Chương 17: Quân Nhã Tình
"Vậy bổn cung thì sao?" giọng nói nhẹ nhàng thêm ba phần cứng rắn. Một nữ tử bước ra từ hàng ngũ những người có mặt, bước đến trước mặt Hàn Mộ Tuyết nhìn nàng.
Sự xuất hiện của nữ tử vừa đúng lúc ngăn cơn tức giận của Quân Sinh Nhàn. Đây không phải ngẫu nhiên, mà là cố ý. Nếu đã cố ý chính là cùng ngũ công chúa đối địch. Hàn Mộ Tuyết cười thầm, vừa rồi Quân Sinh Nhàn xuất hiện, nàng cũng thừa dịp nhìn hết những kẻ ở đây, trong đó, nữ tử này phong thái, cử chỉ không hề thua kém ngũ công chúa chưa lộ diện, Hàn Mộ Tuyết vừa rồi cố ý nói vậy, chính là dẫn dụ nàng xuất hiện.
"Tam công chúa thiên an" những nữ tử ở đây điều hành lễ với Quân Nhã Tình.
"Tam công chúa" đồng thời, Hàn Mộ Tuyết nhúng người, xem như có lễ với Quân Nhã Tình, gương mặt ngẩn lên nhìn nàng ta. Quả nhiên không ngoài dự đoán, người này là tam công chúa.
Hoàng đế hiện tại chỉ còn ba hoàng nữ, một là trưởng công chúa Quân Hà Nhiên nữ nhi Lệ phi, đã gả. Hai là tam công chúa Quân Nhã Tình nữ nhi Hiền phi. Ba là ngũ công chúa Quân Sinh Nhàn, nữ nhi hoàng hậu. Trong đó, hoàng đế yêu thích nhất là vị tam công chúa này, dĩ nhiên vì vậy khiến cho ngũ công chúa vô cùng tức giận cùng oán hận. Bao nhiêu năm qua, hai người ngoài sáng trong tối đấu nhau. Nhìn ngũ công chúa cao cao tại thượng, lại bị một tiểu thư xem thường, tam công chúa làm sao chịu ngồi yên?
"Hàn Mộ Tuyết, ngươi nói xem, bổn cung có đủ theo ý ngươi không?" Vừa hỏi, ánh mắt Quân Nhã Tình bắt đầu đánh giá Hàn Mộ Tuyết.
Dáng người mảnh mai nhưng không nhu nhược, điểm nào nói nàng ta yếu đuối? Gương mặt vô cùng xinh đẹp, mày liễu nhẹ nhàng, mắt phượng sinh động, mũi cao thanh nhã, đôi môi nhỏ nhắn mềm mại. Đặt biệt màu đỏ chua sa hình ngọn lửa cực kì diễm lệ câu dẫn lòng người. Chỗ nào liên tưởng đến chuyện hủy dung? Chỉ cần hai năm sau, Hàn Mộ Liên sẽ không còn danh hiệu tài nữ, mỹ nhân đệ nhất kinh thành rồi.
"Rất vừa vặn" không hề trốn tránh ánh nhìn của Quân Nhã Tình, ngược lại Hàn Mộ Tuyết chính diện cũng chẳng kiêng dè đánh giá đối phương.
Quân Nhã Tình, diện bạch y, kiểu cách cũng do Phường Y Các tạo ra, dáng người đầy đặn quyến rũ. Tóc búi kiểu Thập Tự kế. Gương mặt trái xoan, đôi mắt nhung đen huyền ẩn nước, khiến ai nhìn vào cũng thấy thương cảm. Mày liễu mảnh mai, chiếc mũi cao ráo, đôi môi mọng quyến rũ. Trên người toát vẻ mị lực của tuổi thiếu nữ. Xem ra gen hoàng thất điều rất tốt.
"Vậy ngươi nói thử xem, vì sao ngũ hoàng muội ta là không đủ?" Quân Nhã Tình cười như không cười nhìn sâu vào mắt Hàn Mộ Tuyết. Nàng đứng ra chủ trì, ít nhất Hàn Mộ Tuyết phải có câu trả lời khiến mọi người hài lòng, nếu không, vừa đắc tội tam công chúa, vừa đắc tội cả ngũ công chúa. Nàng là muốn xem, Hàn Mộ Tuyết có xứng với sự trợ giúp này.
Hàn Mộ Tuyết cười thầm. Không hổ là nữ nhân sinh ra trong dòng đế vương. Vừa mở miệng liền khiến Quân Sinh Nhàn xuống thế, vừa khiến nàng đứng đầu sóng ngọn gió, vừa khiến những người có mặt ở đây không bắt được nhược điểm nào.
"Tam công chúa cũng biết, đại tỉ thần nữ từ lâu đã cùng ngũ công chúa học tập, ít nhiều cũng có quan hệ. Hôm nay lại vì thần nữ mà đứng ra làm chủ, ắt hẳn khiến người dị nghị, tuy thần nữ vô cùng mang ơn, nhưng không muốn ngũ công chúa vì vậy bị người soi mói, kính mong hai vị công chúa tha lỗi." Hàn Mộ Tuyết hơi cúi đầu, hàng mi buông xuống che đi sự trào phúng trong mắt. Muốn đem nàng ra khai đao à? Tất nhiên, món nợ này, nàng ghi nhớ, có dịp sẽ lấy lại gấp đôi thôi.
"Ồ, thì ra tam tiểu thư là nghĩ cho ngũ hoàng muội" Ý tứ hàm xúc lúc này của Quân Nhã Tình lại hướng về Quân Sinh Nhàn. Lúc nàng đến, muội muội này vẫn im lặng chịu đựng, xem ra đã được hoàng hậu giáo huấn tốt hơn rồi. Nếu là ngày trước, hẳn là rất thú vị.
"Vậy là ta trách lầm Hàn tiểu thư rồi" Quân Sinh Nhàn nở nụ cười mềm mại nhìn Hàn Mộ Tuyết. Hiện tại, nàng ta tốt nhất đem Hàn Mộ Tuyết cùng Quân Nhã Tình cột chung lại một mối, chờ cho Hàn Mộ Tuyết thua cuộc, chẳng phải cả hai đề bị mất mặt sao? Hà cớ gì lúc này đối địch?
"Vậy tiểu thư Phó Khuynh muốn thi đấu thế nào?" Quân Sinh Nhàn cố ý hỏi Phó Khuynh, đem quyết định cho nàng ta lựa chọn, một là, khả năng chiến thắng cao hơn, hai là nếu so về tài năng, một Hàn Mộ Tuyết có thể đấu lại sao? Nhìn cuộc thi tuyển phi cũng đoán được rồi.
