Chương 111
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt Thẩm Thư Dư và Phó Chước đã kết hôn sáu năm rồi.
Cái gọi là ba năm ngứa bảy năm đau, qua một năm nữa Thẩm Thư Dư và Phó Chước sẽ kết hôn được bảy năm.
Khi cưới nhau được ba năm Thẩm Thư Dư hoàn toàn chưa từng lo nghĩ, bởi vì cô và Phó Chước mặn nồng, hơn nữa có con trai Đoàn Đoàn, gia đình hạnh phúc mỹ mãn.
Nhưng tới năm thứ sáu, Thẩm Cửu Cửu nói với Thẩm Thư Dư, tình cảm giữa vợ chồng là phải vun đắp.
“Vun đắp thế nào?” Thẩm Thư Dư tỏ ra khó hiểu.
Thẩm Cửu Cửu “chậc” một tiếng: “Chẳng lẽ cái này còn muốn chị dạy em sao?”
Thẩm Thư Dư suy nghĩ cả buổi mới có phản ứng, cô cười bất đắc dĩ lắc đầu.
Thẩm Cửu Cửu thấy dáng vẻ không thèm để ý của Thẩm Thư Dư, chị ấy vội vàng nói: “Em đừng có không để trong lòng, em xem chồng em coi như là người của nửa giới giải trí, nhiều cám dỗ bao nhiêu.”
“Em tin anh ấy.” Thẩm Thư Dư nói.
Thẩm Cửu Cửu đáp lại: “Chị không phải nói em không tin cậu ấy, nhưng em vẫn phải có chút cảm giác mới mẻ.”
Thẩm Thư Dư đỏ mặt: “Mới mẻ thế nào?”
Cách đó không xa, Đoàn Đoàn con trai của Thẩm Thư Dư đang chơi cùng Đông Đông con trai của Thẩm Cửu Cửu.
Vườn hoa nhà Thẩm Cửu Cửu thích hợp để con nít chơi đùa nhất, ở đây có tất cả những thứ hiếu kỳ.
Đông Đông và Đoàn Đoàn coi như là bạn cùng lứa, có tiếng nói chung. Đừng nhìn con trẻ còn nhỏ nhưng cũng đã có đề tài nói chuyện. Khi nói tới phim hoạt hình thịnh hành hiện nay, hai đứa trẻ nói chuyện rõ ràng đâu ra đấy.
Mấy năm trước Thẩm Thư Dư định sinh một đứa nữa làm bạn với Đoàn Đoàn, nhưng sau đó bởi vì sức khỏe nên cảm thấy khoan sinh đã. Phó Chước hiển nhiên rất căng thẳng về điểm này, anh rất sợ Thẩm Thư Dư vì sinh con mà mắc phải bệnh gì.
Sau khi nhận chỉ dạy từ chỗ Thẩm Cửu Cửu, Thẩm Thư Dư suy nghĩ sau này dành thời gian làm thử một lần. Dù sao nhu cầu của Phó Chước về phương diện này tương đối mạnh.
Hôm nay Phó Chước về nhà sớm, hiếm khi có hứng xuống bếp.
Thẩm Thư Dư mỉm cười: “Có phải anh ở bên ngoài làm chuyện gì thẹn với lòng không? Thế mà về nhà xuống bếp.”
Từ khi Phó Chước bận rộn với công việc, cơ hội đích thân xuống bếp ít đi, bình thường đều là dì giúp việc trong nhà nấu. Chuyện nấu nướng này vốn làm mất thời gian, có đôi khi làm một bữa ăn phải mất vài tiếng. Thẩm Thư Dư nói Phó Chước có một tiếng nấu cơm thì không bằng đi kiếm tiền.
Phó Chước vui vẻ: “Em đã quên hôm nay là ngày gì à?”
“Ngày gì?” Thẩm Thư Dư tỏ vẻ nghi ngờ.
Phó Chước tiết lộ đáp án: “Hôm nay là ngày kỷ niệm lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
Lúc này Thẩm Thư Dư mới bừng tỉnh hiểu ra: “Em quên mất.”
Đoàn Đoàn ở bên cạnh trái lại kích động mà vỗ tay.
