mình đánh hết bảy bảy bốn mươi chín hiệp rồi mới lên tiếng ngăn cản?
Cố tình gây sự? Đây chẳng phải đang mắng chửi hầu phủ bọn họ về đạo đãi khách sao? Thật là, mới tí tuổi đầu lại thành tinh như vậy, sau này còn ghê gớm cỡ nào đây? Coi như hôm nay là sai lầm của bọn họ khi bảo mẫu tử các nàng đến.
Bây giờ Lâm Viễn Chinh mới đối mặt cùng Hàn Mộ Tuyết. Ông từng trãi bao nhiêu năm, gặp qua vô số người, chỉ có tiểu nha đầu này, ông nhìn không thấu. Con người lúc nào cũng có sẵn một trăm lẻ tám ý niệm, nhưng trong đôi mắt kia, ông không hề thấy bất kỳ một ý niệm nào tồn tại, suy nghĩ này khiến cho lòng ông có chút hoảng hốt, lại không may bị Hàn Mộ Tuyết bắt được.
Cũng không thể trách được Lâm Viễn Chinh, nếu như hiện tại từ trong ra ngoài nàng là một nữ hài mười hai tuổi thì ông ta sẽ không bị hoảng loạn, rất tiếc trong cơ thể mười hai là linh hồn của một phụ nữ bốn mươi hai tuổi, còn là ở sát thủ hiện đại xuyên đến, còn có gì có thể làm khó nàng?
Sau khi lấy lại tinh thần, Lâm Viễn Chinh nhấc chân vào đại sảnh, Lâm Ứng Mục cũng cất bước theo.
Sau khi Lâm Viễn Chinh ngồi vào ghế chủ tọa, thì những người bên ngoài cũng lần lượt vào theo, từng người đứng theo đúng vị trí của mình, chỉ riêng Hàn Mộ Tuyết vẫn ngồi quan sát.
Ninh phu nhân cùng với ba nhi tức thấy Hàn Mộ Tuyết bất động thanh sắc, rất muốn mở miệng giáo huấn, nhưng vừa chạm đến ánh mắt Lâm Viễn Chinh, bọn họ tức thời đành nuốt hết những lời giáo huấn kia vào bụng.
"Thật là đồ tiểu tiện nhân hỗn xược." Nhị cửu mẫu tức giận bước tới chỉ vào mặt Hàn Mộ Tuyết, trước giờ trên dưới hầu phủ chưa từng bị khinh bạt như vậy, kẻ đầu sỏ còn là một nữ nhi chưa thành niên, lại khiến trưởng bối các nàng một bụng tức giận. Tiếp theo liền quay sang đám nha hoàn lớn giọng quát. "Người đâu, mau bắt tiểu tiện nhân này lại, ta phải thay mặt Hàn gia dạy dỗ kẻ không biết trời cao đất rộng này."
Nghe vậy, Lâm thị cơ hồ tâm nôn nóng muốn đứng dậy can thiệp, nhưng chỉ nháy mắt, trong lòng biến chuyển. Từ khi vào đại sảnh an tọa cho đến lúc Hàn Mộ Tuyết phản kháng, bà chưa bao giờ có ý định ngăn cản hay lo lắng, bởi vì bà biết nữ nhi chính mình lợi hại thế nào. Nhưng đó là trong suy nghĩ, khi chính thức xung đột lòng cũng hơi bất an. Nhìn đến đôi mắt tự tin cùng sắc bén kia, cuối cùng Lâm thị cũng đành buông bỏ, ung dung cầm tách trà thưởng thức. Bất quá cắt đứt mối đoạn quan hệ này thôi, nữ nhi bà muốn nháo, bà sẽ là người ủng hộ trước tiên.
Bọn nô tỳ nhận lệnh đồng loạt bốn người cùng tiến lên. Hàn Mộ Tuyết thấy Lâm thị không quan tâm mà yên tĩnh nhấp trà, liền cảm thấy hài lòng. Mẫu thân vẫn giữ được sự bình tĩnh như vậy quả thật có tiến bộ, cùng lúc đó nàng cũng xoay người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mẫu thân cho đỡ mỏi chân.
Tuy nói chậm, nhưng tình tiết diễn ra vô cùng nhanh. Song song với việc bốn nha hoàn bước ra, Thanh Âm thi triển thân thủ bước đến chặn đường, không hề nương tay tát bốn cái, khiến cho cả bốn nha hoàn kia đồng loạt té văng ra xa ba thước.