"Ba cuộc đấu, ai thắng trước hai là thắng. Một cầm, hai họa, ba chính là quà sinh thần hôm nay tặng cho Lam tiểu thư đây? Thế nào?" Ánh mắt khiếu khích rõ ràng của Phó Khuynh nhìn Hàn Mộ Tuyết. Nàng ta muốn dựa vào tài năng của mình hạ bệ tiểu thư Hàn phủ. Chẳng phải Hàn Mộ Liên đắc thắng nhờ quan hệ hay sao? Nàng hôm nay thắng là do tài năng đích thực.
"Phó Khuynh, ngươi là không công bằng" lúc này Lam Hiểu không thể nào im lặng tiếp. Chính bởi vì trận đấu cờ đầu tiên, Hàn Mộ Tuyết thua nàng, nên liền nhận định khả năng bạn mình không được tốt, nếu Phó Khuynh đưa ra thể lệ trận đấu như vậy, chẳng khác nào không đấu?
"Ta đồng ý" nghe Phó Khuynh nói, Hàn Mộ Tuyết cảm thấy buồn cười. Nàng 'thua' ở cuộc thi tuyển phi không có nghĩa hôm nay cũng thua nàng ta. Cầm, họa à? Nếu so với cổ đại, hiện đại tiến bộ hơn rất nhiều. Tranh cổ đại có giá trị là nhờ niên tuổi, so về đẹp, hiện đại không hề thua kém.
"Tuyết Tuyết.." Lam Hiểu lo lắng nắm tay Hàn Mộ Tuyết, nàng không muốn sự tình trở nên tồi tệ hơn. Lỡ không may.. lỡ không may thua thì làm sao? Càng bối rối, bàn tay vô thức siết càng chặt.
"Không tin tưởng ta sao?" Hàn Mộ Tuyết nắm lại bàn tay, bật cười nhìn Lam Hiểu đôi mắt bắt đầu phiếm hồng. Nàng đến với thế giới này bảy năm, chỉ bảy năm không lẽ lại quên đi những gì đã học ở kiếp trước sao?
Không đâu!
Mặc dù bảy năm qua nàng chưa từng đàn một bài, vẽ một bức tranh, làm một bài thơ, nhưng không có nghĩa nàng quên tất cả. Sở dĩ nàng không chạm qua, bởi vì nàng nghĩ, những thứ này không cần thiết. Bây giờ một lượt thi triển, mong rằng kể cả mẫu thân nàng cũng không quá ngạc nhiên.
"Hàn Mộ Tuyết, ngươi nghe đây, nếu thắng được Phó Khuynh, ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đi ăn một bữa ở Hoàng Tiêu Lâu" lần này đến lượt Hàn Mộ Mai lên tiếng. Nàng biết Phó Khuynh đang gây khó dễ không phải là Hàn Mộ Tuyết, mà là trên dưới Hàn phủ. Là một tiểu thư Hàn phủ, Hàn Mộ Mai tức nhiên đứng về phía tam muội mình.
"Ồ, nhị tỉ nói phải giữ lời." Hàn Mộ Tuyết nghịch ngợm mỉm cười nhìn Hàn Mộ Mai. Thật không ngờ, nha đầu này lại đứng về phía nàng. Không tệ!
"Vậy Lam tiểu thư đưa mọi người đến bàn tiệc để bắt đầu cuộc đấu" Quân Nhã Tình thấy mọi chuyện ổn thõa, quay sang nói với Lam Hiểu. Hôm nay bất kì ai thắng, ai bại, cũng điều có trò hay để xem.
Hàn Mộ Tuyết liếc nhìn vẻ đắc ý thoáng qua của Quân Nhã Tình thì cười thầm đi theo Lam Hiểu đến chỗ đãi tiệc. Khi đi ngang qua ao sen cách đó không xa, nàng quan sát cảnh vật xung quanh chau mày, sau đó nhướn mi lên, xem ra hôm nay là thời vận của nàng rồi.
"Mời Phó tiểu thư" Lam Hiểu cho người mang đàn đến để trên bàn, sau đó đưa tay với thế mời hướng về Phó Khuynh. Vừa rồi được sự trấn an của Hàn Mộ Tuyết, dù nàng đã bình tĩnh, nhưng đôi mày thanh tú vẫn đang chau lại, chưa từng buông lỏng tinh thần.
Nhẹ nhàng bước đến ngồi xuống bàn, từng cử chỉ Phó Khuynh thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Âm thanh bắt đầu vang lên.
Nói về cầm nghệ, ở đây điều là tiểu thư khuê các, ai không từng học qua? Đánh một khúc đàn điều phải dựa vào năng lực người đó. Ví dụ như hai người cùng đánh một khúc giống nhau, nhưng âm tiết, âm luật thì không giống được. Bởi vì độ nhấn, độ gảy, độ rung, độ vang, độ dừng, đôi khi còn do cầm khí tạo nên sự chênh lệnh.
Hàn Mộ Tuyết chau mày nghĩ. Kỳ lạ, vì sao ở cổ đại, cầm nghệ được thi triển giống như cho có lệ vậy? Dường như nàng không cảm nhận được linh hồn của của nó. Lần thi tuyển lúc trước cũng thế, chỉ đơn giản xem ai đánh được bài khó hơn là thắng, như vậy cũng được hay sao?
Khúc nhạc Phó Khuynh đánh, mặc dù âm thanh rất hay, nhưng so về âm tiết, âm luật thì chưa có sự đột phá, hay nói đúng hơn, khúc nhạc chỉ mang tính tượng trưng, không hề chạm tới nội tâm người nghe, không khác gì có xác mà không có hồn.
Ở hiện đại, âm luật có thể dùng bất kì vật gì tạo ra âm thanh để luyện tập. Có người đạt đến trình độ tối thượng dùng âm luật lợi hại làm thần trí người khác mê muội nghe theo sự sai khiến. Kiếp trước nàng cũng từng học qua âm luật, nhưng chỉ đạt được mức độ thấp hơn, chỉ khiến người nghe cảm nhận được hàm ý sâu sắc.
Phó Khuynh kết thúc cầm nghệ của mình, gương mặt vô cùng tự tin nhìn những người có mặt ở đây, thấy ai cũng vỗ tay tán thán, khiến nàng ta một trận ngạo mạng.
"Hàn tam tiểu thư, mời" Quân Nhã Tình mỉm cười nhìn Hàn Mộ Tuyết đưa tay. Nàng cũng chứng thực, cầm nghệ Phó Khuynh vô cùng tốt, chẳng biết Hàn Mộ Tuyết lấy gì mà phản đòn đây? Thật mong chờ..
Cảm nhận được bàn tay và khuỷu tay có người nắm, Hàn Mộ Tuyết nâng mắt nhìn Lam Hiểu cùng Hàn Mộ Mai. Thật là, chỉ đánh một khúc nhạc, làm gì như ra trận chiến giết giặc vậy? Thở dài, Hàn Mộ Tuyết bất đắc dĩ vỗ hai tay của hai nàng trấn an nói hai chữ "yên tâm" liền bước đến bàn ngồi xuống chỉnh dây đàn, xong tất cả, mười ngón tay thon dài đặt lên dây..