Sau khi ăn xong bữa tối, Phó Chước dạy Đoàn Đoàn viết chữ một lúc. Thẩm Thư Dư hơi nhàm chán bèn đi qua luyện chữ.
Phó Chước cười Thẩm Thư Dư viết không đẹp, anh đích thân dùng tay dạy cô: “Luyện nhiều năm rồi sao không có chút tiến bộ nào hết?”
Thẩm Thư Dư xấu hổ: “Có lẽ em khá ngốc.”
Phó Chước mỉm cười hôn lên má Thẩm Thư Dư: “Đừng nói lung tung, vợ anh không ngốc chút nào.”
Thẩm Thư Dư thẹn thùng đẩy anh: “Anh đừng chê cười em được không?”
“Không có, anh đâu dám chê cười em.” Nói xong anh lại hôn lên má cô một cái nữa.
Hai vợ chồng trêu ghẹo nhau, Đoàn Đoàn ở bên cạnh nhìn thấy hết, cậu bé ho “khụ khụ” hai tiếng, nói: “Hai vị chú ý ảnh hưởng, ở đây còn một đứa trẻ chưa trưởng thành.”
Phó Chước vươn tay xoa đầu Đoàn Đoàn: “Mau luyện chữ của con đi, nói nhiều vậy làm gì? Con còn muốn em gái không?”
Vừa nghe tới em gái, hai mắt Đoàn Đoàn tỏa sáng, cậu bé gật đầu thật mạnh: “Muốn muốn!”
Đoàn Đoàn tuổi này đáng yêu nhất, nên hiểu hay không nên hiểu cậu bé đều hiểu được một tí. Dạo trước không biết có phải ở trong nhà trẻ nhìn thấy người khác có em gái không, vì thế cậu trở về nhà kêu gào nói mình cũng muốn em gái.
Thẩm Thư Dư trêu Đoàn Đoàn: “Vậy lỡ như là em trai thì làm sao?”
“Em trai ạ?” Đoàn Đoàn khó xử, “Mẹ ơi, mẹ không thể sinh em gái cho con ư? Em gái đáng yêu lắm đó.”
Phó Chước mỉm cười vươn tay vuốt ve bờ lưng Thẩm Thư Dư, anh cũng kêu gào: “Anh cũng muốn em gái, em gái giống mẹ đáng yêu biết bao.”
Thẩm Thư Dư xoay người đánh Phó Chước một cái: “Anh đừng phá.”
Có bạn nhỏ Đoàn Đoàn tự mình hiểu lấy biết bố mẹ sắp đi tạo em gái, thế là cậu bé rửa mặt sớm đi ngủ. Bình thường chín giờ cậu mới ngủ, hôm nay mới tám giờ đã lên giường, còn tỏ vẻ nghiêm túc nói với Thẩm Thư Dư: “Mẹ ơi, mẹ mau đi với bố tạo em gái đi, không cần lo cho con.”
Thẩm Thư Dư xấu hổ toát mồ hôi.
Cái này là ai dạy hả!
Chờ Đoàn Đoàn ngủ, thời gian còn lại là của hai vợ chồng Phó Chước và Thẩm Thư Dư. Không thể không nói thằng nhóc Đoàn Đoàn kia quả thật chiếm lấy rất nhiều thời gian của hai người họ.
Thẩm Thư Dư vừa đi ra phòng Đoàn Đoàn thì đụng phải cơ ngực rắn chắc của Phó Chước. Anh vừa tắm xong, trên người còn hơi ướt.
“Con ngủ rồi à?” Phó Chước nhỏ giọng hỏi.
Thẩm Thư Dư gật đầu: “Hôm nay nó đặc biệt ngoan, không cần dỗ đã tự ngủ.”
Phó Chước nghe vậy bế Thẩm Thư Dư lên: “Vậy là tốt rồi, bằng không ảnh hưởng chúng ta làm việc.”
Sau khi nằm trên chiếc giường mềm mại, Thẩm Thư Dư vươn tay đè lại bờ vai của Phó Chước: “Anh muốn xem em múa không?”
“Múa?” Phó Chước nhướng mày, “Vậy phải xem là múa cái gì.”
Hồi mới yêu nhau, cả ngày anh ồn ào muốn xem cô múa, sau đó còn hạ lưu nói muốn xem cô múa thoát y. Chuyện múa thoát y Thẩm Thư Dư đã thỏa mãn anh, có điều từ đó cô ít khi múa trước mặt anh.
