Chương 15: Thế cục triều đình
Trong thư phòng.
Quân Dụ Hiên gương mặt không cảm xúc ngồi sau thư án. Quanh thân lúc này hắc khí đang bao trùm, lệ khí trong đôi mắt khiến người khác bị áp bách không dám thở mạnh. Ngô Tích, Lương Thần trước nay vẫn theo hắn chinh chiến sa trường, tiếp xúc cũng được mười lăm năm, nhưng mỗi khi đối diện, vẫn bị hai luồng khí kia làm kinh sợ.
"Gia, theo tình báo, Tây Man hơn hai tháng sau sẽ mang cống phẩm vào Đại Đế, đặc biệt lần này còn đưa công chúa đến hòa thân, hầu liên kết mối giao bang" Ngô Tích thẳng người, đem tin tức từ vạn dặm gửi về tức tốc trong đêm tranh thủ báo cáo. Đáng lý ra phải đến sáng hắn mới về tới, nhưng đây là cơ mật quốc gia đại sự, một chút cũng không dám chậm trễ.
"Gồm những ai?" Quân Dụ Hiên lạnh lùng mở miệng, trong lời nói còn tỏa ra sát khí. Đáng lý ra hắn đã sang bằng Tây Man từ mười năm trước, nhưng vì một vài lý do nên chưa thể xuống tay, nay bọn họ còn có ý nghĩ hòa thân? Đây chính là đủ lông đủ cánh đi?
"Ngoài bốn sứ giả, công chúa, còn có thế tử Kha Liệt và nhóm tùy tùng." Ngô Tích đem thông tin nói lần nữa. Năm xưa, bởi vì Tây Man là tiểu quốc nhỏ nhoi so với Ba nước Đông Liêu, Nam Phù, Bắc cảnh nên mới thoát khỏi sự tấn công của Đại Đế. Vương tử Tây Man cũng rất biết điều, cử sứ giả sang xin nghị hòa, hằng năm cống hiến, nên mới tránh được đại họa diệt tộc.
Nhưng sau mười năm, thật sự tiểu quốc kia cũng có chút khí sắc, đất đai màu mỡ, thế lực nâng cao không ít. Chỉ là, tiểu quốc vẫn là tiểu quốc, lại muốn xin hòa thân? Có lẽ công chúa bọn họ thật sự là tiên nữ giáng thế sao? Nên mới có loại tự tin như vây? Thật khiến người mong đợi mà.
Quân Dụ Hiên vẫn như cũ, nhìn như có vẽ suy nghĩ gì đó, bỗng ánh mắt thay đổi nhìn Lương Thần, khiến hắn một trận toát mồ hôi.'Vương, nếu muốn nói chỉ cần mở miệng, người có biết ánh mắt kia có bao nhiêu khủng bố không a?'đây là tiếng lòng bất mãn của Lương Thần về vị chủ tử nào đó.
"Những năm qua, thế lực của vị Lâm công tử kia càng to lớn. Dường như đã có dấu hiệu dừng lại, rất tiếc người chúng ta vẫn chưa tra ra thân phận hắn. Quan trọng là, thế lực này không liên quan đến bất kì vị hoàng tử nào, có lẽ là người trong giang hồ" Lương Thần thu lại quạt, gương mặt bất cần đời biến mất, thay vào là sự nghiêm chỉnh rắn rỏi. Hắn chính là nhận lệnh thu thập tin tức trong kinh thành trong suốt bảy năm qua.
"Xem tình hình rồi hành động" ý ở mặt chữ. Quân Dụ Hiên thu hồi chút lệ khí trong mắt, những việc không quan trọng bọn Ngô Tích, Lương Thần điều có thể tự giải quyết. Hắn tin năng lực của thuộc hạ mình.
"Dạ" Ngô Tích, Lương Thần cùng đáp nhưng vẫn đứng yên tại chỗ, vì vương gia chưa có lệnh trục xuất người, ai dám rời đi? Hình như.. vương gia đang chờ đợi gì đó? Chẳng lẽ chuyện cơ mật nào mà bọn họ bỏ quên? Không có a, hình như đã thông báo hết rồi mà? Vậy là chuyện gì? Ngô Tích cùng Lương Thần truy xét hết một lượt xem đã bỏ quên chuyện gì thì Triệu Bình xuất hiện.
"Gia" Triệu Bình chấp tay hành lễ Quân Dụ Hiên. Hôm nay hoàng đế có lệnh cho hắn điều tra thân thế nữ nhân kia, theo tính tình vương của hắn chắc chắn cũng muốn biết thông tin này, nên mới đồng ý rời đi. Chứ chủ tử của hắn là vương gia, vì sao phải đi nghe lệnh hoàng đế? Nếu Quân Dụ Khanh biết Triệu Bình xem lệnh ông không bằng hoàng đệ, chắc chắn méo mặt tức giận.
"Nói" chỉ một từ, nhưng ý tứ rất rõ ràng là muốn Triệu Bình nói hết những gì đã biết. Quân Dụ Hiên hỏi tên Hàn Mộ Tuyết là có dụng ý. Nữ nhân nhi kia, sau khi viện lý do chậm trễ liền nhanh chân bỏ đi, hắn lại không thể quá manh động đuổi theo, e rằng làm nàng sợ hãi, đành cắn răng đợi Lương Thần, Ngô Tích trở về sai người đi dò la tin tức. Chỉ là vừa lúc hoàng huynh hắn trở lại, nói rằng đã sai Triệu Bình đi điều tra thân phận, cho nên từ sớm đến giờ, hắn là bộ dáng chờ tin.
"Nàng gọi Hàn Mộ Tuyết, tam tiểu thư thừa tướng phủ. Ngoại nhân đồn rằng nàng nhút nhát yếu đuối, lại còn bị hủy dung, chính là phế vật" Triệu Bình khá bất ngờ về thân thế Hàn Mộ Tuyết. Nhút nhát yếu đuối? Vậy nữ nhân nào đối với huynh đệ hắn hét to mắng nhỏ đây? Dung nhan bị hủy? Vậy nữ nhân xinh đẹp động lòng người tốt qua là kẻ nào a? Còn phế vật? Chính kẻ tung tin đồn nhảm mới là phế vật.