Hàn Mộ Tuyết đánh một khúc Tình Nữ Nhi rất nổi tiếng ở thế giới hiện đại. Nhưng ở cổ đại thì chưa một ai nghe đến. Bởi vì chưa nghe đến, nên những người ở đây đều tập trung tinh thần lắng nghe khi âm thanh đầu tiên phát ra.
Một khúc đàn nói lên tâm trạng nữ nhi, trót yêu thương một nam nhân, vì nam nhân đó buông bỏ hết quyền lực cùng địa vị, chỉ mong cùng nhau sống bạc đầu. Tiếng đàn du dương da diết, chạm đến từng nổi lòng những nữ tử có mặt.
Tuổi xuân đang thời tươi đẹp, ai lại không ước mong bạc đầu giai lão với người mình yêu thương? Đặt biệt là nữ nhân thời cổ đại này. Tương tự vốn là một loại dầy vò, khiến con người ta sinh tử bao nhiêu lần, cũng là một chữ tình.
Hàn Mộ Tuyết kết thúc khúc nhạc, nhân lúc mọi người còn say mê theo âm luật, nàng nhanh chóng đưa tay nhẹ nhàng xoa cơ quan sau cánh hoa làm bằng mã não trên đầu. Đến khi mọi người định thần lại, tất cả đồng loạt nhìn Hàn Mộ Tuyết.
Phó Khuynh vô cùng kinh hãi. Chỉ một khúc đàn, nàng liền thấy đau lòng rơi nước mắt. Là người hiểu về tiết, luật, nên biết rất rõ, khả năng của Hàn Mộ Tuyết vượt xa sự nhận định của nàng. Và dĩ nhiên, kết quả này khiến nàng ta cực kì tức giận.
Quân Nhã Tình bàn tay dưới ống tay áo vô thức siết chặt. Không phải vì sự lợi hại của Hàn Mộ Tuyết, mà là nỗi đau giấu kín bấy lâu trong lòng của nàng, phút chốc bị khơi lại, làm nàng vừa sợ hãi, vừa thống hận cùng cực.
Quân Sinh Nhàn đưa tay lau nước mắt. Trái tim nàng bỗng nhiên mềm mại. Nếu có thể, nàng cũng muốn cùng người mình yêu thương bên nhau trọn đời. Trái tim thiếu nữ vừa lo lắng, vừa sợ hãi, không muốn mang nỗi đau tương tư giống nhân vật trong ca khúc.
Hàn Mộ Mai cùng Lam Hiểu có chung suy nghĩ, hỡi thế gian, tình là gì a? Vì sao tương tư đến độ khiến người ta đau lòng đến vậy? Vì sao biết là nỗi đau tim xé, mà vẫn cố đâm đầu vào yêu?
Một người nào đó đứng trên mái nhà nhìn nữ nhân nhi trong lòng thương nhớ vài ngày nay. Khúc đàn vừa rồi có phải hay không là lời trong lòng nàng? Quân Dụ Hiên mặc dù giấu kĩ hắc khí xung quanh, nhưng lệ khí trong mắt đang làm không khí xung quanh giảm nhiệt nhanh chóng.
Bàn tay siết chặt, ánh mắt Quân Dụ Hiên càng sâu thẩm. Hàn Mộ Tuyết, có phải hay không trong lòng nàng đã yêu thích tên Lâm công tử kia? Vì sao? Vì sao tim hắn đau thế này. Tích tắc, bóng đen trên mái nhà hòa vào không gian đen tối biến mắt.
Đôi mày nhíu lại, Hàn Mộ Tuyết cảm khái. Quái lạ, sao cứ có cảm giác ánh mắt ai đó cứ nhìn nàng, mãnh liệt đến nổi khiến da gà trên người nổi hết cả lên, đưa mắt tìm kiếm thì không phát hiện được gì. Có phải nàng nhạy cảm quá hay không?
"Tuyết Tuyết a~~~. Không ngờ ngươi đánh đàn giỏi đến như vậy, nhạc khúc này quá hay đi." Lam Hiểu hứng phấn ôm trầm Hàn Mộ Tuyết, thật sự quá kích động đi. Mặc dù nhạc khúc có phần sầu tư nhưng không thể phủ định, rất đi vào lòng người.
"Tam muội ngươi rất được lòng nhị tỉ" bỏ đi chút ngang ngược cùng hống hách, Hàn Mộ Mai hiện tại rất khả ái đáng yêu. Nàng đứng trước Hàn Mộ Tuyết chống hông đắc ý nhìn Phó Khuynh.
"Trận này Hàn tam tiểu thư thắng, Phó tiểu thư có phục hay không?" Lấy lại bình tĩnh lúc đầu, Quân Nhã Tình mỉm cười liếc nhìn Hàn Mộ Tuyết, nhưng ý tứ chính là nói cho Phó Khuynh nghe. Nếu như chuyện tam tiểu thư đánh đàn vượt qua vả Hàn Mộ Liên, thì có bị xem là coi rẻ hoàng quyền hay không?
"Hàn Mộ Tuyết, xem như ngươi may mắn" Phó Khuynh tức giận phủi tay quay mặt chỗ khác.
"Trận thứ hai, đấu họa" Quân Nhã Tình vẫn bộ dáng đoan chính quý phái nói. Nàng có dự cảm, cuộc đấu hôm nay khả năng Phó Khuynh thắng rất ít. Nhưng Hàn Mộ Tuyết thực sự có khả năng này sao?
"Khoan đã.." Hàn Mộ Tuyết bước lên một bước, nụ cười vẫn được treo khoé môi, nhìn Quân Nhã Tình rồi quay sang một vòng những người có mặt. Thấy mọi người ai cũng khó hiểu, nàng giải thích "Ba trận thắng hai là thắng. Vậy kế tiếp xem lễ vật trước, nếu hòa nhau, đấu trận sau cũng không muộn"
Đây là Hàn Mộ Tuyết cố ý. Bởi vì nàng không muốn bộc lộ tài năng quá nhiều, một khi muốn an phận, cớ gì đem tài hoa hấp dẫn phiền phức? Nàng chính là muốn so lễ vật, bởi vì, trận này nàng chắc chắn thắng.
"Phó tiểu thư thấy thế nào?" Quân Nhã Tình nâng mắt, muốn nhìn ra tâm tư Hàn Mộ Tuyết, rất tiếc, ngoài nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt kia, thì không phát hiện được gì. Đành quay sang hỏi Phó Khuynh.
"Hừ, ngươi thích thì ta chiều, người đâu, đưa lễ vật bổn tiểu thư lại đây" Phó Khuynh xem thường ra lệnh cho tỳ nữ Lam phủ lấy lễ vật của nàng đến. Bởi vì khi vào phủ, tỳ nữ thân cận được đến nơi khác chờ đợi, không được phép vào chính phủ. Đây vốn là quy tắc Đại Đế.