Hai ngày nay sau khi Đoàn Đoàn đi nhà trẻ, Thẩm Thư Dư nhàn rỗi không có gì làm nên bắt đầu dạy múa trở lại. Cô luôn có yêu cầu rất cao về bản thân trong việc giữ dáng, thế nên bây giờ vẫn còn giống thiếu nữ.
Thẩm Thư Dư xoay người lại dùng một tay đè Phó Chước dưới người, cô cười nói: “Đêm nay ái thiếp múa một đoạn thoát y cho hoàng thượng, ngài thấy thế nào?”
Ánh mắt Phó Chước tối sầm, hầu kết anh giật giật, anh vịn thắt lưng của Thẩm Thư Dư: “Ta thấy rất tốt.”
Vì thế Thẩm Thư Dư bắt đầu.
Phó Chước may mắn biết bao lấy được cô nghiêng nước nghiêng thành như vậy. Mỗi một cử chỉ của cô đều là hình ảnh đẹp nhất trong mắt anh.
= = =
Cái gọi là trước lạ sau quen, một khi Thẩm Thư Dư nếm thử thì lần thứ hai càng thả lỏng hơn. Bởi vậy dạo này khi Phó Chước đi làm đều nghĩ đến dáng người tuyệt vời của vợ, anh nhớ lại mùi vị kia.
Giữa vợ chồng dù là tình cảm hay cái khác đều cần phải vun đắp, dụng tâm nhiều hơn thì mọi thứ mới có thể trở nên càng tốt đẹp hơn.
Nhưng dần dần Thẩm Thư Dư cũng phát hiện ra điểm không phù hợp, kinh nguyệt của cô lại đến muộn.
Nói ra cũng thần kỳ, sau khi Thẩm Thư Dư sinh Đoàn Đoàn, kinh nguyệt luôn tới đúng hạn. Tình huống muộn hơn mười ngày như thế này gần như chưa từng xảy ra.
Thẩm Thư Dư mang chút ảo tưởng đến hiệu thuốc mua que thử thai, lần này thử thế mà phát hiện mang thai rồi.
Phó Chước biết được kích động không nói nên lời. Tuy rằng đã có con trai Đoàn Đoàn, nhưng cách năm năm vợ lại mang thai lần nữa, đó giống như là món quà ông trời ban cho.
Đương nhiên người vui vẻ nhất là bạn nhỏ Đoàn Đoàn.
Sau khi biết mẹ mang thai, Đoàn Đoàn hễ gặp ai cũng phải khoe một câu: “Con sắp có em gái rồi, con sắp làm anh rồi.”
Thẩm Thư Dư làm kiểm tra ở bệnh viện tư nhân, cho nên có thể biết trước giới tính của đứa bé trong bụng. Nhưng hai vợ chồng muốn giữ lại chút bất ngờ, không đặc biệt hỏi bác sĩ về giới tính của đứa bé.
Thai thứ hai hình như thuận lợi hơn thai đầu về mọi mặt, bởi vì Thẩm Thư Dư từng có kinh nghiệm, lần này mang thai cô rất bình tĩnh.
Cứ bình tĩnh như vậy thoáng cái tới ngày sinh theo dự tính. Cả thời gian mang thai trạng thái của Thẩm Thư Dư rất tốt, thậm chí trong thời kỳ đầu cũng không có ốm nghén gì.
Đứa bé này quả thật giống như sự bất ngờ mà ông trời ban cho hai người.
Là một người bố đã từng cắt cuống rốn, lần này Phó Chước thành thạo hơn nhiều.
Khoảnh khắc nhìn thấy bé con chào đời, Phó Chước không nhịn được đỏ hốc mắt: “Vợ ơi, là con gái.”
Con gái tốt lắm, bọn họ mong đợi có một đứa bé gái. Một trai một gái hợp thành một chữ tốt, không có gì trên thế gian này khiến người ta vui vẻ bằng điều này.
Đương nhiên có một người rõ ràng càng kích động hơn. Từ khi Thẩm Thư Dư sinh con gái, con trai Đoàn Đoàn gần như một tấc không rời em gái cưng của mình.