"Ngươi, ngươi.." Đến phiên đại cửu mẫu tức giận, ngón tay hết chỉ Hàn Mộ Tuyết rồi đến Thanh Âm. Cuối cùng quay sang mắng bọn nha hoàn. "Thật là vô dụng, cút hết cho ta." Nói xong, liền quay sang cửa đại sảnh quát thật to. "Tống Trạch, kêu hết gia đinh vào đây. Ta muốn đánh chết ả tiện nhân này."
Chuyện náo động như vậy, hiển nhiên Ninh phu nhân không hề lên tiếng ngăn cản, xem ra bà ta cũng tức giận không kém bọn con dâu mình.
Lập tức sân trước đại sảnh trên dưới hơn hai mươi nam nhân khoẻ mạnh tay cầm gậy cùng đao, chỉ cần có lệnh là xong vào. Đứng đầu đúng là tên quản gia Tống Trạch. Thanh Âm gương mặt vẫn âm lãnh nghiêng sang nhìn một lượt, chân nhún nhẹ đã bay ra sân, bọn gia đinh lập tức bao vây nàng, chuẩn bị động thủ
Hàn Mộ Tuyết mí mắt cũng chưa liếc nhìn, chỉnh chỉnh lại góc váy, tay để trên bàn nâng cằm nhìn ba vị cửu mẫu, đôi môi nhẹ mở, giọng nói ngọt ngào như đang đàm luận. "Thanh Âm, không được để xảy ra án mạng, đặt biệt là Tống quản gia."
Hơi thở Thanh Âm nhuộm đầy sát khí, tay rút nhuyễn kiếm trong thắt lưng, khoé môi kéo nhẹ gợi lên sự khát máu. Tiểu thư nói, không được để bọn chúng chết, mà là.. sống không bằng chết.
Bên ngoài một trận hỗn độn, tiếng va chạm, tiếng cắt thịt da, tiếng la hét làm cho đám người cữu mẫu cùng Ninh phu nhân càng tái mặt, lòng đầy lo lắng bất an.
Vẫn là Ninh phu nhân từng trãi, cắn răng nhìn thì thấy vẻ điềm tĩnh của Hàn Mộ Tuyết liền muốn thổ huyết. Xem ra tiểu tiện nhân này ỷ sau lưng có chỗ dựa nên không xem ai ra gì. "Hàn Mộ Tuyết, ngươi không sợ chuyện này khiến trên dưới Hàn gia ngươi gặp phải tai ương hay sao?"
"Nhị phu nhân người sai rồi." Hàn Mộ Tuyết chỉnh lại tư thế, lưng ngồi thẳng dựa vào ghế, hai tay nghiêm chỉnh để lên đùi mình. Nhìn Ninh phu nhân đang chau mày khó hiểu, nên nàng tốt bụng nói rõ vấn đề "Chuyện này tốt nhất nháo càng lớn càng tốt. Lớn đến mức đến tai hoàng thượng, nếu đem mọi chuyện hôm nay nói rõ ngọn nguồn, Tuyết nhi tin chắc, Hàn phủ một chút cũng chẳng liên quan, ngược lại, phải xem hầu phủ giải thích thế nào thôi."
"Ngươi.. tiện nhân." Càng nghe về sau, Ninh phu nhân càng tức giận, nhưng hơn hết trong lòng bà vô cùng sợ hãi. Khi nãy nghe Hàn Mộ Tuyết nói không được để xảy ra án mạng, bà nghĩ rằng hù dọa một chút khiến ả ta lo sợ mà dừng tay, không ngờ bà lại đoán sai. Tâm tư tiểu tiện nhân này thật độc ác cùng nham hiểm, bà thế nào lại chọc phải mầm tai họa này.
Cùng lúc đó, một tiếng thét lớn vang lên, Hàn Mộ Tuyết nhạy bén dùng dư quang thi triển thủ pháp, bắn một viên thuốc cực nhỏ vào trong miệng quản gia Tống Trạch đang bị Thanh Âm dùng kiếm chém một đoạn trên đùi, vết thương sâu khiến hắn đau đớn mà quỳ xuống há miệng rống lớn.
Có lẽ tinh thần cùng mọi giác quanTống Trạch đang tập trung vào vết thương trên đùi, khi viên thuốc chạy vào cổ cũng chẳng cảm nhận được gì. Cùng lúc Thanh Âm dứt kiếm, đá tên gia đinh cuối cùng văng ra xa, rơi xuống chân hai thân ảnh vừa bước vào.