Trong chốc lát, tỳ nữ đã đưa đến trước mọi người một chiếc hộp làm bằng gỗ. Tỳ nữ sau lưng Hàn Mộ Tuyết cũng đem lễ vật đưa ra. Cả hai cùng đặt lên chiếc bàn. Nhìn bề ngoài, chiếc hộp của Phó Khuynh rất sắc xảo, hoa văn tinh tế, nhìn sơ qua cũng đủ biết, đây là vật phẩm xuất sứ từ Trân Bảo Các, nếu là đồ vật của Trân Bảo Các, giá trị thấp nhất cũng giá ngàn vàng. Xem ra tỉ lệ Phó Khuynh thắng rất cao.
Hàn Mộ Tuyết mỉm cười nhìn nét mặt thấu hiểu của những người ở đây. Bọn họ điều dòng dõi cao quý, tất nhiên biết giá trị thứ trong chiếc hộp. Nhưng họ không biết không có nghĩa là nàng cũng không biết.
Nhân lúc không ai chú ý, Hàn Mộ Tuyết nói nhỏ bên tai tỳ nữ vừa đặt lễ vật của nàng lên bàn. Tỳ nữ gật đầu, sau đó đem phần quà còn lại đến chỗ Lam Hiểu, nói nhỏ vào tai nàng, cả hai cùng nhau đi vào bên trong.
"Ta sẽ mở hộp Phó tiểu thư" nói xong, Quân Nhã Tình bước đến, bàn tay mảnh mai mở chiếc hộp, mọi người hơi nhướn người nhìn, xem rốt cuộc bên trong là lễ vật gì. Chỉ là sinh thần ái nữ tam phẩm, mà lại được đãi ngộ như vậy, Phó tiểu thư thật hào phóng.
"Ồ, song điệp phỉ tinh a, thật đẹp" mọi người đồng loạt trầm trồ khen ngợi.
Bên trong là một đôi trâm bạc, phía trên đính con bướm, con bướm này hình thù sinh động, đặc biệt chất liệu làm từ phỉ thúy, nên khi có ánh sáng chiếu vào, tạo thành phản xạ lấp lánh cực kì xinh đẹp.
"Đây là hai ngày trước ta cho người đặt ở Trân Bảo Các, trị giá hai ngàn lượng bạc" Phó Khuynh đắc ý dào dạt nói rõ lai lịch cùng trị giá hai cây trâm. Nàng cố ý phô trương như vậy cũng chỉ vì lý do lấy lại mặt mũi sau cuộc thi tuyển phi vừa rồi.
"Đẹp quá đi" mọi người bao quanh lúc này ai cũng tán thưởng độ hào phóng của Phó Khuynh, họ tiếc nuối vì hôm nay không phải sinh thần của mình. Bởi vì chỉ cần đồ vật từ Trân Bảo Các hay Phường Y Các, Phẩm Các đều đại biểu cho sự xa hoa cao quý, ai không ao ước được sở hữu?
"Sau đây ta sẽ mở lễ vật của Hàn tiểu thư" Quân Nhã Tình mỉm cười ẩn ý mở hộp, nhưng khi thấy đồ vật bên trong, nụ cười hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc không thể ngờ. Đây.. đây là lần đầu tiên nàng thấy, một bộ trang sức hoa lệ đến vậy. Đừng nói đến thiết kế vô cùng đặt biệt, mà chỉ nhìn lam ngọc quý hiếm được chạm trên đó cũng biết giá trị liên thành.
"Trời ạ, kia kia.. lam ngọc sao? Lại còn một bộ.. cái.. cái này cũng quá quý hiếm đi?" Lúc này, kể cả Phó Khuynh cũng há miệng không thể nào tin vào mắt chính mình. Nàng ta hai chân mềm nhũn ngã ngồi xuống ghế.
Quân Nhã Tình chưa lấy lại bình tĩnh. Phải biết rằng, lam ngọc là một trong bảy loại ngọc quý hiếm nhất hiện nay. Gồm bạch ngọc, tử ngọc, linh ngọc, lam ngọc, huyền ngọc, hổ phách, thạch anh. Kể cả nàng cũng chỉ sở hữu được một chiếc vòng bạch ngọc, một viên nhỏ ngọc thạch anh trên cây trâm, hai viên tử ngọc làm hoa tai. Còn lam ngọc thì chỉ được nhìn thấy trong cung mẫu phi, mà bây giờ Hàn Mộ Tuyết tặng hẵn một bộ cho Lam Hiểu. Đây biểu thị là gì?
Vì sao không ai nghi ngờ, lam ngọc là giả hay thật? Bởi vì lam ngọc giả không thể phát sáng vào ban đêm, mà ánh sáng màu lam trong chiếc hộp kia chính là minh chứng, lam ngọc là thật toàn phần.
"Oa.. kia kia là.." Chưa hết ngạc nhiên, bỗng có tiếng nữ tử thốt lên, nhìn theo chỉ điểm của nàng, một lần nữa những người có mặt không còn lời gì để thốt. Dưới ánh đèn sáng rực rỡ, một nữ tử bước ra, trên người khoác một bộ y phục nền trắng, phía trên và chân váy điều có tiết họa hoa lưu ly màu lam nhạt, chính là Lam Hiểu. Cái làm mọi người khiếp sợ, chính là ánh sáng màu lam lấp lánh phát ra từ những đóa hoa kia. Làm sao có thể như vậy chứ? Chỉ đơn giản là một bộ y phục rất đẹp, thêm sự lấp lánh linh động kia, lại trở thành tác phẩm trân quý vô cùng.
"Đây là lễ vật của Hàn nhị tiểu thư?" Quân Sinh Nhàn nói ra sự nghi ngờ. Vừa rồi nàng ta vô tình thấy Hàn Mộ Tuyết nói gì đó với tỳ nữ Lam phủ, rồi sau đó, tỳ nữ đem chiếc hộp còn lại cùng Lam Hiểu vào trong. Với sự xuất hiện lúc này của Lam Hiểu, nàng liền biết ý định vừa rồi của Hàn Mộ Tuyết.
Lời Quân Sinh Nhàn vừa nói, khiến những người ở đây giật mình hít thở một trận khí lạnh. Từ khi nào Hàn phủ lại trở nên giàu có như vậy? Chỉ một bộ y phục thôi, đã chiếm thế thượng phong hơn đôi song điệp phỉ tinh rồi, còn thi đấu làm chi?
Hàn Mộ Tuyết mỉm cười. Người cổ đại chắc hẳn không hiểu cái gì gọi là phản chiếu hay phát quang. Nàng chỉ đem một chút tinh chế của bột phản chiếu màu lam chấm nhẹ vào giữa mỗi đóa hoa lưu ly, một khi tiếp xúc ánh sáng sẽ tạo sự lấp lánh, là sự chế tạo gần đây, vừa hay lần đầu đem thử trên y phục.