"Phế vật?" Lập tức, câu nói này trực tiếp khiến hắc khí bao quanh Quân Dụ Hiên cuộn trào, bao thủ cả thư phòng, khiến ba người Lương Thần, Ngô Tích, Triệu Bình gồng mình chóng đỡ, nếu sơ xuất liền bị hắc khí đánh trọng thương tức khắc.
Lương Thần: Nữ nhân Hàn Mộ Tuyết này đã đắc tội gì vương của hắn, mà khiến hắn cùng đồng bọn phải chịu trận? Thật đáng băm vằm mà.
Ngô Tích: Không xong, vương gia sắp mở sát giới, một trận mưa tanh gió huyết sẽ phủ đầy phủ thừa tướng, hắn nên cho người chuẩn bị sang bằng nơi đó thì hơn.
Triệu Bình: Chẳng lẽ, vương của hắn tức giận, vì nữ nhân kia là phế vật, lại dám chạm vào người? Chỉ mong vương tha nàng ta mệnh toàn thây vì giúp người không bạo phát bệnh.
Bỗng nhiên gương mặt nữ tử hiện lên trong mắt Quân Dụ Hiên, thần thái nàng lạnh nhạt, ánh mắt nhìn hắn có sự phòng bị cùng nghi kị, thì lập tức hắc khí giảm mất một nữa, đồng thời giúp bọn thuộc hạ tránh được kiếp nạn.
Nếu nói nàng nhút nhát yếu đuối, thì lúc vừa tỉnh, thân thủ hạ từng sát chiêu kia không phải người bình thường có được. Tức là, hoàn cảnh sinh tồn của nàng có nguy hiểm? Nên cố che giấu bản thân? Sống trong lời đồn đãi phế vật để được an toàn? Cho nên hắn tuyệt đối không được vạch trần, mà còn bảo hộ nàng?
"Sáng mai, cho người âm thầm tra. Bổn vương muốn biết, từng chi tiết một về phủ thừa tướng" đây là câu nói dài nhất từ trước đến nay của Quân Dụ Hiên đối với thuộc hạ. Bởi vì có liên quan đến nữ nhân nhi kia, nên hắn phải kiên nhẫn. Trước tiên tìm hiểu hoàn cảnh sống, sau đó mới tính được tiếp theo nên làm gì.
"Dạ" nhận được lệnh, Ngô Tích, Lương Thần, Triệu Bình nhanh chóng lui ra đóng cửa lại. Chạy một đoạn thật xa mới dừng lại. Thật là khủng bố mà, cả ba bọn họ âm thầm vuốt ngực, lại thấy Triệu An từ xa đến bí hiểm lên mặt nhìn, thì Ngô Tích, Lương Thần liếc nhau, bay lại đánh một trận truy vấn "Tên khốn kiếp, còn không mau nói, lão tử đánh chết ngươi"
"Ta nói ta nói.. hạ thủ lưu tình a!" cả ba người, ngươi chạy ta đuổi âm thanh vang trong đêm khuya. Triệu Bình thấy vậy mỉm cười đuổi theo, gia nhập vào đội ngũ.
* * *
"Thanh Âm, cho ảnh vệ quanh phủ thừa tướng rút lui, bên phía phu nhân giao Phong Diễm cùng Nguyệt Hoa giả dạng nha hoàn vào viện trong coi, tuyệt đối không được để lộ" sau khi vào phủ, việc đầu tiên Hàn Mộ Tuyết làm là lập tức phân tán lực lượng.
Trên đường về đây, nàng đã suy nghĩ kĩ, mặc dù đã báo rõ tên họ với Quân Dụ Hiên nhưng ai dám chắc hắn không cho người điều tra lại? Cho nên nàng ra tay trước, tránh xảy ra biến cố gì. Tên nam nhân đó, không thể xem thường, hắn rất nguy hiểm.
"Dạ tiểu thư" mặc dù không hiểu ý tứ của Hàn Mộ Tuyết, nhưng mệnh lệnh nàng đưa ra, Thanh Âm chưa từng do dự hay nghi ngờ nhanh chóng đi thu xếp ổn thỏa.
"Tiểu thư, sao người lại về trễ như vậy? Ta súyt nữa kéo theo Thanh Âm chạy vào cung đón người rồi" Tử Y đôi mắt phiếm hồng nắm cánh tay Hàn Mộ Tuyết. Thực sự đêm nay cùng cảm giác bảy năm trước tiểu thư bị bệnh đồng dạng hù dọa nàng lo lắng.
Vừa rồi phu nhân Lâm thị cũng cùng đứng ở cổng chờ đợi, thấy tiểu thư bình yên trở lại mới buông lỏng tinh thần, sau lại bị Hàn Mộ Tuyết nài nỉ một hồi mới chịu trở về Đào Hoa Uyển nghỉ ngơi.
"Ta không sao, chỉ là xảy ra chút vấn đề nhỏ thôi" lòng Hàn Mộ Tuyết mềm mại. Lúc trước dù nguy hiểm thế nào, gian khó ra sao, cũng chỉ có một mình nàng vượt qua, không ai hỏi han, không ai quan tâm, lo lắng, cảm giác thật cô đơn. Hiện tại đã có người vì nàng chờ đợi, vì nàng lo lắng, vì nàng rơi nước mắt, sao không quý trọng cho được chứ?
"Tiểu thư, khoảng đường xa như vậy, người ăn thêm chút gì đi, sẵn tiện đợi ta lấy nước nóng pha rồi tắm rửa nghỉ ngơi" Tử Y biết tiểu thư mình ưa sạch sẽ, đoán rằng cả ngày nàng không được tắm cẩn thận, tối nay sẽ khó lòng ngủ được. Vừa rồi nàng đã hâm nóng thức ăn, đang đặt trên bàn, tiểu thư ăn xong, nước cũng vừa xong.