Lâm Ứng Mục nhìn một lượt khắp nơi đều là gia đinh trong phủ, trên người bị chi chít vết thương do nhuyễn kiếm gây ra, từng vết cắt rất sâu, dường như thấy được xương, đều đáng nói là vết thương nhiều, nhưng máu lại rất ít, thủ pháp này cao thâm vô cùng.
Suy nghĩ tạm dứt, Lâm Ứng Mục đá một thanh đao gần đó lên cầm lấy tấn công nữ tử đứng giữa sân, tay cầm nhuyễn kiếm đang nhìn hắn.
Lúc này trong đại sảnh tất cả mọi mọi người đều đứng lên, chỉ trừ Hàn Mộ Tuyết vẫn ngồi yên. Cuối cùng cũng đã về, món quà này không biết người ông ngoại của nàng có hài lòng không a?
Đứng một bên bất động thân ảnh, Lâm Viễn Chinh đôi mắt sắc bén đánh giá một lượt.
Ông là người từng theo gót tiên hoàng đánh trận, anh dũng thiện chiến, một thân võ tướng. Tuy tuổi ngũ tuần, nhưng thân thể vẫn còn khoẻ mạnh sáng suốt.
Trước khi bước vào ông đã nghe tiếng la hét cùng đánh nhau thì thần sắc trầm xuống, chẳng biết kẻ nào to gan lớn mật náo loạn hầu phủ ông. Khi trực diện nhìn tàn cuộc, lửa giận trong lòng tăng lên, nhưng trên mặt không có bất kỳ dấu vết nào, ngoại trừ vài phần biến hóa trong đôi mắt.
Lại cảm nhận trưởng tử kế bên động thủ, ông cũng không ngăn cản mà đứng một bên quan sát.
Nữ nhân kia khoảng mười bảy, mười tám tuổi, thân thủ vô cùng quỷ dị, mỗi chiêu xuất ra như muốn lấy mạng kẻ khác. Mặc dù Lâm Ứng Mục được ông truyền thụ rất tốt, mỗi chiêu điều mạnh mẽ cương quyết, thế nhưng lại bị chế trụ bởi nhuyễn kiếm âm nhu kia. Nếu kéo dài, người thiệt thòi lại là đại nhi tử mình.
Mâu quang Lâm Viễn Chinh nheo lại, mắt chuyển hướng đến đại sảnh nhìn một lượt đám nữ nhân. Lại thấy gương mặt quen thuộc khiến ấn đường ông co lại Lâm Sở Ninh?
Cùng lúc đón nhận cái nhìn của Lâm Viễn Chinh, Lâm Sở Ninh có hơi bất an, chân bước nhẹ về phía Hàn Mộ Tuyết ý định muốn bảo vệ. Nếu đối phương là một đám nữ nhân hầu phủ, bà thật chẳng để ý là bao. Nhưng hiện tại phụ thân cùng Lâm Ứng Mục trở về, hoàn cảnh liền khác biệt.
Nhận thấy sự thay đổi của Lâm thị, Hàn Mộ Tuyết biết bà đang lo lắng điều gì, liền nắm tay ngước nhìn. Cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay, Lâm thị cúi nhìn nữ nhi, từ sâu trong đôi mắt, bà thấy rõ ràng sự trấn định cùng tự tin của nàng, lòng bà dần dần bình tĩnh lại.
Theo hành động của Lâm thị, Lâm Viễn Chinh nhìn thấy thân ảnh của một tiểu nha đầu, đang nghiêng mặt về phía ông. Theo như Lâm Viễn Chinh đánh giá, sau khi ông xuất hiện, trên dưới hầu phủ ai nấy đều lo sợ đứng dậy, kể cả Lâm Sở Ninh, đại nữ nhi của ông cũng không ngoại lệ. Chỉ duy nhất một tiểu nha đầu, chẳng biết sống chết ngồi đó, lại còn an ủi kẻ khác, hay nói rằng nha đầu này không hề coi trọng sự xuất hiện của ông?
Lúc này, Ninh phu nhân cùng ba nhi tức vực lại tinh thần, thấy Lâm Ứng Mục đang đánh nhau với nữ tỳ bên cạnh Hàn Mộ Tuyết thì đồng loạt cùng nhau bước ra sân trước.
Bây giờ kẻ lo lắng nhất chính là Ninh phu nhân. Hôm qua bà cho người mang thiếp mời gửi đến Hàn phủ, ý muốn mẫu tử Lâm thị trở về nhà mẹ đẻ một chuyến. Tranh thủ lúc Lâm Viễn Chinh cùng ba nhi tử bà không có trong phủ, liền cùng ba nhi tức tính toán an bài, tranh thủ thời gian bọn họ chưa về thuyết phục hoặc giả uy hiếp Lâm Sở Ninh chấp nhận sự an bài của bà.