Sự xuất hiện của nữ tử vừa đúng lúc ngăn cơn tức giận của Quân Sinh Nhàn. Đây không phải ngẫu nhiên, mà là cố ý. Nếu đã cố ý chính là cùng ngũ công chúa đối địch. Hàn Mộ Tuyết cười thầm, vừa rồi Quân Sinh Nhàn xuất hiện, nàng cũng thừa dịp nhìn hết những kẻ ở đây, trong đó, nữ tử này phong thái, cử chỉ không hề thua kém ngũ công chúa chưa lộ diện, Hàn Mộ Tuyết vừa rồi cố ý nói vậy, chính là dẫn dụ nàng xuất hiện.
"Tam công chúa thiên an" những nữ tử ở đây điều hành lễ với Quân Nhã Tình.
"Tam công chúa" đồng thời, Hàn Mộ Tuyết nhúng người, xem như có lễ với Quân Nhã Tình, gương mặt ngẩn lên nhìn nàng ta. Quả nhiên không ngoài dự đoán, người này là tam công chúa.
Hoàng đế hiện tại chỉ còn ba hoàng nữ, một là trưởng công chúa Quân Hà Nhiên nữ nhi Lệ phi, đã gả. Hai là tam công chúa Quân Nhã Tình nữ nhi Hiền phi. Ba là ngũ công chúa Quân Sinh Nhàn, nữ nhi hoàng hậu. Trong đó, hoàng đế yêu thích nhất là vị tam công chúa này, dĩ nhiên vì vậy khiến cho ngũ công chúa vô cùng tức giận cùng oán hận. Bao nhiêu năm qua, hai người ngoài sáng trong tối đấu nhau. Nhìn ngũ công chúa cao cao tại thượng, lại bị một tiểu thư xem thường, tam công chúa làm sao chịu ngồi yên?
"Hàn Mộ Tuyết, ngươi nói xem, bổn cung có đủ theo ý ngươi không?" Vừa hỏi, ánh mắt Quân Nhã Tình bắt đầu đánh giá Hàn Mộ Tuyết.
Dáng người mảnh mai nhưng không nhu nhược, điểm nào nói nàng ta yếu đuối? Gương mặt vô cùng xinh đẹp, mày liễu nhẹ nhàng, mắt phượng sinh động, mũi cao thanh nhã, đôi môi nhỏ nhắn mềm mại. Đặt biệt màu đỏ chua sa hình ngọn lửa cực kì diễm lệ câu dẫn lòng người. Chỗ nào liên tưởng đến chuyện hủy dung? Chỉ cần hai năm sau, Hàn Mộ Liên sẽ không còn danh hiệu tài nữ, mỹ nhân đệ nhất kinh thành rồi.
"Rất vừa vặn" không hề trốn tránh ánh nhìn của Quân Nhã Tình, ngược lại Hàn Mộ Tuyết chính diện cũng chẳng kiêng dè đánh giá đối phương.
Quân Nhã Tình, diện bạch y, kiểu cách cũng do Phường Y Các tạo ra, dáng người đầy đặn quyến rũ. Tóc búi kiểu Thập Tự kế. Gương mặt trái xoan, đôi mắt nhung đen huyền ẩn nước, khiến ai nhìn vào cũng thấy thương cảm. Mày liễu mảnh mai, chiếc mũi cao ráo, đôi môi mọng quyến rũ. Trên người toát vẻ mị lực của tuổi thiếu nữ. Xem ra gen hoàng thất điều rất tốt.
"Vậy ngươi nói thử xem, vì sao ngũ hoàng muội ta là không đủ?" Quân Nhã Tình cười như không cười nhìn sâu vào mắt Hàn Mộ Tuyết. Nàng đứng ra chủ trì, ít nhất Hàn Mộ Tuyết phải có câu trả lời khiến mọi người hài lòng, nếu không, vừa đắc tội tam công chúa, vừa đắc tội cả ngũ công chúa. Nàng là muốn xem, Hàn Mộ Tuyết có xứng với sự trợ giúp này.
Hàn Mộ Tuyết cười thầm. Không hổ là nữ nhân sinh ra trong dòng đế vương. Vừa mở miệng liền khiến Quân Sinh Nhàn xuống thế, vừa khiến nàng đứng đầu sóng ngọn gió, vừa khiến những người có mặt ở đây không bắt được nhược điểm nào.
"Tam công chúa cũng biết, đại tỉ thần nữ từ lâu đã cùng ngũ công chúa học tập, ít nhiều cũng có quan hệ. Hôm nay lại vì thần nữ mà đứng ra làm chủ, ắt hẳn khiến người dị nghị, tuy thần nữ vô cùng mang ơn, nhưng không muốn ngũ công chúa vì vậy bị người soi mói, kính mong hai vị công chúa tha lỗi." Hàn Mộ Tuyết hơi cúi đầu, hàng mi buông xuống che đi sự trào phúng trong mắt. Muốn đem nàng ra khai đao à? Tất nhiên, món nợ này, nàng ghi nhớ, có dịp sẽ lấy lại gấp đôi thôi.
"Ồ, thì ra tam tiểu thư là nghĩ cho ngũ hoàng muội" Ý tứ hàm xúc lúc này của Quân Nhã Tình lại hướng về Quân Sinh Nhàn. Lúc nàng đến, muội muội này vẫn im lặng chịu đựng, xem ra đã được hoàng hậu giáo huấn tốt hơn rồi. Nếu là ngày trước, hẳn là rất thú vị.
"Vậy là ta trách lầm Hàn tiểu thư rồi" Quân Sinh Nhàn nở nụ cười mềm mại nhìn Hàn Mộ Tuyết. Hiện tại, nàng ta tốt nhất đem Hàn Mộ Tuyết cùng Quân Nhã Tình cột chung lại một mối, chờ cho Hàn Mộ Tuyết thua cuộc, chẳng phải cả hai đề bị mất mặt sao? Hà cớ gì lúc này đối địch?
"Vậy tiểu thư Phó Khuynh muốn thi đấu thế nào?" Quân Sinh Nhàn cố ý hỏi Phó Khuynh, đem quyết định cho nàng ta lựa chọn, một là, khả năng chiến thắng cao hơn, hai là nếu so về tài năng, một Hàn Mộ Tuyết có thể đấu lại sao? Nhìn cuộc thi tuyển phi cũng đoán được rồi.
"Ba cuộc đấu, ai thắng trước hai là thắng. Một cầm, hai họa, ba chính là quà sinh thần hôm nay tặng cho Lam tiểu thư đây? Thế nào?" Ánh mắt khiếu khích rõ ràng của Phó Khuynh nhìn Hàn Mộ Tuyết. Nàng ta muốn dựa vào tài năng của mình hạ bệ tiểu thư Hàn phủ. Chẳng phải Hàn Mộ Liên đắc thắng nhờ quan hệ hay sao? Nàng hôm nay thắng là do tài năng đích thực.