"Được" Hàn Mộ Tuyết nghe vậy liền đồng ý. Nhớ lại hình ảnh bị Quân Dụ Hiên ôm ôm ấp ấp, khiến gương mặt phút chốc đỏ tận mang tai. Vì cả hai kiếp, nàng chưa từng cùng nam nhân tiếp xúc thân mật. Cũng may lúc đó không để ý, nên không ngượng ngùng. Giờ nghĩ lại có hơi xấu hổ.
Hàn Mộ Tuyết ăn xong, vào phòng tháo trâm cài, hoa tai sau đó đến phòng tắm. Lúc này Thanh Âm cũng hoàn thành nhiệm vụ, đứng ở cửa canh chừng.
Dù đêm đã khuya, nhưng đèn ở Thanh Yên viện vẫn sáng sủa. Thùng nước đã chuẩn bị xong, Tử Y nhỏ vài giọt tinh dầu và cánh hoa nhài vào giúp Hàn Mộ Tuyết thư giản rồi lui ra.
Cảm nhận được hơi ấm của nước, Hàn Mộ Tuyết thoát y, nhẹ bước vào trong dựa vào thành thùng, mái tóc dài được nàng gọn gàng bỏ xuôi ra phía sau bên ngoài thùng nước, tránh làm ướt tóc. Nàng cầm chiếc khăn, nhẹ nhàng đem nước lau sạch cả người, một ngày dài mệt mỏi cũng theo đó cuốn trôi đi.
Lúc này trên không trung, một bóng đen thoát ẩn thoát hiện bay đến, đáp xuống căn phòng duy nhất còn sáng kia. Quân Dụ Hiên nghĩ, nữ nhân nhi kia trở về muộn như vậy, chắc chắn chưa thể ngủ, xem toàn bộ phủ chỉ có nơi này còn ánh sáng, hẳn đây là khuê phòng nàng đi?
Quân Dụ Hiên dùng nội lực, nhẹ nhàng không động tĩnh lấy đi hai viên ngói, sau đó cúi xuống nhìn, không chút dấu vết. Cảnh tượng phía dưới khiến hắn đứng bật người dậy, chân lại không hề xê dịch.
Nếu bây giờ có một ai đó bên cạnh sẽ phát hiện, Chiến Thần Tần Vương lén lút nhìn nữ tử tắm, còn bị đỏ mặt bối rối không biết làm sao. Tình cảnh này quả là ngàn năm khó gặp a. Không may là chẳng một ai có cơ hội đó cả.
Trải qua một hồi run sợ, tim đập nhanh, vẻ mặt Quân Dụ Hiên vẫn lãnh cảm như thường, chỉ khác là vành tai vẫn còn sắc đỏ. Đấu tranh tư tưởng hắn lại cẩn thận ngồi xuống, tiếp tục nhìn. Nữ nhân nhi vẻ mặt buông lỏng đề phòng, khác hẳn khi trong hoàn cung. Làn da trắng gần như phát sáng, đôi mắt nhắm chặt, đôi mày thanh tú nhẹ nhíu lại, Quân Dụ Hiên có cảm xúc muốn đưa tay vuốt nhẹ, để cái nhíu kia biến mất.
Đôi môi hồng đào khép nhẹ, cái cổ nhỏ nhắn quyến rũ, xuống nữa là.. Quân Dụ Hiên quay mặt đi không dám nhìn tiếp.
"Tiểu thư, biết ngay người sẽ ngủ quên mà" Tử Y vội vã lấy khăn gọi Hàn Mộ Tuyết dậy chuẩn bị đưa cho nàng. Thật là thói quen xấu từ nhỏ tiểu thư liền như vậy.
"Không sao, ngươi cùng Thanh Âm đi nghỉ ngơi đi, ta mặc y phục xong cũng đi ngủ. Chờ Tử Y rời đi, Hàn Mộ Tuyết cỡi khăn ra lấy y phục đã được chuẩn bị sẵn mặc vào. Nói thật, nàng không quen lõa thể trước mặt bất kể ai, dù là Thanh Âm và Tử Y cũng thế.
Xong tất cả, Hàn Mộ Tuyết tắt nến ngồi đi ngủ, nàng không hề hay biết rằng, tối nay có người lại thức trắng, đơn giản là mỗi khi nhắm mắt, hình ảnh nàng cứ hiện ra, Quân Dụ Hiên không tài nào khống chế được.
* * *
Sáng sớm
" Thanh Âm, đưa những bản vẻ này đến Phường Y Các, Trân Bảo Các, cho người cấp tốc làm những thứ này, càng sớm càng tốt "Hàn Mộ Tuyết sau khi thức dậy vẫn như cũ là luyện tập, xong nàng ngồi ở thư án chăm chú vẽ hai bức, một là y phục, hai là bộ trang sức lam phỉ thúy rồi đưa cho Thanh Âm rồi mới chuẩn bị đi tắm.
" Dạ tiểu thư "Thanh Âm vẫn bộ dáng bất chấp phục tùng mệng lệnh của Hàn Mộ Tuyết. Dường như lời nói của tiểu thư chính là thánh chỉ đối với nàng, một chút cũng không hỏi nguyên nhân.
" Tiểu thư, đây là người cố ý thiết kế tặng người? "Tử Y có nhìn qua bảng vẽ, trên đó bộ y phục có viết rõ số đo không phải của tiểu thư hay Thanh Âm, nàng hoặc phu nhân, mà là một người khác.
Bộ y phục nền màu trắng tinh khiết, phía trên có những đóa hoa lưu ly nhỏ nhắn được làm bằng lụa tơ tằm, làm nổi bật màu sắc. Kiểu cách chắc chắn dành cho một vị tiểu thư cá tính thẳng thắn. Khi đi những cánh hoa sẽ lưu chuyển, tạo sự hoạt bát đáng yêu. Lúc đứng yên, sẽ thành sự dịu dàng nữ tính hẳn ra. Tử Y khâm phục tiểu thư nhà mình, chỉ một bộ y phục, lại chứa đựng hai tính cách khác nhau hoàn toàn.