Nhưng cả buổi sáng chờ đợi, đến khi thấy mặt bọn họ thì cũng gần trưa. Cứ tưởng nhanh chóng nói rõ vấn đề, dù gì trước giờ bà nghĩ Lâm Sở Ninh dễ nói chuyện, ai ngờ tiểu tiện nhân Hàn Mộ Tuyết này tuổi còn nhỏ lại miệng mồm sắc bén, còn ả nha hoàn kia, thân thủ lợi hại khiến dự tính ban đầu không thể kiểm soát. Nếu để Lâm Viễn Chinh biết được mọi việc, e là bà gặp rắc rối rồi.
Thanh Âm càng đánh càng hăng, bởi vì rất lâu rồi nàng chưa từng đánh một trận thỏa thích như vậy. Mặc dù biết sự tồn tại của Lâm Viễn Chinh, nhưng tiểu thư không truyền âm, nàng càng thỏa sức đánh. Tiếc là..
Lâm Ứng Mục bị Thanh Âm đá vào vai bên phải lùi về sau ba bước mới trụ lại được. Trong lòng hắn thầm kinh hãi, từ khi nào kinh thành lại xuất hiện cao thủ giang hồ như vậy? Vừa rồi là nàng ta thủ hạ lưu tình, nếu không hắn chắc chắn tránh không được mũi kiếm xuyên tâm kia.
"Thanh Âm, không được vô lễ." Hàn Mộ Tuyết nhẹ nhàng nói. Gương mặt lúc này mới nhìn ra sân, khi chạm phải ánh mắt Lâm Viễn Chinh, một bên chân mày của nàng nhếch nhẹ rồi tiếp tục nói "Nếu đại cửu cửu bị thương, người không biết tưởng ta đến làm khách còn cố tình gây sự."
Khi Hàn Mộ Tuyết lên tiếng, Ninh nhị phu nhân cùng ba tức phụ của bà đồng loạt quay mặt vào nhìn nàng, khi nàng nói câu sau, thật khiến cho bốn người bọn họ vừa tức giận, vừa chửi rủa trong lòng. Nếu tiểu tiện nhân kia đã biết là đại cửu cửu ả, sao vẫn để nô tỳ của mình đánh hết bảy bảy bốn mươi chín hiệp rồi mới lên tiếng ngăn cản?
Cố tình gây sự? Đây chẳng phải đang mắng chửi hầu phủ bọn họ về đạo đãi khách sao? Thật là, mới tí tuổi đầu lại thành tinh như vậy, sau này còn ghê gớm cỡ nào đây? Coi như hôm nay là sai lầm của bọn họ khi bảo mẫu tử các nàng đến.
Bây giờ Lâm Viễn Chinh mới đối mặt cùng Hàn Mộ Tuyết. Ông từng trãi bao nhiêu năm, gặp qua vô số người, chỉ có tiểu nha đầu này, ông nhìn không thấu. Con người lúc nào cũng có sẵn một trăm lẻ tám ý niệm, nhưng trong đôi mắt kia, ông không hề thấy bất kỳ một ý niệm nào tồn tại, suy nghĩ này khiến cho lòng ông có chút hoảng hốt, lại không may bị Hàn Mộ Tuyết bắt được.
Cũng không thể trách được Lâm Viễn Chinh, nếu như hiện tại từ trong ra ngoài nàng là một nữ hài mười hai tuổi thì ông ta sẽ không bị hoảng loạn, rất tiếc trong cơ thể mười hai là linh hồn của một phụ nữ bốn mươi hai tuổi, còn là ở sát thủ hiện đại xuyên đến, còn có gì có thể làm khó nàng?
Sau khi lấy lại tinh thần, Lâm Viễn Chinh nhấc chân vào đại sảnh, Lâm Ứng Mục cũng cất bước theo.
Sau khi Lâm Viễn Chinh ngồi vào ghế chủ tọa, thì những người bên ngoài cũng lần lượt vào theo, từng người đứng theo đúng vị trí của mình, chỉ riêng Hàn Mộ Tuyết vẫn ngồi quan sát.
Ninh phu nhân cùng với ba nhi tức thấy Hàn Mộ Tuyết bất động thanh sắc, rất muốn mở miệng giáo huấn, nhưng vừa chạm đến ánh mắt Lâm Viễn Chinh, bọn họ tức thời đành nuốt hết những lời giáo huấn kia vào bụng.