"Phó Khuynh, ngươi là không công bằng" lúc này Lam Hiểu không thể nào im lặng tiếp. Chính bởi vì trận đấu cờ đầu tiên, Hàn Mộ Tuyết thua nàng, nên liền nhận định khả năng bạn mình không được tốt, nếu Phó Khuynh đưa ra thể lệ trận đấu như vậy, chẳng khác nào không đấu?
"Ta đồng ý" nghe Phó Khuynh nói, Hàn Mộ Tuyết cảm thấy buồn cười. Nàng 'thua' ở cuộc thi tuyển phi không có nghĩa hôm nay cũng thua nàng ta. Cầm, họa à? Nếu so với cổ đại, hiện đại tiến bộ hơn rất nhiều. Tranh cổ đại có giá trị là nhờ niên tuổi, so về đẹp, hiện đại không hề thua kém.
"Tuyết Tuyết.." Lam Hiểu lo lắng nắm tay Hàn Mộ Tuyết, nàng không muốn sự tình trở nên tồi tệ hơn. Lỡ không may.. lỡ không may thua thì làm sao? Càng bối rối, bàn tay vô thức siết càng chặt.
"Không tin tưởng ta sao?" Hàn Mộ Tuyết nắm lại bàn tay, bật cười nhìn Lam Hiểu đôi mắt bắt đầu phiếm hồng. Nàng đến với thế giới này bảy năm, chỉ bảy năm không lẽ lại quên đi những gì đã học ở kiếp trước sao?
Không đâu!
Mặc dù bảy năm qua nàng chưa từng đàn một bài, vẽ một bức tranh, làm một bài thơ, nhưng không có nghĩa nàng quên tất cả. Sở dĩ nàng không chạm qua, bởi vì nàng nghĩ, những thứ này không cần thiết. Bây giờ một lượt thi triển, mong rằng kể cả mẫu thân nàng cũng không quá ngạc nhiên.
"Hàn Mộ Tuyết, ngươi nghe đây, nếu thắng được Phó Khuynh, ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đi ăn một bữa ở Hoàng Tiêu Lâu" lần này đến lượt Hàn Mộ Mai lên tiếng. Nàng biết Phó Khuynh đang gây khó dễ không phải là Hàn Mộ Tuyết, mà là trên dưới Hàn phủ. Là một tiểu thư Hàn phủ, Hàn Mộ Mai tức nhiên đứng về phía tam muội mình.
"Ồ, nhị tỉ nói phải giữ lời." Hàn Mộ Tuyết nghịch ngợm mỉm cười nhìn Hàn Mộ Mai. Thật không ngờ, nha đầu này lại đứng về phía nàng. Không tệ!
"Vậy Lam tiểu thư đưa mọi người đến bàn tiệc để bắt đầu cuộc đấu" Quân Nhã Tình thấy mọi chuyện ổn thõa, quay sang nói với Lam Hiểu. Hôm nay bất kì ai thắng, ai bại, cũng điều có trò hay để xem.
Hàn Mộ Tuyết liếc nhìn vẻ đắc ý thoáng qua của Quân Nhã Tình thì cười thầm đi theo Lam Hiểu đến chỗ đãi tiệc. Khi đi ngang qua ao sen cách đó không xa, nàng quan sát cảnh vật xung quanh chau mày, sau đó nhướn mi lên, xem ra hôm nay là thời vận của nàng rồi.
"Mời Phó tiểu thư" Lam Hiểu cho người mang đàn đến để trên bàn, sau đó đưa tay với thế mời hướng về Phó Khuynh. Vừa rồi được sự trấn an của Hàn Mộ Tuyết, dù nàng đã bình tĩnh, nhưng đôi mày thanh tú vẫn đang chau lại, chưa từng buông lỏng tinh thần.
Nhẹ nhàng bước đến ngồi xuống bàn, từng cử chỉ Phó Khuynh thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Âm thanh bắt đầu vang lên.
Nói về cầm nghệ, ở đây điều là tiểu thư khuê các, ai không từng học qua? Đánh một khúc đàn điều phải dựa vào năng lực người đó. Ví dụ như hai người cùng đánh một khúc giống nhau, nhưng âm tiết, âm luật thì không giống được. Bởi vì độ nhấn, độ gảy, độ rung, độ vang, độ dừng, đôi khi còn do cầm khí tạo nên sự chênh lệnh.
Hàn Mộ Tuyết chau mày nghĩ. Kỳ lạ, vì sao ở cổ đại, cầm nghệ được thi triển giống như cho có lệ vậy? Dường như nàng không cảm nhận được linh hồn của của nó. Lần thi tuyển lúc trước cũng thế, chỉ đơn giản xem ai đánh được bài khó hơn là thắng, như vậy cũng được hay sao?
Khúc nhạc Phó Khuynh đánh, mặc dù âm thanh rất hay, nhưng so về âm tiết, âm luật thì chưa có sự đột phá, hay nói đúng hơn, khúc nhạc chỉ mang tính tượng trưng, không hề chạm tới nội tâm người nghe, không khác gì có xác mà không có hồn.
Ở hiện đại, âm luật có thể dùng bất kì vật gì tạo ra âm thanh để luyện tập. Có người đạt đến trình độ tối thượng dùng âm luật lợi hại làm thần trí người khác mê muội nghe theo sự sai khiến. Kiếp trước nàng cũng từng học qua âm luật, nhưng chỉ đạt được mức độ thấp hơn, chỉ khiến người nghe cảm nhận được hàm ý sâu sắc.
Phó Khuynh kết thúc cầm nghệ của mình, gương mặt vô cùng tự tin nhìn những người có mặt ở đây, thấy ai cũng vỗ tay tán thán, khiến nàng ta một trận ngạo mạng.
"Hàn tam tiểu thư, mời" Quân Nhã Tình mỉm cười nhìn Hàn Mộ Tuyết đưa tay. Nàng cũng chứng thực, cầm nghệ Phó Khuynh vô cùng tốt, chẳng biết Hàn Mộ Tuyết lấy gì mà phản đòn đây? Thật mong chờ..
Cảm nhận được bàn tay và khuỷu tay có người nắm, Hàn Mộ Tuyết nâng mắt nhìn Lam Hiểu cùng Hàn Mộ Mai. Thật là, chỉ đánh một khúc nhạc, làm gì như ra trận chiến giết giặc vậy? Thở dài, Hàn Mộ Tuyết bất đắc dĩ vỗ hai tay của hai nàng trấn an nói hai chữ "yên tâm" liền bước đến bàn ngồi xuống chỉnh dây đàn, xong tất cả, mười ngón tay thon dài đặt lên dây..