Còn bộ trang sức bao gồm, hoa tai, vòng cổ, vòng tay, trâm cài điều đồng dạng màu lam giống với hoa lưu li kia. Chẳng lẽ người tiểu thư tặng, tên có một chữ Lam?
" Đúng vậy, hôm qua có nhã hứng quen biết một người bạn, những thứ này ba ngày sau đến sinh thần nàng đưa đi. "Vừa trả lời Tử Y, Hàn Mộ Tuyết vừa vào trong chuẩn bị tắm. Hôm qua ngồi tám chuyện, Lam Hiểu có nói ba ngày sau đến sinh thần mình, còn nói hai hôm sau sẽ gửi thiếp mời đến phủ, bảo nàng không được vắng mặt dù bất kì lý do gì.
" Dạ. "Tử Y hiểu ra vấn đề, liền nhớ ra gì đó" Tiểu thư, hôm nay phủ thái tử đưa sính lễ đến, thừa tướng căn dặn người cùng phu nhân đến "Tử Y vừa bỏ những cánh hoa và tinh dầu oải hương vào nước ấm vừa nhắc nhở Hàn Mộ Tuyết. Ừm, mùi hương thơm thật. Ban ngày tiểu thư thích nhất mùi này, ban đêm thì hoa nhài, khiến tinh thần được thư giãn.
" Đã biết, ngươi lui ra đi"chờ Tử Y rời đi, Hàn Mộ Tuyết cỡi y phục vào tắm. Nàng khép hờ đôi mắt bắt đầu phân tích tình hình cục diện triều đình..
Nói về thế lực phía sau thái tử không ai khác chính là Đoan Hữu Chính lão Quốc công đức cao vọng trọng.
Đoan Hữu Chính cùng mẫu thân hoàng đế, Đoan Phi đã qua đời là tỉ đệ ruột thịt. Khi còn sống, Đoan phi thú cháu gái mình cho Quân Dụ Khanh làm tam hoàng tử phi, hiện tại cũng là hoàng hậu Đoan Thị. Tất nhiên, gia tộc Đoan thị sẽ dốc hết sức phụ trợ thái tử, một gốc rễ cứng như vậy, không dể gì lây chuyển.
Nhị Hoàng tử! Để có thể ngang sức tranh ngôi hoàng đế, mẫu tộc nhị hoàng tử sao có thể kém chứ? Lệ phi Thẩm thị, là muội muội ruột Thượng tướng quân Thẩm Khải.
Khi tiên hoàng còn sống, Thẩm Khải từng là tướng quân giúp tiên hoàng chinh phạt Nam Phù, sau ba năm đại thắng, lập được công lớn, phong hiệu đại tướng quân. Trước đó, Quân Dụ Khanh, cũng vì củng cố thế lực, năm mười tám tuổi đã thú muội muội Thẩm Khải, hiện tại chính là là Lệ phi nương nương Thẩm thị.
Binh quyền hiện tại, một nửa trong tay Quân Dụ Hiên, một nửa còn lại chia làm ba. Thẩm Khải nắm trong tay, hai phần ba trong thế lực đó. Hiện tại nhị hoàng tử, càng lôi kéo thêm thế lực cho mình.
Ngũ hoàng tử! Thái phó Liễu Quyền, là ngoại tổ phụ hắn. Nghi Phi Liễu thị cùng tam di nương thừa tướng phủ cũng là biểu tỷ muội. Chỉ đáng tiếc, tam di nương cũng chỉ là một di nương, tật bệnh nhiều năm qua khiến cho bà không tài nào lấy được lòng thừa tướng Hàn Minh Thiên. Mà Liễu Quyền này, dưới trướng ông ta cũng có nhiều môn hạ, nói chính xác hơn, thế lực quan văn trong triều đình ít nhiều cũng chịu sức ảnh hưởnh của ông ta. Dĩ nhiên, để cân bằng thế lực hoàng đế cũng đã điều tra tất cả nên mới nhầm đồng ý để thế lực kia tồn tại đến bây giờ.
Lục hoàng tử! Ba thế lực tranh ngôi kia mạnh như vậy lục hoàng tử sao có thể yếu kém? Hiền phi nương nương chính là ái nữ Bùi Khâm tể tướng đương triều. Và đặc biệt một phần ba binh quyền còn lại nằm trong tay tể tướng.
Trong triều đình vẫn còn một số quan lại vẫn giữ vững thái độ trung lập. Nên các vị hoàng tử tìm kiếm mọi cách lôi kéo những người này về phía của mình. Cục diện triều đình bây giờ vẫn giữ được thế cân bằng dưới sự khống chế của hoàng đế.
Hàn MộTuyết mở mắt mỉm cười. Những bọn người kia sức đầu mẻ trán tranh nhau lôi kéo thế lực, nhưng không hề biết rằng quyền quyết định cuối cùng nằm trong tay hoàng đế thế Quân Dụ Khanh. Mà người đứng sau hiểm trợ cho ông ta chính là Quân Dụ Hiên. Do đó cũng có hoàng tử tranh nhau lấy lòng vị Tần Vương này, nhưng hoàn toàn vô dụng.
Cuộc hôn nhân chính trị Thái tử vừa đạt được là đòn bẩy thúc đẩy những mối liên hôn khác của các hoàng tử bắt đầu rục rịch. Thái tử chọn thừa tướng phủ, vậy có khi nào nàng và Hàn Mộ Mai sẽ không còn vấn thân vào những tranh đoạt kia?
Rất khó nói! Bởi vì trong cuộc tranh đoạt ngôi vị, kẻ có giá trị sẽ được tận dụng tối đa. Xem ra nàng phải nhanh chóng an bài tương lai sau này rồi, tốt nhất tìm cách tránh khỏi vòng xoáy danh lợi càng sớm càng tốt.