“Em gái đáng yêu quá.”
“Anh rất yêu em gái.”
“Anh sẽ đối xử tốt với em gái cả đời.”
Cả ngày Đoàn Đoàn đều nói mấy câu đó với em gái, thuộc tính yêu em gái quá mức hết sức rõ rệt.
Lại nói cũng rất trùng hợp, sinh nhật của em gái cùng với bố Phó Chước chỉ kém nhau một ngày. Phó Chước là 29 tháng 2, em gái là 28 tháng 2.
Mấy hôm con gái sắp chào đời Phó Chước lo lắng không thôi, anh rất sợ con gái sẽ mừng sinh nhật bốn năm một lần như anh. Ngày này ít nhiều vẫn thiệt thòi, người ta sinh nhật một năm một lần, anh thì bốn năm một lần.
Có điều đời này của Phó Chước coi như không hối tiếc.
Vào thời thanh xuân anh có thể cùng người con gái mình yêu nhất ở bên nhau, tới năm thứ năm thì cưới được người vợ mình yêu nhất. Hiện tại, người con gái anh yêu lại sinh cho anh một trai một gái.
Nhìn thấy Thẩm Thư Dư mệt mỏi ngủ sâu sau khi sinh, Phó Chước tiến đến gần hôn lên trán cô, anh nhẹ giọng nói: “Vợ ơi vất vả cho em rồi.”
Thẩm Thư Dư đang ngủ không biết có phải nằm mơ không, khóe miệng cô cong lên nụ cười.
Cô mơ thấy một giấc mộng, trong mộng là cái nhìn thoáng qua, cô nhìn thấy lần đầu tiên mình gặp Phó Chước, cũng nhìn thấy anh hôn mình lần đầu tiên, khiến cô cảm thấy bạo dạn nhất chính là mình chủ động tỏ tình với anh. Bọn họ đã đi qua mười mấy xuân hạ thu đông, người và sự vật xung quanh không ngừng thay đổi, chỉ có họ không thay đổi.
Em yêu anh, Phó Chước.
Cảm ơn sự dây dưa năm đó của anh, đó là sự vướng mắc ngọt ngào đẹp nhất.-Hết-
Cái gọi là ba năm ngứa bảy năm đau, qua một năm nữa Thẩm Thư Dư và Phó Chước sẽ kết hôn được bảy năm.
Khi cưới nhau được ba năm Thẩm Thư Dư hoàn toàn chưa từng lo nghĩ, bởi vì cô và Phó Chước mặn nồng, hơn nữa có con trai Đoàn Đoàn, gia đình hạnh phúc mỹ mãn.
Nhưng tới năm thứ sáu, Thẩm Cửu Cửu nói với Thẩm Thư Dư, tình cảm giữa vợ chồng là phải vun đắp.
“Vun đắp thế nào?” Thẩm Thư Dư tỏ ra khó hiểu.
Thẩm Cửu Cửu “chậc” một tiếng: “Chẳng lẽ cái này còn muốn chị dạy em sao?”
Thẩm Thư Dư suy nghĩ cả buổi mới có phản ứng, cô cười bất đắc dĩ lắc đầu.
Thẩm Cửu Cửu thấy dáng vẻ không thèm để ý của Thẩm Thư Dư, chị ấy vội vàng nói: “Em đừng có không để trong lòng, em xem chồng em coi như là người của nửa giới giải trí, nhiều cám dỗ bao nhiêu.”
“Em tin anh ấy.” Thẩm Thư Dư nói.
Thẩm Cửu Cửu đáp lại: “Chị không phải nói em không tin cậu ấy, nhưng em vẫn phải có chút cảm giác mới mẻ.”
Thẩm Thư Dư đỏ mặt: “Mới mẻ thế nào?”
Cách đó không xa, Đoàn Đoàn con trai của Thẩm Thư Dư đang chơi cùng Đông Đông con trai của Thẩm Cửu Cửu.
Vườn hoa nhà Thẩm Cửu Cửu thích hợp để con nít chơi đùa nhất, ở đây có tất cả những thứ hiếu kỳ.
