Chương : 23
Nhược Nhan mấy ngày nay đều bị chín vị tiểu thiếp của Thiếu Kì đến làm phiền. Lúc thì gọi đi ngắm hoa, lúc thì nói đi thưởng trà rồi lại đi xem kịch đến phát chán. Câu chuyện mà mấy vị tiểu thiếp nói đến cũng chỉ là muốn chia sẻ cửu vương gia với mọi người. Chẳng là từ khi Nhược Nhan vào phủ Thiếu Hàn không đến phòng của bất cứ vị tiểu thiếp nào. Khiến cho mọi người nhầm tưởng nàng là đang giữ hắn, nhưng mà có ai hiểu cho nàng muốn đuổi hắn đi cũng không được, nói cũng chẳng ai tin. Ai nha thật khiến cho nàng khổ tâm đi
“ Vương phi, Lý phu nhân cầu kiến” Lý phu nhân kia chính là Lý Giản Dao con gái của Lý tướng quân. Tính tình hết sức kiêu ngạo. Nghe nói từ khi nàng chưa vào phủ Lý Giản Dao được coi như là vương phi. Nay vương phi đã là Nhược Nhan nàng khiến cho Lý Giản Dao sinh lòng ghen ghét
“ Nói với nàng ta không muốn gặp”
Tiểu Vân thấy vậy liền đi ra nói với Lý Giản Dao:
“ Lý phu nhân xin người trở về vương phi nhà ta có chút mệt không muốn gặp ai”
Lý Giản Dao thấy vậy nghĩ Nhược Nhan kiêu ngạo liền lớn tiếng tự mình xông vào
“ Liễu Nhược Nhan ngươi nghĩ mình là vương phi thật sao. Ngươi cũng chỉ là con của một gia nô sao có thể làm càn như vậy”
Nhược Nhan lười biếng mở mắt:
“Lý phu nhân có việc gì mà lớn tiếng như vậy”
“ Ta thấy ngươi được vương gia sủng ái liền kiêu ngạo, nói cho ngươi biết cha ta đã tâu lên hoàng thượng lập ta làm vương phi của cửu vương gia, ngươi lên biết thân phận của mình đi”
“ Ừm”
“ Ta nói cho ngươi biết ngươi sau này sẽ chỉ là một tiểu thiếp nhỏ nhoi, đừng có mà cư xử không lễ phép với ta như vậy”
“ Ừm”
Thấy Nhược Y chỉ nói một chữ ừm khiến cho Lý Giản Dao trong lòng sinh khí
“ Nói cho ngươi biết vương gia đã nói với hoàng thượng sẽ hưu ngươi”
“Rất tốt”
Thiếu Kì trên đường trở về tức giận vì chuyện sáng nay hoàng thượng gọi hắn vào cung muốn hắn hưu Nhược Nhan, chỉ vì một lý do rất vớ vẩn là nàng không có gì nổi bật ngoài dung mạo ra. Đúng lúc tiến vào phòng của Nhược Nhan lại nghe được đoạn đối thoại kia, hai chữ rất tốt hắn nghe rất rõ trong lòng nỗi tức giận tăng lên đến đỉnh điểm
Hướng đến Lý Giản Dao tức giận quát: “ Cút ngay”
Lý Giản Dao thấy Thiếu Kì chưa bao giờ tức giận như vậy liền thức thời lùi đi
“ Nàng có thực sự thấy vậy là rất tốt” Thiếu Kì hướng ánh mắt giận dữ về phía Nhược Nhan
Nhược Nhan vẫn nhắm mắt nằm trên ghế đung đưa trả lời nhàn nhạt
“Ừm”
“Vậy được, ta đi”
“ Vương phi, Lý phu nhân cầu kiến” Lý phu nhân kia chính là Lý Giản Dao con gái của Lý tướng quân. Tính tình hết sức kiêu ngạo. Nghe nói từ khi nàng chưa vào phủ Lý Giản Dao được coi như là vương phi. Nay vương phi đã là Nhược Nhan nàng khiến cho Lý Giản Dao sinh lòng ghen ghét
“ Nói với nàng ta không muốn gặp”
Tiểu Vân thấy vậy liền đi ra nói với Lý Giản Dao:
“ Lý phu nhân xin người trở về vương phi nhà ta có chút mệt không muốn gặp ai”
Lý Giản Dao thấy vậy nghĩ Nhược Nhan kiêu ngạo liền lớn tiếng tự mình xông vào
“ Liễu Nhược Nhan ngươi nghĩ mình là vương phi thật sao. Ngươi cũng chỉ là con của một gia nô sao có thể làm càn như vậy”
Nhược Nhan lười biếng mở mắt:
“Lý phu nhân có việc gì mà lớn tiếng như vậy”
“ Ta thấy ngươi được vương gia sủng ái liền kiêu ngạo, nói cho ngươi biết cha ta đã tâu lên hoàng thượng lập ta làm vương phi của cửu vương gia, ngươi lên biết thân phận của mình đi”
“ Ừm”
“ Ta nói cho ngươi biết ngươi sau này sẽ chỉ là một tiểu thiếp nhỏ nhoi, đừng có mà cư xử không lễ phép với ta như vậy”
“ Ừm”
Thấy Nhược Y chỉ nói một chữ ừm khiến cho Lý Giản Dao trong lòng sinh khí
“ Nói cho ngươi biết vương gia đã nói với hoàng thượng sẽ hưu ngươi”
“Rất tốt”
Thiếu Kì trên đường trở về tức giận vì chuyện sáng nay hoàng thượng gọi hắn vào cung muốn hắn hưu Nhược Nhan, chỉ vì một lý do rất vớ vẩn là nàng không có gì nổi bật ngoài dung mạo ra. Đúng lúc tiến vào phòng của Nhược Nhan lại nghe được đoạn đối thoại kia, hai chữ rất tốt hắn nghe rất rõ trong lòng nỗi tức giận tăng lên đến đỉnh điểm
Hướng đến Lý Giản Dao tức giận quát: “ Cút ngay”
Lý Giản Dao thấy Thiếu Kì chưa bao giờ tức giận như vậy liền thức thời lùi đi
“ Nàng có thực sự thấy vậy là rất tốt” Thiếu Kì hướng ánh mắt giận dữ về phía Nhược Nhan
Nhược Nhan vẫn nhắm mắt nằm trên ghế đung đưa trả lời nhàn nhạt
“Ừm”
“Vậy được, ta đi”