Quân Dụ Hiên gương mặt không cảm xúc ngồi sau thư án. Quanh thân lúc này hắc khí đang bao trùm, lệ khí trong đôi mắt khiến người khác bị áp bách không dám thở mạnh. Ngô Tích, Lương Thần trước nay vẫn theo hắn chinh chiến sa trường, tiếp xúc cũng được mười lăm năm, nhưng mỗi khi đối diện, vẫn bị hai luồng khí kia làm kinh sợ.
"Gia, theo tình báo, Tây Man hơn hai tháng sau sẽ mang cống phẩm vào Đại Đế, đặc biệt lần này còn đưa công chúa đến hòa thân, hầu liên kết mối giao bang" Ngô Tích thẳng người, đem tin tức từ vạn dặm gửi về tức tốc trong đêm tranh thủ báo cáo. Đáng lý ra phải đến sáng hắn mới về tới, nhưng đây là cơ mật quốc gia đại sự, một chút cũng không dám chậm trễ.
"Gồm những ai?" Quân Dụ Hiên lạnh lùng mở miệng, trong lời nói còn tỏa ra sát khí. Đáng lý ra hắn đã sang bằng Tây Man từ mười năm trước, nhưng vì một vài lý do nên chưa thể xuống tay, nay bọn họ còn có ý nghĩ hòa thân? Đây chính là đủ lông đủ cánh đi?
"Ngoài bốn sứ giả, công chúa, còn có thế tử Kha Liệt và nhóm tùy tùng." Ngô Tích đem thông tin nói lần nữa. Năm xưa, bởi vì Tây Man là tiểu quốc nhỏ nhoi so với Ba nước Đông Liêu, Nam Phù, Bắc cảnh nên mới thoát khỏi sự tấn công của Đại Đế. Vương tử Tây Man cũng rất biết điều, cử sứ giả sang xin nghị hòa, hằng năm cống hiến, nên mới tránh được đại họa diệt tộc.
Nhưng sau mười năm, thật sự tiểu quốc kia cũng có chút khí sắc, đất đai màu mỡ, thế lực nâng cao không ít. Chỉ là, tiểu quốc vẫn là tiểu quốc, lại muốn xin hòa thân? Có lẽ công chúa bọn họ thật sự là tiên nữ giáng thế sao? Nên mới có loại tự tin như vây? Thật khiến người mong đợi mà.
Quân Dụ Hiên vẫn như cũ, nhìn như có vẽ suy nghĩ gì đó, bỗng ánh mắt thay đổi nhìn Lương Thần, khiến hắn một trận toát mồ hôi.'Vương, nếu muốn nói chỉ cần mở miệng, người có biết ánh mắt kia có bao nhiêu khủng bố không a?'đây là tiếng lòng bất mãn của Lương Thần về vị chủ tử nào đó.
"Những năm qua, thế lực của vị Lâm công tử kia càng to lớn. Dường như đã có dấu hiệu dừng lại, rất tiếc người chúng ta vẫn chưa tra ra thân phận hắn. Quan trọng là, thế lực này không liên quan đến bất kì vị hoàng tử nào, có lẽ là người trong giang hồ" Lương Thần thu lại quạt, gương mặt bất cần đời biến mất, thay vào là sự nghiêm chỉnh rắn rỏi. Hắn chính là nhận lệnh thu thập tin tức trong kinh thành trong suốt bảy năm qua.
"Xem tình hình rồi hành động" ý ở mặt chữ. Quân Dụ Hiên thu hồi chút lệ khí trong mắt, những việc không quan trọng bọn Ngô Tích, Lương Thần điều có thể tự giải quyết. Hắn tin năng lực của thuộc hạ mình.
"Dạ" Ngô Tích, Lương Thần cùng đáp nhưng vẫn đứng yên tại chỗ, vì vương gia chưa có lệnh trục xuất người, ai dám rời đi? Hình như.. vương gia đang chờ đợi gì đó? Chẳng lẽ chuyện cơ mật nào mà bọn họ bỏ quên? Không có a, hình như đã thông báo hết rồi mà? Vậy là chuyện gì? Ngô Tích cùng Lương Thần truy xét hết một lượt xem đã bỏ quên chuyện gì thì Triệu Bình xuất hiện.
"Gia" Triệu Bình chấp tay hành lễ Quân Dụ Hiên. Hôm nay hoàng đế có lệnh cho hắn điều tra thân thế nữ nhân kia, theo tính tình vương của hắn chắc chắn cũng muốn biết thông tin này, nên mới đồng ý rời đi. Chứ chủ tử của hắn là vương gia, vì sao phải đi nghe lệnh hoàng đế? Nếu Quân Dụ Khanh biết Triệu Bình xem lệnh ông không bằng hoàng đệ, chắc chắn méo mặt tức giận.
"Nói" chỉ một từ, nhưng ý tứ rất rõ ràng là muốn Triệu Bình nói hết những gì đã biết. Quân Dụ Hiên hỏi tên Hàn Mộ Tuyết là có dụng ý. Nữ nhân nhi kia, sau khi viện lý do chậm trễ liền nhanh chân bỏ đi, hắn lại không thể quá manh động đuổi theo, e rằng làm nàng sợ hãi, đành cắn răng đợi Lương Thần, Ngô Tích trở về sai người đi dò la tin tức. Chỉ là vừa lúc hoàng huynh hắn trở lại, nói rằng đã sai Triệu Bình đi điều tra thân phận, cho nên từ sớm đến giờ, hắn là bộ dáng chờ tin.
"Nàng gọi Hàn Mộ Tuyết, tam tiểu thư thừa tướng phủ. Ngoại nhân đồn rằng nàng nhút nhát yếu đuối, lại còn bị hủy dung, chính là phế vật" Triệu Bình khá bất ngờ về thân thế Hàn Mộ Tuyết. Nhút nhát yếu đuối? Vậy nữ nhân nào đối với huynh đệ hắn hét to mắng nhỏ đây? Dung nhan bị hủy? Vậy nữ nhân xinh đẹp động lòng người tốt qua là kẻ nào a? Còn phế vật? Chính kẻ tung tin đồn nhảm mới là phế vật.