Đông Đông và Đoàn Đoàn coi như là bạn cùng lứa, có tiếng nói chung. Đừng nhìn con trẻ còn nhỏ nhưng cũng đã có đề tài nói chuyện. Khi nói tới phim hoạt hình thịnh hành hiện nay, hai đứa trẻ nói chuyện rõ ràng đâu ra đấy.
Mấy năm trước Thẩm Thư Dư định sinh một đứa nữa làm bạn với Đoàn Đoàn, nhưng sau đó bởi vì sức khỏe nên cảm thấy khoan sinh đã. Phó Chước hiển nhiên rất căng thẳng về điểm này, anh rất sợ Thẩm Thư Dư vì sinh con mà mắc phải bệnh gì.
Sau khi nhận chỉ dạy từ chỗ Thẩm Cửu Cửu, Thẩm Thư Dư suy nghĩ sau này dành thời gian làm thử một lần. Dù sao nhu cầu của Phó Chước về phương diện này tương đối mạnh.
Hôm nay Phó Chước về nhà sớm, hiếm khi có hứng xuống bếp.
Thẩm Thư Dư mỉm cười: “Có phải anh ở bên ngoài làm chuyện gì thẹn với lòng không? Thế mà về nhà xuống bếp.”
Từ khi Phó Chước bận rộn với công việc, cơ hội đích thân xuống bếp ít đi, bình thường đều là dì giúp việc trong nhà nấu. Chuyện nấu nướng này vốn làm mất thời gian, có đôi khi làm một bữa ăn phải mất vài tiếng. Thẩm Thư Dư nói Phó Chước có một tiếng nấu cơm thì không bằng đi kiếm tiền.
Phó Chước vui vẻ: “Em đã quên hôm nay là ngày gì à?”
“Ngày gì?” Thẩm Thư Dư tỏ vẻ nghi ngờ.
Phó Chước tiết lộ đáp án: “Hôm nay là ngày kỷ niệm lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
Lúc này Thẩm Thư Dư mới bừng tỉnh hiểu ra: “Em quên mất.”
Đoàn Đoàn ở bên cạnh trái lại kích động mà vỗ tay.
Sau khi ăn xong bữa tối, Phó Chước dạy Đoàn Đoàn viết chữ một lúc. Thẩm Thư Dư hơi nhàm chán bèn đi qua luyện chữ.
Phó Chước cười Thẩm Thư Dư viết không đẹp, anh đích thân dùng tay dạy cô: “Luyện nhiều năm rồi sao không có chút tiến bộ nào hết?”
Thẩm Thư Dư xấu hổ: “Có lẽ em khá ngốc.”
Phó Chước mỉm cười hôn lên má Thẩm Thư Dư: “Đừng nói lung tung, vợ anh không ngốc chút nào.”
Thẩm Thư Dư thẹn thùng đẩy anh: “Anh đừng chê cười em được không?”
“Không có, anh đâu dám chê cười em.” Nói xong anh lại hôn lên má cô một cái nữa.
Hai vợ chồng trêu ghẹo nhau, Đoàn Đoàn ở bên cạnh nhìn thấy hết, cậu bé ho “khụ khụ” hai tiếng, nói: “Hai vị chú ý ảnh hưởng, ở đây còn một đứa trẻ chưa trưởng thành.”
Phó Chước vươn tay xoa đầu Đoàn Đoàn: “Mau luyện chữ của con đi, nói nhiều vậy làm gì? Con còn muốn em gái không?”
Vừa nghe tới em gái, hai mắt Đoàn Đoàn tỏa sáng, cậu bé gật đầu thật mạnh: “Muốn muốn!”
Đoàn Đoàn tuổi này đáng yêu nhất, nên hiểu hay không nên hiểu cậu bé đều hiểu được một tí. Dạo trước không biết có phải ở trong nhà trẻ nhìn thấy người khác có em gái không, vì thế cậu trở về nhà kêu gào nói mình cũng muốn em gái.
Thẩm Thư Dư trêu Đoàn Đoàn: “Vậy lỡ như là em trai thì làm sao?”
“Em trai ạ?” Đoàn Đoàn khó xử, “Mẹ ơi, mẹ không thể sinh em gái cho con ư? Em gái đáng yêu lắm đó.”
Phó Chước mỉm cười vươn tay vuốt ve bờ lưng Thẩm Thư Dư, anh cũng kêu gào: “Anh cũng muốn em gái, em gái giống mẹ đáng yêu biết bao.”