Hàn Mộ Tuyết đánh một khúc Tình Nữ Nhi rất nổi tiếng ở thế giới hiện đại. Nhưng ở cổ đại thì chưa một ai nghe đến. Bởi vì chưa nghe đến, nên những người ở đây đều tập trung tinh thần lắng nghe khi âm thanh đầu tiên phát ra.
Một khúc đàn nói lên tâm trạng nữ nhi, trót yêu thương một nam nhân, vì nam nhân đó buông bỏ hết quyền lực cùng địa vị, chỉ mong cùng nhau sống bạc đầu. Tiếng đàn du dương da diết, chạm đến từng nổi lòng những nữ tử có mặt.
Tuổi xuân đang thời tươi đẹp, ai lại không ước mong bạc đầu giai lão với người mình yêu thương? Đặt biệt là nữ nhân thời cổ đại này. Tương tự vốn là một loại dầy vò, khiến con người ta sinh tử bao nhiêu lần, cũng là một chữ tình.
Hàn Mộ Tuyết kết thúc khúc nhạc, nhân lúc mọi người còn say mê theo âm luật, nàng nhanh chóng đưa tay nhẹ nhàng xoa cơ quan sau cánh hoa làm bằng mã não trên đầu. Đến khi mọi người định thần lại, tất cả đồng loạt nhìn Hàn Mộ Tuyết.
Phó Khuynh vô cùng kinh hãi. Chỉ một khúc đàn, nàng liền thấy đau lòng rơi nước mắt. Là người hiểu về tiết, luật, nên biết rất rõ, khả năng của Hàn Mộ Tuyết vượt xa sự nhận định của nàng. Và dĩ nhiên, kết quả này khiến nàng ta cực kì tức giận.
Quân Nhã Tình bàn tay dưới ống tay áo vô thức siết chặt. Không phải vì sự lợi hại của Hàn Mộ Tuyết, mà là nỗi đau giấu kín bấy lâu trong lòng của nàng, phút chốc bị khơi lại, làm nàng vừa sợ hãi, vừa thống hận cùng cực.
Quân Sinh Nhàn đưa tay lau nước mắt. Trái tim nàng bỗng nhiên mềm mại. Nếu có thể, nàng cũng muốn cùng người mình yêu thương bên nhau trọn đời. Trái tim thiếu nữ vừa lo lắng, vừa sợ hãi, không muốn mang nỗi đau tương tư giống nhân vật trong ca khúc.
Hàn Mộ Mai cùng Lam Hiểu có chung suy nghĩ, hỡi thế gian, tình là gì a? Vì sao tương tư đến độ khiến người ta đau lòng đến vậy? Vì sao biết là nỗi đau tim xé, mà vẫn cố đâm đầu vào yêu?
Một người nào đó đứng trên mái nhà nhìn nữ nhân nhi trong lòng thương nhớ vài ngày nay. Khúc đàn vừa rồi có phải hay không là lời trong lòng nàng? Quân Dụ Hiên mặc dù giấu kĩ hắc khí xung quanh, nhưng lệ khí trong mắt đang làm không khí xung quanh giảm nhiệt nhanh chóng.
Bàn tay siết chặt, ánh mắt Quân Dụ Hiên càng sâu thẩm. Hàn Mộ Tuyết, có phải hay không trong lòng nàng đã yêu thích tên Lâm công tử kia? Vì sao? Vì sao tim hắn đau thế này. Tích tắc, bóng đen trên mái nhà hòa vào không gian đen tối biến mắt.
Đôi mày nhíu lại, Hàn Mộ Tuyết cảm khái. Quái lạ, sao cứ có cảm giác ánh mắt ai đó cứ nhìn nàng, mãnh liệt đến nổi khiến da gà trên người nổi hết cả lên, đưa mắt tìm kiếm thì không phát hiện được gì. Có phải nàng nhạy cảm quá hay không?
"Tuyết Tuyết a~~~. Không ngờ ngươi đánh đàn giỏi đến như vậy, nhạc khúc này quá hay đi." Lam Hiểu hứng phấn ôm trầm Hàn Mộ Tuyết, thật sự quá kích động đi. Mặc dù nhạc khúc có phần sầu tư nhưng không thể phủ định, rất đi vào lòng người.
"Tam muội ngươi rất được lòng nhị tỉ" bỏ đi chút ngang ngược cùng hống hách, Hàn Mộ Mai hiện tại rất khả ái đáng yêu. Nàng đứng trước Hàn Mộ Tuyết chống hông đắc ý nhìn Phó Khuynh.
"Trận này Hàn tam tiểu thư thắng, Phó tiểu thư có phục hay không?" Lấy lại bình tĩnh lúc đầu, Quân Nhã Tình mỉm cười liếc nhìn Hàn Mộ Tuyết, nhưng ý tứ chính là nói cho Phó Khuynh nghe. Nếu như chuyện tam tiểu thư đánh đàn vượt qua vả Hàn Mộ Liên, thì có bị xem là coi rẻ hoàng quyền hay không?
"Hàn Mộ Tuyết, xem như ngươi may mắn" Phó Khuynh tức giận phủi tay quay mặt chỗ khác.
"Trận thứ hai, đấu họa" Quân Nhã Tình vẫn bộ dáng đoan chính quý phái nói. Nàng có dự cảm, cuộc đấu hôm nay khả năng Phó Khuynh thắng rất ít. Nhưng Hàn Mộ Tuyết thực sự có khả năng này sao?
"Khoan đã.." Hàn Mộ Tuyết bước lên một bước, nụ cười vẫn được treo khoé môi, nhìn Quân Nhã Tình rồi quay sang một vòng những người có mặt. Thấy mọi người ai cũng khó hiểu, nàng giải thích "Ba trận thắng hai là thắng. Vậy kế tiếp xem lễ vật trước, nếu hòa nhau, đấu trận sau cũng không muộn"
Đây là Hàn Mộ Tuyết cố ý. Bởi vì nàng không muốn bộc lộ tài năng quá nhiều, một khi muốn an phận, cớ gì đem tài hoa hấp dẫn phiền phức? Nàng chính là muốn so lễ vật, bởi vì, trận này nàng chắc chắn thắng.
"Phó tiểu thư thấy thế nào?" Quân Nhã Tình nâng mắt, muốn nhìn ra tâm tư Hàn Mộ Tuyết, rất tiếc, ngoài nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt kia, thì không phát hiện được gì. Đành quay sang hỏi Phó Khuynh.
"Hừ, ngươi thích thì ta chiều, người đâu, đưa lễ vật bổn tiểu thư lại đây" Phó Khuynh xem thường ra lệnh cho tỳ nữ Lam phủ lấy lễ vật của nàng đến. Bởi vì khi vào phủ, tỳ nữ thân cận được đến nơi khác chờ đợi, không được phép vào chính phủ. Đây vốn là quy tắc Đại Đế.