"Phế vật?" Lập tức, câu nói này trực tiếp khiến hắc khí bao quanh Quân Dụ Hiên cuộn trào, bao thủ cả thư phòng, khiến ba người Lương Thần, Ngô Tích, Triệu Bình gồng mình chóng đỡ, nếu sơ xuất liền bị hắc khí đánh trọng thương tức khắc.
Lương Thần: Nữ nhân Hàn Mộ Tuyết này đã đắc tội gì vương của hắn, mà khiến hắn cùng đồng bọn phải chịu trận? Thật đáng băm vằm mà.
Ngô Tích: Không xong, vương gia sắp mở sát giới, một trận mưa tanh gió huyết sẽ phủ đầy phủ thừa tướng, hắn nên cho người chuẩn bị sang bằng nơi đó thì hơn.
Triệu Bình: Chẳng lẽ, vương của hắn tức giận, vì nữ nhân kia là phế vật, lại dám chạm vào người? Chỉ mong vương tha nàng ta mệnh toàn thây vì giúp người không bạo phát bệnh.
Bỗng nhiên gương mặt nữ tử hiện lên trong mắt Quân Dụ Hiên, thần thái nàng lạnh nhạt, ánh mắt nhìn hắn có sự phòng bị cùng nghi kị, thì lập tức hắc khí giảm mất một nữa, đồng thời giúp bọn thuộc hạ tránh được kiếp nạn.
Nếu nói nàng nhút nhát yếu đuối, thì lúc vừa tỉnh, thân thủ hạ từng sát chiêu kia không phải người bình thường có được. Tức là, hoàn cảnh sinh tồn của nàng có nguy hiểm? Nên cố che giấu bản thân? Sống trong lời đồn đãi phế vật để được an toàn? Cho nên hắn tuyệt đối không được vạch trần, mà còn bảo hộ nàng?
"Sáng mai, cho người âm thầm tra. Bổn vương muốn biết, từng chi tiết một về phủ thừa tướng" đây là câu nói dài nhất từ trước đến nay của Quân Dụ Hiên đối với thuộc hạ. Bởi vì có liên quan đến nữ nhân nhi kia, nên hắn phải kiên nhẫn. Trước tiên tìm hiểu hoàn cảnh sống, sau đó mới tính được tiếp theo nên làm gì.
"Dạ" nhận được lệnh, Ngô Tích, Lương Thần, Triệu Bình nhanh chóng lui ra đóng cửa lại. Chạy một đoạn thật xa mới dừng lại. Thật là khủng bố mà, cả ba bọn họ âm thầm vuốt ngực, lại thấy Triệu An từ xa đến bí hiểm lên mặt nhìn, thì Ngô Tích, Lương Thần liếc nhau, bay lại đánh một trận truy vấn "Tên khốn kiếp, còn không mau nói, lão tử đánh chết ngươi"
"Ta nói ta nói.. hạ thủ lưu tình a!" cả ba người, ngươi chạy ta đuổi âm thanh vang trong đêm khuya. Triệu Bình thấy vậy mỉm cười đuổi theo, gia nhập vào đội ngũ.
* * *
"Thanh Âm, cho ảnh vệ quanh phủ thừa tướng rút lui, bên phía phu nhân giao Phong Diễm cùng Nguyệt Hoa giả dạng nha hoàn vào viện trong coi, tuyệt đối không được để lộ" sau khi vào phủ, việc đầu tiên Hàn Mộ Tuyết làm là lập tức phân tán lực lượng.
Trên đường về đây, nàng đã suy nghĩ kĩ, mặc dù đã báo rõ tên họ với Quân Dụ Hiên nhưng ai dám chắc hắn không cho người điều tra lại? Cho nên nàng ra tay trước, tránh xảy ra biến cố gì. Tên nam nhân đó, không thể xem thường, hắn rất nguy hiểm.
"Dạ tiểu thư" mặc dù không hiểu ý tứ của Hàn Mộ Tuyết, nhưng mệnh lệnh nàng đưa ra, Thanh Âm chưa từng do dự hay nghi ngờ nhanh chóng đi thu xếp ổn thỏa.
"Tiểu thư, sao người lại về trễ như vậy? Ta súyt nữa kéo theo Thanh Âm chạy vào cung đón người rồi" Tử Y đôi mắt phiếm hồng nắm cánh tay Hàn Mộ Tuyết. Thực sự đêm nay cùng cảm giác bảy năm trước tiểu thư bị bệnh đồng dạng hù dọa nàng lo lắng.
Vừa rồi phu nhân Lâm thị cũng cùng đứng ở cổng chờ đợi, thấy tiểu thư bình yên trở lại mới buông lỏng tinh thần, sau lại bị Hàn Mộ Tuyết nài nỉ một hồi mới chịu trở về Đào Hoa Uyển nghỉ ngơi.
"Ta không sao, chỉ là xảy ra chút vấn đề nhỏ thôi" lòng Hàn Mộ Tuyết mềm mại. Lúc trước dù nguy hiểm thế nào, gian khó ra sao, cũng chỉ có một mình nàng vượt qua, không ai hỏi han, không ai quan tâm, lo lắng, cảm giác thật cô đơn. Hiện tại đã có người vì nàng chờ đợi, vì nàng lo lắng, vì nàng rơi nước mắt, sao không quý trọng cho được chứ?
"Tiểu thư, khoảng đường xa như vậy, người ăn thêm chút gì đi, sẵn tiện đợi ta lấy nước nóng pha rồi tắm rửa nghỉ ngơi" Tử Y biết tiểu thư mình ưa sạch sẽ, đoán rằng cả ngày nàng không được tắm cẩn thận, tối nay sẽ khó lòng ngủ được. Vừa rồi nàng đã hâm nóng thức ăn, đang đặt trên bàn, tiểu thư ăn xong, nước cũng vừa xong.