Thẩm Thư Dư xoay người đánh Phó Chước một cái: “Anh đừng phá.”
Có bạn nhỏ Đoàn Đoàn tự mình hiểu lấy biết bố mẹ sắp đi tạo em gái, thế là cậu bé rửa mặt sớm đi ngủ. Bình thường chín giờ cậu mới ngủ, hôm nay mới tám giờ đã lên giường, còn tỏ vẻ nghiêm túc nói với Thẩm Thư Dư: “Mẹ ơi, mẹ mau đi với bố tạo em gái đi, không cần lo cho con.”
Thẩm Thư Dư xấu hổ toát mồ hôi.
Cái này là ai dạy hả!
Chờ Đoàn Đoàn ngủ, thời gian còn lại là của hai vợ chồng Phó Chước và Thẩm Thư Dư. Không thể không nói thằng nhóc Đoàn Đoàn kia quả thật chiếm lấy rất nhiều thời gian của hai người họ.
Thẩm Thư Dư vừa đi ra phòng Đoàn Đoàn thì đụng phải cơ ngực rắn chắc của Phó Chước. Anh vừa tắm xong, trên người còn hơi ướt.
“Con ngủ rồi à?” Phó Chước nhỏ giọng hỏi.
Thẩm Thư Dư gật đầu: “Hôm nay nó đặc biệt ngoan, không cần dỗ đã tự ngủ.”
Phó Chước nghe vậy bế Thẩm Thư Dư lên: “Vậy là tốt rồi, bằng không ảnh hưởng chúng ta làm việc.”
Sau khi nằm trên chiếc giường mềm mại, Thẩm Thư Dư vươn tay đè lại bờ vai của Phó Chước: “Anh muốn xem em múa không?”
“Múa?” Phó Chước nhướng mày, “Vậy phải xem là múa cái gì.”
Hồi mới yêu nhau, cả ngày anh ồn ào muốn xem cô múa, sau đó còn hạ lưu nói muốn xem cô múa thoát y. Chuyện múa thoát y Thẩm Thư Dư đã thỏa mãn anh, có điều từ đó cô ít khi múa trước mặt anh.
Hai ngày nay sau khi Đoàn Đoàn đi nhà trẻ, Thẩm Thư Dư nhàn rỗi không có gì làm nên bắt đầu dạy múa trở lại. Cô luôn có yêu cầu rất cao về bản thân trong việc giữ dáng, thế nên bây giờ vẫn còn giống thiếu nữ.
Thẩm Thư Dư xoay người lại dùng một tay đè Phó Chước dưới người, cô cười nói: “Đêm nay ái thiếp múa một đoạn thoát y cho hoàng thượng, ngài thấy thế nào?”
Ánh mắt Phó Chước tối sầm, hầu kết anh giật giật, anh vịn thắt lưng của Thẩm Thư Dư: “Ta thấy rất tốt.”
Vì thế Thẩm Thư Dư bắt đầu.
Phó Chước may mắn biết bao lấy được cô nghiêng nước nghiêng thành như vậy. Mỗi một cử chỉ của cô đều là hình ảnh đẹp nhất trong mắt anh.
= = =
Cái gọi là trước lạ sau quen, một khi Thẩm Thư Dư nếm thử thì lần thứ hai càng thả lỏng hơn. Bởi vậy dạo này khi Phó Chước đi làm đều nghĩ đến dáng người tuyệt vời của vợ, anh nhớ lại mùi vị kia.
Giữa vợ chồng dù là tình cảm hay cái khác đều cần phải vun đắp, dụng tâm nhiều hơn thì mọi thứ mới có thể trở nên càng tốt đẹp hơn.
Nhưng dần dần Thẩm Thư Dư cũng phát hiện ra điểm không phù hợp, kinh nguyệt của cô lại đến muộn.
Nói ra cũng thần kỳ, sau khi Thẩm Thư Dư sinh Đoàn Đoàn, kinh nguyệt luôn tới đúng hạn. Tình huống muộn hơn mười ngày như thế này gần như chưa từng xảy ra.
Thẩm Thư Dư mang chút ảo tưởng đến hiệu thuốc mua que thử thai, lần này thử thế mà phát hiện mang thai rồi.