Trong chốc lát, tỳ nữ đã đưa đến trước mọi người một chiếc hộp làm bằng gỗ. Tỳ nữ sau lưng Hàn Mộ Tuyết cũng đem lễ vật đưa ra. Cả hai cùng đặt lên chiếc bàn. Nhìn bề ngoài, chiếc hộp của Phó Khuynh rất sắc xảo, hoa văn tinh tế, nhìn sơ qua cũng đủ biết, đây là vật phẩm xuất sứ từ Trân Bảo Các, nếu là đồ vật của Trân Bảo Các, giá trị thấp nhất cũng giá ngàn vàng. Xem ra tỉ lệ Phó Khuynh thắng rất cao.
Hàn Mộ Tuyết mỉm cười nhìn nét mặt thấu hiểu của những người ở đây. Bọn họ điều dòng dõi cao quý, tất nhiên biết giá trị thứ trong chiếc hộp. Nhưng họ không biết không có nghĩa là nàng cũng không biết.
Nhân lúc không ai chú ý, Hàn Mộ Tuyết nói nhỏ bên tai tỳ nữ vừa đặt lễ vật của nàng lên bàn. Tỳ nữ gật đầu, sau đó đem phần quà còn lại đến chỗ Lam Hiểu, nói nhỏ vào tai nàng, cả hai cùng nhau đi vào bên trong.
"Ta sẽ mở hộp Phó tiểu thư" nói xong, Quân Nhã Tình bước đến, bàn tay mảnh mai mở chiếc hộp, mọi người hơi nhướn người nhìn, xem rốt cuộc bên trong là lễ vật gì. Chỉ là sinh thần ái nữ tam phẩm, mà lại được đãi ngộ như vậy, Phó tiểu thư thật hào phóng.
"Ồ, song điệp phỉ tinh a, thật đẹp" mọi người đồng loạt trầm trồ khen ngợi.
Bên trong là một đôi trâm bạc, phía trên đính con bướm, con bướm này hình thù sinh động, đặc biệt chất liệu làm từ phỉ thúy, nên khi có ánh sáng chiếu vào, tạo thành phản xạ lấp lánh cực kì xinh đẹp.
"Đây là hai ngày trước ta cho người đặt ở Trân Bảo Các, trị giá hai ngàn lượng bạc" Phó Khuynh đắc ý dào dạt nói rõ lai lịch cùng trị giá hai cây trâm. Nàng cố ý phô trương như vậy cũng chỉ vì lý do lấy lại mặt mũi sau cuộc thi tuyển phi vừa rồi.
"Đẹp quá đi" mọi người bao quanh lúc này ai cũng tán thưởng độ hào phóng của Phó Khuynh, họ tiếc nuối vì hôm nay không phải sinh thần của mình. Bởi vì chỉ cần đồ vật từ Trân Bảo Các hay Phường Y Các, Phẩm Các đều đại biểu cho sự xa hoa cao quý, ai không ao ước được sở hữu?
"Sau đây ta sẽ mở lễ vật của Hàn tiểu thư" Quân Nhã Tình mỉm cười ẩn ý mở hộp, nhưng khi thấy đồ vật bên trong, nụ cười hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc không thể ngờ. Đây.. đây là lần đầu tiên nàng thấy, một bộ trang sức hoa lệ đến vậy. Đừng nói đến thiết kế vô cùng đặt biệt, mà chỉ nhìn lam ngọc quý hiếm được chạm trên đó cũng biết giá trị liên thành.
"Trời ạ, kia kia.. lam ngọc sao? Lại còn một bộ.. cái.. cái này cũng quá quý hiếm đi?" Lúc này, kể cả Phó Khuynh cũng há miệng không thể nào tin vào mắt chính mình. Nàng ta hai chân mềm nhũn ngã ngồi xuống ghế.
Quân Nhã Tình chưa lấy lại bình tĩnh. Phải biết rằng, lam ngọc là một trong bảy loại ngọc quý hiếm nhất hiện nay. Gồm bạch ngọc, tử ngọc, linh ngọc, lam ngọc, huyền ngọc, hổ phách, thạch anh. Kể cả nàng cũng chỉ sở hữu được một chiếc vòng bạch ngọc, một viên nhỏ ngọc thạch anh trên cây trâm, hai viên tử ngọc làm hoa tai. Còn lam ngọc thì chỉ được nhìn thấy trong cung mẫu phi, mà bây giờ Hàn Mộ Tuyết tặng hẵn một bộ cho Lam Hiểu. Đây biểu thị là gì?
Vì sao không ai nghi ngờ, lam ngọc là giả hay thật? Bởi vì lam ngọc giả không thể phát sáng vào ban đêm, mà ánh sáng màu lam trong chiếc hộp kia chính là minh chứng, lam ngọc là thật toàn phần.
"Oa.. kia kia là.." Chưa hết ngạc nhiên, bỗng có tiếng nữ tử thốt lên, nhìn theo chỉ điểm của nàng, một lần nữa những người có mặt không còn lời gì để thốt. Dưới ánh đèn sáng rực rỡ, một nữ tử bước ra, trên người khoác một bộ y phục nền trắng, phía trên và chân váy điều có tiết họa hoa lưu ly màu lam nhạt, chính là Lam Hiểu. Cái làm mọi người khiếp sợ, chính là ánh sáng màu lam lấp lánh phát ra từ những đóa hoa kia. Làm sao có thể như vậy chứ? Chỉ đơn giản là một bộ y phục rất đẹp, thêm sự lấp lánh linh động kia, lại trở thành tác phẩm trân quý vô cùng.
"Đây là lễ vật của Hàn nhị tiểu thư?" Quân Sinh Nhàn nói ra sự nghi ngờ. Vừa rồi nàng ta vô tình thấy Hàn Mộ Tuyết nói gì đó với tỳ nữ Lam phủ, rồi sau đó, tỳ nữ đem chiếc hộp còn lại cùng Lam Hiểu vào trong. Với sự xuất hiện lúc này của Lam Hiểu, nàng liền biết ý định vừa rồi của Hàn Mộ Tuyết.
Lời Quân Sinh Nhàn vừa nói, khiến những người ở đây giật mình hít thở một trận khí lạnh. Từ khi nào Hàn phủ lại trở nên giàu có như vậy? Chỉ một bộ y phục thôi, đã chiếm thế thượng phong hơn đôi song điệp phỉ tinh rồi, còn thi đấu làm chi?
Hàn Mộ Tuyết mỉm cười. Người cổ đại chắc hẳn không hiểu cái gì gọi là phản chiếu hay phát quang. Nàng chỉ đem một chút tinh chế của bột phản chiếu màu lam chấm nhẹ vào giữa mỗi đóa hoa lưu ly, một khi tiếp xúc ánh sáng sẽ tạo sự lấp lánh, là sự chế tạo gần đây, vừa hay lần đầu đem thử trên y phục.