"Được" Hàn Mộ Tuyết nghe vậy liền đồng ý. Nhớ lại hình ảnh bị Quân Dụ Hiên ôm ôm ấp ấp, khiến gương mặt phút chốc đỏ tận mang tai. Vì cả hai kiếp, nàng chưa từng cùng nam nhân tiếp xúc thân mật. Cũng may lúc đó không để ý, nên không ngượng ngùng. Giờ nghĩ lại có hơi xấu hổ.
Hàn Mộ Tuyết ăn xong, vào phòng tháo trâm cài, hoa tai sau đó đến phòng tắm. Lúc này Thanh Âm cũng hoàn thành nhiệm vụ, đứng ở cửa canh chừng.
Dù đêm đã khuya, nhưng đèn ở Thanh Yên viện vẫn sáng sủa. Thùng nước đã chuẩn bị xong, Tử Y nhỏ vài giọt tinh dầu và cánh hoa nhài vào giúp Hàn Mộ Tuyết thư giản rồi lui ra.
Cảm nhận được hơi ấm của nước, Hàn Mộ Tuyết thoát y, nhẹ bước vào trong dựa vào thành thùng, mái tóc dài được nàng gọn gàng bỏ xuôi ra phía sau bên ngoài thùng nước, tránh làm ướt tóc. Nàng cầm chiếc khăn, nhẹ nhàng đem nước lau sạch cả người, một ngày dài mệt mỏi cũng theo đó cuốn trôi đi.
Lúc này trên không trung, một bóng đen thoát ẩn thoát hiện bay đến, đáp xuống căn phòng duy nhất còn sáng kia. Quân Dụ Hiên nghĩ, nữ nhân nhi kia trở về muộn như vậy, chắc chắn chưa thể ngủ, xem toàn bộ phủ chỉ có nơi này còn ánh sáng, hẳn đây là khuê phòng nàng đi?
Quân Dụ Hiên dùng nội lực, nhẹ nhàng không động tĩnh lấy đi hai viên ngói, sau đó cúi xuống nhìn, không chút dấu vết. Cảnh tượng phía dưới khiến hắn đứng bật người dậy, chân lại không hề xê dịch.
Nếu bây giờ có một ai đó bên cạnh sẽ phát hiện, Chiến Thần Tần Vương lén lút nhìn nữ tử tắm, còn bị đỏ mặt bối rối không biết làm sao. Tình cảnh này quả là ngàn năm khó gặp a. Không may là chẳng một ai có cơ hội đó cả.
Trải qua một hồi run sợ, tim đập nhanh, vẻ mặt Quân Dụ Hiên vẫn lãnh cảm như thường, chỉ khác là vành tai vẫn còn sắc đỏ. Đấu tranh tư tưởng hắn lại cẩn thận ngồi xuống, tiếp tục nhìn. Nữ nhân nhi vẻ mặt buông lỏng đề phòng, khác hẳn khi trong hoàn cung. Làn da trắng gần như phát sáng, đôi mắt nhắm chặt, đôi mày thanh tú nhẹ nhíu lại, Quân Dụ Hiên có cảm xúc muốn đưa tay vuốt nhẹ, để cái nhíu kia biến mất.
Đôi môi hồng đào khép nhẹ, cái cổ nhỏ nhắn quyến rũ, xuống nữa là.. Quân Dụ Hiên quay mặt đi không dám nhìn tiếp.
"Tiểu thư, biết ngay người sẽ ngủ quên mà" Tử Y vội vã lấy khăn gọi Hàn Mộ Tuyết dậy chuẩn bị đưa cho nàng. Thật là thói quen xấu từ nhỏ tiểu thư liền như vậy.
"Không sao, ngươi cùng Thanh Âm đi nghỉ ngơi đi, ta mặc y phục xong cũng đi ngủ. Chờ Tử Y rời đi, Hàn Mộ Tuyết cỡi khăn ra lấy y phục đã được chuẩn bị sẵn mặc vào. Nói thật, nàng không quen lõa thể trước mặt bất kể ai, dù là Thanh Âm và Tử Y cũng thế.
Xong tất cả, Hàn Mộ Tuyết tắt nến ngồi đi ngủ, nàng không hề hay biết rằng, tối nay có người lại thức trắng, đơn giản là mỗi khi nhắm mắt, hình ảnh nàng cứ hiện ra, Quân Dụ Hiên không tài nào khống chế được.
* * *
Sáng sớm
" Thanh Âm, đưa những bản vẻ này đến Phường Y Các, Trân Bảo Các, cho người cấp tốc làm những thứ này, càng sớm càng tốt "Hàn Mộ Tuyết sau khi thức dậy vẫn như cũ là luyện tập, xong nàng ngồi ở thư án chăm chú vẽ hai bức, một là y phục, hai là bộ trang sức lam phỉ thúy rồi đưa cho Thanh Âm rồi mới chuẩn bị đi tắm.
" Dạ tiểu thư "Thanh Âm vẫn bộ dáng bất chấp phục tùng mệng lệnh của Hàn Mộ Tuyết. Dường như lời nói của tiểu thư chính là thánh chỉ đối với nàng, một chút cũng không hỏi nguyên nhân.
" Tiểu thư, đây là người cố ý thiết kế tặng người? "Tử Y có nhìn qua bảng vẽ, trên đó bộ y phục có viết rõ số đo không phải của tiểu thư hay Thanh Âm, nàng hoặc phu nhân, mà là một người khác.
Bộ y phục nền màu trắng tinh khiết, phía trên có những đóa hoa lưu ly nhỏ nhắn được làm bằng lụa tơ tằm, làm nổi bật màu sắc. Kiểu cách chắc chắn dành cho một vị tiểu thư cá tính thẳng thắn. Khi đi những cánh hoa sẽ lưu chuyển, tạo sự hoạt bát đáng yêu. Lúc đứng yên, sẽ thành sự dịu dàng nữ tính hẳn ra. Tử Y khâm phục tiểu thư nhà mình, chỉ một bộ y phục, lại chứa đựng hai tính cách khác nhau hoàn toàn.