Phó Chước biết được kích động không nói nên lời. Tuy rằng đã có con trai Đoàn Đoàn, nhưng cách năm năm vợ lại mang thai lần nữa, đó giống như là món quà ông trời ban cho.
Đương nhiên người vui vẻ nhất là bạn nhỏ Đoàn Đoàn.
Sau khi biết mẹ mang thai, Đoàn Đoàn hễ gặp ai cũng phải khoe một câu: “Con sắp có em gái rồi, con sắp làm anh rồi.”
Thẩm Thư Dư làm kiểm tra ở bệnh viện tư nhân, cho nên có thể biết trước giới tính của đứa bé trong bụng. Nhưng hai vợ chồng muốn giữ lại chút bất ngờ, không đặc biệt hỏi bác sĩ về giới tính của đứa bé.
Thai thứ hai hình như thuận lợi hơn thai đầu về mọi mặt, bởi vì Thẩm Thư Dư từng có kinh nghiệm, lần này mang thai cô rất bình tĩnh.
Cứ bình tĩnh như vậy thoáng cái tới ngày sinh theo dự tính. Cả thời gian mang thai trạng thái của Thẩm Thư Dư rất tốt, thậm chí trong thời kỳ đầu cũng không có ốm nghén gì.
Đứa bé này quả thật giống như sự bất ngờ mà ông trời ban cho hai người.
Là một người bố đã từng cắt cuống rốn, lần này Phó Chước thành thạo hơn nhiều.
Khoảnh khắc nhìn thấy bé con chào đời, Phó Chước không nhịn được đỏ hốc mắt: “Vợ ơi, là con gái.”
Con gái tốt lắm, bọn họ mong đợi có một đứa bé gái. Một trai một gái hợp thành một chữ tốt, không có gì trên thế gian này khiến người ta vui vẻ bằng điều này.
Đương nhiên có một người rõ ràng càng kích động hơn. Từ khi Thẩm Thư Dư sinh con gái, con trai Đoàn Đoàn gần như một tấc không rời em gái cưng của mình.
“Em gái đáng yêu quá.”
“Anh rất yêu em gái.”
“Anh sẽ đối xử tốt với em gái cả đời.”
Cả ngày Đoàn Đoàn đều nói mấy câu đó với em gái, thuộc tính yêu em gái quá mức hết sức rõ rệt.
Lại nói cũng rất trùng hợp, sinh nhật của em gái cùng với bố Phó Chước chỉ kém nhau một ngày. Phó Chước là 29 tháng 2, em gái là 28 tháng 2.
Mấy hôm con gái sắp chào đời Phó Chước lo lắng không thôi, anh rất sợ con gái sẽ mừng sinh nhật bốn năm một lần như anh. Ngày này ít nhiều vẫn thiệt thòi, người ta sinh nhật một năm một lần, anh thì bốn năm một lần.
Có điều đời này của Phó Chước coi như không hối tiếc.
Vào thời thanh xuân anh có thể cùng người con gái mình yêu nhất ở bên nhau, tới năm thứ năm thì cưới được người vợ mình yêu nhất. Hiện tại, người con gái anh yêu lại sinh cho anh một trai một gái.
Nhìn thấy Thẩm Thư Dư mệt mỏi ngủ sâu sau khi sinh, Phó Chước tiến đến gần hôn lên trán cô, anh nhẹ giọng nói: “Vợ ơi vất vả cho em rồi.”
Thẩm Thư Dư đang ngủ không biết có phải nằm mơ không, khóe miệng cô cong lên nụ cười.
Cô mơ thấy một giấc mộng, trong mộng là cái nhìn thoáng qua, cô nhìn thấy lần đầu tiên mình gặp Phó Chước, cũng nhìn thấy anh hôn mình lần đầu tiên, khiến cô cảm thấy bạo dạn nhất chính là mình chủ động tỏ tình với anh. Bọn họ đã đi qua mười mấy xuân hạ thu đông, người và sự vật xung quanh không ngừng thay đổi, chỉ có họ không thay đổi.
Em yêu anh, Phó Chước.
Cảm ơn sự dây dưa năm đó của anh, đó là sự vướng mắc ngọt ngào đẹp nhất.-Hết-