Còn bộ trang sức bao gồm, hoa tai, vòng cổ, vòng tay, trâm cài điều đồng dạng màu lam giống với hoa lưu li kia. Chẳng lẽ người tiểu thư tặng, tên có một chữ Lam?
" Đúng vậy, hôm qua có nhã hứng quen biết một người bạn, những thứ này ba ngày sau đến sinh thần nàng đưa đi. "Vừa trả lời Tử Y, Hàn Mộ Tuyết vừa vào trong chuẩn bị tắm. Hôm qua ngồi tám chuyện, Lam Hiểu có nói ba ngày sau đến sinh thần mình, còn nói hai hôm sau sẽ gửi thiếp mời đến phủ, bảo nàng không được vắng mặt dù bất kì lý do gì.
" Dạ. "Tử Y hiểu ra vấn đề, liền nhớ ra gì đó" Tiểu thư, hôm nay phủ thái tử đưa sính lễ đến, thừa tướng căn dặn người cùng phu nhân đến "Tử Y vừa bỏ những cánh hoa và tinh dầu oải hương vào nước ấm vừa nhắc nhở Hàn Mộ Tuyết. Ừm, mùi hương thơm thật. Ban ngày tiểu thư thích nhất mùi này, ban đêm thì hoa nhài, khiến tinh thần được thư giãn.
" Đã biết, ngươi lui ra đi"chờ Tử Y rời đi, Hàn Mộ Tuyết cỡi y phục vào tắm. Nàng khép hờ đôi mắt bắt đầu phân tích tình hình cục diện triều đình..
Nói về thế lực phía sau thái tử không ai khác chính là Đoan Hữu Chính lão Quốc công đức cao vọng trọng.
Đoan Hữu Chính cùng mẫu thân hoàng đế, Đoan Phi đã qua đời là tỉ đệ ruột thịt. Khi còn sống, Đoan phi thú cháu gái mình cho Quân Dụ Khanh làm tam hoàng tử phi, hiện tại cũng là hoàng hậu Đoan Thị. Tất nhiên, gia tộc Đoan thị sẽ dốc hết sức phụ trợ thái tử, một gốc rễ cứng như vậy, không dể gì lây chuyển.
Nhị Hoàng tử! Để có thể ngang sức tranh ngôi hoàng đế, mẫu tộc nhị hoàng tử sao có thể kém chứ? Lệ phi Thẩm thị, là muội muội ruột Thượng tướng quân Thẩm Khải.
Khi tiên hoàng còn sống, Thẩm Khải từng là tướng quân giúp tiên hoàng chinh phạt Nam Phù, sau ba năm đại thắng, lập được công lớn, phong hiệu đại tướng quân. Trước đó, Quân Dụ Khanh, cũng vì củng cố thế lực, năm mười tám tuổi đã thú muội muội Thẩm Khải, hiện tại chính là là Lệ phi nương nương Thẩm thị.
Binh quyền hiện tại, một nửa trong tay Quân Dụ Hiên, một nửa còn lại chia làm ba. Thẩm Khải nắm trong tay, hai phần ba trong thế lực đó. Hiện tại nhị hoàng tử, càng lôi kéo thêm thế lực cho mình.
Ngũ hoàng tử! Thái phó Liễu Quyền, là ngoại tổ phụ hắn. Nghi Phi Liễu thị cùng tam di nương thừa tướng phủ cũng là biểu tỷ muội. Chỉ đáng tiếc, tam di nương cũng chỉ là một di nương, tật bệnh nhiều năm qua khiến cho bà không tài nào lấy được lòng thừa tướng Hàn Minh Thiên. Mà Liễu Quyền này, dưới trướng ông ta cũng có nhiều môn hạ, nói chính xác hơn, thế lực quan văn trong triều đình ít nhiều cũng chịu sức ảnh hưởnh của ông ta. Dĩ nhiên, để cân bằng thế lực hoàng đế cũng đã điều tra tất cả nên mới nhầm đồng ý để thế lực kia tồn tại đến bây giờ.
Lục hoàng tử! Ba thế lực tranh ngôi kia mạnh như vậy lục hoàng tử sao có thể yếu kém? Hiền phi nương nương chính là ái nữ Bùi Khâm tể tướng đương triều. Và đặc biệt một phần ba binh quyền còn lại nằm trong tay tể tướng.
Trong triều đình vẫn còn một số quan lại vẫn giữ vững thái độ trung lập. Nên các vị hoàng tử tìm kiếm mọi cách lôi kéo những người này về phía của mình. Cục diện triều đình bây giờ vẫn giữ được thế cân bằng dưới sự khống chế của hoàng đế.
Hàn MộTuyết mở mắt mỉm cười. Những bọn người kia sức đầu mẻ trán tranh nhau lôi kéo thế lực, nhưng không hề biết rằng quyền quyết định cuối cùng nằm trong tay hoàng đế thế Quân Dụ Khanh. Mà người đứng sau hiểm trợ cho ông ta chính là Quân Dụ Hiên. Do đó cũng có hoàng tử tranh nhau lấy lòng vị Tần Vương này, nhưng hoàn toàn vô dụng.
Cuộc hôn nhân chính trị Thái tử vừa đạt được là đòn bẩy thúc đẩy những mối liên hôn khác của các hoàng tử bắt đầu rục rịch. Thái tử chọn thừa tướng phủ, vậy có khi nào nàng và Hàn Mộ Mai sẽ không còn vấn thân vào những tranh đoạt kia?
Rất khó nói! Bởi vì trong cuộc tranh đoạt ngôi vị, kẻ có giá trị sẽ được tận dụng tối đa. Xem ra nàng phải nhanh chóng an bài tương lai sau này rồi, tốt nhất tìm cách tránh khỏi vòng xoáy danh lợi càng sớm càng tốt.